Hướng Tiểu Vãn đỡ chân
của mình, ngồi ở trên bậc thang, hung hăng mắng Độc Cô Diễm trăm lần ở trong
lòng.
“Nam nhân đáng chết, sẽ có một ngày Hướng Tiểu Vãn ta nhất định phải báo thù.”
“Ngươi muốn báo thù phải không?” Một thanh âm âm trầm lạnh lùng vang lên sau
lưng Hướng Tiểu Vãn.
Hướng Tiểu Vãn giật mình, xoay người, cố làm ra vẻ trấn định nói: “Người nào,
người nào ở nơi nào?”
“Hắc hắc...” Trả lời nàng, là một hồi cười lạnh làm người ta run sợ
Hướng Tiểu Vãn chỉ cảm thấy một cổ hàn khí từ đáy lòng truyền tới tứ chi, nàng
âm thầm véo mình một cái, để cho mình giữ vững tâm trí. “Ít ở nơi này giả thần
giả quỷ đi, nói cho ngươi biết, ta là cao nhân trừ yêu, không lên tiếng, ta sẽ
thu ngươi nha.”
Nói xong, vẫn không quên bày ra một bộ dáng dọa người.
“Hắc hắc, xem ra ngươi rất có ý tứ.” Thanh âm âm trầm lạnh kia mang theo một
tia hứng thú.
Hắn nói chưa dứt lời, lại khiến Hướng Tiểu Vãn run lên. Có ý tứ là có ý gì?
Chẳng lẽ hắn thực sự là yêu ma quỷ quái tới quấy phá?
Hướng Tiểu Vãn tự nói với mình trên đời này tuyệt đối không có những chuyện
hoang đường này, nhưng, nhưng nàng cũng xuyên không rồi, nói đến quỷ quái,
không thể cũng thành có thể...
Càng nghĩ, càng sợ.
“Ngươi, ngươi rốt cuộc là người hay là quỷ?” Nuốt một ngụm nước bọt, Hướng Tiểu
Vãn lấy can đảm hỏi ra.
Mơ hồ, ở bụi cây đào phía trước kia có một bóng đen thoáng qua, tốc độ kia cực
nhanh, Hướng Tiểu Vãn căn bản chưa kịp thấy rõ, liền không thấy cái bóng đen
kia.
“Là người hay quỷ, phân biệt thế nào?” Thanh âm âm trầm, lúc này lạnh mấy phần.
Loại cảm giác đó, giống như là trong nghĩa địa hoang vu xẹt qua thanh âm thê
lương, dọa cho Hướng Tiểu Vãn sợ đến liên tiếp lui về phía sau mấy bước.
Sau khi nàng lui mấy chục bước rồi, chân bỗng đụng phải cái gì, vật kia, lạnh
như băng khiến nàng đánh rùng mình.
Nàng sợ hãi quay đầu lại, nhất thời bị dọa sợ đến không có chút huyết sắc nào.
“A...”
Mọi người đang nghe diễn ở tiền viện, bỗng nghe thanh âm kinh hoảng cực độ phát
ra, cũng không khỏi thần sắc biến đổi.
“Hình như... Là thanh âm của nhũ mẫu.” Độc Cô Hoa nhỏ nhất giòn giã nói.
Thần sắc Độc Cô Diễm lạnh lẽo, đang lúc mọi người sững sờ, hắn tung người lao
đến vị trí vườn hoang.
Cả vườn hoang, mờ mờ có chút quỷ dị, một tia hơi thở lạnh như băng mang theo
một cổ mùi thơm lạ lùng nhàn nhạt, lượn lờ khắp vườn hoang.
Độc Cô Diễm nhẹ cau mày, hắn giẫm chận đi tới vị trí Hướng Tiểu Vãn quỳ.
Chỉ thấy chỗ đó, rỗng tuếch, nơi đó không có bóng dáng Hướng Tiểu Vãn, ngay cả
dấu chân mới vừa rồi bọn họ đạp lên cũng không có, tất cả, bây giờ rất quỷ dị.
Độc Cô Diễm lưu ý tất cả chung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi vào phía trên bụi
cây đào, chỉ thấy hoa đào nở cực đẹp giữa ban ngày, lúc này đang có một loại
tốc độ quỷ dị khô héo, hoa đào rơi đầy đất, vỡ thành một loại màu đỏ như máu,
giống như máu tươi trôi đầy đất.
Độc Cô Diễm bước qua, đưa tay muốn chạm tới nước hoa màu đỏ trên đất, mà đúng
lúc này, bốn tiểu quỷ chạy tới.
“Phụ thân...”
Khi bọn chúng thấy chất lỏng màu đỏ trên đất thì cũng không khỏi hét ra thành
tiếng. “A...”
Độc Cô Diễm thu tay về, trong lúc lơ đãng, một nhánh cây nhọn xẹt qua ngón giữa
của hắn, một vết máu rỉ ra.
Độc Cô Diễm lấy tay ngắt, cũng không quá để ý tới, đứng lên hướng về phía bốn
tiểu quỷ nói: “Đêm đã khuya, trở về phòng đi.”