Thần sắc Ca Đốn rất bình thản, Địch Áo nhận ra là bởi vì hắn đáp ứng nên Ca Đốn mới đồng ý mang Ngải Phất Lí theo, hoặc là vì hắn ý thức được Tác Luân ý thức không đủ nên muốn tìm trợ thủ cho Tác Luân.
"Kế tiếp, chúng ta nên làm gì?" Ca Đốn nói.
"Hưởng thụ, thời điểm cần liều mạng chúng ta đã liều mạng không sợ chết rồi, hiện tại đến thời điểm hưởng thụ, chúng ta cũng phải tận hưởng cho thống khoái." Địch Áo cười nói: "Dù sao chúng ta còn có mấy ngày."
"Tốt, chúng ta cũng nên nếm thử tư vị làm thành chủ." Ca Đốn cũng nở nụ cười, sau đó chỉa mũi giáo sang Lôi Mông theo thói quen: "Lôi Mông, bây giờ kim tệ đầy đủ cho ngươi tìm một ngàn bé con. À không, sai lầm rồi, là một vạn mới đúng, dĩ nhiên, nếu như thân thể ngươi có thể chịu đựng được..."
Hai ngày sau, cuộc sống mọi người trôi qua phi thường vui vẻ, ăn cơm, uống rượu, tán gẫu, tán gái … vân… vân, cơ hồ đều là hoạt động tiêu khiển. Mặc dù đám người Địch Áo ngoài mặt lộ vẻ rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng cũng rõ ràng cuộc sống chịu khổ đang chờ đợi bọn họ, bây giờ tiêu khiển thoải mái chỉ là vì nghỉ ngơi dưỡng sức.
Lôi Mông đi ra bến tàu dự định dùng giá cao thuê một chiếc thuyền, từ đó có thể trở về Thánh Đế Tư thành hoặc là xuyên qua vịnh trực tiếp xuôi nam. Bất kỳ phương hướng nào cũng an toàn hơn ở trên đất bằng, nhưng tất cả thuyền trưởng đều cự tuyệt Lôi Mông. Bởi vì trước đó mấy ngày Phong Bạo Hải xuất hiện sóng U Linh, điều này có ý nghĩa triều kỳ trên Phong Bạo Hải đã tới sớm hơn bình thường, hoặc là nói tình hình khí tượng năm nay quá mức dị thường. Đối với những người quen thuộc với hải vực này, triều kỳ Phong Bạo Hải bất thường nghĩa là liên quan đến tử vong. Không có người nào nguyện ý ra biển vào lúc này, tất cả thuyền bè đều bỏ neo bên trong hải cảng, toàn bộ thủy thủ cũng được giải tán vào thành nghỉ ngơi.
Thật ra không chỉ có Lôi Mông, rất nhiều đoàn thương nhân cũng bị ngăn ở bên trong Thủy Tinh thành. Bởi vì nóng lòng quay vòng vốn, sợ bị kẹt lại lâu quá sẽ không có lợi cho hàng hóa, bọn họ ra giá còn cao hơn Lôi Mông, tuy nhiên vẫn không có thuyền trưởng nào nguyện ý mạo hiểm.
Lôi Mông từng thử qua phương pháp cưỡng bức, kết quả vẫn không được, đám thuyền trưởng tận tình khuyên bảo Lôi Mông, giảng giải lợi hại trong đó, cuối cùng Lôi Mông không có thuyết phục được đám thuyền trưởng, ngược lại còn bị bọn họ thuyết phục.
Về phần chuyện bán của cải gia sản Hào Uy Nhĩ lấy tiền mặt thì tiến triển rất chậm, đống châu báu còn dễ nói, mặc dù nhóm thương nhân ngoài mặt cự tuyệt Ngải Phất Lí, nhưng sau lưng lại âm thầm tìm tới tận cửa, hi vọng thu mua đống châu báu kia. Hơn nữa còn là thu mua toàn bộ, cự tuyệt giả mù sa mưa chỉ là để che dấu tai mắt người khác mà thôi, tránh cho ngày sau Lặc Tư Bá tước tìm bọn hắn phiền phức.
Nhưng giấy tờ khế đất rất khó bán đi, dù sao châu báu cũng là vật nhỏ, có thể mang theo trong người, cũng có thể giấu đi. Thế nhưng đất đai trong và ngoài thành lại ở một chỗ, tên nào mua là tên đó lập tức xui xẻo.
Thế nhưng đám người Địch Áo không có đau lòng vì chuyện đó, dù sao bọn họ đến đây tay không, bây giờ có của cải mang đi là tốt lắm rồi. Hơn nữa trong nhóm thủ hạ Tác Luân và Ngải Phất Lí, chỉ có một nửa số người nguyện ý thu nhận tiền tài, số người còn lại đều nguyện ý đi theo bọn họ. Trong tay nhóm Địch Áo còn dư lại hơn hai ngàn kim tệ, đã đủ cho bọn họ sử dụng trong quãng thời gian dài.
Có một ngày, mấy người bọn họ tán gẫu ở trong tửu lâu chuyện chuẩn bị chạy trốn. Sự tình ở trong Thủy Tinh thành đã có Tác Luân và Ngải Phất Lí, bọn họ không cần tự mình ra mặt, nơi này bọn họ chính là ông vua không ngai, hoàng đế một cõi rồi, mặc dù chỉ là trong thời gian vài ngày.
Dĩ nhiên, điều này là do chênh lệch địa vực tạo thành, nghe nói trong những thành thị lớn chân chính có thể dùng từ cường giả như mây để hình dung. Thiên Phú võ sĩ không bằng gà chó, Quang Mang võ sĩ có mặt ở khắp nơi. Đám người Địch Áo mà xuất hiện nơi đó sẽ không tính là gì cả, nhưng ở tại Thủy Tinh thành, lực lượng của bọn họ đủ để cho bọn họ oai chấn tứ phương.
Hôm nay Ca Đốn và Lôi Mông rất thanh nhàn, mấy Vũ nương đều đã về nghỉ ngơi, thế nhưng bên cạnh Địch Áo vẫn còn một người. Bởi vì tiếp xúc quen thuộc, nhóm Vũ nương phát hiện Ca Đốn và Lôi Mông không có đáng sợ như bọn họ tưởng tượng, thái độ theo đó từ từ trở nên tự nhiên hơn. Còn Địch Áo vẫn lộ vẻ bình thản quá mức lại làm cho các nàng chú ý, ba người bằng hữu luôn ở cạnh nhau như hình với bóng, các nàng đã thành công "bắt" được hai người, chỉ còn lại một người tự do ở ngoài "lưới pháp luật". Các nàng cảm giác có chút sơ sót, cho nên phái ra mỹ nữ đẹp nhất gian tửu lâu này, Vũ nương Thái Mật vô cùng xinh đẹp tới dụ dỗ Địch Áo.
Ca Đốn thỉnh thoảng quan sát Địch Áo, hắn phát hiện Địch Áo phản ứng hoàn toàn không giống với nhóm bạn cùng lứa tuổi. Khi Vũ nương quấn lấy Địch Áo không tha, hắn không phiền, khi Vũ nương cố ý lơ là Địch Áo, hắn cũng không giận. Chỉ có loại người chân chính không đặt nữ sắc ở trong lòng mới có khả năng biểu hiện bình thản như thế.
Mắt thấy sắp tới buổi trưa, Địch Áo đang định bảo Thái Mật đi báo cho tiểu nhị chuẩn bị bữa trưa, đột nhiên thấy một gã võ sĩ được võ trang đầy đủ vội vã chạy tới, khí chất gã võ sĩ này rất khác với đội võ sĩ ở Thủy Tinh thành. Bởi vì Thủy Tinh thành là một tòa Hải thành ven biển, lại ở vị trí hậu phương Bá tước lĩnh, cơ hồ chưa từng phát sinh xung đột gì quá lơn. Cho nên võ sĩ nơi này thiếu hụt nhuệ khí sát phạt, mấy ngày hôm trước bọn họ công kích ngục giam đã phát hiện ra điểm này. Những gã võ sĩ kia chỉ là một đám ô hợp có thể khi dễ người bình thường, nếu bảo bọn họ trực diện chiến đấu một trận máu tanh chân chính, căn bản là không thể.
Mà gã võ sĩ đột nhiên xuất hiện này có ánh mắt rất sắc bén, hắn quét mắt một vòng ở trong đại sảnh đột nhiên thấy được Địch Áo, hắn ngẩn người một lát, sau đó lập tức xoay người vội vã chạy xuống phía dưới.
Mặc dù gã võ sĩ chỉ dừng lại trong đại sảnh vài giây, nhưng đám người Địch Áo đã phát hiện tình thế có biến hóa. Sắc mặt Ca Đốn chuyển sang lạnh lẽo nói: "Tên kia là ai? Chẳng lẽ là thuộc hạ Lặc Tư Bá tước?"
"Không thể." Lôi Mông nói: "Lúc này mới qua mấy ngày? Lặc Tư Bá tước bây giờ căn bản không thể biết được Thủy Tinh thành có biến hóa, làm sao phái người tới nhanh như vậy? Ngải Phất Lí, ngươi đi ngó chừng tên kia, xem hắn có lai lịch ra sao?"
"Hiểu, đại nhân." Ngải Phất Lí thấy Lôi Mông phân nhiệm vụ, lập tức phấn chấn tinh thần đứng lên.
"Ta cảm giác tên kia hình như quen lắm." Địch Áo nhíu mày, thấp giọng rù rì: "Nhưng nghĩ mãi không ra đã gặp nhau ở nơi nào."
"Quen mặt? Ngươi nghĩ nhanh đi..." Lôi Mông sốt ruộc nói.
Địch Áo trầm ngâm thật lâu, cười khổ lắc đầu nói: "Thật sự nghĩ không ra."
"Nghĩ không ra thì thôi." Ca Đốn nói: "Ngải Phất Lí đã theo sau hắn rồi, chờ hắn trở lại chúng ta sẽ hỏi kỹ lưỡng là được."
"Chỉ có thể như vậy." Địch Áo thấp giọng nói.
"Địch Áo, ngươi làm sao vậy?" Lôi Mông phát hiện thần sắc Địch Áo có chút dị thường.
"Ta cũng không biết tại sao, cảm giác khá khẩn trương, tim tự dưng đập dồn dập." Địch Áo thở ra một hơi.
Ca Đốn và Lôi Mông không khỏi liếc nhau, quen biết nhau quãng thời gian dài như vậy, bọn họ hiểu rất rõ phong cách Địch Áo rồi. Bất kể gặp phải dạng đối thủ gì, chưa từng thấy Địch Áo có thời điểm lùi bước, vì sao lần này cảm thấy khẩn trương kỳ lạ như thế?
"Thái Mật, đi chuẩn bị bữa trưa cho chúng ta, mau một chút." Ca Đốn đột nhiên nói: "Có lẽ xế chiều chúng ta có việc phải làm."
"Vâng." Thái Mật cười hì hì nhấc đầu khỏi bả vai Địch Áo, một bước một bước nhẹ nhàng đi vào trong hành lang.
Thời gian không lâu sau bữa trưa đã được chuẩn bị xong, Ca Đốn và Lôi Mông vừa dùng bữa vừa suy nghĩ miên man. Bởi vì trong lòng có việc, bọn hắn nói chuyện rất ít, đến khi bữa trưa ăn gần xong, Ca Đốn gọi thêm hai bầu rượu, bọn họ uống cạn sạch một bình mà Ngải Phất Lí vẫn không có xuất hiện.
"Ngải Phất Lí, cái tên này bình thời nhìn rất cơ trí, hôm nay bị gì vậy nhỉ?" Ca Đốn đã nhịn không được.
Ca Đốn mới vừa nói xong từ chỗ thang lầu đã truyền đến tiếng bước chân, Ngải Phất Lí thân thể cứng ngắc, đi từng đi về phía trước, lý do thân thể hắn cứng ngắc là vì trên bả vai hắn có một bàn tay, một võ sĩ xa lạ võ trang đầy đủ theo sát phía sau Ngải Phất Lí.
Địch Áo thấy người kia xuất hiện liền cảm thấy trong đầu nổ ầm một tiếng, hai mắt ngưng trọng, miệng khẽ mở ra nhưng không nói một lời. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Gã võ sĩ đẩy tay tới trước, Ngải Phất Lí liền đổ nhào đụng vào bức tường, sắc mặt hắn tràn đầy khủng hoảng, đang dùng ánh mắt cầu cứu nhìn sang đám người Địch Áo, còn gã võ sĩ xoay người, đảo ánh mắt qua rơi lên trên người Địch Áo.
Ngay sau đó có một đám võ sĩ từ phía dưới lần lượt đi lên, xếp hàng chỉnh tề bên cạnh gã võ sĩ kia.
"Phô trương không nhỏ nha!" Ca Đốn nhìn xuống chén rượu, thản nhiên nói.
"Đúng vậy, đúng vậy, thật lâu rồi không có náo nhiệt như thế." Lôi Mông nhe răng cười nói: "Ca Đốn, chúng ta cạn chén."
Ca Đốn cười một tiếng, nâng chén nhẹ nhàng đụng với Lôi Mông một cái, những gã võ sĩ kia rõ ràng là tới vì bọn hắn. Cho dù Lôi Mông vốn hành sự cẩn thận cũng không sợ người khác cố ý tìm đến gây phiền toái, lại càng không nói tới Ca Đốn xưa nay máu nóng tràn trề. Hơn nữa, bất kể đánh nhau hay là giết người, bên nào xuống tay trước tóm lại sẽ chiếm được chút ít tiện nghi, bọn họ uống chén rượu này xong sẽ lập tức ném vỡ chén rượu phát ra tín hiệu động thủ.
Đúng lúc này lại có một thân ảnh chậm rãi đi lên, cước bộ của nàng rất nhẹ, cũng rất thong dong, lộ vẻ ung dung và đại khí. Đợi đến khi nàng đứng ở trên thang lầu, đầu tiên là cúi đầu trầm mặc chốc lát, tựa hồ đang chuẩn bị làm gì đó, sau đó ngẩng đầu lên quét tầm mắt về phía đại sảnh, ánh mắt của nàng cũng rơi vào người Địch Áo.
Có lẽ là vì ánh sáng bên ngoài quá mức chói mắt, bóng người kia tản ra một tầng kim quang nhàn nhạt làm cho người ta có cảm giác nàng tràn đầy khí tức thần thánh khó thể xâm phạm, gương mặt trắng nõn như búp măng tinh khiết vô ngần, nàng đẹp không thuộc về loại hình thanh xuân tươi mát, cũng không thuộc về loại hình thành thục hấp dẫn, mà là loại trang nhã và ôn nhu đến cực hạn.
Cả gian đại sảnh bất chợt trở nên yên lặng như tờ, lúc nãy Ca Đốn và Lôi Mông tỏa ra khí thế đằng đằng sát khí cũng phải ngây dại, bọn họ từng thấy qua rất nhiều mỹ nữ, nhưng không có một người nào có thể đẹp đến mức làm cho người khác hít thở không thông như vậy. Ngay cả Thái Mật cũng lộ vẻ ghen ghét, gần như là ghen tỵ điên cuồng.
Nữ nhân kia cởi áo choàng ra, gã võ sĩ lúc nãy áp chế Ngải Phất Lí một mực cung kính tiến tới một bước đưa tay nhận lấy cái áo choàng. Tiếp theo, nữ nhân kia chậm rãi đi tới chỗ Địch Áo, tầm mắt mọi người cũng di chuyển theo thân ảnh của nàng.
Có ít người trời sinh đã trở thành trung tâm của thế giới, chỉ sợ hắn hoặc nàng không cần phải làm gì cả, không cần nói gì hết, tự nhiên sẽ hấp dẫn vô số ánh mắt chú ý đến mình.
Thời gian trôi qua rất chậm, sau một lát nữ nhân kia chậm rãi ngồi xuống đối diện Địch Áo, nàng đầu tiên nhìn xuống đống thức ăn hỗn độn trên mặt bàn, sau đó mỉm cười nói: "Địch Áo, xem ra mấy ngày qua ngươi sống rất tốt."
Đám người Địch Áo đã quyết định hưởng thụ, dĩ nhiên không để ủy khuất bản thân, nếu tính tiền bữa trưa này ít nhất phải hao tốn hai kim tệ, đồ ăn tự nhiên là nhiều. Đối với người thường, đây tuyệt đối là cuộc sống vô cùng xa hoa, một bữa trưa này đủ cho cả nhà người ta chi phí hơn nửa năm. Mặc dù nơi này là một trong những tửu lầu sang trọng nhất Thủy Tinh thành, nhưng cái giá này cũng rất cao, cực kỳ hiếm thấy.
Ca Đốn và Lôi Mông lập tức chuyển tầm mắt lên trên người Địch Áo, ánh mắt hai tên trừng thật to, trong mắt tràn đầy ý chất vấn. Nếu như không phải đang có nữ nhân mỹ lệ cực điểm trấn trụ bọn họ, đoán chừng bọn họ đã níu lấy cổ Địch Áo lớn tiếng tra vấn rồi, đại loại như: "Tiểu tử, từ lúc nào ngươi quen biết được mỹ nữ cực phẩm như thế này hả?"
Đúng lúc này, Thái Mật đột nhiên xuất ra cử động nằm ngoài dự đoán của mọi người, nàng dĩ nhiên không nghĩ tới nữ nhân kia tới vì Địch Áo. Còn Địch Áo lại là con mồi của nàng, bởi vì cảm giác ghen tỵ quá lớn làm cho nàng nổi điên, nàng đột nhiên muốn làm một chuyện gì đó hung hăng đả kích đối thủ.
"Địch Áo đại nhân, tối ngày hôm qua ngài thật sự rất lợi hại." Thái Mật đặt mông ngồi vào trong ngực Địch Áo, nũng nịu nói: "Người ta đúng là không nổi nha! Khuya hôm nay tha cho người ta một buổi được không? Có được không vậy?"