Rốt cuộc dung mạo người nọ đã hiện ra ở trước mặt mọi người, mặc dù bởi vì mất máu quá nhiều sắc mặt hắn vô cùng tái nhợt, nhưng vẫn có thể nhìn ra được đây là một thanh niên anh tuấn.
"Ngươi là… Mạt Khắc?" Địch Áo chậm rãi nói.
Địch Áo kinh ngạc nhìn người nọ, không ngờ lại là thủ lĩnh đám cướp, Mạt Khắc. Vốn còn tưởng rằng Mạt Khắc đã sớm chết ở trong tay Vi Nhĩ Tư, không nghĩ tới còn có thể gặp hắn ở nơi này.
"Cầu... ngươi!" Mạt Khắc thấy Địch Áo nhận ra mình thì nở nụ cười vui mừng. Sau đó lại bắt đầu lo lắng nắm được cánh tay Địch Áo, dùng sức nắm chặt đến mức Địch Áo cảm thấy đau rát." Mạt Khắc, đã xảy ra chuyện gì?" Địch Áo nhẹ giọng nói.
"Cứu muội muội … của ta!"
"Muội muội ngươi?" Địch Áo nhớ tới cái kia gọi Na Già điêu ngoa cô bé: "Nàng tại sao?"
"Ở bên kia." Mạt Khắc chỉ ngón tay qua hướng rừng cây phía sau: "Mau, không còn kịp rồi!"
"Được, ngươi đừng nói nữa, nằm yên đó." Địch Áo đứng dậy nhìn về phía Tác Phỉ Á, nói: "Nàng chiếu cố hắn dùm, mấy người chúng ta qua bên kia xem thế nào."
"Đi đi." Tác Phỉ Á gật đầu, sau khi suy nghĩ liền bổ sung một câu: "Hay là để cho Phí Đức Sĩ cùng đi với các ngươi."
"Không cần, để nàng ở chỗ này một mình, ta không yên lòng."Địch Áo không quay đầu lại, câu nói vừa dứt đã dẫn Ca Đốn, Lôi Mông chạy tới rừng cây.
Tác Phỉ Á há miệng định nói gì, nhìn thấy Địch Áo từ từ đi xa chỉ cảm thấy buồn cười, mình nói thế nào cũng là Quang Mang võ sĩ, có yếu ớt như hắn nói không? Thế nhưng Tác Phỉ Á rất thích thú với loại giác che chở này, nói cho chính, không có nữ nhân nào cự tuyệt được loại bá đạo tràn đầy tính thân mật thế này.
Mấy người Địch Áo vừa xâm nhập vào trong rừng liền có thể nghe thấy tiếng động lạ vang lên rõ ràng, nghe giống như có một nhóm người đang liên tục cất tiếng cười quái dị, trong đó còn kèm theo thanh âm kim khí va chạm, còn có tiếng rên rỉ yếu ớt như tơ.
Mấy người liếc mắt nhìn nhau, mơ hồ đoán ra được chuyện gì đang xảy ra, Địch Áo hít một hơi dài, bước chân đẩy nhanh tốc độ bỏ lại hai người Ca Đốn ở phía sau.
Từ sâu trong nội tâm, Địch Áo có chút hảo cảm đối với huynh muội Mạt Khắc, mặc dù chỉ có duyên gặp mặt một lần nhưng Mạt Khắc cơ trí để lại cho Địch Áo ấn tượng rất sâu. Sau đó rất nhiều cử động cho thấy tâm địa Mạt Khắc không xấu, nếu không hắn hoàn toàn có thể độc chiếm phần của Địch Áo.
Nếu như đổi thành người nào không quen biết, Địch Áo sẽ có thể lạnh lùng bỏ mặc. Nhưng Mạt Khắc thì khác, hắn đoán ra Mạt Khắc có thể biết được bí mật mảnh vỡ tinh thần, chuyện này có ý nghĩa cực kỳ trọng đại đối với hắn. Trên thực tế, cho tới giờ phút này hắn vẫn còn nhớ đến cái hộp sắt chôn ở Đôi Tháp trấn.
"Này này, đứng lại cho ta, định làm gì đó?" Theo giọng nói, hai gã đại hán từ trong rừng lao ra che trước mặt Địch Áo, quát ầm lên: "Lăn ra xa một chút!"
Địch Áo bỗng nhiên di động xuyên qua chỗ hở giữa hai gã đại hán, hai tay nhấc lên bắn ra hai đạo Phong Nhận xuyên thấu qua cổ họng bọn hắn cực kỳ nhanh gọn.
Thân hình Địch Áo di chuyển nhanh như tia chớp, tiếp tục phỏng thắng tới trước, đến khi hắn xuyên qua mấy lùm cây đã thấy phía trước có một mảnh đất trống, ở đó đang có mười bảy, mười tám đại hán vây quanh. Có một gã đang cười dâm đãng đưa tay cởi quần áo, có người đang tham lam lục lọi thân thể trắng nõn nằm trên mặt đất.
Một gã đại hán vừa vặn ngẩng đầu lên nhìn thấy thân ảnh Địch Áo chạy nhanh đến thì không khỏi kinh ngạc há to miệng, đang định lên tiếng cảnh báo thì Địch Áo đã vọt tới trước mặt hắn đá một cước vào ngực. Theo tiếng xương sườn gãy răng rắc, gã đại hán bị đá bay ngược ra sau hơn mười thước, sau đó rớt xuống mặt đất một cách nặng nề, khuôn mặt trắng như tờ giấy, chỉ có thở ra chứ không còn hít vào được nữa.
Mấy gã đại hán còn lại phát hiện dị biến nhất thời vội vàng nhảy lên, múa may vũ khí trong tay chạy tới chỗ Địch Áo.
Địch Áo mượn lực phản chấn tà tà lướt sang một bên, thân thể hơi nghiêng tới trước, giữ vững bất động chờ thời cơ, sau đó thân ảnh hắn lao tới một gã đại hán nhanh như chớp. Gã đại hán kia còn đang cầm lấy cái quần bị tụt lưng chừng, chỉ có thể lúng túng lùi về phía sau, bộ dạng này chỉ có thể mặc người chém giết, khổ sở đến cực điểm.
Thế nhưng gã đại hán kia coi như nhanh trí, vội vàng bổ người ngã nhào xuống đất, lúc này Địch Áo phát động Phong Ưu Nhã không có biện pháp đột ngột thay đổi phương hướng, một đạo tàn ảnh cuốn theo kình phong xẹt qua mặt gã đại hán kia.
"Cứu ta !" Gã đại hán kia tung người đứng dậy, kêu lên kinh hãi.
Địch Áo bắn thẳng về phía một cây đại thụ, mũi chân hắn điểm lên thân cây buông thả Phong Ưu Nhã lần nữa, bay thẳng ra ngoài xa.
Gã đại hán kia cảm giác tình hình không ổn liền quay đầu về phía sau, khi hắn quay đầu lại Địch Áo đã vươn tay ra bóp chặt yết hầu gã đại hán.
Thân hình Địch Áo tiếp tục vọt tới trước, gã đại hán kia bị kéo chuyển động nửa vòng tròn, máu đỏ vẩy ra, yết hầu gã đại hán đã bị năm ngón tay Địch Áo mạnh mẽ xé rách, vị trí cổ họng hiện ra một lỗ máu cực kỳ kinh khủng.
Gã đại hán liều mạng che cổ họng không có yết hầu, cước bộ lảo đảo chạy về phía nhóm đồng bọn, máu tươi không ngừng tuôn trào từ giữa ngón tay hắn. Những người khác lại đang nhìn hắn với cặp mắt kinh hãi, cho dù là Địch Áo dùng một quyền đánh chết hắn cũng không thể khiến lòng người rung động như tình cảnh này.
Tay phải Địch Áo nắm lại thành quyền, khối thịt ở trong lòng bàn tay hắn lập tức biến thành thịt nát. Nếu như hắn có thể kịp thời cứu muội muội Mạt Khắc, Mạt Khắc trọng thương sắp chết cũng có thể được an ủi đôi chút, nhưng bây giờ đã không còn kịp nữa rồi, thương thế Na Già còn nặng hơn cả Mạt Khắc, vì vậy chỉ có một đường giết sạch hung thủ mà thôi.
Thân hình Địch Áo bất chợt ngừng lại, trong chốc lát Phong Ưu Nhã lại được thả ra lao trực tiếp về phía nhóm đối thủ. Bọn kia thấy Địch Áo đánh tới nhất thời sợ hãi hồn phi phách tán, trường kiếm trong tay vung lên lung tung cố gắng ngăn cản không chó Địch Áo tiếp cận.
Cánh tay Địch Áo vung lên, một dòng máu đỏ sẫm từ trong tay của hắn bắn ra, gã đối thủ ở đối diện cuống quít bổ tới một kiếm. Một trận thanh âm trầm trọng vang lên, máu thịt văng ra bốn phía, dính đầy mặt mày đầu cổ tên kia, thì ra hắn bổ trúng khối yết hầu mà Địch Áo móc ra từ trên cổ gã đại hán kia.
Thừa dịp người nọ bị máu thịt bay tán loạn nhiễu loạn tầm mắt, Địch Áo giương tay lên, một đạo Phong Nhận bắn tới không một tiếng động, đầu tiên là chặt đứt cánh tay phải cầm kiếm của tên kia, sau đó tiện đà xuyên thấu lồng ngực hắn. Vết thương trước ngực không lớn, nhưng lại đục thủng ra tận sau lưng hắn.
Nếu như Ca Đốn và Lôi Mông ở chỗ này nhất định sẽ lấy làm kỳ quái, bởi vì tốc độ Địch Áo chậm hơn trước rất nhiều.
"Lên."
"Giết hắn đi."
"Các huynh đệ, không cần phải sợ."
Bọn đại hán kêu la hỗn loạn, vung vũ khí chém tới Địch Áo. Chủng loại vũ khí của bọn hắn rất phong phú, có trường kiếm, có chiến phủ, có cả gạch đá và gậy gỗ bình thường, đúng là điển hình của đám ô hợp. Bọn hắn có can đảm vây công Địch Áo không phải là vì khí khái thấy chết không sờn, mà vì bọn hắn đều rõ ràng một khi đối mặt Phong hệ võ sĩ, quay đầu chạy trốn chẳng những không có tác dụng, ngược lại còn có thể bị người ta giết chết nhanh hơn.
Sinh lộ duy nhất chính là mọi người liên hiệp lại buông tay đánh cược một lần.
Một gã đại hán trung niên ánh mắt lóe sáng, chỉ do dự chốc lát rồi nhặt một thanh trường kiếm nằm trên mặt đất lên, vừa hô lớn vừa cắm đầu nhào tới.
Địch Áo đang giết chóc đến cao hứng nên không chú ý tới chi tiết này, mặc dù bốn phía đều là đại hán vạm vỡ vung cao binh khí, nhưng nếu hắn toàn lực tiến công, nhiều lắm là mất mười mấy giây sẽ có thể đánh chết tất cả bọn chúng.
Nhưng Địch Áo không thể làm như vậy, hắn nhất định phải chuẩn bị giai đoạn chiến đấu cao hơn cho tương lai.
Mặc dù kiếm quang sắc bén cũng chỉ có thể tàn sát một vài người yếu, nếu như đám võ sĩ trước mặt này là Cực Hạn võ sĩ, vậy thì hoàn toàn không có tác dụng gì.
Nếu như hắn không tu luyện kỹ xảo võ học lên tới cảnh giới tuyệt hảo thì làm sao đối kháng với những cường giả cao cấp hơn? Đáp án rất rõ ràng, không thể. Người khác không nói, chỉ mỗi một Hỏa Hồ Chu Địch Ti đã có thể khiến cho hắn thúc thủ vô sách.
Bất kỳ thế giới nào cũng có một bộ quy tắc riêng, hắn phải thuộc làu và hoàn toàn nắm giữ cách thức sử dụng nguyên lực chiến đấu.
Thế nhưng, hiện tại Địch Áo không cần sử dụng toàn lực thì khoảng cách thực lực song phương đã chênh lệch rất xa. Địch Áo như hổ vào bầy sói, lui tới trong đám người rất nhẹ nhàng, Phong Nhận lần lượt bắn ra từng đạo không ngừng thu gặt tính mạng đối thủ, những gã đại hán kia lại không thể đụng vào góc áo của hắn.
Ca Đốn và Lôi Mông rốt cuộc chạy tới, nhìn thấy Địch Áo đang tả xung hữu đột chém giết đám đại hán người ngã ngựa đổ, lúc này có một gã đại hán trung niên tựa hồ bị ép cực kỳ chật vật, trực tiếp ném trường kiếm trong tay về phía Địch Áo. Trình độ công kích này tự nhiên không ảnh hưởng gì tới Địch Áo, hắn chỉ hơi nghiêng người là có thể tránh khỏi, tốc độ không hề giảm bớt xông về phía gã đại hán trung niên.
Địch Áo tiện tay phát ra một đạo Phong Nhận, lúc này hắn đã chuẩn bị tốt công kích dứt điểm địch nhân, đột nhiên ánh mắt gã đại hán trung niên xẹt qua một tia hung quang, hai cánh tay mạnh mẽ vung ra, theo động tác đó là hai đạo hỏa diễm hình trăng rằm xuất hiện lao thẳng tới chỗ Địch Áo.
"Liệt Diễm Trảm."
"Địch Áo, cẩn thận." Ngay khi gã đại hán trung niên thu tay về, Ca Đốn đã nhận ra điểm không đúng, bởi vì động tác đó thật sự quá quen thuộc. Nhưng khi Ca Đốn lên tiếng cảnh báo thì đã chậm, gã đại hán trung niên phát ra hai đạo Liệt Diễm Trảm, đạo thứ nhất đánh tan Phong Nhận, đạo thứ hai chém về phía lồng ngực Địch Áo hoàn toàn không bị cản trở.
"Quang Mang võ sĩ?" Con ngươi Địch Áo chợt co rút lại, hắn không ngờ rằng trong đám địch nhân còn có Quang Mang võ sĩ tồn tại, nếu thế Địch cũng sẽ không dám chém giết không hề cố kỵ như vậy. Đáng sợ hơn nữa, chính là gã đại hán này lại có thể ẩn nhẫn đến khi Địch Áo buông lỏng cảnh giác, khoảng cách song phương chỉ còn cách ba thước mới ngang nhiên xuất thủ.
Mắt thấy hỏa diễm sắp sửa chạm tới, Địch Áo đột nhiên ngừng thở, mạnh mẽ lộn một vòng thay đổi quỹ tích Phong Ưu Nhã, may là lúc nãy hắn không có toàn lực thi triển Phong Ưu Nhã, nếu không hắn chỉ có thể trơ mắt đâm đầu vào rồi.
Đây đã là cực hạn Địch Áo có thể làm được, nếu đổi lại những võ sĩ cùng giai khác, sợ rằng còn không kịp phản ứng đã bị Liệt Diễm Trảm đánh trúng rồi.
"Ầm…" Địch Áo vẫn không thể né tránh hoàn toàn, vai trái bị Liệt Diễm Trảm đánh trúng cả người nhất thời văng ra ngoài, Địch Áo cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, trực thân thể còn ở trên không trung đã phun ra một ngụm máu tươi, sau đó mới té ngã xuống mặt đất.
"Chết đi." Gã đại hán kia nổi giận gầm lên một tiếng, nhảy tới một bước, hai cánh tay tiếp tục chém tới trước.
Hai đạo Liệt Diễm Trảm phá không lao về phía Địch Áo.
Ý chí chiến đấu của Địch Áo vô cùng bền bỉ, hắn có thể đánh trận chiến đơn giản, nhưng cũng không úy kỵ đánh cược liều chết một lần. Mặc dù chấn động kịch liệt làm cho hắn tối mắt tối mũi, nhưng hắn vẫn có thể duy trì bình tĩnh.
Địch Áo lập tức tung mình nhảy lên, Căn Luân, Chân Tri Luân và Chính Luân trong thân thể vận chuyển nguyên lực rất hỗn loạn. Hiện tại hắn không có biện pháp buông thả Phong Ưu Nhã, cũng không có biện pháp buông thả Phong Nhận, chỉ có thể ném một cỗ thi thể ở trên mặt đất lên dùng để ngăn cản Liệt Diễm Trảm, còn chính hắn thì cố hết sức né sang một bên.
"Xẹt…" Cỗ thi thể kia bị hỏa diễm cắt ra thiêu rụi, văng mạnh ra sau. Một mảnh thi thể vô tình trúng Địch Áo đang chật vật né tránh, đẩy hắn lùi về sau mấy bước, ngã ngồi xuống đất.
"Địch Áo~!" Lúc này hai người Ca Đốn và Lôi Mông đã gấp đến đỏ mắt, trên người Lôi Mông sáng ngời quang mang vàng kim lao thẳng tới chỗ gã đại hán trung niên kia. Ca Đốn vọt tới không ngừng phát ra Liệt Diễm Trảm.
Đến lượt gã đại hán trung niên kia không ngờ tới đối phương còn có hai tên Quang Mang võ sĩ. Dưới tình thế cấp bách, hắn sợ hãi cực độ vội vàng quay đầu bỏ chạy, nhưng Ca Đốn làm gì để cho hắn chạy trốn dễ dàng như vậy. Một đạo Liệt Diễm Trảm bay phá trường không ngăn cản con đường gã đại hán trung niên chạy trốn, ép hắn phải thay đổi phương hướng, từ đó tạo thành hậu quả trực tiếp chính là đại hán trung niên phải đối đầu chính diện với Lôi Mông.
Trong mắt gã đại hán trung niên hiện lên một tia tàn khốc, cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng bị địch nhân đẩy vào chỗ chết, còn không bằng liều mạng một lần để giành lại ưu thế.
Sau một lát, gã đại hán trung niên bỗng nhiên chuyển hướng nhanh chóng tiến tới gần Địch Áo, thấy Địch Áo nằm yên không nhúc nhích sinh tử không biết, gã đại hán trung niên nhe răng cười tà. Sau đó hắn trở tay chém ra hai đạo Liệt Diễm Trảm liên tiếp, một đạo nghênh đón Lôi Mông, một đạo bay tới Ca Đốn.
Vào lúc đó, gã đại hán trung niên kia đã chạy tới gần Địch Áo, giơ chân lên định đạp xuống ngực hắn.
Đúng lúc này Địch Áo vốn đang nằm trên mặt đất, thoạt nhìn đã mất đi tất cả lực chống cự bỗng nhiên mở to hai mắt lạnh lùng nhìn gã đại hán trung niên, trong mắt tràn đầy sát ý lạnh thấu xương.
Gã đại hán trung niên cảm giác trầm xuống, theo bản năng thu hồi bàn chân lại, nhưng hắn đã quên mất mình đã không có năng lực này.
Thời gian phảng phất như ngừng trôi, gã đại hán trung niên có thể nhìn thấy rõ ràng Địch Áo chậm rãi vung tay phải lên, từ trong lòng bàn tay phát ra một luồng ánh sáng màu trắng nhạt, gã đại hán trung niên cố gắng phát ra Liệt Diễm Trảm ngăn cản Địch Áo công kích. Nhưng lại hoảng sợ phát hiện động tác của mình chậm nửa nhịp, khi hắn vừa thu cánh tay trở về trước ngực, còn chưa kịp vung ra thì Phong Nhận của Địch Áo đã xuyên thấu bàn chân phải của hắn.
Chân phải của gã đại hán trung niên kia vỡ tan tành, sau đó là mắt cá chân, tiếp theo là bắp chân, cuối cùng là đầu gối cũng hóa thành máu thịt xương cốt văng ra chung quanh. Phong Nhận xuyên qua màn máu tanh bắn lên tới mặt hắn, rồi bay thẳng lên trời cao, lưu lại trên mặt hắn một vết thương thật sâu.
Trong màn máu thịt hỗn loạn, gã đại hán trung niên phát ra một tiếng thê lương. Bởi vì Địch Áo lựa chọn góc độ quá ác độc, hắn buông thả Phong Nhận cơ hồ xuyên phá nửa người đối thủ.
Không đợi gã đại hán trung niên té xuống đất, Ca Đốn phát ra Liệt Diễm Trảm nối gót theo sau hung hăng bổ vào lưng hắn, không trung lại hiện lên một trận mưa máu. Gã đại hán trung niên gặp phải hai đòn nghiêm trọng liên tục nên không thể nào chịu nổi nữa, thân hình hắn đổ ầm ầm xuống đất trực tiếp bất tỉnh nhân sự.
Lúc này những gã võ sĩ còn sót lại đã thối lui ra khỏi chiến trường, sau khi Lôi Mông và Ca Đốn chạy tới hỗ trợ, một đám võ sĩ vốn đang vây công Địch Áo lập tức bỏ chạy tứ tán. Không ngờ trong đó vẫn còn một gã Phong hệ võ sĩ cùng cấp với gã đại hán trung niên kia. Nhìn thấy đối phương xuất hiện thêm hai Quang Mang võ sĩ, bọn hắn đã không dám đối kháng nữa, tình cảnh bây giờ chỉ còn nước thừa dịp hỗn loạn không ai để ý, cố gắng chạy trốn bảo mạng.
Lôi Mông đã vọt tới bên cạnh đỡ Địch Áo ngồi dậy.
"Thế nào rồi? Không sao chứ?" Lôi Mông gấp gáp hỏi.
"Nếu ta nói là không có chuyện gì, ngươi có thể tin không?" Địch Áo cười cười vô lực.
"Dù sao thì vẫn không chết được."
Nói thật ra vận khí Địch Áo coi như không tệ, nếu như không có trải qua một lần tu luyện vượt cấp ở Phong Bạo Hải, có lẽ giờ phút này Địch Áo đã biến thành một cỗ thi thể lạnh băng rồi.
Sau khi tiến giai lên Quang Mang võ sĩ, Địch Áo có được nguyên lực khổng lồ làm hậu thuẫn, đã có năng lực tạm thời biến hướng, mặc dù chỉ là trong chớp mắt ngắn ngủi, nhưng nhiêu đó đã xuất ra tác dụng cứu nguy từ trong hiểm cảnh.
Nếu lúc đó Địch Áo không thể dịch chuyển sang bên, kết cục sẽ rất khó dự liệu, sợ rằng không chết cũng phải trọng thương. Vào lúc này Địch Áo chỉ bị thương nơi vai trái, nhìn qua có vẻ nghiêm trọng, nhưng bộ phận khác vẫn còn hoàn hảo, sở dĩ hộc máu là vì nội tạng bị chấn động quá mạnh, chỉ cần tu dưỡng mấy ngày sẽ không có chuyện gì nữa.
Ca Đốn không có nóng lòng áp sát Địch Áo, hắn sải bước đuổi theo nhóm võ sĩ chạy trốn tứ tán. Viêm Bạo, Liệt Diễm Trảm liên tục bay ra, hiện tại hắn mang tâm tư giết được tên nào thì cứ giết.
Lôi Mông đi tới chỗ thi thể gã đại hán trung niên, sau khi xác định đối phương đã tử vong mới bước trở về, nói: "Lần sau đừng chạy nhanh như vậy có được không, vì sao ta đột nhiên phát hiện nhà ngươi còn bạo lực hơn cả ta vậy nhỉ?"
"Ngươi không nghe thấy thanh âm kia sao?" Địch Áo bất đắc dĩ thở dài, nhìn sang Na Già đang nằm cách đó không xa, buồn bã nói: "Tiếc là vẫn không kịp."
Lôi Mông đi qua quan sát Na Già, sau đó lập tức quay đầu sang nơi khác, bộ dạng của nàng quá thê thảm, hắn không đành lòng nhìn lâu: "Quên đi, dù sao chúng ta đã tận lực rồi, đúng không? Địch Áo, gã Mạt Khắc kia rốt cuộc là ai?"
"Đó là thủ lĩnh một đám cướp, trước kia Vi Nhĩ Tư dẫn quân tru diệt bọn hắn, có lẽ hắn trốn ra được." Địch Áo nói: "Đỡ ta đứng lên !"
"Vậy… cô bé này thì sao? Chúng ta có mang về cho Mạt Khắc không?" Lôi Mông thấp giọng nói.
"Không cần, làm thế sẽ khiến cho Mạt Khắc càng thêm phiền não." Địch Áo lắc đầu: "Mạt Khắc đã biết tâm ý của chúng ta, nhưng không có tận mắt nhìn thấy. Cứ im lặng để cho hắn dễ chịu hơn."
"Cũng tốt." Lôi Mông đỡ Địch Áo dậy, chậm rãi đi ra ngoài. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Ngoài rừng, Tác Phỉ Á chỉ đã chờ đến nóng lòng, nhưng không thể Mạt Khắc ném ở chỗ này được, sau khi do dự một hồi, nàng nói với Phí Đức Sĩ nói: "Hay là ngươi đi xem thế nào, tại sao lâu như thế vẫn chưa trở lại?"
Phí Đức Sĩ không nhịn được cười cười nói: "Tiểu thư, bên kia là ba Quang Mang võ sĩ, ở bên này chỉ có một người, tiểu thư nói ta rốt cuộc nên đi hay ở?"
Tác Phỉ Á khẽ nhíu mày, nhưng suy nghĩ một hồi cũng cảm thấy khá buồn cười, thật sự là quá quan tâm sẽ bị loạn, hình như trong tâm tư nàng vẫn xem Địch Áo là đứa nhỏ ngốc ở trong trang viên thì phải? Trên thực tế, trong lúc vô tình đứa nhỏ kia đã trưởng thành rồi.
Rốt cuộc, thân ảnh Địch Áo và Lôi Mông xuất hiện ở trong phạm vi Tác Phỉ Á nhìn thấy, nàng vội vàng tiến tới nghênh đón, liếc nhìn vết máu trên người Địch Áo, sắc mặt nàng đại biến: "Xảy ra chuyện gì?"
"Không sao đâu, chỉ bị đánh lén." Địch Áo cười cười, mặc dù miệng vết thương vẫn đang truyền đến từng trận đau nhức, nhưng Địch Áo cố nhẫn nhịn, hắn không muốn để cho Tác Phỉ Á lo lắng.