Gió lùa vào trong viện, cánh cửa sổ lung lay tạo ra một loạt âm thanh ồn ào va đập, làm tiểu hồ ly đang yên đang lành nghỉ ngơi trong phòng lại bị tiếng động làm bừng tỉnh.
Cửa sổ phòng vốn được đóng kín chẳng hiểu sao lại mở ra, chao đảo lắc lư, ánh mặt trời rọi vào phòng phản chiếu luôn chiếc bóng của thứ nào đó ở bên ngoài hắt lên giường, dường như chiếc bóng này còn cử động không ít.
Tiểu hồ ly híp mắt, đầu đang gối lên đùi bỗng ngẩng lên,
lập tức mở mắt rồi rất nhanh đã nắm bắt được tình hình
hiện tại.
Ngay trước mặt nó lúc này, vậy mà lại xuất hiện một vị
phượng hoàng lấp lánh ánh kim đang đậu điềm nhiên trên
bậu cửa sổ.
Phượng hoàng dõi cặp mắt bí hiểm nhìn nó từ trên cao. Tiểu hồ ly thoáng nao nao, hai chân trước liền nhỏm dậy, nhanh chóng bày ra trạng thái phòng vệ.
Trực giác của tiểu hồ ly vô cùng nhạy bén, tuy là dáng vẻ con phượng hoàng kia vô cùng bình thường nhưng nó có thể ngửi được mùi nguy hiểm từ trên người hắn, rất rõ ràng.
Hai người mặt đối mặt, thi nhau bất động cho đến khi tiểu hồ ly rốt cuộc cũng mất kiên nhẫn trước, phải mở miệng hỏi: “Chuyện gì?”
Đột nhiên tiếng nói này phát ra khiến Trầm Ngọc đang
đứng trên bậu cửa sổ chợt biến sắc mặt, thấp giọng nói:
“Thì ra ngươi có thể nói được tiếng người.”
Vốn cho rằng tu vi của tiểu hồ ly này còn yếu kém, xem ra hắn đã đánh giá thấp đối phương rồi, hoặc giả như, tiểu hồ ly này chỉ đang cố tình che giấu sức mạnh tìm tàng nên mới tự phong bế nội lực của bản thân.
“Một loài phượng hoàng sao lại có thể xuất hiện ở nơi này được vậy?” Thấy Trầm Ngọc không nói gì nữa, tiểu hồ ly kia lại bồi thêm một câu.
Đôi mắt Trầm Ngọc đầy tối tăm, mặc dù bề ngoài không tỏ ra là mình bất mãn nhưng đáy mắt hắn lại không có chút thiện ý nào, chỉ dứt khoát nhìn chằm chặp vào con hồ ly tinh ở trước mặt.
Chất giọng mà tên hồ ly này vừa thốt ra chính là giọng của một tên nam tử trẻ tuổi, có chút khàn khàn trầm thấp, càng tăng thêm sự mị hoặc của dòng hồ tộc. Nghe giọng điệu này, có thể nói hoàn toàn trái ngược với bộ dáng nhỏ thó lại lông lá bù xù trước mặt. Trầm Ngọc kiểm soát cơ mặt mình, lạnh giọng nói: “Còn ngươi sao lại xuất hiện ở một nơi như thế này?”
Tiểu hồ ly nghe ra được sự không vui trong lời nói của hắn, nhất thời đảo mắt, trong lời nói cũng mang ý trêu chọc: “Chủ nhân nhà này thích ta nên đem ta về đây nuôi, ngươi để ý à?”
“Ngươi...” Trầm Ngọc nghe những lời này xong liền nhớ
đến ban nãy Bộ Duyên Khê cũng đã đề cập qua, rằng A
Tinh rất thích tiểu hồ ly lại còn ôm nó vào trong ngực, thì
ra chuyện này là sự thật.
Trong lòng Trầm Ngọc cảm thấy bất mãn, nhưng với thân phận Thần tôn luôn được quần thần cung kính một mực, xưa nay làm gì có ai dám cả gan châm chọc hắn thế đâu. Trầm Ngọc muốn nói gì đó nhưng nghẹn cả buổi trời vẫn không thốt ra được từ khôn ngoan nào, đành cố bình tĩnh đấu mắt với đối phương, rất lâu sau mới cứng nhắc nhả ra bốn chữ: “Không có chuyện đó!”
“Không có chuyện đó cái gì?” Tiểu hồ ly nhận thấy phượng hoàng không có ý muốn động thủ thì hơi thả lỏng người, cái đuôi ngoe nguẩy trở lại, thoải mái nằm lại xuống giường, giọng điệu gây hấn: “Ngươi biết chủ nhân của nhà này sao? Ngươi không phải nàng, làm sao biết nàng không thích ta?”
Nghe được những lời này, Trầm Ngọc vẫn như dự đoán
không nói được câu nào, hắn đang định làm gì đó lần nữa
thì bất thình lình, một tiếng động từ bên ngoài bỗng truyền đến.
Có vẻ như có người đã trở lại. Trầm Ngọc và tiểu hồ ly khi nghe được tiếng động này thì lập tức ngẩn ra. Sau đó, toàn thân tiểu hồ ly chấn động, khẩn cấp hạ thấp đuôi xuống, lại làm ra vẻ đáng thương cuộn cả người thành một khối tròn vo như lúc ban đầu. Trầm Ngọc không cam lòng trừng mắt với nó, còn chưa kịp nói thêm câu nào liền vỗ cánh phành phạch, hai chân đạp tường, mượn lực nhảy tót lên và biến mất ở tường sát vách bên kia.
Tiểu hồ ly nhân lúc này ngước mắt nhìn lên một cái, vừa
khéo bắt gặp dáng vẻ chật vật nhảy qua tường của vị phượng hoàng kia, ban đầu là nghệch mặt trong chốc lát,
sau đó mới lẩm bẩm: “Đây là phượng hoàng hay là... con
gà?”
Ngay thời điểm nó vừa nói xong, cửa tiểu viện bị người từ bên ngoài đẩy ra, người ở bên ngoài liền bước vào.
Đúng là Lăng Yên đã trở lại, theo sau còn có Bộ Duyên Khê cũng cùng trở về. Sau khi Lăng Yên vào phòng, trước tiên là tiến về phía giường liếc mắt nhìn tiểu tử tỏ vẻ đáng thương tội nghiệp kia, cũng không nhiều lời liền lục lọi đồ trong ngăn tủ, chỉ chốc lát liền lôi một cây trâm phượng hoàng ra cầm trên tay.
“Cái này có giúp ích được gì không?” Lăng Yên ngoái đầu hỏi Bộ Duyên Khê đang đứng ngoài phòng.
Nhìn thấy cây trâm, Bộ Duyên Khê mới gật đầu nói: “Đương nhiên là được, chỉ cần là vật hắn chạm qua trước khi gặp chuyện không may là được. Chúng ta sẽ dùng bí thuật của Thiên Cương môn truyền thụ lại, như vậy có thể tìm ra được mùi của hắn.”
Lăng Yên nhét cây trâm vào tay Bộ Duyên Khê, tuy rằng nàng không tin tưởng lắm đối với công phu mèo cào của Bộ Duyên Khê, nhưng trong thời khắc này vì không có cách nào khác, nên ngựa chết cũng phải chữa thành sống thôi.
Bộ Duyên Khê tiếp nhận cây trâm, rất nhanh liền đem nó nhào nặn qua lại liên tục, một chốc lại niệm chú một chốc lại vẽ bùa, cũng không biết đùa bỡn cái gì mà đến tận phút cuối, Bộ Duyên Khê mới cười khan vứt luôn cây trâm trên tay, khó hiểu nói: “Kỳ quá.”
“Sao vậy?” Lăng Yên vội hỏi, “Huynh đã phát hiện được gì rồi?”
Bộ Duyên Khê giật mình trong chốc lát, lắc đầu: “Không phản ứng, xem ra chiêu này cũng không hiệu nghiệm rồi.”
Lăng Yên đã sớm đoán được sẽ có kết quả như vậy, nhưng khi chính tai nghe hắn kết luận thì vẫn thấy thất vọng một chút, rất nhanh liền chuyển tầm mắt lên người tiểu hồ ly ở trên giường. Ban đầu khi ra ngoài nàng còn lo rằng sau khi tiểu tử này tỉnh lại sẽ trốn đi, ai mà ngờ đến bây giờ nó vẫn ngoan ngoãn ngồi chờ ở đây.
Tiểu tử này chẳng hề đơn giản, với phản ứng của nó khi nghe nhắc đến Đường Lam vào đêm qua thì có khi nó quả thật liên quan đến chuyện này, hơn nữa tiểu hồ ly này nàng đã nhặt về từ trạch viện bị bỏ hoang kia, xem ra nàng cần phải tra rõ một số chuyện mới được.
Nghĩ như vậy, ngay tức khắc Lăng Yên liền nói với Bộ Duyên Khê: “Hôm trạch viện ở đằng kia xảy ra chuyện, huynh biết được bao nhiêu?”
Nghe được câu này, đuôi của tiểu hồ ly vốn đang cuộn tròn trên giường bất giác giật giật. Động tác nhỏ này hiển nhiên không thoát khỏi cặp mắt của Lăng Yên. Nàng ung dung thu hồi tầm mắt, tiếp tục nhìn sang Bộ Duyên Khê.
Bộ Duyên Khê sửng sốt nói: “Ý muội là nhà của Thi gia? Sao đột nhiên muội lại nhắc đến nơi đó?”
“Có thể nơi đó có liên quan đến chuyện Đường Lam mất tích!” Lăng Yên nghiêm túc hỏi, “Huynh có biết gì về trạch viện đó không?”
Bộ Duyên Khê lắc đầu, chau mày đáp: “Ta cũng mới tới An Nhạc trấn không lâu nên không rõ chuyện này lắm. Nhưng mà sau khi phát sinh chuyện hôm qua, ta có hỏi thăm xung quanh một chút, chỉ biết sơ sơ rằng trạch viện đó vốn dĩ là của một thương gia giàu có nhất trong An Nhạc trấn, về sau xảy ra chuyện gì đó khiến người trong nhà không chết thì cũng bỏ đi, thế là nơi đó liền bị bỏ hoang không ai đến ở.”
Lăng Yên hơi nhíu mày, chỉ mỗi tin này thì vẫn chưa thể phán đoán được gì cả, nàng lại chợt hỏi: “Huynh đã hỏi ai?”
“Thì người ở quanh đây nè, Lưu thúc ở đầu đường rất rõ chuyện này, nên ta có thắc mắc cái gì cũng đều hỏi thúc ấy hết đó.” Bộ Duyên Khê vội vàng nói.
Hắn nói đến đây thì Lăng Yên liền biết được người này, mấy năm nàng ngơ ngẩn sống ở An Nhạc trấn cũng không hề ít, láng giềng hàng xóm cũng thường xuyên tới lui hỏi thăm. Cho nên khi nghe Bộ Duyên Khê nói vậy, nàng liền nói ngay: “Muội và huynh tìm thúc ấy hỏi lại lần nữa.”
Bộ Duyên Khê không biết vì sao Lăng Yên lại đinh ninh cho rằng căn nhà đó có liên quan đến Đường Lam, nhưng nếu nàng đã nói vậy rồi hắn đành phải gật đầu đáp ứng, nhanh chóng nói: “Vậy ta đi với muội.”
Hai người nói xong liền rời khỏi, nhưng vừa bước ra tới cửa thì đột nhiên Lăng Yên nghĩ đến chuyện gì đó, lại quay ngược trở lại xách con hồ ly trắng đang vo lại thành một cục lên, sau đó mới xoay người nói: “Đi thôi.”
Bộ Duyên Khê nhìn chòng chọc tên tiểu hồ ly kia một hồi, rồi ngỡ ngàng đáp “Ờ!” một tiếng.
Tiểu hồ ly bị Lăng Yên ôm ra ngoài một cách vội vã, cả người lắc lư dao động theo từng bước chân của nàng, rốt cuộc khiến tiểu hồ ly không nhịn được phải mở mắt, lườm nguýt Lăng Yên một phát.
Lăng Yên không hề biết Trầm Ngọc vẫn luôn ẩn núp ở sân tường cao phía sau và nghe được hết những gì mọi người nói.
Lúc nghe Lăng Yên nói, Trầm Ngọc không biết đã kiềm chế bao nhiêu lần mới không xuất hiện để nói cho nàng biết, không muốn nàng tốn hơi sức đi tìm mình như vậy. Nhưng mọi chuyện thực sự rất phức tạp, hiện thân với bộ dạng hiện tại thì A Tinh sẽ không chấp nhận được, thôi thì để từ từ giải thích, xuôi theo tự nhiên sẽ tốt hơn.
Với lại, chuyện làm Trầm Ngọc phải khổ tâm hơn chính là con vật kia, lúc Lăng Yên bỏ đi nàng vẫn không quên đem nó theo cùng, xem ra đúng là nàng rất thích loài hồ ly nhỏ đó thật rồi.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Trầm Ngọc càng không vui nổi.
Hắn cúi đầu, biết rằng nếu Lăng Yên liên tục tìm kiếm như vậy cũng không phải cách hay, đang nghĩ ngợi liệu hắn có nên tiết lộ một ít cho Bộ Duyên Khê biết hay không, để tên đó khuyên Lăng Yên không cần phải lo lắng như vậy nữa thì bất thình lình, ở góc tường cách đó không xa bỗng xuất hiện một vầng sáng màu vàng khẽ vụt qua ngay tầm mắt.
Ánh mắt Trầm Ngọc khẽ động, thấp giọng lên tiếng: “Xích Diễn?”
Tia sáng dần biến mất, quả nhiên một bóng người quen thuộc xuất hiện ngay trước mặt Trầm Ngọc.
Ngay từ đầu Xích Diễn đã không yên lòng để lại một mình Trầm Ngọc ở tại chỗ này nên mới đặc biệt căn dặn tiểu Thần tôn một phen, đồng thời giải thích rõ ràng cách thức liên lạc, vì thế lúc này mới có thể tìm được người ngay lập tức. Nhưng kể cả như thế nào hắn cũng không thể ngờ tới, lúc hắn rời đi tiểu Thần tôn còn nguyên vẹn hình người, chẳng hiểu tại sao mà ngay lúc này đã phục hồi nguyên thân thành phượng hoàng rồi?
Xích Diễn cực kỳ hoảng loạn, vội vàng lao tới trước mặt Trầm Ngọc, vẻ mặt lo âu: “Thần tôn, làm sao người...”
“Trấn áp tà khí trong An Nhạc trấn hơi quá, nên gây tổn
hao thần lực thôi.” Sau khi Xích Diễn đến, trái lại Trầm
Ngọc đã khôi phục lại bộ dáng bình tĩnh từ trước đến nay, lập tức tỉnh táo mà phân tích: “Thần giới đã biết chuyện xảy ra ở đây rồi nhỉ.”
Nói biết thì cũng đúng, nhưng thần giới chỉ nắm được tin có người đã trấn áp tai kiếp lần này thôi chứ đâu có biết vị anh hùng đó là thần tôn nhà họ, càng không thể ngờ hắn sẽ phục hồi lại thân xác phượng hoàng giống như bây giờ.
“Thần tôn, người...” Xích Diễn do dự muốn nói gì đó
nhưng vẫn là không nói ra thành lời, cuối cùng cũng do
Trầm Ngọc mở miệng trước: “Ta không biến lại được.”
Xích Diễn lại sốt sắng hỏi: “Chẳng lẽ Thương Lan Châu đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Thương Lan Châu vẫn còn ở đây, ngươi đừng lo!” Trầm Ngọc nói.
Nghe nói vậy; Xích Diễn mới thoáng thở phào một hơi, tới bây giờ mới chịu cúi đầu xuống xem xét tình trạng của hắn. Trầm Ngọc để yên cho Xích Diễn quan sát, được chốc lát lại ngẩng đầu lên nhìn hắn, nói tiếp: “Ta muốn biến về hình người.”
“Ngươi có cách gì không?” Trầm Ngọc hỏi.
Xích Diễn ngập ngừng một chốc, cuối cùng gật đầu đáp: “Thần lực của thần tôn đã tiêu hao hết, chỉ cần khôi phục lại một chút thần lực là có thể tự biến hình trở lại.”
Xích Diễn phán một câu dư thừa vô nghĩa buộc Trầm Ngọc phải nói: “Ta biết.” Hắn lại tiếp, “Có cách nào hồi phục nhanh hơn không?”
“Tất nhiên có.” Xích Diễn nói xong, hấp tấp lôi từ trong ngực ra một bình sứ nhỏ xinh đẹp, đưa tới trước mặt Trầm Ngọc, mặt cười toe toét như đang dâng lên vật quý, nói: “Xem ta mang cho thần tôn cái gì nè?”
Tất nhiên cái bình nhỏ đó vô cùng quen thuộc với Trầm Ngọc, hắn chỉ nhìn lướt qua đã thấp giọng hỏi: “Túy Quỳnh tiên lộ?”
Xích Diễn gật đầu: “Túy Quỳnh tiên lộ chính là dược phẩm hồi phục thần lực tốt nhất.”
Sắc mặt Trầm Ngọc có chút do dự, trong lòng như đang kịch liệt đấu tranh.
Xích Diễn kinh ngạc nhìn hắn, mờ mịt không hiểu tại sao thần tôn nhà hắn lại có phản ứng kỳ lạ như thế đối với thứ mình yêu thích nhất từ xưa đến nay: “Thần tôn?”
Trầm Ngọc hơi nhếch mỏ, im lặng trong chốc lát mới cất lời bằng giọng thập phần nghiêm túc: “Xích Diễn, ta đã hơn chín trăm tuổi.”
“Đúng vậy.” Xích Diễn gật đầu lia lịa, đứa trẻ ở cái tuổi này đúng là cần phải uống tiên lộ.
Trầm Ngọc lại tiếp tục chần chờ, giải thích: “Vì để khôi phục hình người nên ta mới uống đấy.”
Xích Diễn: “...” Hắn cảm giác được thần tôn nhà mình vẫn còn nhớ lời giễu cợt của Ma tôn Lăng Yên lúc trước thì phải.
“Phải phải phải.” Xích Diễn mặc kệ lý do của Trầm Ngọc rốt cuộc là gì, liền vội vàng gật đầu, đưa luôn tiên lộ cho Trầm Ngọc uống.