Sự thật quả là khó thể chấp nhận nổi, sinh mệnh lực của mẫu thể thật sự cường hãn. Địch Áo hoài nghi cứ tiếp tục như vậy, nó còn chưa chết thì mình và Lao Lạp ngược lại bị mệt chết mất rồi.

Khi mẫu thể chuyển mục tiêu công kích lên trên người Địch Áo, Lao Lạp ở bên kia lùi về phía sau mấy bước rồi ngừng lại huýt sáo một tiếng. Miêu Tử đang hưng phấn đục lỗ chợt ngẩng đầu lên, vỗ cánh bay tới chỗ Lao Lạp. Ngay sau đó Lao Lạp tung người nhảy lên trên lưng Miêu Tử, ra hiệu cho nó bay lên trời cao.

Địch Áo thấy thế liền ngạc nhiên, vội vã lui về sau kéo giãn khoảng cách với mẫu thể, cao giọng hỏi: "Tại sao?"

"diễn sinh thể trở lại." Lao Lạp bảo Miêu Tử bay đến cạnh Địch Áo, trong mắt hiện lên thần sắc lo lắng. Đối với Địch Áo và Miêu Tử, diễn sinh thể không có uy hiếp bao nhiêu, dù sao chúng nó cũng không biết bay. Nhưng Lao Lạp lại khác, mẫu thể dựa vào diễn sinh thể hộ vệ bốn phía sẽ khiến cho nàng không dễ dàng tiếp cận như trước.

"Không sao, thử xem có thể giết sạch hay không." Địch Áo nhìn lướt qua cánh đồng bát ngát ở phía sau, nhờ ánh trăng sáng ngời có thể thấy được từ phương xa có không ít ụ đất đang nhanh chóng di chuyển về nơi này.

"Có cần nghỉ ngơi một chút không?" Địch Áo dùng giọng nói quan tâm hỏi Lao Lạp.

"Không cần." Lao Lạp lắc đầu đáp.

Lúc này mẫu thể thấy Địch Áo và Lao Lạp đã chạy ra xa liền ngẩng đầu gầm rống một tràng thật dài, tựa hồ có ý tuyên cáo thắng lợi của mình.

Địch Áo tức giận nện xuống một đạo quang cầu: "Tưởng ta sợ ngươi hả?"

Thời gian trôi qua thêm vài phút, mấy diễn sinh thể đã chạy tới bên cạnh mẫu thể, không ngừng di động tuần tra chung quanh. Ở nơi xa vẫn còn không ít diễn sinh thể đang chạy tới, Địch Áo liếc qua một vòng là thấy có sáu đầu, chưa tính mấy con đang từ xa xông lại, cho dù số lượng diễn sinh thể nhiều hơn nữa cũng không tạo thành uy hiếp gì với hắn. Địch Áo chỉ lo lắng cho Lao Lạp.

Địch Áo quay đầu nói với Lao Lạp nói: "Ngươi phải cẩn thận đó, lưu lại một ít thể lực đối phó mẫu thể."

Lao Lạp không có phản đối, hiện tại số lượng diễn sinh thể hơi nhiều, nàng không thể bay lượn tự do như Địch Áo nên nguy hiểm tương đối lớn. Ngoài ra nàng cũng đã mệt mỏi, nếu như lãng phí thể lực vào mấy đầu diễn sinh thể này cái lợi không bằng cái được. Đúng lúc thừa dịp này nghỉ ngơi một lát, hồi phục được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Địch Áo hạ xuống đất, giơ tay thả ra một đạo quang cầu, khoảng cách này nằm ở ngoài phạm vi mẫu thể công kích, không cần phải lo lắng bị nọc độc bắn tới.

Mẫu thể không có tính toán tinh chuẩn như vậy, sau khi cắn nát đạo quang cầu lập tức phun nọc độc phản kích, nhưng một đống chất lỏng bay tới vị trí cách Địch Áo mười thước liền mất hết lực đạo rớt xuống đất. Bãi cỏ khô vàng bị chất độc dính vào lập tức co rũ lại phát ra thanh âm "xùy xùy", từng làn khói mù mịt bay lên, ngay cả bùn đất cũng bị chất độc hủ thực tạo ra vô số lỗ to nhỏ không đều nhau.

Nhìn thấy độc tính mãnh liệt như thế, Địch Áo lại càng không dám đến gần mẫu thể, chỉ đứng ở xa dùng quang cầu công kích mẫu thể. Chiêu này không cần hao phí quá nhiều nguyên lực, dĩ nhiên uy lực cũng hạ thấy tương ứng. Nhưng đây không phải là vấn đề, Địch Áo không có ý định dựa vào công kích trình độ này giết chết mẫu thể, mục đích của hắn chính là chọc giận đối phương.

Quả nhiên, sau mấy lần phun nọc độc vô ích, mẫu thể bắt đầu nôn nóng hẳn lên, công kích bị né tránh và công kích không tới là hai việc hoàn toàn khác nhau. Cái trước mặc dù không thể thành công nhưng vẫn có hi vọng đánh trúng đối phương, cái sau lại là giơ đầu chịu đánh rồi.

Sau một lát, mẫu thể ngẩng cao đầu lên gầm lớn, một ụ đất cực lớn theo đó di động tới vị trí Địch Áo. Vào lúc này Lao Lạp ra lệnh cho Miêu Tử bay đến gần Địch Áo, dưới tình huống an toàn tuyệt đối, nàng muốn chia sẻ với Địch Áo một ít áp lực.

Kết quả là không cần Lao Lạp xuất thủ, toàn bộ quá trình diễn ra vô cùng suôn sẻ, Địch Áo vừa đánh vừa lui y như chơi diều ngoài bãi cỏ vậy, không qua bao lâu đã chém đứt sáu diễn sinh thể thành mười hai mảnh chỉnh tề. Diễn sinh thể có ngoại hình rất giống con giun, thân thể tạo thành từ mười mấy đốt bằng nhau, chỉ cần có một đốt còn nguyên là có thể hành động bình thường. Nhưng bị Địch Áo chém đứt từ giữa sẽ hoàn toàn tử vong.

Mỗi khi Địch Áo giết chết một diễn sinh thể, mẫu thể sẽ gầm lên bi thảm. Cho dù trước đó bị Địch Áo, Lao Lạp và Miêu Tử liên thủ đánh cho thương tích đầy mình cũng không có kích động như thế, hiển nhiên đám diễn sinh này vô cùng trọng yếu đối với nó. Địch Áo bỗng nhiên nghĩ ra một chuyện, nếu như giết chết sạch sẽ đám diễn sinh thể thì con quái vật này có bị chết đói hay không?

Thế nhưng Địch Áo từ bỏ ý nghĩ này rất nhanh, loại yêu thú cấp bậc này không thể nào bị đói chết trong vòng một năm nửa năm được. Hắn cũng không có nhiều thời gian hao phí ở chỗ này.

"Ta nghỉ ngơi tốt rồi." Lúc này Lao Lạp nhảy xuống đất, thần thái sáng láng hô lên.

"Nhanh như vậy?" Địch Áo hồ nghi nhìn sang Lao Lạp: "Không vội, dù sao nó chạy không thoát."

"Thật đó !" Lao Lạp cao giọng nói, thật ra lúc trước mỏi mệt phần lớn là do tinh thần khẩn trương cao độ, bây giờ có một đoạn thời gian nghỉ ngơi nên Lao Lạp đã khôi phục tương đối tốt.

Địch Áo gật đầu nói: "Vậy thì chuẩn bị đi, nhưng lần này không thể đánh như lúc nãy."

"Ngươi có biện pháp?" Ánh mắt Lao Lạp rực sáng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Coi như là phương pháp ngu ngốc đi." Địch Áo cười cười, chỉ tay về phía mẫu thể đang không ngừng gầm rống: "Tính từ dưới lên trên, lấy đốt thứ hai, mỗi lần công kích cùng một vị trí. Ngươi ở một bên, ta ở bên kia, làm thử xem có thể cắt đứt nó ra không."

Lao Lạp gật đầu lia lịa, nghe qua hình như là biện pháp rất ngốc, nhưng nghĩ lại thì có vẻ hữu hiệu. Ít nhất còn tốt hơn đánh bậy đánh bạ như trước kia, nếu như mẫu thể bị cắt đứt thì mọi chuyện đơn giản rồi.

Kế tiếp là quá trình chiến đấu vô cùng khô khan, mẫu thể với chiều dài lên tới hai mươi thước, đường kính thân thể ba, bốn thước; cho dù đứng bất động chịu đòn thì Địch Áo và Lao Lạp cũng phải hao phí không ít khí lực. Huống chi bọn họ còn phải phòng bị mẫu thể phun ra nọc độc, quả thật là khó lòng chấm dứt trận đấu trong thời gian ngắn.

Cũng may mẫu thể chỉ có hai thủ đoạn công kích là nọc độc và hàm răng sắc nhọn mà thôi. Địch Áo và Lao Lạp ứng phó cẩn thận cuối cùng thành công cắt ra một lỗ thủng xuyên suốt qua người mẫu thể. Dĩ nhiên đây chỉ là bắt đầu để chứng minh biện pháp Địch Áo nghĩ ra có tác dụng hay không. Chứ thương thế trình độ này vẫn chưa đủ dồn mẫu thể vào chỗ chết, Địch Áo và Lao Lạp còn phải cố gắng nhiều hơn nữa mới có hi vọng đạt được chiến quả.

Khi nào thể lực Lao Lạp chống đỡ hết nổi sẽ nghỉ ngơi một lát, không biết là do mẫu thể trí lực thiếu sót hay là cơn phẫn nộ quá mãnh liệt, bị thương nặng như vậy mà nó vẫn không lùi xuống lòng đất. Cũng có thể nó đã xem Địch Áo và Lao Lạp là đối tượng xâm phạm lãnh địa của mình, cho nên cương quyết đánh đuổi kẻ địch ra ngoài, không chết không thôi.

Kết quả hiển nhiên là phí công, chiến đấu vẫn kéo dài đến giữa trưa ngày hôm sau. Địch Áo và Lao Lạp cuối cùng cắt đứt mẫu thể thành hai đoạn, lúc này thì dễ xử hơn nhiều. Mặc dù đã bị cắt thành hai nửa nhưng mẫu thể vẫn còn khả năng phun độc, cũng có thể di động nhưng đã mất tính linh hoạt như trước. Không qua bao lâu đã bị Địch Áo và Lao Lạp liên thủ băm nát thành từng mảnh, bộ phận hoàn hảo duy nhất là cái miệng đầy răng nhọn hoắc kia, độ cứng của hàm rằng quả thật kinh người, đánh không gãy, đập không nát. Địch Áo và Lao Lạp đành phải bỏ qua chỗ đó, nếu đến mức này mẫu thể vẫn còn sống thì quá nghịch thiên rồi.

Nhưng Miêu Tử lại hấp tấp chạy tới gần cái miệng kinh khủng kia, bộ dạng hưng phấn như chiếm được bảo bối gì đó. Lúc này Địch Áo mới nhớ tới Lao Lạp từng nói trên người mẫu thể có thứ gì đó hấp dẫn Miêu Tử, chẳng lẽ là cái thứ ghê tởm đó?

Chuyện tới đây còn chưa kết thúc, Địch Áo nhìn nửa đoạn thân thể nằm dưới đất còn đang ngọa nguậy liền nhíu mày suy nghĩ, như vậy mà vẫn còn sống? Chẳng lẽ phải trở về kêu người đào nó lên rồi xử lý triệt để hay sao?

Lao Lạp ngạc nhiên nhìn theo ánh mắt Địch Áo, sau đó chợt hiểu ra vấn đề, cười nói: "Không cần quản nó nữa, đại não mẫu thể đã bị hủy, bộ phận còn lại không bao lâu sau sẽ chết."

Địch Áo nghe thế mới thở dài một hơi, như vậy thì mẫu thể cũng không khó đối phó lắm. Dĩ nhiên đó chỉ là tương đối, bất kỳ một vị Thánh giả nào cũng không thể tạo thành uy hiếp đối với mẫu thể, nếu loại yêu thú tương tự mẫu thể có số lượng không nhiều lắm thì còn đỡ. Một khi tạo thành quy mô nhất định sẽ làm trở ngại rất lớn khi đại quân tấn công.

Địch Áo và Lao Lạp dẫn Miêu Tử theo đường cũ chạy trở về quân doanh, khi bước vào trong lều của Thi Lạc Tư mới phát hiện mọi người đã tụ tập gần như đầy đủ.

"Thế nào, có thu hoạch gì không?" Mạc Lâm cười cười hỏi. Mạc Lâm đã gặp phải một con mẫu thể, nhưng thử dò xét mấy lần tự biết lấy lực lượng một người không có cách nào đối phó con quái vật này. Cho nên hắn ghi nhớ vị trí rồi quay trở lại, tình huống những người khác y như Mạc Lâm, cũng có người không thu hoạch được gì. Bởi vì Địch Áo và Lao Lạp là đội đi lâu nhất nên bọn họ hiển nhiên suy nghĩ đến khả năng phát sinh chuyện bất ổn.

"Ừ, giết được một con." Địch Áo gật đầu nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play