Hướng Tiểu Vãn nâng lên gương mặt đỏ bừng, mặt ngây ngốc nhìn chằm chằm Hắc
Diệu. “Người, người, người là đang nói ta sao?” Có lầm hay không, để cho nàng
tắm rửa thay quần áo, người này lại là hướng nàng yêu cầu sao?
Hắc Diệu cười như cũ, nhưng khóe mắt kia lại có mạt ánh sáng nhạt âm thầm, hắn
thấp giọng nói: “Tiểu Vãn nhi, nơi này chỉ có ngươi cùng ta, đương nhiên là bảo
ngươi.”
Nói xong, ngón tay kia còn lạnh lùng mơn trớn mặt Hướng Tiểu Vãn, Hướng Tiểu
Vãn chỉ cảm thấy một trận lạnh như băng vọt qua, xúc cảm kia tựa như một con
rắn nhỏ lướt qua mặt của nàng.
Vừa nghĩ tới rắn, thân thể Hướng Tiểu Vãn không khỏi run rẩy, bất động thanh
sắc lui về phía sau mấy bước, thần sắc nghiêm chỉnh, bực tức nói: “Bạch sư
thúc, người nói gì cũng là một trưởng bối, tại sao có thể bức bách vãn bối ta
làm chuyện hổ thẹn như thế, người rõ ràng là đang làm chuyện loạn luân, sẽ bị
thế nhân khinh thường.”
Xem ta chụp cho ngươi tội danh lớn như vậy, ta xem ngươi còn dám bảo ta tắm cho
không? Hắc hắc hắc.
Hướng Tiểu Vãn đắc ý chỉ duy trì không tới một giây, Hắc Diệu dần dần hướng
nàng vươn tay, một tay kéo lấy nàng, tròng mắt nhìn nàng, giống như thanh sơn
bích thủy xào xạc, lũ lũ lay động tựa như một tia hài hước, vừa tựa như nhu
tình vui vẻ.
Hắn ghé vào bên tai nàng, thổi khí tà tứ nói: “Tiểu Vãn nhi của ta, thẹn thùng
cái gì, nàng chẳng lẽ quên thân phận của nàng? Hả?”
“Cái, thân phận gì?” Hướng Tiểu Vãn bị dọa đến. Ta nói vị Bạch sư thúc kia,
ngươi đã đủ dọa người rồi, không nên lại nói những lời dọa người nữa, ta sợ ta
không chịu nổi.
Hắc Diệu nhìn chằm chằm Hướng Tiểu Vãn, hắc mâu đột nhiên chuyển sâu, môi mỏng
bày ra một đạo dáng cười hình cung hoàn mỹ. “Bướng bỉnh, thậm chí ngay cả phu
quân cũng không nhớ.”
Phu, phu quân?
Hướng Tiểu Vãn dường như bị sét đánh trúng, giương miệng ngây ngốc nhìn chằm
chằm Hắc Diệu, đại não giống như là một đoàn nổ tung.
Nam nhân kinh hãi trước mắt này, chẳng lẽ thật cùng nàng có gian tình? Trời ơi,
chuyện gì đã xảy ra, đây rõ ràng là loạn luân mà, quả thực thiên lý bất dung,
ta không phục.
Ầm ——
Bầu trời một đạo sấm rền chợt vang lên, dọa cho Hướng Tiểu Vãn sợ đến thân thể
run lên.
Được rồi, loạn luân thì loạn luân đi, tốt hơn bị thiên lôi đánh. Ông trời đáng
chết, thật không có phúc hậu, không cho an bài mỹ nam coi như xong đi, thậm chí
ngay cả phản đối trong lòng nàng cũng không cho, quá khi dễ người.
Hướng Tiểu Vãn bất động thanh sắc dịch chuyển chân cách xa Hắc Diệu mấy bước,
không biết tại sao, nàng chính là trong lòng không thích Hắc Diệu đến gần, thứ
tình cảm này rất quái lạ, mặc dù Hắc Diệu cười với nàng, chẳng qua là nàng lại
cảm thấy không khí chung quanh phá lệ lạnh lên.
“Sư, sư thúc, cơm có thể ăn lung tung, lời không thể nói lung tung, ta hoàn
toàn không nhớ người là phu quân của ta.” Đùa gì thế, nàng mới sẽ không sớm như
vậy gả cho người, trước mắt người này âm dương quái khí, nàng tuyệt đối không
thể nào gả cho hắn, người này nhất định có vấn đề.
Hắc Diệu cũng là từng bước ép tới, trực tiếp đem Hướng Tiểu Vãn dồn đến góc
tường, trong lúc đó hai người rõ ràng cảm giác được hơi thở lẫn nhau, Hướng
Tiểu Vãn rất không thích tiếp xúc khoảng cách gần như vậy, nàng không khỏi nhíu
mày, quay mặt qua chỗ khác.
Hắc Diệu nhìn chằm chằm động tác Hướng Tiểu Vãn, đáy mắt thoáng qua một đạo ánh
sáng lạnh. Nữ nhân này lại không dám nhìn gương mặt này của hắn sao? Hắn bị hủy
thành như vậy, đều là nữ nhân này làm hại, nàng tại sao không dám nhìn mặt của
hắn?
Hắn muốn nàng thống khổ, hắn muốn nàng mỗi thời mỗi khắc đều phải nhìn mặt hắn,
hắn muốn nàng biết, kết quả của việc đắc tội Hắc Diệu hắn.
Nội tâm khẽ đảo tối tăm, vậy mà trên mặt Hắc Diệu cũng là cười đến rõ ràng.
“Nương tử, vi phu không có nói lung tung, nàng đã là người của ta, hơn nữa
trong bụng của nàng, chính là mang thai đứa nhỏ của vi phu đó.”
Lúc Hắc Diệu nói đến đứa nhỏ thì đáy mắt một mạt sắc hận thế nào cũng giấu
không được.
Biết được Hướng Tiểu Vãn mang thai đứa nhỏ của Độc Cô Diễm, là ở mười ngày
trước hắn vì Hướng Tiểu Vãn bắt mạch phát hiện, vốn là hắn định dùng phương
pháp tàn nhẫn phá huỷ đứa nhỏ này của Độc Cô Diễm, nhưng sau hắn lại thay đổi
chủ ý. Hắn từ chỗ mật thám biết được, Độc Cô Diễm cũng chưa chết, lần này, hắn
quyết định để cho Hướng Tiểu Vãn sinh hạ đứa bé sau đó cướp đoạt lại, hắn muốn
đem đứa bé này nuôi lớn thành người, về sau nói cho đứa bé này nó là người của
Hắc gia, Độc Cô Diễm chính là hung thủ sát hại ba trăm bảy mươi hai mạng người
của Hắc gia, như vậy nếu Độc Cô Diễm biết được đứa con ruột thịt của mình đối
với mình tràn đầy hận ý, loại thống khổ này, nhất định sẽ khiến người ta rất
khó chịu được? Vậy còn chưa đủ, hắn muốn đứa con của Độc Cô Diễm, tự tay giết
Độc Cô Diễm.
Mãi cho đến khi Hướng Tiểu Vãn tỉnh lại, hắn phát hiện Hướng Tiểu Vãn mất trí
nhớ, liền nghĩ ra một kế, kế này càng có thể khiến cho Độc Cô Diễm thống khổ
đến chết, ha ha ha, Hướng Tiểu Vãn mất đi trí nhớ trở thành thê tử của Hắc
Diệu, nói vậy không có chuyện gì so với chuyện này càng có thể làm cho Độc Cô
Diễm sống không bằng chết.
“Đứa nhỏ?” Trời ạ, bụng mang đứa nhỏ? Này, chuyện này cũng quá kinh hãi đi.
Theo bản năng đưa ra sờ sờ bụng, không biết tại sao, giờ phút này Hướng Tiểu
Vãn mặc dù kinh ngạc, nhưng nàng cũng không bài xích chuyện mang thai đứa nhỏ,
chẳng lẽ nàng cùng Hắc Diệu này là vợ chồng thật sao?
Nhưng vì sao nàng đối với Hắc Diệu đến gần thì đáy lòng lại có ghét hận đây?
Hắc Diệu nhìn chằm chằm cử động của Hướng Tiểu Vãn, nhàn nhạt nói: “Tiểu Vãn
nhi, con của chúng ta đã một tháng rồi, lại đây, lại đây để vi phu xem một
chút.”
Tay của Hắc Diệu còn chưa đụng đến Hương Tiểu Vãn, liền bị Hướng Tiểu Vãn dùng
lực đẩy ra. “Đừng đụng đến con của ta.” Thanh âm bực tức, mang theo oán hận.
Thanh âm này vừa ra, chẳng những là Hắc Diệu, ngay cả Hướng Tiểu Vãn cũng tự
mình chấn động ngây dại.
Này, đây là tình huống gì, mới vừa rồi mình phản ứng quá kịch liệt đi? Giống
như Hắc Diệu trước mắt này chính là cừu nhân diệt môn, nàng sao lại đối với hắn
có nồng đậm cừu hận?
Chẳng lẽ Hắc Diệu này không phải là phu quân của nàng? Ách, nhất định là như
vậy, nếu không nàng sẽ không có phản ứng lớn như vậy.
Hai tròng mắt Hắc Diệu hung ác nhìn chằm chằm Hướng Tiểu Vãn, đôi mắt phẫn đỏ
giống như là muốn nuốt sống Hướng Tiểu Vãn, vậy mà chỉ trong một nháy mắt, Hắc
Diệu liền thu lại cỗ phẫn hận kia, ánh mắt đau đớn, cực kỳ bi ai nói: “Tiểu
Vãn, vi phu biết nàng hận ta, thật ra thì nàng mất trí nhớ đều là do vi phu gây
ra.”
Hướng Tiểu Vãn nhìn dáng vẻ Hắc Diệu đột nhiên thống khổ, không khỏi cau mày.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Hắc Diệu thấy Hướng Tiểu Vãn không hề bài xích mình như vừa rồi, đáy mắt hắn
không khỏi thoáng qua cười trào phúng, mà khóe môi là nhàn nhạt nói hết thảy.
“Tiểu Vãn, nàng có nhớ một người tên là Độc Cô Diễm?”
Độc Cô Diễm?
Hướng Tiểu Vãn không hiểu vì sao mình nghe cái tên đó, lại có một loại cảm giác
cực kỳ bi ai cùng quen thuộc, nhưng nàng lại không nhớ nổi người này.
Lập tức, nàng lắc đầu.
“Tiểu Vãn, Độc Cô Diễm này vẫn đối với nàng có tình ý bất chính, vì lấy được
nàng, hắn đã phá hủy mặt của vi phu, mà nàng cũng thiếu chút nữa bị hắn cướp
đi.” Nói tới chỗ này, thanh âm Hắc Diệu không có che giấu hận ý.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT