"Ừ, Tác Phỉ Á, mau nhìn xem ai tới kìa." Vừa nhìn thấy Địch Áo đi vào doanh trại, An Đông Ny nở nụ cười trêu chọc.

Tác Phỉ Á đang nằm ở trên bàn viết cái gì đó, ngẩng đầu liếc sang Địch Áo cười cười đẩy An Đông Ny qua một bên: "Hắn có gì đẹp mắt chứ !"

"Giao cho ta, ngươi nghỉ ngơi một chút đi." An Đông Ny dự định nhận lấy công việc trong tay Tác Phỉ Á.

"Không cần, sắp xong rồi." Tác Phỉ Á lắc đầu, không để ý tới Địch Áo mà tiếp tục công việc của mình.

"Viết cái gì đấy? Chuyên tâm như vậy." Địch Áo ngồi xuống đối diện Tác Phỉ Á.

"Thống kê thương vong." Tác Phỉ Á vừa nói vừa vung ngòi bút xuống trang giấy.

"Nha!" Địch Áo ồ một tiếng ngạc nhiên.

Không khí trong phòng chợt có vẻ lúng túng, Địch Áo chưa nghĩ ra nên mở miệng với Tác Phỉ Á như thế nào, còn Tác Phỉ Á đang tập trung làm việc nên không nói chuyện.

An Đông Ny ở một bên ngó chừng Tác Phỉ Á, rồi sang khó xử nhìn tới Địch Áo: "Không phải là ta quấy rầy hai người các ngươi chứ?"

"Không sao cả, ta thật ra muốn nói chuyện với Tác Phỉ Á thôi." Địch Áo vội vàng khoát tay.

"Ta đây càng phải tránh rồi." An Đông Ny cười cười mập mờ, không cho Địch Áo giải thích trực tiếp lắc mình ra khỏi lều.

Trùng hợp chính là phía ngoài truyền đến thanh âm Y Toa Bối Nhĩ và Tuyết Ny: "An Đông Ny tỷ tỷ, vì sao chỉ một mình ngươi? Tác Phỉ Á đâu?"

"Địch Áo ở bên trong, cho nên..." Thanh âm An Đông Ny càng lúc càng nhỏ, câu nói kế tiếp thì Địch Áo và Tác Phỉ Á đã nghe không rõ nữa rồi, chỉ có thể mơ hồ nghe được tiếng cười của Tuyết Ny và Y Toa Bối Nhĩ.

Tác Phỉ Á ngẩng đầu, tức giận trợn mắt nhìn Địch Áo: "Chàng thật tâm để cho ta bị các nàng chê cười hả?"

"Ta làm cái gì rồi?" Địch Áo đúng là bất đắc dĩ, cười khổ nói.

"Còn không bằng làm chút gì đó đi." Tác Phỉ Á cả giận: "Như vậy còn đỡ hơn bị mang tiếng oan uổng."

"Như vậy nhỉ?" Địch Áo bừng tỉnh đại ngộ, sau đó giả bộ khó xử nói: "Nhưng có quá sớm không? Trời còn chưa tối mà."

Tác Phỉ Á lập tức đỏ mặt, hung hăng đá Địch Áo một cước: "Không cho nói lung tung." Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

"Là nàng nói không bằng làm chút gì, tại sao là ta nói lung tung?" Địch Áo làm như vô tội đáp.

"Không rảnh gây sự với chàng, lúc nãy chàng nói tìm ta có việc?"

Địch Áo gật đầu đáp: "Chúng ta nhận được tình báo, Quân Đồ Minh đã phái ra một vị Thần Vũ Giả, đoán chừng sắp tới nơi này rồi."

"Thần Vũ Giả?" Tác Phỉ Á kinh ngạc trợn to hai mắt: "Chàng có nghe lầm hay không? Hẳn là Thánh giả mới đúng chứ?"

"Ta cũng hy vọng là bản thân mình nghe lầm." Địch Áo cười cười: "Nhưng rất đáng tiếc, đây là sự thật."

Tác Phỉ Á trầm ngâm một hồi, mở miệng nói: "Ý của chàng là chúng ta cần phải trở về?"

"Xác thực là như thế." Địch Áo quan sát vẻ mặt Tác Phỉ Á, cẩn thận nói: "Là nhóm các ngươi cần phải trở về."

Tác Phỉ Á lập tức nhíu mày: "Chàng có ý gì?"

"Tác Phỉ Á, ta không muốn tách khỏi các ngươi." Địch Áo cười khổ nói: "Nhưng nàng có nghĩ tới nếu như nàng lưu lại, Y Toa Bối Nhĩ và Tuyết Ny sẽ chịu rời đi sao? Lôi Mông và Ca Đốn đâu? Mấu chốt nhất là các ngươi không cần thiết mạo hiểm lớn như vậy."

"À, chúng ta lưu lại sẽ có nguy hiểm rất lớn, vậy còn chàng? Ngươi mới vừa tấn thăng lên Thánh giả đã có thể đối phó Thần Vũ Giả rồi?" Tác Phỉ Á rõ ràng là mất hứng: "Dù sao muốn đi thì mọi người cùng nhau đi, chàng không đi khẳng định không có ai chịu đi đâu. Địch Áo, chàng nên biết lý do này không thuyết phục được ta."

"Vấn đề là ta không thể đi." Địch Áo thở dài: "Tên Thần Vũ Giả kia nhắm tới ta, nếu có thể đánh chết một vị Thần Vũ Giả của Nguyệt Ảnh đế quốc thì chỗ tốt quá lớn, cơ hội lần này nhất định phải nắm chắc."

"Tại sao Quân Đồ Minh..." Tác Phỉ Á không có tiếp tục hỏi , có thể làm cho Quân Đồ Minh hạ lệnh như vậy chỉ có một nguyên nhân duy nhất, đó là bí mật hai lần tiến hóa.

"Tác Phỉ Á, cuộc chiến này có ý nghĩa đối với ta hơn xa các ngươi. Mặc dù ta bây giờ chỉ là Thánh giả, nhưng ta phải tận lực giành lấy thắng lợi từ cuộc chiến này." Địch Áo nhẹ giọng nói, trong giọng nói hàm chứa kiên quyết không thể phản bác.

"Chẳng qua là Thánh giả? Chàng nói dễ dàng quá." Tác Phỉ Á cười khổ: "Chàng có biết ta đã cố gắng bao nhiêu không? Thật ra không chỉ là ta, còn có Tuyết Ny, Y Toa Bối Nhĩ, Ca Đốn và Lôi Mông đều giống như vậy, chúng ta mỗi ngày liều mạng tăng cường thực lực của mình nhưng khoảng cách chênh lệch càng ngày càng xa. Địch Áo, chàng nên biết chúng ta không bao giờ chấp nhận kết quả này."

Địch Áo đi tới ngồi xuống bên cạnh Tác Phỉ Á, vươn tay nhẹ nhàng kéo Tác Phỉ Á vào trong ngực: "Còn nhớ rõ lúc ta rời khỏi trang viên không? Khi đó nàng là Quang Mang võ sĩ, chúng ta cần đến Phí Đức Sĩ bảo vệ, bây giờ thì sao? Tác Phỉ Á, thật ra nàng đã rất xuất sắc."

"Chàng đang khen ta hay là khen mình đó?" Tác Phỉ Á bất mãn liếc sang Địch Áo.

Địch Áo có chút xấu hổ, đúng là với số tuổi của Tác Phỉ Á trở thành Võ Tôn đã là một việc đáng kiêu ngạo rồi, nhưng so với mình thì sao? Chẳng phải là càng thêm ưu tú?

"Vận khí của ta tương đối tốt." Địch Áo chỉ có thể giải thích như vậy.

"Nói thế cũng không sai, ngay cả bí mật hai lần tiến hóa cũng bị chàng chiếm lấy." Không ngờ Tác Phỉ Á lại đồng ý với cách nói của Địch Áo: "Nhưng thật ra ta tình nguyện chàng không chiếm được bí mật này."

Địch Áo dĩ nhiên biết Tác Phỉ Á đang ám chỉ cái gì, trầm mặc một hồi sau mới thản nhiên nói: "Đừng quên sư phụ của ta là ai, cho dù ta không chiếm được bí mật hai lần tiến hóa, nàng cảm thấy bọn họ sẽ bỏ qua cho ta không?"

Lần này đến phiên Tác Phỉ Á trầm mặc, chỗ bất đồng lớn nhất giữa Tác Phỉ Á và Địch Áo là hắn luôn vững bước tiến lên trên con đường đã định, còn Tác Phỉ Á chỉ là đi theo bên cạnh mà thôi.

Trong lều hoàn toàn yên tĩnh, hai người không nói gì thêm, Địch Áo đang nghĩ nên nói thế nào mới có thể thuyết phục Tác Phỉ Á. Về phần Tác Phỉ Á thì im lặng không lên tiếng, cứ thế tựa vào ngực Địch Áo nhíu mày suy nghĩ.

Không biết qua bao lâu, Tác Phỉ Á bỗng nhiên thở dài một hơi: "Được rồi, nhưng một mình chàng ở lại phải cẩn thận đó, không nên lỗ mãng chạy lên tiền tuyến quá nhiều."

"Nàng đáp ứng?" Địch Áo mừng rỡ hỏi lại.

"Không đáp ứng thì có thể làm gì?" Thanh âm Tác Phỉ Á có vẻ mất mác: "Như vậy chàng sẽ ngoan ngoãn cùng chúng ta trở về?"

Địch Áo á khẩu không trả lời được, đúng là mặc kệ Tác Phỉ Á lựa chọn như thế nào, trước đó hắn đã quyết định đi đối mặt cái tên Thần Vũ Giả kia rồi.

Thuyết phục xong Tác Phỉ Á, trong lòng Địch Áo nhẹ nhõm hơn nhiều, tâm tình lập tức tốt lên nhìn sắc trời bên ngoài tối đen. Địch Áo lặng lẽ choàng tay qua vòng eo Tác Phỉ Á, lẩm bẩm: "Hiếm khi không có những người khác ở nơi này, chúng ta không phải là..."

"Đừng !" Tác Phỉ Á bối rối nhỏ giọng nói: "An Đông Ny tỷ tỷ sẽ trở về nhanh lắm, một hồi Lao Lạp tới tìm thì làm sao bây giờ?"

"Không biết, ta đã nói xong hết rồi, ít nhất hôm nay nàng sẽ không tới tìm ta." Địch Áo hiển nhiên biết rõ tình hình tốt không thể kéo dài, bàn tay tác quái tiếp tục hoạt động mò dần lên trên, Tác Phỉ Á kháng cự căn bản không thể nào tạo ra một chút tác dụng. Địch Áo mang theo khí thế hừng hực chộp mạnh vào bộ ngực cao ngất mềm mại kia.

Tác Phỉ Á mềm nhũn ra, nhưng sau một khắc, Tác Phỉ Á chợt nhớ ra một vấn đề.

"Lao Lạp có cùng chúng ta trở về không?" Tác Phỉ Á đột nhiên hỏi một câu.

"Ách?" Địch Áo giống như bị tạt một gáo nước lạnh, hăng hái nhanh chóng giảm xuống, vẻ mặt đau khổ nói: "Có thể đợi lát nữa lại thảo luận chuyện này không?"

"Không được." Tác Phỉ Á nhân cơ hội từ trong ngực Địch Áo thoát ra ngoài, bộ dạng bất thiện nhìn Địch Áo: "Bây giờ phải nói cho ta biết đáp án."

Địch Áo nhất thời cảm thấy nhức đầu vô cùng, giọng nói buồn bực tới cực điểm: "Chuyện này… nàng cũng biết… tình huống Lao Lạp có chút đặc thù."

"Chàng không nói ta làm sao biết?" Tác Phỉ Á cắt ngang lời Địch Áo không chút khách khí, giọng nói nghe qua bình thản, nhưng mỗi khi Tác Phỉ Á biểu hiện lạnh nhạt, Địch Áo ngược lại càng thêm bất an.

"Lao Lạp không hiểu chuyện, nàng cũng hiểu rất khó thuyết phục mà?" Địch Áo thật sự bất đắc dĩ.

Tác Phỉ Á nghiêm mặt nói: "À, vậy thì ta dễ nói chuyện hơn đúng không?"

"Nàng biết ta không có ý đó mà."

"Chẳng lẽ ta nói không đúng sao? Ngay cả hôn thê như ta cũng không ở bên cạnh chàng thời gian dài bằng nàng, trên đời này làm gì có đạo lý như vậy?" Tác Phỉ Á tức giận bất bình nói.

"Lao Lạp chỉ là một tiểu hài tử." Địch Áo không biết nên khóc hay cười: "Không lẽ nàng ghen tỵ với một đứa con nít sao?"

"Đúng thì thế nào? Chàng nói ta nghe một chút, nàng nhỏ chỗ nào?"

Địch Áo há miệng hồi lâu, chợt phát hiện ra vấn đề này không có biện pháp trả lời, mấy tháng trước còn dễ nói một chút. Khi đó Lao Lạp chỉ là một thiếu nữ khuôn mặt ngây thơ mà thôi, sau khi Miêu Tử hoàn thành hai lần tiến hóa , thân thể Lao Lạp đã có sự biến chuyển rất lớn, biểu hiện trực tiếp nhất chính là thành thục hơn rất nhiều, trổ mã không hề thua kém các nàng Tác Phỉ Á và Y Toa Bối Nhĩ, thậm chí còn có xu hướng vượt qua.

Nếu như Địch Áo kiên trì nói Lao Lạp chỉ là tiểu hài tử, vậy thì chẳng khác nào bịa đặt trắng trợn rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play