Nhưng mà Khải Mạn cuối cùng không thể nào tiếp tục giữ vững tâm tình tốt đẹp nữa, nguyên nhân là có người cản đường đi của hắn.

Theo lý thuyết đại lộ rộng lớn đủ để ba chiếc xe ngựa song song chạy qua, không thể nào bị một người ngăn chặn được. Nhưng vấn đề là xe ngựa của Khải Mạn quá lớn, người kia lại bày ra một cái bàn ngay giữa đường, nếu như không muốn trực tiếp cán qua người kia thì buộc phải dừng xe.

Có thể làm thị vệ bên cạnh Khải Mạn tự nhiên không phải là nhân vật hiền lành gì, lá gan giết người vẫn phải có. Nhưng cái người đang ngồi kia bọn họ không dám động thủ. Đừng nói là động thủ, ngay cả dũng khí nhìn cũng hoàn toàn không có.

Mấy gã thị vệ Khải Mạn bất đắc dĩ dừng xe ngựa lại, Khải Mạn ngồi trong xe lập tức truyền ra thanh âm không vui: "Ai cho các ngươi dừng lại?"

"Đại nhân, Địch Uy ở phía trước." Một người thị vệ hạ thấp thanh âm nói.

Khải Mạn nghe thế liền nghi ngờ, "Địch Uy chạy đến nơi đây làm gì?" Khải Mạn vừa suy nghĩ vừa đẩy cửa khoang xe ra, chậm rãi bước xuống.

Đợi đến lúc Khải Mạn thấy rõ bộ dạng Địch Uy, hai hàng lông mày nhất thời nhíu chặt lại, híp mắt âm thầm đánh giá đối phương.

Giờ phút này Địch Uy đối mặt với Khải Mạn vẫn vô cùng thích ý nằm ở trên ghế, nhẹ nhàng đung đưa qua lại. Bên cạnh hắn là một cái bàn tròn đặt bình trà thơm ngát, trong tay Địch Uy bưng chén trà khẽ hớp một ngụm làm như không thấy Khải Mạn đang dùng ánh mắt bất thiện nhìn mình.

Khải Mạn không nói gì, chẳng qua là nhìn Địch Uy không chớp mắt, còn Địch Uy vẫn cầm chén trà không có ý tứ đặt xuống, thời gian trôi qua từng giây từng phút, không khí trong sân một mảnh yên tĩnh đến đáng sợ, áp lực từ từ gia tăng chèn ép tinh thàn mấy tên thị vệ. Nếu như có thể lựa chọn, bọn họ tình nguyện lập tức xoay người rời khỏi, tiếp tục lưu lại nơi này quả thực là một loại đau khổ khó mà chịu nổi.

Thật ra giằng co kiểu này không có một chút ý nghĩa, nếu như lúc mới bắt đầu Khải Mạn không tự giữ thân phận lên tiếng nói một câu là được rồi. Nhưng hắn muốn Địch Uy mở miệng trước, vì thế mới xuất hiện cục diện lúng túng này.

Nhưng sự tình đã phát triển đến nước này chẳng khác nào diễn biến thành so đấu tinh thần, ai mở miệng trước thì khí thế sẽ lập tức rơi xuống hạ phong.

Một lúc lâu sau, không nhịn được trước lại là Khải Mạn, không phải nói Khải Mạn nhẫn nại không đủ. Đối với một vị Thần Vũ Giả cho dù đứng yên mấy ngày mấy đêm cũng không phải là vấn đề, mấu chốt là lúc này Khải Mạn không có nhiều thời gian chơi đùa với Địch Uy.

"Trên người của ta có nhiệm vụ bệ hạ giao xuống, không có thời gian lộn xộn với ngươi." Khải Mạn lạnh lùng nói.

Địch Uy đánh đu cái ghế thêm nửa vòng, khuôn mặt làm ra vẻ kinh ngạc nói với Khải Mạn,: "Khải Mạn đại nhân, ngài nói vậy là sao?"

Ánh mắt Khải Mạn ngưng tụ lại một điểm, nhưng ngay sau đó bỗng nhiên cười nói: "Ngươi nghĩ rằng bệ hạ tín nhiệm ngươi nên có thể tùy ý làm việc mà không cần kiêng sợ?"

Địch Uy thở dài, lắc đầu liên tục nói với Khải Mạn: "Khải Mạn đại nhân, dù sao ngươi cũng là một vị Thần Vũ Giả, không cần phải nói câu nào cũng nhắc đến bệ hạ nha?"

"Càn rỡ !" Khải Mạn lập tức giận dữ quát lớn. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Khải Mạn cố gắng đè nén lửa giận trong lòng xuống, nếu không phải vì Địch Uy có thân phận đặc thù, đổi lại bất kỳ một Thánh giả nào sợ rằng Khải Mạn đã sớm động thủ. Nhưng ở trước mặt hắn là Địch Uy, không tính tới Quân Đồ Minh rất tín nhiệm Địch Uy, chỉ riêng Địch Uy nắm giữ Thần Phạt trong tay cũng khiến cho Khải Mạn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Huống chi Địch Uy là đệ tử Phong Ngân, nghe nói đã gần chạm tới hàng rào Thần Vũ Giả, vì thế dưới tình huống bình thường Khải Mạn sẽ lựa chọn không phát sinh xung đột với Địch Uy.

"Là như thế này, ta cảm thấy hứng thú đối với Địch Áo, không biết Khải Mạn đại nhân có thể từ bỏ hay không?" Trên mặt Địch Uy vẫn treo nụ cười hòa nhã, bởi vì cho đến bây giờ Khải Mạn phản ứng đều nằm trong dự đoán của hắn.

Khải Mạn ngẩn ra, không nghĩ tới Địch Uy dĩ nhiên đề ra yêu cầu này: "Chuyện này thì ngươi trực tiếp đi nói với bệ hạ là được rồi?"

"Đã nói, nhưng bệ hạ không đồng ý." Địch Uy nhún vai bất cần: "Cho nên ta mới tìm đến ngài, một chút thể diện mà thôi, Khải Mạn đại nhân sẽ cấp cho ta chứ?"

Khải Mạn suy nghĩ một lát rồi chậm rãi lắc đầu: "Nếu bệ hạ đã giao chuyện này cho ta, tự nhiên là có dụng ý riêng." Trong lòng Khải Mạn sinh ra cảnh giác, nói thật ra loại chuyện này để cho Địch Uy đi làm mới là thích hợp nhất. Mặc dù Khải Mạn không biết tại sao Quân Đồ Minh bác bỏ Địch Uy thỉnh cầu, ngược lại lựa chọn mình. Nhưng Khải Mạn biết nhất định là có nguyên nhân nào đó.

Địch Uy đặt chén trà lên trên bàn, chậm rãi đứng lên: "Khải Mạn đại nhân suy nghĩ cẩn thận một chút mới tốt."

Khải Mạn làm gì không nhận ra hàm ý trong lời nói của Địch Uy, hiển nhiên nếu hắn tiếp tục kiên trì sẽ có thể dẫn phát xung đột.

Sắc mặt Khải Mạn trầm xuống: "Ngươi xác định phải làm như vậy?" Khải Mạn đúng là không muốn trở mặt với Địch Uy. Nhưng nếu đối phương khiêu khích lần nữa, Khải Mạn cũng không ngần ngại giáo huấn Địch Uy một bữa. Cho dù náo đến trước mặt Quân Đồ Minh thì hắn cũng không có trách nhiệm.

"Không có biện pháp." Địch Uy thở dài nói: "Ngươi cũng biết những chuyện liên quan đến Ngõa Tây Lý, ta luôn luôn cảm thấy hứng thú."

"Địch Áo và Ngõa Tây Lý có liên quan?" Khải Mạn thật sự giật mình, hắn chỉ biết là Địch Áo có huyết mạch Bất Hủ truyền thừa, còn có thể nắm được bí mật hai lần tiến hóa. Những tin tức này hắn nghe từ trong miệng Quân Đồ Minh, bằng không lấy thân phận Khải Mạn làm sao có thể quan tâm một nhân vật nho bé như vậy.

"Không sai, hắn là đệ tử Ngõa Tây Lý mới thu nhận, nói thật ra tên này còn là sư đệ của ta đó." Địch Uy cười cười: "Ta làm sao để tiểu sư đệ chết ở trên tay người khác đây? Ngươi nói có đúng không?"

Trên mặt Địch Uy luôn nở nụ cười ôn hòa, rơi vào trong mắt Khải Mạn lại biến thành sát khí lạnh lẽo. Ban đầu khi phản bội Ngõa Tây Lý thì Địch Uy đã đích thân giết chết thê tử và nữ nhi của Ngõa Tây Lý, bây giờ ngay cả đệ tử Ngõa Tây Lý mới thu nhận cũng không chịu bỏ qua.

Chó điên? Không, ở trong nhận thức của Khải Mạn, Địch Uy giống như một con rắn độc hơn, phải điên rồ đến mức nào mới có thể dứt khoát hạ quyết tâm làm chuyện như vậy chứ?

Khải Mạn do dự một hồi chợt mở miệng nói: "Ngươi có thể thay ta đi làm đương nhiên tốt, nhưng nhất định phải được bệ hạ đồng ý."

"Không cần phải cứng nhắc như vậy chứ? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta không giết được hắn? Dù sao hắn cũng chết chắc rồi, chết ở trong tay ai lại có quan hệ gì đây?" Địch Uy khinh thường nói.

Thế nhưng bề ngoài Địch Uy càng bình thản, trong lòng Khải Mạn lại càng cảnh giác. Những chuyện Địch Uy biết đương nhiên Quân Đồ Minh cũng phải rõ ràng, tại sao không để cho Địch Uy đi giết Địch Áo? Khải Mạn cảm thấy chỗ này nhất định có vấn đề.

"Chỉ cần bệ hạ lên tiếng, ngươi muốn giết ai cũng được." Khải Mạn đã biểu lộ quá rõ rồi, nếu ngươi tiếp tục ở đây dưa dưa với ta hoàn toàn không có một chút ý nghĩa.

"Vậy thì ngài đã quyết tâm không thỏa thuận rồi?" Nụ cười trên mặt Địch Uy vẫn không giảm, nhưng giọng nói lại tỏa ra sát ý lăng lệ.

"Đúng thì thế nào?" Khải Mạn cười lạnh đáp.

"Chẳng có gì hết, ngài cũng biết ta đây chỉ là người thô kệch." Địch Uy còn chưa dứt lời, thân hình đã biến mất tại chỗ, sau đó một đạo thanh mang hiện lên giữa không trung chém về phía Khải Mạn nhanh như chớp.

Nhiệt độ quanh người Khải Mạn chợt đề cao, sóng nhiệt làm cho không khí bốc hơi nóng rực, đạo thanh mang kia thoáng cái đã bị sóng nhiệt thôn phệ sạch sẽ.

"Địch Uy đây là do tự ngươi chuốc lấy khổ vào thân." Sắc mặt Khải Mạn cực kỳ âm trầm

"Ngươi xác định có thể giết ta?" Trong không khí truyền đến thanh âm Địch Uy cười khẽ, chỉ mới nói vài chữ mà thanh âm Địch Uy đã biến hóa vị trí mười mấy lần. Hiển nhiên hắn không có nhẹ nhàng như bề ngoài, đối mặt một vị Thần Vũ Giả sợ rằng không có người nào dám khinh thường chút nào.

Mấy gã thị vệ vội vàng tránh ra xa xe ngựa Khải, chiến đấu trình độ này chỉ cần bị lan đến gần chính bọn họ cũng khó lòng an ổn.

Sự thật chứng minh lựa chọn của bọn họ vô cùng chính xác, vừa mới chạy trốn được trăm thước thì làn sóng nhiệt đã ép tới khiến cho bọn họ có cảm giác hít thở không thông. Đây chỉ là kết quả khi Khải Mạn vận dụng một phần uy lực của lĩnh vực mà thôi.

Hai người giao chiến không có cảnh tượng kinh thiên động địa, từ bên ngoài không thể nào nhìn rõ tình cảnh chiến đấu. Phương viên trăm thước chung quanh Khải Mạn không khí sôi trào hừng hực, ngay cả ánh mặt trời cũng không thể chiếu xạ vào trong, cây cối hai bên đường bị sóng nhiệt đốt thành tro bụi, mặt đất ở dưới nhiệt độ kinh khủng thiêu đốt từ từ nứt nẻ rộng ra.

Thời gian qua không lâu lắm, không khí bốc hơi mơ hồ bỗng nhiên có sóng gió nổi lên cuồng bạo, một đạo thanh mang chói mắt đột ngột xuất hiện, tạo hình giống như một thanh cự kiếm phá khai tầng tầng sóng nhiệt xuyên thẳng vào trong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play