Trước kia Độc Cô Hoa có chút sợ hãi đối với người áo đen này, nhưng hơn 1 năm âm thầm sống chung với y, cậu cùng người áo đen dần dần nảy sinh tình cảm phụ tử.

Mà hơn 1 năm qua, người áo đen đối xử rất tốt với cậu, có khi cậu còn suy nghĩ, rốt cuộc là Độc Cô Diễm hay người áo đen kia mới là cha ruột của cậu.

Đối với loại suy nghĩ này, chính cậu cũng giật mình.

Giờ phút này, Độc Cô Hoa ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn đôi mắt của người áo đen, đôi mắt kia, dường như là sâu thẳm, có chút bi thương, nhẹ nhàng câu hồn người.

Người áo đen thấy Độc Cô Hoa đang nhìn mình, ánh mắt hắn trở nên dịu dàng hơn. Hắn vươn tay nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Độc Cô Hoa, khuôn mặt yêu nghiệt kia có thể nói là hoàn mĩ, cho dù nhìn thấy cái gì, cũng khiến mình an tâm.

“Hoa nhi, sư phụ đối xử với con rất đặc biệt, là đồ nhi duy nhất của ta, cũng là thân nhân duy nhất của cuộc đời ta.” Giọng nói của người áo đen rất nhẹ, nhưng lại tràn ngập sự bi thương cùng hận ý.

Cả cuộc đời đen tối, đau khổ đến mức nghĩ lại còn kinh hãi, đã được hắn chống đỡ tạm thời, ngoài sự thù hận còn là vì độc Cô Hoa.

Hắn từng thua mất một nữ nhân, chỉ có Độc Cô Hoa mới đền bù được sự áy náy trong lòng hắn. Hắn đem toàn bộ tâm ý chuyển lên người Độc Cô Hoa, cho cậu ta mọi thứ tốt nhất.

Độc Cô Hoa nghe người áo đen giải thích, cậu oán hận nhìn chằm chằm: “Lần nào sư phụ cũng đều trả lời như vậy, bây giờ ta không tin những lời này nữa, sư phụ, người đã có thể vì con mà ngay cả mạng sống cũng không muốn, vậy bây giờ con muốn nhìn thấy bộ dạng của người.” Hơn 1 năm rồi, mặc dù sư phụ thân cận với cậu nhưng cái mặt nạ đó, cho tới bây giờ cũng không có gỡ ra.

Cậu thật sự rất tò mò dáng vẻ của sư phụ, có thể giống cậu hay không.

Người áo đen chấn động nhưng rất nhanh lại trở nên bình thường: “Hoa nhi, ngoại trừ dáng vẻ của sư phụ, tất cả những thứ khác sư phụ đều có thể theo ý con.”

Lại một lần nữa Độc Cô Hoa lại thất bại, cậu không khỏi tức giận: “Những thứ khác đều có thể theo ý con? Vậy con muốn về nhà, con muốn về phủ tướng quân.”

Người áo đen thấy tính khí nóng nảy của Độc Cô Hoa, có chút tức giận. Hắn lắc đầu thở dài nhìn Độc Cô Hoa, sải bước rời đi.

Sau lưng, Độc Cô Hoa kêu lên:”Sư phụ, con không phải là con của người sao?”

Thân thể người áo đen cứng đờ, nhưng không có dừng lại, giọng nói lạnh lùng lởn vởn bên tai Độc Cô Hoa: “Hoa nhi, cả đời sư phụ không có con cháu.”

Người áo đen rời đi, không có tiếng động. Độc Cô Hoa đứng ở đó, cắn răng, rơi nước mắt.

*********

Liên tiếp ba ngày, phủ tướng quân lâm vào tình trạng hết sức nặng nề. Hướng Tiểu Vãn trúng độc, Độc Cô Hoa bị bắt cóc, làm cho người trong phủ tướng quân cũng lo lắng.

Túc Nhiên cư, Độc Cô Diễm mặt lạnh như băng ngồi ở vị trí phía trên, người ở dưới chia ra ngồi, cũng không dám lên tiếng.

Hồi lâu, Độc Cô Diễm lạnh lùng nói: “Huyền Thanh cùng Huyền Mộc tự ý rời đi, chờ bọn hắn trở lại định đoạt sau, nếu không có chuyện gì khác, các ngươi hãy tản đi, thăm dò tất cả mọi việc, mấy người các ngươi tự phụ trách, nếu như không có việc gì lớn, không cần báo cho bản tướng.”

Mấy nam tử kia đứng lên, cung kính đáp lời: “Vâng tướng quân.”

Độc Cô Diễm lạnh lùng khoát tay, bảo bọn họ rời đi.

Ở nơi này, một bóng đen chạy vào, vội vội vàng vàng nói: “Tướng quân, ngoài cửa có một nam nhân mặc áo đỏ nói có thể giải độc cho phu nhân, hắn muốn xông vào, bị bọn ta ngăn lại, xin tướng quân chỉ thị.”

Thần sắc Độc Cô Diễm biến đổi, đứng lên nói với thị vệ áo đen: “Dẫn hắn đến phòng khách chờ bản tướng.”

“Vâng tướng quân.”

Trong đại sảnh, nam nhân áo đỏ xõa tóc dài, thắt lưng quấn tơ lụa, mang mũ rộng vành không thấy rõ mặt hắn, nhưng chỉ cần dáng vẻ xinh đẹp kia, cũng đã khiến mọi người không thể rời mắt.

Thị vệ phủ tướng quân tuy là lạnh như băng, lần này thấy nam nhân áo đỏ kia, mọi người đều kinh ngạc, thầm nghĩ: trên đời này có người lạnh như băng vậy sao.

Nam nhân áo đỏ theo hướng dẫn của thị vệ ngồi vào ghế trong sảnh, khóe môi khe khẽ toát lên sự vui vẻ, chờ đợi Độc Cô Diễm đến.

Rất nhanh, Độc Cô Diễm mặc một bộ trang phục màu đen xuất hiện, hắn quan sát nam nhân mặc áo đỏ kia, sau đó thản nhiên hỏi: “Các hạ chính là Đệ Nhất Công Tử vang danh thiên hạ?”

Nam nhân áo đỏ nghe thế cười nhạt, nhưng mà giọng cười cũng là ngọt tận xương: “Tại hạ chính là Đệ Nhất Công Tử, Độc Cô tướng quân không cần hoài nghi thận phận của tại hạ, tại hạ có gặp qua phu nhân một lần, phu nhân là một nữ nhân rất thú vị, cho nên, tại hạ mạo muội giúp phu nhân giải độc.”

Độc Cô Diễm nghe lời Đệ Nhất Công Tử nói cũng cười lạnh: “Không biết Đệ Nhất Công Tử làm sao biết phu nhân ta trúng độc? Chẳng lẽ loại độc này có quan hệ gì với công tử?”

Đối với Đệ Nhất Công Tử này, Độc Cô Diễm đã sớm nghe qua, nhưng vẫn chỉ cho là một kẻ phong hoa tuyết nguyệt, nhưng hôm nay nhìn lại, ngay lập tức hắn bác bỏ ý kiến kia, vị Đệ Nhất Công Tử này, võ công sâu không lường được, còn cái ý định kia, cũng là sâu không thấy đáy, chắc chắn không phải người lương thiện.

Đệ Nhất Công Tử cười một tiếng, giọng cười kia phảng phất như có ma lực, khiến cho giờ khắc này thị vệ của phủ tướng quân cũng kinh ngạc, nghe say mê.

“Tướng quân thật biết nói đùa, nếu như độc này là loại bình thường cũng không cần phiền toái ta đến đây giải độc, ngài cho rằng giải độc là chuyện đùa sao?”

Độc Cô Diễm nhìn thấy phản ứng của bọn thị vệ bên ngoài, hơi nhíu mày. Hắn lên tiếng uy hiếp đám người kia: “Các ngươi lui ra ngoài.”

Giọng nói này khiến cho đám thị vệ tỉnh lại, kinh ngạc, mồ hôi lạnh tuôn đầy, vội vàng lui ra.

“Nói ra điều kiện của công tử đi.” Độc Cô Diễm lạnh lùng lên tiếng.

Thiên hạ này không có bữa ăn nào miễn phí, vị Đệ Nhất Công Tử này vừa mới nói là có thể giải độc, có thể là nắm chắc, về phần vì sao hắn lại giúp mình, chỉ sợ trên tay mình có thứ hắn cần.

“Tướng quân quả nhiên là người hào sảng, vậy tại hạ cũng không cần vòng vo, tại hạ có thể giúp phu nhân giải độc, nhưng mà tại hạ muốn kim tàm hộ thể thần y trên người tướng quân.” Đệ Nhất Công Tử tràn đầy tự tin, dường như hắn nắm chắc rằng vì cứu phu nhân, Độc Cô Diễm sẽ không chút do dự lấy ra hộ thể thần y đó.

Độc Cô Diễm nhíu mày, đối với sự tự tin của Đệ Nhất Công Tử, hắn rất không thích. Nhưng vì cứu Vãn nhi, cái gì hắn cũng có thể bỏ qua, cho dù là báu vật giang hồ hộ thể thần y cũng vậy.

Nhưng trước mắt, cũng không phải chỉ đồng ý là xong.

“Công tử, sợ rằng tin tức đó là sai.” Độc Cô Diễm lạnh lùng trả lời.

Đệ Nhất Công Tử cũng chỉ cười không nói.

Ngoài cửa, bốn tiểu tử kia đã sớm đứng nghe lén.

Lão Đại: “Sao, người này không phải là Đệ Nhất Công Tử sao?”

Lão Nhị: “Người này nói có thể giúp nhũ mẫu giải độc, nhìn bộ dạng tự tin của ông ta, không giống như giả bộ.”

Lão Tam: ‘Tại hạ không thích người này.”

Lão Tứ: “Muội cũng không thích, đặc biệt là đôi mắt câu người của ông ta, nhìn bộ dạng muốn lôi kéo của ông ta, không bằng chúng ta chỉnh ông ta, thế nào?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play