Đạt Tư Ngũ Đức gật đầu đồng ý với cách nhìn của Mạc Lâm: "Chúng ta trước giờ vẫn kỳ quái tại sao Quân Đồ Minh muốn phát động chiến tranh vào lúc này, bây giờ nhìn lại nếu như thực lực mẫu thể cao hơn diễn sinh thể vài lần, vậy thì có thể giải thích thông suốt rồi. Chỉ cần số lượng diễn sinh thể đủ nhiều, chiến sĩ bình thường căn bản không có khả năng chống cự."
"Tại sao Quân Đồ Minh không đợi đến lúc số lượng chúng nó nhiều hơn rồi phát động chiến tranh?" Lập tức có người đưa ra nghi vấn.
"Có thể là bởi vì nguyên nhân thức ăn." Lao Lạp đứng ở bên cạnh Địch Áo bỗng nhiên nói chen vào một câu.
"Cái gì?" Có người nghe không rõ nên hỏi lại.
Địch Áo thay Lao Lạp lập lại một lần.
"Nói rõ hơn xem nào, tại sao ngươi nghĩ là như vậy?" Mạc Lâm nhìn Lao Lạp tràn đầy ý tứ khích lệ.
Địch Áo cũng vỗ nhẹ lên vai Lao Lạp, ý bảo nàng cứ việc nói không cần phải lo lắng.
Mặc dù sau khi Lao Lạp hoàn thành hai lần tiến hóa đã nói năng lưu loát, nhưng đây là lần đầu tiên nói chuyện trước mặt nhiều người như vậy, nên khó tránh khỏi khẩn trương trong lòng. Nàng suy nghĩ một lát rồi hít sâu một hơi bạo dạn nói: "Sức ăn của mẫu thể gia tăng căn cứ theo số lượng diễn sinh thể, diễn sinh thể càng nhiều, mẫu thể cần thức ăn càng nhiều. Ở trong biển có lẽ không tính là khó khăn, nhưng trên đất bằng hiển nhiên rất khó kiếm đủ lượng thức ăn cung cấp cho nó."
Mọi người trợn mắt nhìn nhau, hiển nhiên là khó tin với kết quả này. Chẳng lẽ nguyên nhân thực sự Quân Đồ Minh phát động chiến tranh vào lúc này là vì cung cấp thức ăn cho loài yêu thú này?
Dĩ nhiên đây chỉ là cách nhìn của Lao Lạp mà thôi, trước mắt còn chưa biết có chính xác hay không. Nhưng cho dù như thế nào đi nữa, chuyện này cực kỳ quan trọng đối với trận chiến đang căng thẳng thế này, dù sao đại quân sớm muộn gì cũng tiến vào trong Nguyệt Ảnh đế quốc, dọn dẹp sạch sẽ loài yêu thú quái dị này là việc được ưu tiên hàng đầu.
Địch Áo và Lao Lạp tiếp tục tiến sâu vào trong biên cảnh Nguyệt Ảnh đế quốc, lần đầu tiên Địch Áo đặt chân lên mảnh thổ địa này trong lòng có chút hưng phấn. Bởi vì nơi này là đế quốc mạnh nhất đại lục, nhưng lần này cảm giác không còn mãnh liệt như lúc ban đầu, phương thức hành động khác nhau nên ý nghĩa cũng bất đồng.
Lúc ban đầu tất cả tiểu đội thừa dịp đêm tối để nhẹ nhàng lướt qua biên giới, còn bây giờ dù sao Hải Khiếu quân đoàn không hề có phản ứng. Địch Áo và các Thánh giả khác hoàn toàn quang minh chính đại di chuyển sâu vào trong lãnh địa đối phương, bộ dạng tùy ý y như đi dạo trong hoa viên nhà mình vậy.
Đây là một lần dò xét thái độ của Hải Khiếu quân đoàn, đám người Địch Áo ban ngày ban mặt không có bất kỳ hành vi che dấu nào. Chỉ cần tròng mắt mấy tên võ sĩ của Hải Khiếu quân đoàn còn chưa có đui nhất định sẽ phát hiện ra bọn họ tồn tại.
Nhưng mà kết quả cuối cùng vẫn làm cho người ta thất vọng, Hải Khiếu quân đoàn không có nửa điểm manh động y như trước, ngoại trừ cờ xí đón gió tung bay ở phía xa thì không khí toàn quân doanh vô cùng trầm lặng. Nếu không phải trên đài cao còn có võ sĩ đi đi lại lại, Địch Áo thậm chí cho rằng bên đó chỉ là doanh trại trống không.
Chẳng lẽ Hải Khiếu quân đoàn đã biết loại yêu thú này tồn tại, cho nên không có tùy tiện xuất động? Hình như cái này cũng không thể giải thích thông suốt, nếu quả thật là như vậy, Hải Khiếu quân đoàn nên lựa chọn triệt để rút khỏi biên cảnh đồng thời sơ tán dân chúng quanh vùng còn tốt hơn.
Địch Áo đứng ở xa nhìn tới đại doanh Hải Khiếu quân đoàn, không có tiếp tục suy nghĩ sâu xa vấn đề này làm gì, trực tiếp dẫn Lao Lạp chạy tới thôn nhỏ. Dựa theo Lao Lạp thuyết pháp, diễn sinh thể và mẫu thể không đi cách nhau quá xa, vì thế Địch Áo sẽ tìm kiếm chung quanh cái thôn nhỏ kia, những Thánh giả khác sẽ phối hợp mở rộng phạm vi ra nơi khác.
Thời gian qua chừng nửa ngày, Địch Áo và Lao Lạp lại đi tới một cái thôn nhỏ kia, đập vào mắt là tường đổ, nhà sụp, phần lớn vật liệu xây dựng là bùn đất và cỏ khô căn bản không chịu nổi lửa đốt và chấn động quá lớn.
Thôn dân đã trốn mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi gì nữa, khắp thôn yên tĩnh đến kỳ lạ. Địch Áo đi tới gần thi thể con quái vật bị chém thành hai mảnh lúc trước, nó nằm lẳng lặng trên mặt đất, máu đã khô đen bốc mùi tanh hôi khó ngửi, dưới khí trời nóng bức khiến cho người ta có cảm giác lợm giọng muốn nôn mửa.
"Hướng nào có khả năng lớn nhất?" Địch Áo hỏi Lao Lạp, trên chuyện này hiển nhiên Lao Lạp là người có quyền lên tiếng.
"Ta không biết." Lao Lạp đàng hoàng trả lời.
"Ngươi tùy tiện chọn một phương hướng đi." Ở trong Địch Áo nhận thức thì đây chính là vấn đề vận khí, nhưng trực giác của nữ nhân bình thường luôn tốt hơn nam nhân một chút.
Lao Lạp do dự một lát rồi chỉ chỉ hướng đông nam: "Qua bên kia xem sao."
Hai người chậm rãi đi bộ tới, bởi vì diễn sinh thể dựa vào thính giác tìm kiếm thức ăn, trong lúc đi đường Lao Lạp cố ý giải thích cho Địch Áo hiểu rõ hơn. Phạm vi diễn sinh thể hoạt động lấy mẫu thể trung tâm rồi di chuyển ra bốn phía, dĩ nhiên phạm vi kiếm ăn có xa có gần nhưng quan trọng nhất là hai diễn sinh thể sẽ không xuất hiện cùng một chỗ. Vì thế Lao Lạp lựa chọn lộ tuyến hơi chếch sang một hướng khác, sau đó dựa vào con diễn sinh thể thứ hai để xác định vị trí đại khái của mẫu thể.
Địch Áo cũng không để ý lắm, Lao Lạp có cảm giác đối với yêu thú hơn xa những người khác, ngay cả Lao Lạp cũng tìm không ra mẫu thể thì người khác lại càng vô dụng.
Vùng biên cảnh Nguyệt Ảnh đế quốc có không ít thôn trấn, ruộng lúa hoa màu tùy tiện nhìn là thấy, cây cối, gia súc hầu như nhà nào cũng có. Từ đó có thể thấy được Nguyệt Ảnh đế quốc phồn hoa và lực lượng tích súc to lớn cỡ nào. Ngay cả biên cảnh đã như thế, khu vực nội địa ở gần đế đô phát triển mạnh mẽ tới trình độ nào đây? Lần này Địch Áo không có ý định động thủ với thôn trấn dọc đường, việc cấp bách hiện tại là tìm mẫu thể và xác định số lượng của loài yêu thú này.
Đi thẳng đến nửa đêm, Địch Áo và Lao Lạp vẫn không thu hoạch được gì, hồi lâu sau chợt thấy phía trước có một thôn trang nho nhỏ. Địch Áo quay đầu hỏi Lao Lạp: "Ở chỗ này một đêm hay là vào thôn ?"
"Ở chỗ này đi." Lao Lạp trả lời đúng như Địch Áo dự đoán, thời gian qua lâu như vậy nhưng tiểu nha đầu này vẫn không thể hoàn toàn dung nhập vào xã hội nhân loại. Ngoại trừ một vài bằng hữu quen biết, nàng không muốn giao tiếp với bất kỳ ai khác.
Địch Áo hiển nhiên không có ý kiến, sinh hoạt trong ao đầm Hắc Ám gian khổ hơn nơi này nhiều lắm, huống chi khí trời bây giờ tương đối tốt.
Hai người tìm một bãi đất trống gần đó, thu thập đơn giản vài thứ rồi chuẩn bị nghỉ ngơi. Nhưng đúng lúc này, Lao Lạp bỗng nhiên nghi hoặc nhìn về phía thôn trang, lỗ mũi khẽ nhúc nhích tựa hồ ngửi được mùi gì đó.
"Tại sao?" Địch Áo liền dừng động tác lại.
"Thật kỳ quái, mùi máu tươi bên đó khá nồng." Lao Lạp nói xong câu đó cũng không để ý nữa, trực tiếp ngồi dựa vào một cây đại thụ, thuận tay kéo Miêu Tử lại gần gác chân lên. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Xa như vậy cũng có thể ngửi thấy?" Địch Áo hơi ngạc nhiên, bọn họ ngồi cách thôn trang gần một dặm, cho dù là chó săn ưu tú cũng không thể bén nhạy đến trình độ này.
"Dù sao ta cảm thấy không khí bên đó rất trầm lặng, cảm giác không thoải mái." Lao Lạp cọ cọ trên người Miêu Tử mấy cái, sau khi tìm được một vị trí thoải mái rồi nằm im bất động.
Địch Áo suy nghĩ một lát, chợt nói: "Ngươi ngủ trước, ta đi xem thế nào."
"Có gì đẹp mắt mà xem?" Lao Lạp đã chuẩn bị xong tư thế ngủ, nghe thế liền mở mắt nhìn lên Địch Áo.
"Ta hoài nghi trong thôn có diễn sinh thể."
"Nếu thật sự có thì ta nhất định cảm ứng được." Lao Lạp cảm giác mình bị khinh thường, trợn mắt thật lớn nhìm chằm chằm vào Địch Áo.
"Ta không có hoài nghi năng lực của ngươi." Địch Áo cười cười giải hòa: "Ngươi nói là có mùi máu tươi mà, ta chỉ đi xem một chút. Có lẽ diễn sinh thể đã rời đi rồi, như vậy chúng ta sẽ thay đổi một phương hướng khác."
"Ta cũng đi." Lao Lạp nhảy lên, Miêu Tử bị Lao Lạp dùng làm nệm lưng cũng bò dậy, hấp tấp chạy theo sau.
Địch Áo và Lao Lạp tiếp cận thôn nhỏ rất nhanh, đúng như lời Lao Lạp nói, cả thôn trang im lặng đến kỳ lạ, không có âm thanh gì phát ra ngoài. Điều này đúng là không bình thường, lấy năng lực cảm giác của Địch Áo đứng ở xa vài trăm thước cũng có thể nghe được âm thanh nhỏ nhất, nhưng mà lúc này xung quanh chỉ có tiếng bước chân hai người bọn họ.
Địch Áo nhìn lướt qua phát hiện có mấy gian nhà mở cửa liền trực tiếp đi vào, cảnh tượng bên trong rối loạn và ẩm thấp. Mặt đất có vài cái hố nhỏ, Địch Áo không xa lạ gì loại hố này, nhấc chân dẫm lên thử liền phát hiện tầng đất mềm xốp vô cùng, chỉ hơi dùng sức là rời rạc ra. Lúc này Địch Áo đã có thể xác nhận diễn sinh thể từng xuất hiện ở nơi này.
Lao Lạp cũng ý thức được vấn đề, nắm một ít bùn đất đưa lên mũi ngửi ngửi, sau đó ngẩng đầu nói với Địch Áo: "Đúng là mùi của diễn sinh thể."
Địch Áo im lặng không nói, trước kia tại sao không có phát hiện Lao Lạp có năng lực đặc thù này nhỉ? Chẳng lẽ có quan hệ tới hai lần tiến hóa? Như vậy cũng tốt, sau này lỡ may lạc mất người nào thì bảo Lao Lạp chịu trách nhiệm đi tìm là được, nhất định sẽ tìm ra trong thời gian ngắn nhất.