Ba ngày sau, Lâm Phong Tiểu Trúc.

Nơi này, là Nam Linh quán nổi tiếng nhất Tuyết thành. Nơi đây bố cục thanh nhã, theo phong thủy mà xây, phía sau là ngọn núi có trúc xanh vòng quanh, nước hồ trong suốt, cát đá và cá tôm ở đáy nước cũng có thể thấy được rõ ràng.

Một chiếc cầu tre bắt ngang qua trên mặt hồ, dẫn đển cửa chính của Lâm Phong Tiểu Trúc bên kia bờ.

Độc Cô Sương mặc áo trắng, tóc buộc đơn giản không trang điểm, bóng dáng linh động cùng nhau đi tới, rối rít hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

“Oa, các huynh nhìn xem, nàng kia thật là đẹp.”

“Trời ạ, cô nương đẹp như thế, lại đến Lâm Phong Tiểu Trúc, nàng thiếu nam nhân sao?”

“Làm sao có thể̉, nhìn nàng cũng không giống như những nữ nhân đến đây tìm nam nhân, các huynh nhìn bộ dáng không nhiễm bụi trần của nàng xem, thật làm người ta không dám tiết độc.”

Độc Cô Sương không để ý đến những người đi đường nghị luận không dứt này, hôm nay nàng tới, là muốn tìm mỹ nam, nàng muốn vẽ hết mỹ nam trong thiên hạ.

Cất bước đi lên cầu tre, bóng dáng xuất trần linh động của Độc Cô Sương mới vừa đứng ở cửa Lâm Phong Tiểu Trúc, tròng mắt mấy nam nhân đứng ở cửa Nam Linh quán chợt lóe, giống như là ong bướm bay qua.

“Tiểu thư, nàng là lần đầu tiên tới chỗ chúng ta, không bằng để tiểu sinh dẫn đường cho nàng?”

“Tiểu thư, dáng dấp nàng thật là đẹp, ta tên Tiểu Mãnh. Tiểu thư, ta nhất định sẽ làm nàng hài lòng.”

“Tiểu thư, nàng cao quý như thế, há có thể để hai học trò nghèo trước mặt phá hư xinh đẹp của nàng. Tiểu thư hoàn mỹ này, xin cho ta dẫn đường cho tiểu thư.”

“...”

Đối với những đôi mắt tỏa ra ánh sói, xem nàng như chuột bạch nhỏ, Độc Cô Sương ngó cũng không thèm ngó một cái, tùy tiện chỉ một nam nhân có vẻ an phận, nói: “Dẫn ta đi gặp Tuyết công tử, vàng này sẽ là của ngươi.”

Nam nhân kia vừa thấy vàng trong tay Độc Cô Sương, đôi mắt sáng lên. “Tiểu.. tiểu thư yên tâm... ta... ta... ta nhất định... sẽ...sẽ đưa tiểu thư ...đi ...đi gặp Tuyết công tử.”

Nguyên lai là người cà lăm, khó trách mới vừa rồi không lên tiếng. Độc Cô Sương ném vàng tới, cất bước theo nam nhân cà lăm kia đi vào Lâm Phong Tiểu Trúc.

Độc Cô Sương đi không bao lâu, bóng dáng Thượng Quan Dạ cũng xuất hiện ở trước Lâm Phong Tiểu Trúc.

Một bộ áo đỏ, tóc đen rũ xuống, mặt vô song hoàn mỹ và yêu nghiệt, khiến tất cả nam nhân trong Lâm Phong Tiểu Trúc đều trợn to hai mắt.

Nam nhân này là ai, sao dáng dấp đẹp như vậy, so với Tuyết công tử của bọn họ, chẳng những không kém, ngược lại còn cao hơn mấy phần, nếu như nam nhân này tới Lâm Phong Tiểu Trúc của bọn họ, vậy bọn họ còn làm cái rắm à, trực tiếp về nhà ăn mình thôi.

Bản năng, đối với nam nhân hoàn mỹ trước mắt này, thái độ của tất cả nam nhân cũng vô cùng ác liệt.

“Này, nơi này là Lâm Phong Tiểu Trúc, nam nhân không thể đi vào.”

“Này, sao ngươi còn không đi, chẳng lẽ ngươi muốn vào Lâm Phong Tiểu Trúc của chúng ta tiếp khách hay sao?”

“Trời ạ, không phải là thật chứ, hắn lại đi thẳng vào trong, trời đánh, nếu như hắn vào Lâm Phong Tiểu Trúc, chúng ta trực tiếp đói chết rồi.”

Thượng Quan Dạ lạnh lùng nhìn lướt qua những thứ nam nhân miệng lưỡi này, chân mày nhíu chặt.

Sương nhi đáng chết, lại đi tìm nam nhân thật, không được, coi như là vẽ tranh cũng không được, Sương nhi của hắn muốn vẽ cũng chỉ có thể vẽ hắn, tuyệt đối không cho phép nàng xem nam nhân khác.

Thượng Quan Dạ cắn răng cất bước đi vào.

“Ai ai ai, ngươi không thể đi vào...”

Độc Cô Sương được nam nhân cà lăm dẫn đường, đi vào Thính Tuyết lâu.

Lúc này, trận trận tiếng đàn trong trẻo lạnh lùng vang lên, gió nhẹ phất phơ, sau giữa trưa có vẻ cực kỳ an tĩnh.

Độc Cô Sương mặc dù không tinh thông lắm đối với âm luật, nhưng có thể nghe ra người đánh đàn này hẳn có thành tựu cực cao ở phương diện âm luật.

Nội tâm phiền não nghe tiếng đàn liền có thể được an bình.

Nam nhân cà lăm mang theo Độc Cô Sương vào phòng rồi liền rời đi.

Độc Cô Sương quan sát gian phòng này, đáy mắt có tán thưởng. Gian phòng bố trí thật tốt, thanh nhã đến khiến người quên phiền tục, nàng thích.

Đang ở thời điểm nàng quan sát, một thanh âm nhẹ nhàng khoan khoái vang lên sau màn vải. “Tại hạ Tuyết công tử, không biết cô nương xưng hô như thế nào?”

A, thì ra là trong phòng có người.

Ánh mắt Độc Cô Sương nhìn sang màn vải, mơ hồ nhìn đến một bóng dáng mờ mờ in trên màn vải, không thấy rõ dáng vẻ người kia, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một phần lạnh lẽo.

Độc Cô Sương cười trả lời. “Tại hạ Vô Song.”

Trong màn vải, Tuyết công tử kinh nghi một tiếng, thanh âm khó nén tán thưởng. “Cô nương chính là Vô Song danh chấn thiên hạ?”

Đương kim Vẽ Tiên thứ nhất, Vô Song.

Đương kim Ngân thần thứ nhất, Vô Song.

Đương kim phòng thuật thứ nhất, Vô Song.

Vô Song, thấy bức họa, nhưng không thấy người này, độ thần bí có thể nói là đứng đầu thiên hạ.

Vô số người cất chứa tác phẩm của Vô Song, đều có dục vọng muốn làm quen, có người thì muốn trao đổi kỹ thuật vẽ, học tập một chút, để cho tài vẽ của mình thêm tốt. Mà có người lại muốn nghiên cứu thuật vẽ, muốn hỏi Vô Song những động tác có độ khó cao.

Nhưng, bất kể là từ loại nguyên nhân nào, cũng không có ai thấy hình dáng Vô Song.

Mọi người vẫn cho rằng Vô Song là một nam nhân, không nghĩ tới Vô Song có danh xưng là Dâm Thần, thuật phòng the rất cao lại là một thiếu nữ, thiếu nữ đẹp đến làm cho người ta không dám tiết độc.

May là Tuyết công tử luôn luôn trong trẻo lạnh lùng, lúc này xuyên thấu qua màn vải nhìn gương mặt tuyệt mỹ của Độc Cô Sương, chấn kinh đến thật lâu không cách nào nói gì.

Vô Song, lại là nữ, nếu mỹ nữ như thế bị người đời biết nàng chính là Vô Song, trình độ điên cuồng có thể nghĩ đến.

Độc Cô Sương vẫn ẩn cư ở Tuyết Sơn, cũng không biết danh tiếng của mình vang như vậy, nghe thanh âm cao trào khiếp sợ của Tuyết công tử thì nàng không khỏi cau mày.

“Ta chính là Vô Song, còn danh chấn thiên hạ thì không dám nhận.” Nàng cũng không tự cho là đúng, tài vẽ của nàng vẫn không có đột phá, mũ cao này nàng cũng không dám đội.

“Vô Song cô nương quá khách sáo rồi, hôm nay Vô Song cô nương tới Thính Tuyết lâu của ta, là vinh hạnh của ta, như thế, xin cho tại hạ đàn một bản vì Vô Song cô nương.”

“Được.” Dù sao thời gian còn sớm, nghe một bài hát cũng tốt.

Tiếng đàn vang lên bên trong màn vải lần nữa, lần này tiếng đàn thiếu một phần trong trẻo lạnh lùng so với vừa rồi, nhiều hơn một cỗ tức giận, giống như người đánh đàn vừa rồi vô tâm, mà giờ khắc này tim của hắn giống như sống lại, tầng tầng âm phù toát ra ở dưới đầu ngón tay, một khúc 《Hộc Lưu Thương 》 vừa du dương, lại cô lãnh.

Tiếng đàn vang ra, người đánh đàn xuyên qua tiếng đàn phát tiết ra hết nội tâm của mình, người có thành tựu âm luật cao mới có thể nghe ra ý vị trong khúc này.

Mặc dù Độc Cô Sương không tinh thông âm luật, nhưng vẫn nghe được Tuyết công tử lộ ra cô đơn, cho nàng cảm giác giống như là sen xanh nở rộ trong tuyết lạnh. Đối với Tuyết công tử này, quyết tâm vẽ của Độc Cô Sương càng đậm.

Đang lúc tiếng đàn lên cao thì một đạo thanh âm tức giận cắt đứt tất cả.

“Sương nhi, nàng lại thật tới đây xem tên Tuyết công tử bỏ đi này, nàng thật sự là làm tổn thương lòng của vi phu rồi.” Một bóng đỏ từ cửa sổ chui vào, áo đỏ nhẹ nhàng, tóc đen nâng lên độ cong đẹp mắt giữa không trung, theo bóng đỏ, quần áo và sợi tóc mềm mại đều dán ở trên người của hắn.

“Thượng, Thượng Quan Dạ, sao chàng lại tới đây?” Độc Cô Sương bị bắt được tại trận, thậm chí cảm thấy có tội như bị bắt thông dâm, khuôn mặt nhỏ nhắn, không khỏi rũ xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play