Trên đỉnh núi ngoài An Nhạc trấn, mấy Ma tướng thấy cảnh vật xung quanh bắt đầu yên ổn trở lại, rốt cuộc thở phào một hơi đầy nhẹ nhõm, đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng lại dán mắt lên người Ô Dạ.
Ô Dạ hiểu ý bọn họ, lập tức gật đầu nói: “Không sao nữa rồi, yên tâm đi.”
Mọi người vội vàng nhìn sang Lăng Yên, Thanh Minh chần chờ đang định nói gì đó, Lăng Yên lại quay đầu lại cất tiếng trước: “Ở đây giải quyết xong rồi, các ngươi về trước đi. Ô Dạ, ngươi lập tức lên đường tìm ra đủ tất cả các nơi Yêu vương lập trận pháp cho ta, chúng ta phải mai phục ngăn lại trước.” Đôi mắt Lăng Yên nheo lại, nhìn thoáng qua một ít tàn tích còn vương lại trên mặt đất ngay dưới chân mình, giọng nói đầy lạnh lùng: “Một khi trận pháp được mở ra, e là không kịp.”
“Vâng!” Ô Dạ vang dội đáp lời.
Vẻ mặt A Tứ đầy phức tạp liếc mắt nhìn mọi người, thầm nghĩ các ngươi mau mau tuôn hết những lời trong lòng ra đi, nhưng đến khi quay đầu lại đã thấy ai nấy đều rất tự giác lùi về sau nửa bước, kinh kinh sợ sợ nép sát vào nhau, không ai chịu mở miệng. A Tứ nhíu mày, rốt cuộc vét hết dũng khí bước lên trước một bước, cao giọng nói: “Lão đại, ngài thật sự muốn ở lại nơi này cùng với tên phàm nhân kia à?”
Lặng Yên vốn định rời đi, nhưng khi nghe được lời ấy, không thể không dừng chân lại, mở miệng nói: “Đương nhiên.”
“Nhưng…” A Tứ do dự một lát, rốt cuộc cắn chặt răng, bất chấp tất cả, liều mạng nói: “Tên phàm nhân kia có gì hay, có mỗi thanh kiếm cũng cầm không nổi, mà sống cũng chả được bao lâu, đến lúc đó rồi lão đại ngài...”
“Thiên Hồi!” Lăng Yên nghe đến đó, rốt cuộc thốt lên cắt ngang lời hắn.
A Tứ quay đầu, giọng điệu đầy vẻ khó chịu: “Lão đại, ngài có tức giận ta đây vẫn phải nói, đâu phải chưa từng có chuyện tương tự tại Ma giới đâu, hồi đó Thu Linh với kẻ phàm nhân kia cũng có mối tình đẹp biết mấy, cuối cùng không phải vẫn...”
“Không giống.” Lăng Yên buông ra một câu khẳng định.
A Tứ vẫn rất bất mãn: “Nhưng tuổi thọ của phàm nhân cũng chỉ được vài chục năm ngắn ngủi, một khi hắn chết, Lão đại ngài có từng nghĩ tới ngài sẽ thế nào?”
“Hắn sống được bao lâu, ta theo hắn bấy lâu.” Lăng Yên không muốn nói thêm gì nữa, chỉ lập tức lái sang chủ đề khác: “Những chuyện ta vừa căn dặn lúc nãy, các ngươi phải ghi nhớ cho kỹ. Mặc dù ta ở trong An Nhạc trấn, nhưng cũng có không ít việc phải làm, nếu phía Yêu giới có bất kỳ tin tức gì thì phải lập tức báo cho ta biết.”
Mọi người lục tục lên tiếng trả lời, chỉ có duy nhất A Tứ vẫn rầu rĩ không vui, Lăng Yên không thèm để ý gì tới hắn nữa, chỉ quay đầu hấp tấp chạy về hướng An Nhạc trấn ở dưới núi.
Thân là Ma tướng, đương nhiên không được quyền cãi lệnh của Ma tôn. Mọi người yên lặng nhìn nhau một lúc, rốt cuộc Thanh Minh dường như đã thông suốt vấn đề, ho nhẹ một tiếng cười đáp: “Có gì đâu, lúc Ma tôn ở cùng với tên phàm nhân ấy cảm thấy rất vui vẻ là được rồi, đúng không?”
A Tứ hừ một tiếng, không nói gì.
Thanh Minh bật cười: “Thôi được rồi, qua thêm một thời gian nữa, Ma tôn đại nhân sẽ nghĩ thông thôi.”
“Nếu nghĩ thông được thì tốt quá rồi.” A Tứ nhỏ giọng nói một câu rồi quay người đi về một hướng khác, bóng dáng vô cùng lẻ loi. Mấy tên Ma tướng còn lại ngơ ngác nhìn nhau, sau đó cũng nhanh chóng rời đi.
Lúc Lăng Yên trở lại An Nhạc trấn dưới lốt Hạ Dung Tinh, thấy lá cây xào xạc rơi đầy đường, hiển nhiên là do những cơn cuồng phong vừa nãy gây ra. Lăng Yên nhìn xung quanh, mọi người đều đang bận rộn dọn dẹp đống đồ bày bừa vương vãi khắp nơi, nàng nhấc chân bước nhanh, chẳng mấy chốc đã đến trước cửa tiểu viện nhà mình.
Tình cảnh ở đây cũng y hệt ngoài kia, tất cả những vật dụng được nàng với Trầm Ngọc xếp đặt gọn gàng trước ngày thành thân đã bị cuồng phong thổi bay đi tứ phía, cây cối hoa cỏ khắp viện đều xơ xác, ngay cả cửa sổ cũng bị mở ra tan hoang, từng xấp giấy trắng trên bàn cũng rơi vãi tứ tung. Lăng Yên vội vàng vào nhà, nhưng người đáng lẽ phải yên ổn đợi mình trong phòng nay lại không thấy bóng dáng.
“Đường Lam?” Lăng Yên nhỏ giọng gọi rồi lập tức quay lại trong viện, chạy sang phòng khác tìm, nhưng mặc dù đã lật hết cả tiểu viện này lên, hắn vẫn mất tăm mất tích.
Rốt cuộc chàng đã đi đâu?
Vừa nãy ở trấn này đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ chấn động trên núi đã lan đến tận đây? Hay là Đường Lam lo cho mình nên ra ngoài tìm?
Mặc kệ là trường hợp nào, Lăng Yên đều không thể yên tâm. Nàng hấp tấp chạy ra khỏi viện, bắt đầu tìm kiếm hành tung của Đường Lam.
Lăng Yên tìm suốt nửa ngày, vẫn không tài nào tìm được.
Có lẽ Đường Lam không còn ở An Nhạc trấn nữa.
Nhưng hắn tuyệt đối sẽ không yên lặng rời đi mà không nói không rằng gì như thế. Lăng Yên hiểu rõ, Đường Lam đột nhiên biến mất như vậy, e là đã xảy ra chuyện gì.
Nghĩ đến đây, nàng lập tức quay người muốn đến căn nhà cũ nát nơi âm khí phá đất thoát ra ấy, ai ngờ nàng vừa mới đẩy cửa nhà mình ra, liền thấy Bộ Duyên Khê đang đứng bên ngoài giơ tay định gõ cửa.
Thấy Lăng Yên từ trong nhà vội vã chạy ra, Bộ Duyên Khê kinh ngạc hỏi: “Muội định đi đâu?”
“Tìm người.” Lăng Yên gấp rút muốn rời đi, chợt như nhớ đến điều gì, dừng chân quay đầu nhìn Bộ Duyên Khê đang mang vẻ mặt đầy mờ mịt.
Bộ Duyên Khê khó hiểu nói: “Muội tìm ai?”
“Đường Lam, huynh thấy chàng đâu không?” Lăng Yên nghiêm túc hỏi.
Bộ Duyên Khê là hàng xóm vừa dọn đến ở cạnh nhà họ không lâu, trong nhà không mua sắm bất cứ thứ gì, ngày nào cũng sang đây mượn thứ này thứ nọ, chỉ trong vòng hai ba ngày đã vô cùng thân quen. Bây giờ Đường Lam mất tích, Lăng Yên đoán có lẽ Bộ Duyên Khê biết một ít chuyện gì đó.
Thật may nàng không hỏi nhầm người, Bộ Duyên Khê gật đầu nói: “Có, có gặp. Không phải trước đó vẫn còn ở trong phòng à?”
“Trước đó?” Lăng Yên hơi nhíu mày, lập tức truy hỏi, “Là lúc nào?”
“Chính là… trước khi xảy ra sự cố ấy.” Bộ Duyên Khê thấy sắc mặt Lăng Yên lạ thường, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Lăng Yên trầm giọng nói: “Không thấy Đường Lam đâu cả.”
Sắp xếp lại câu chuyện, Bộ Duyên Khê lập tức hiểu ra. Biết Đường Lam mất tích, hắn vội vàng kể lại mọi chuyện đã xảy ra tại tiểu viện này cho Lăng Yên, sau đó nhíu mày nói: “Không phải ta đã bảo hắn đợi ở đây đừng ló mặt ra ngoài à, sao bây giờ lại biến đâu mất thế?”
Lăng Yên lắc đầu, sắc mặt vẫn hết sức khó coi: “Lúc trước ở trấn xảy ra vài chuyện, ta sợ chàng…”
“Chuyện đó muội cứ yên tâm.” Nghe thấy lời suy đoán của Lăng Yên, Bộ Duyên Khê lập tức xua tay, nói bằng giọng điệu vô cùng chắc chắn: “Không có gì đâu, lúc xảy ra sự cố ta ở ngay đấy mà, âm khí tà khí kia còn chưa kịp ló đầu ra đã bị người ta nhét vào lại rồi, chắn chắn không liên quan gì đến chuyện tướng công nhà muội mất tích hết á.” Hắn vội vàng trấn an Lăng Yên, “Có lẽ chỉ vì hắn không thấy muội đâu hết, nên ra ngoài tìm muội. Muội cứ ở nhà đợi một chút đi, biết đâu hắn sẽ tự trở về?”
Lăng Yên nghe vậy, nghi hoặc hỏi: “Huynh có mặt ở đó?”
“Ừ.” Bộ Duyên Khê gật đầu, thấy Lăng Yên có vẻ hứng thú với việc này, liền kể lại toàn bộ mọi chuyện vừa xảy ra lúc nãy, trong quá trình kể hiển nhiên có cho thêm chút gia vị dầu muối cho câu chuyện càng thêm sinh động gay cấn.
Lăng Yên đã biết chuyện này chắc hẳn có liên quan đến con Phượng Hoàng nhỏ kia, nên sau khi nghe Bộ Duyên Khê kể xong cũng không cảm thấy quá kinh ngạc, chỉ hỏi thêm một câu: “Sau đó thì sao? Phượng Hoàng nhỏ xử lý xong mọi chuyện rồi làm gì nữa?”
Bộ Duyên Khê thoảng ngẩn người, sau đó lắc đầu thở dài: “Tất nhiên là đi mất tiêu chứ sao.”
“Đi mất tiêu?”
Bộ Duyên Khê nói: “Phượng Hoàng đại tiên bận kinh khủng ấy, ngài chỉ nói là còn có chuyện quan trọng phải làm, cũng không thèm giải thích gì nhiều liền lập tức bay đi mất.” Hắn vừa nói vừa dùng ngón tay chỉ lên trời, giống như vẫn còn có thể thấy được hình ảnh lúc Phượng Hoàng bay đi.
Lăng Yên quả thực không để ý con Phượng Hoàng nhỏ kia bay đi từ lúc nào, nhưng ngẫm lại thấy cũng đúng, lúc ấy nàng đặt hết tâm trí vào Đường Lam, đương nhiên không để ý trên trời có xuất hiện con Phượng Hoàng nào hay không, huống chi lại còn là một con Phượng Hoàng bé xíu như thế, bay lên trời cũng chỉ như con chim bình thường, quả thực không khiến nàng chú ý nổi.
Nàng cũng không tiếp tục quan tâm đến Phượng Hoàng nhỏ nữa, tuy rằng không thích có dính líu gì tới Thần giới, nhưng nói đi cũng phải nói lại, lần này ít nhiều gì cũng nhờ Thần giới nhúng tay vào nên nơi này mới có thể bình yên vô sự. Chậc, thôi thì nếu sau này nàng có đụng phải Phượng Hoàng nhỏ lần nữa, nàng ít mỉa mai hắn lại một chút là được chứ gì, ừm, chắc ít đi tầm ba phần là được.
Chẳng qua, nếu đúng như lời Bộ Duyên Khê vừa nói, người đã ra tay ngăn chặn đám âm khí tà khí kia chính là Phượng Hoàng nhỏ, nàng quả thực cảm thấy an tâm không ít.
“Không đi ra ngoài tìm nữa nhé?” Bộ Duyên Khê thấy Lăng Yên bình tĩnh trở lại, rốt cuộc nhỏ giọng hỏi.
Lăng Yên nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Ta ở đây đợi chàng về vậy.” Nếu không tìm được thì đành phải chờ thôi, chứ không nhỡ may lại vuột mất thì phiền lắm.
Bộ Duyên Khê cười hì hì hai tiếng.
Lăng Yên thấy điệu bộ cười giả lả này của hắn, biết ngay là hắn có việc muốn nhờ, liền hỏi: “Lần này huynh đến là muốn mượn cái gì nữa đây?”
“Đệm, chăn, gối.” Bộ Duyên Khê vội vàng nói.
Lặng Yên hoài nghi liếc hắn một cái: “Không phải lần trước huynh đã mượn một bộ rồi à?”
Bộ Duyên Khê cười khổ một tiếng: “Đem đi giặt hết rồi, nằm mãi cũng phải giặt thay một lần chứ, hôm khác ta trả lại cho...”
Lăng Yên không có ý kiến, quay vào nhà tìm tìm kiếm kiếm một chút, một lát sau đã thấy ôm một chồng chăn đệm ra đưa cho Bộ Duyên Khê.
Bộ Duyên Khê nhận lấy đồ, cảm ơn luôn miệng, định xoay người quay về căn nhà nho nhỏ của mình, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy hơi lo lắng, liền quay đầu lại lớn tiếng nói: “A Tinh muội đừng lo, nếu tướng công của muội còn chưa về, mai ta sẽ đi tìm cùng với muội! Chắc chắn hắn không có việc gì đâu!”
Lăng Yên tựa vào cạnh cửa, nhẹ nhàng lên tiếng, cũng không biết là có đặt mấy lời nói của hắn ở trong lòng hay không.
Tay ôm đống đệm chăn, Bộ Duyên Khê vui vẻ đi vào viện của mình, cài cửa kỹ càng rồi mới bước vào phòng.
Tình hình trong phòng khác hẳn với những gì hắn dự đoán, khiến hắn ngớ người ra một lúc lâu mới hoàn hồn lại được, lập tức cười khổ đặt đệm chăn lên giường, nhỏ giọng hỏi: “Phượng hoàng tiên nhân, ngài đang làm gì thế?”
Trong căn phòng trống huơ trống hoác chả có đồ đạc gì, chỉ có hai cái giường với một cái bàn, bên cạnh bàn đặt hai chiếc ghế, trong đó có một chiếc ghế đang được một con Phượng Hoàng rực rỡ trưng dụng, chính là vị Phượng Hoàng đại tiên lúc nãy vừa đột ngột xuất hiện nhảy ra trấn áp âm khí tà khí ấy, nay đang ung dung ngồi trên ghế, tư thế cực kỳ đoan trang nghiêm chỉnh, chiếc đuôi thật dài rũ xuống đằng sau, lông chim sặc sỡ như chiếu sáng cả căn phòng.
Ừ thì cứ cho là một con chim, mặc dù là Phượng Hoàng nhưng cũng chỉ là một con chim, đang ngồi ngay ngắn trên ghế gỗ cũng không có gì là lạ đi, nhưng điều đáng nói là, trước mặt con chim ấy có một quyển sách đang để mở, mà cuốn sách ấy vốn dĩ được xếp ngay ngắn trên giá sách cạnh tường, trong phòng lại không có ai khác, hiển nhiên là đã bị con chim này rút ra, cũng đã giở ra được vài trang, dưới trang giấy còn bị rách tung tóe, không cần nghĩ cũng biết đó là vết chim mổ.
Bộ Duyên Khê đờ hết cả người, mãi một lúc rất lâu sau mới tiêu hóa được sự thật đang phơi bày ra trước mắt: Phượng Hoàng đại tiên dưới lốt một con chim cao quý đang ngồi trên ghế dùng mỏ lật sách đọc. Nhưng hắn vẫn khó tin thốt lên: “Ngài đang đọc sách đấy à?”
Phượng Hoàng đại tiên lạnh lùng liếc sang.
Trầm Ngọc quả thật đang đọc sách. Lúc nãy hắn phát hiện ra mình không bay được cũng không biến lại được thành hình người, đầu tiên là trong lòng cảm thấy sốt ruột vô cùng, sau khi bình tĩnh lại mới sực nhớ ra còn có Bộ Duyên Khê đứng đó, lập tức dùng đôi mắt chim mà nhìn chằm chằm vào hắn. A Tinh không thích phượng hoàng, hắn không muốn nhìn thấy cảnh A Tinh ghét bỏ dáng vẻ này của mình, chỉ đành đi tìm một chỗ trốn trước. Vừa không ở nhà, nhưng lại vẫn quanh quẩn quanh đó, mà điều kiện tiên quyết là không bị A Tinh bắt gặp, như vậy lựa chọn tối ưu nhất hiển nhiên không có nơi nào khác ngoài nhà của Bộ Duyên Khê.
Vì vậy Trầm Ngọc mới bám theo Bộ Duyên Khê về đây, sau đó Bộ Duyên Khê ra ngoài mượn đồ, hắn buồn chán gần chết nên mới muốn tìm chút việc gì đó để giết thời gian, mà không có cái nào giết thời gian tốt hơn việc đọc sách cả. Nhưng bất đắc dĩ hắn không biến về hình người được, làm việc quả thực không thuận tiện chút nào. Trầm Ngọc tốn một đống sức mới có thể tha được quyển sách kia từ giá sách lên bàn, sau đó lại tốn thêm một đống sức mới dùng mỏ lật được vài trang như thế.
Bộ Duyên Khê nhìn cuốn sách bị mổ te tua của mình, lần đầu tiên trong đời cảm nhận hết được cái tinh túy của câu “khóc không ra nước mắt”, vội vã tiến lên cầm lấy cuốn sách kia, vừa nâng niu vuốt ve vừa bất đắc dĩ nói: “Đây chính là bí tịch do sư phụ ta tự tay chép lại cho ta, ngài lại mổ nó te tua tơi tả như vậy, ta biết giải thích sao với sư phụ đây...”
“Bí tịch kia chả có gì hữu dụng.” Trầm Ngọc nhìn dáng vẻ đau lòng muốn chết của Bộ Duyên Khê, nghĩ nghĩ một lát, rốt cuộc vẫn nói ra.
Bộ Duyên Khê ngừng lại động tác, khó hiểu nhìn hắn, nhưng Trầm Ngọc không nói gì tiếp, chỉ hỏi: “Mượn được đệm chăn rồi à?”
“Mượn được rồi.” Bộ Duyên Khê gật gật đầu, chỉ vào đống đệm chăn đặt trên giường cách đó không xa.
Trầm Ngọc vỗ cánh phạch phạch hai cái, từ trên ghế nhảy xuống, sau đó lại nhảy lên giường.
Bộ Duyên Khê nhìn nhìn con phượng hoàng nhỏ toàn lông là lông kia, lại nhìn nhìn đống đệm chăn dày cộm, mang đầy vẻ hoài nghi hỏi: “Ngài... thật sự định đắp chăn?”
Trầm Ngọc không thèm để ý đến mấy câu hỏi vớ vẩn của hắn, chui tọt vào trong ổ chăn.
Bộ Duyên Khê: “...” Trên đời này quả thực cái quái gì cũng có thể xảy ra.
Ngay khi hắn đang đứng ngây ra như phỗng, vô cùng nghi ngờ không biết có phải tất cả những hiểu biết mình tiếp thu được trong hai mươi mấy năm cuộc đời đều là giả dối, thì ổ chăn kia lại chợt động đậy, sau đó có ba chiếc lông chim xinh đẹp ló ra, giọng nói rầu rĩ của Phượng Hoàng nhỏ vang lên: “Ngươi đi mượn đồ ở nhà bên cạnh phải không?”
“Đúng rồi.” Rốt cuộc Bộ Duyên Khê cũng hết sức khó khăn quay về với thực tại, gật đầu trả lời: “Nếu đi trễ hơn chút là không mượn được rồi.”
“Tại sao?” Trầm Ngọc vội vàng hỏi.
Bộ Duyên Khê lắc đầu than: “Hàng xóm của ta là một đôi vợ chồng trẻ, mà hôm nay tự dưng tướng công của A Tinh không biết sao lại mất tích, muội ấy đang định ra ngoài tìm, vừa nhìn đã biết là lo muốn chết rồi.” Hắn nói đến đây, tính thích tám chuyện lại mạnh mẽ trỗi dậy, không khỏi cười lên một tiếng, tiếp tục kể cho Trầm Ngọc nghe: “Thật không biết rốt cuộc thư sinh họ Đường kia đã chạy đi đâu mà lại nhẫn tâm bỏ nương tử của mình ở nhà bơ vơ như thế.”
Hắn nói xong mà mãi vẫn không thấy Phượng Hoàng đại tiên lên tiếng.
Trong ổ chăn, tâm trạng của Trầm Ngọc đã rơi đến tận đáy.