Người trung niên cũng hít vào một hơi lạnh, Ốc Nhĩ Tư cung cấp tin tức đúng kinh người. Thật ra trước đây hắn không muốn nhìn thấy Ốc Nhĩ Tư nữa, mặc dù hai người đều xuất thân từ Thần Vực, nhưng địa phương hai người sinh sống quyết định bọn họ không bao giờ nhận được tình báocó giá trị. Vì thế tâm tư người trung niên cũng từ từ phai nhạt, có lẽ ngay cả Thần Vực cũng đã quên mất còn có hai người bọn họ đang lặng lẽ sống ở thị trấn hoang vắng bên trong Nguyệt Ảnh đế quốc.
Nhưng ngay khi người trung niên đã chuẩn bị dự định sống qua ngày đoạn tháng yên bình thì Ốc Nhĩ Tư đột ngột xuất hiện. Người trung niên cũng giống như Ốc Nhĩ Tư vậy, trong lòng xuất hiện chút ít do dự, thậm chí có vọng động xóa luôn ấn ký Ốc Nhĩ Tư lưu lại. Nhưng sâu trong nội tâm hắn vẫn không thể nào quên được đoạn ký ức xa xưa kia, mặc dù quãng thời gian mấy chục năm này Thần Vực chưa từng liên lạc với bọn họ, nhưng trong thân thể bọn họ vẫn chảy xuôi huyết mạch truyền đời từ Thần Vực, đây là sự thật không ai có thể thay đổi được.
"Chỗ Cái Y rất vắng vẻ, ngươi có thể đến chỗ của hắn trốn tránh cho qua nguy hiểm." Người trung niên nói ra một địa điểm tương đối tin tưởng, mỗi người trong bọn họ nhiều nhất chỉ biết được tung tích hai gã đồng bạn, đây là vì phòng ngừa xuất hiện phản đồ ở trong nhóm nhằm tránh khỏi bị một lưới bắt hết.
"Không cần." Nhĩ Tư mỉm cười nói: "Người của Thần Phạt người sớm muộn gì cũng tìm ra ta, ta không muốn liên lụy đến người khác."
Người trung niên mặc nhiên im lặng, thân là thám tử của Thần Vực hiển nhiên biết rõ Thần Phạt đáng sợ đến mức nào. Huống chi Ốc Nhĩ Tư lấy trộm tình báo từ chỗ Địch Uy. Tính cách tự phụ và điên cuồng của Địch Uy làm sao cho phép chuyện này truyền ra ngoài đây? Tất nhiên sẽ phái ra một đống thủ hạ tìm kiếm tung tích Ốc Nhĩ Tư.
"Ta đi, sự tình này liên quan đến Thần Vực hưng suy, ngàn vạn lần phải cực kỳ thận trọng." Ốc Nhĩ Tư đi ra cửa, không yên lòng dặn dò thêm một câu.
"Ngươi yên tâm, ta biết nên làm thế nào." Người trung niên chậm rãi thở dài. Mặc dù hắn không hi vọng cuộc sống yên tĩnh bị phá vỡ, nhưng so sánh với cái giá Ốc Nhĩ Tư phải trả, bản thân hắn tính toán làm gì?
Ốc Nhĩ Tư mỉm cười rời đi nhưng người trung niên biết sau này rất có thể sẽ không được gặp lại Ốc Nhĩ Tư nữa.
Ốc Nhĩ Tư rời khỏi trang viện tùy tiện tìm một góc đường ngủ qua đêm. Sáng sớm ngày hôm sau lập tức chạy ra Hầu tước lĩnh, lần này Ốc Nhĩ Tư nhắm tới phương hướng biên cảnh. Ốc Nhĩ Tư vẫn chuyên chọn địa phương vắng vẻ đi lại vì không muốn để cho người khác hoài nghi mình đã làm gì ở Hầu tước lĩnh.
Nhưng mà Ốc Nhĩ Tư không biết hơn một tháng này luôn có một đôi mắt nhìn chằm chằm vào sau lưng mình.
Khoảng cách Hầu tước lĩnh không xa có một con sông nhỏ, Ốc Nhĩ Tư đi tới bờ sông ngồi chồm hổm xuống chuẩn bị rửa mặt, rồi lại bắt mấy con cá nướng ăn. Sau khi truyền tin tức kia ra ngoài, Ốc Nhĩ Tư có cảm giác như trút được gánh nặng , không cần phải cẩn thận như trước nữa, nếu đã không còn sống được bao lâu, tại sao lại phải ủy khuất bản thân làm gì?
Ốc Nhĩ Tư tát nước lên mặt, nước sông mát mẻ khiến cho tinh thần Ốc Nhĩ Tư run lên sảng khoái. Thế nhưng sau một cái chớp mắt, Ốc Nhĩ Tư liền cứng ngắc ngồi đó, thân thể bắt đầu mất tự chủ run rẩy từng đợt. Ốc Nhĩ Tư nhìn thấy nước sông ở dưới đang phản chiếu hình ảnh một người lẳng lặng đứng ở phía sau hắn. Mặc dù sau khi Ốc Nhĩ Tư bị thương thực lực suy giảm nghiêm trọng, nhưng khoảng cách gần như thế có lý do gì để người lạ tới gần mà không có một chút cảm giác?
Giải thích duy nhất chính là thực lực của người này vượt xa Ốc Nhĩ Tư quá nhiều.
Nước sông rung động làm cho thân ảnh người nọ mơ hồ, Ốc Nhĩ Tư trải qua hoảng sợ lúc ban đầu liền trấn định lại rất nhanh. Hắn đã sớm chấp nhận kết quả này rồi, chẳng qua là Ốc Nhĩ Tư không nghĩ tới nó sẽ đến nhanh như vậy. Trong lòng Ốc Nhĩ Tư cảm thấy rất may mắn, may mắn là mình không có dừng lại ở Hầu tước lĩnh quá lâu, nếu không người trung niên kia cũng sẽ bị dính líu.
Ốc Nhĩ Tư chậm rãi đứng lên quay đầu nhìn lại, đợi đến lúc Ốc Nhĩ Tư thấy rõ dung mạo người nọ tinh thần nhất thời chìm xuống đáy cốc, người đuổi theo dĩ nhiên là Địch Uy. Đổi thành những người khác Ốc Nhĩ Tư tuyệt đối không cảm thấy sợ hãi, cùng lắm thì chết là xong, nhưng ở trong tayĐịch Uy rất khó nói sẽ phát sinh hậu quả bi thảm cỡ nào.
Địch Uy nhìn Ốc Nhĩ Tư, cười cười nói: "Hệ thống tình báo của Thần Vực các ngươi thật sự cần phải cải tiến rồi, chỉ là truyền đi một tin tức mà thôi không ngờ lại hơn một tháng, hiệu suất quá kém đi." Ốc Nhĩ Tư kinh ngạc ngây người, ở trong tưởng tượng của hắn, giờ phút này Địch Uy nên ra mặt giận dữ mới đúng, nhìn thế nào hình như không có một chút khác thường vậy? Hơn nữa, hắn không biết nên ứng phó Địch Uy như thế nào, bất kỳ lời giải thích nào cũng không có ý nghĩa. Ốc Nhĩ Tư ngậm miệng lại, quyết định không nói ra một chữ.
"Nếu như ta là ngươi, bây giờ nên tự cắt đầu lưỡi của mình đi." Địch Uy lắc đầu nói: "Thật là không chuyên nghiệp, rơi vào trong tay ta chẳng lẽ ngươi cho rằng còn có thể ẩn giấu được bí mật gì?"
Sắc mặt Ốc Nhĩ Tư liền biến đổi, hé miệng cắn ngay vào đầu lưỡi của mình, hắn biết Địch Uy nói không sai, không người nào có thể chịu nổi cực hình của Thần Phạt. Những người rơi vào tay Thần Phạt sợ rằng mơ ước lớn nhất chính là được lập tức chết đi.
Chẳng qua là Ốc Nhĩ Tư cuối cùng không thể nào cắn xuống, không phải là hắn không đủ ngoan tâm, mà là vì hắn đã bị ngọn gió vô hình gió giam cầm, ngay cả ngón út cũng không thể động đậy nổi.
"Ta chỉ nói chơi mà thôi, cần gì phải thật tình như vậy chứ?" Địch Uy duỗi ngón tay tạo ra một luồng thanh mang: "Thật ra tin tức kia là ta cố ý truyền đi, bây giờ ngươi hẳn là chết được nhắm mắt nhỉ?"
Trong mắt Ốc Nhĩ Tư lộ ra ra thần sắc hoảng sợ, đối phương nói như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ tin tức kia là giả?
Địch Uy nhìn thấu Ốc Nhĩ Tư đang nghi hoặc điều gì, mỉm cười nói: "Tin tức đó là thật, điểm này ngươi không cần phải lo lắng. Dù sao ngươi đã sắp chết rồi, ngươi cảm thấy ta cần thiết lừa ngươi không?"
Ốc Nhĩ Tư rất muốn hỏi Địch Uy tại sao lại làm như vậy? Nhưng mà hắn đã không có cơ hội đó, đầu ngón tay Địch Uy đã bắn ra thanh mang trực tiếp xuyên thấu mi tâm Ốc Nhĩ Tư.
Tia sáng trong mắt Ốc Nhĩ Tư nhanh chóng ảm đạm, thân thể chậm rãi ngã quỵ ra sau đổ nhào xuống dòng sông.
Nhìn mặt nước khẽ rung động, Địch Uy thở dài lầm bầm: "Xem ra cũng lớn tuổi rồi, không ngờ lại nói nhiều với hắn như vậy."
Chiến trường ban đêm rốt cuộc yên tĩnh lại, hoàn toàn trái ngược với thanh âm rống giận và rên rỉ đau khổ vào ban ngày. Chỉ có mùi máu tanh nồng đậm dần dần lan ra khắp nơi, vài đội võ sĩ đang yên lặng quét dọn chiến trường, để mang cùng lúc nhiều thi thể đồng bạn trở về hậu phương, bọn họ từ từ gom nhiều cái vào chung một chỗ, đặt lên những tấm chiếu lớn rồi chia ra xách đi. Thỉnh thoảng chiến sĩ hai bên có gặp thoáng qua, nhưng không có bộc phát bất kỳ xung đột nào. Trên thực tế bọn họ cũng lười nhìn đối phương một cái, bởi vì làm vậy hoàn toàn không có ý nghĩa.
Lúc này là thời khắc yên lặng nhất trong ngày, sự yên lặng thậm chí làm cho cảm giác con người mất đi chân thật. Chỉ có vầng trăng treo cao cao trên bầu trời soi rọi mặt đất bớt đi vài phần u ám.
Tình cảnh này không thể kéo dài bao lâu, hai canh giờ trôi qua sẽ có một vòng xung phong liều chết khác. Một khi trống lệnh bắt đầu vang lên, các chiến sĩ sẽ lập tức bước ra chiến trường với tâm thái hoàn toàn khác, oán giận, thù hận biến chuyển thay thế vẻ lạnh lùng và chết lặng lúc này. Cái gì gọi là bảo vệ tôn nghiêm, vinh dự đế quốc đã bị bọn họ vứt ra sau ót hết rồi. Trong lòng bọn họ chỉ nghĩ đến làm cách nào để giết chết địch nhân nhanh nhất.
Tính mạng ở chỗ này vô cùng rẻ mạt, mỗi một phút đều có người nằm xuống trong vũng máu, có người vẫn chưa lập tức chết đi, hai mắt vô thần lưu luyến nhìn lên bầu trời dần sáng. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
Rất nhiều năm sau, có lão binh may mắn sống sót được hỏi về cảm thụ cuộc chiến tranh này, lão trầm mặc hồi lâu rồi phun ra một chữ: "Máu !"
"Tanh máu?" Người hỏi không rõ lắm đó là ý gì, chiến tranh dĩ nhiên có chảy máu, chuyện này có gì phải tranh cãi? Nhưng mà chỉ có người nào tự mình trải qua trận chiến kia mới có thể hiểu rõ hàm nghĩa một chữ này.
Trên mặt đất máu chảy thành sông, trên bầu trời tà dương đỏ như máu.
Dĩ nhiên không phải tất cả mọi người đều chìm trong cơn ác mộng tanh máu này. Cường giả Võ Tôn bị ảnh hưởng rất ít trên phương diện tinh thần, bởi vì tâm chí bọn họ đã bền bỉ hơn người thường rất nhiều.
Địch Áo là một ví dụ tốt, số người chết ở trong tay Địch Áo đã vượt qua hai con số. Nhưng ánh mắt Địch Áo vẫn trong suốt như trước, biến hóa duy nhất chính là giết càng nhiều người, trên người hắn sẽ có thêm khí thế trang nghiêm một cách tự nhiên.
Địch Áo giơ tay lên thả ra Chân Không kết giới trói buộc một gã đối thủ muốn chạy trốn, sau đó thân hình thoáng một cái đuổi theo người khác. Theo sát phía sau là Lao Lạp tung ra một quyền, cái miệng người nọ bị đục thành một lỗ máu đỏ lòm, khí thế Miêu Tử không hề thua kém hoặc lo lắng đối phương còn chưa có chết, dứt khoát bay tới vung đuôi trùy đập xuống một đòn.
Địch Áo, Lao Lạp và Miêu Tử phối hợp với nhau càng ngày càng thành thạo, cho đến hiện tại vẫn không có Võ Tôn nào chạy thoát khỏi tầm tay bọn họ. Tổ hợp này có thể nói là lưỡi hái tử thần chờ chực trên đầu các võ sĩ Nguyệt Ảnh đế quốc.
Phía sau quân trận Nguyệt Ảnh đế quốc đang có vài người đứng ở trên cao quan sát toàn thể chiến trường.
Nhìn thấy thân ảnh Địch Áo nhanh chóng di động ở trên chiến trường, một người trung niên chậm rãi nói: "Tiếp tục như vậy không phải là biện pháp, nhất định giải quyết tên kia. "
"Đã điều tra rõ thân phận của hắn rồi, tên là Địch Áo, nghe nói là hậu duệ Bất Hủ truyền thừa duy nhất còn sống." Một người khác nói tới đây nhìn thoáng qua vẻ mặt người trung niên: "Hơn nữa, căn cứ chúng ta điều tra thì hắn đồng thời cũng là đệ tử Phong Ngân."
"Ngõa Tây Lý?" Người trung niên chau mày, cái danh hiệu Phong Ngân này không hề xa lạ. Đừng nói người trung niên chỉ là một vị Thánh giả, cho dù mấy Thần Vũ Giả dưới trướng Quân Đồ Minh nghe thấy hai chữ Phong Ngân cũng không thể biểu hiện tốt hơn hắn bao nhiêu.
Dù sao Ngõa Tây Lý là một Thánh giả duy nhất đã thành công đánh chết Thần Vũ Giả, hơn nữa người bị giết chết lại là Áo Nhĩ Sắt Nhã thanh xuân bất lão có thực lực không kém Quân Đồ Minh. Cho dù là người cực kỳ tự phụ cũng không dám vỗ ngực nói rằng mình mạnh hơn Áo Nhĩ Sắt Nhã tay cầm Phi Viêm chiến thương.
Truyền kỳ Phong Ngân được tạo ra từ tính mạng của Thần Vũ Giả đỉnh phong, vì thế không có một người nào muốn tự mình đi thể nghiệm tính hư thực của nó.
Truyền kỳ Phong Ngân là kinh động nhất và cũng là minh chứng vượt qua tất cả giai đoạn lịch sử hùng hồn nhất.
Để cho người trung niên không thể hiểu nổi chính là Bất Hủ truyền thừa của Thần Vực tại sao có thể biến thành đệ tử Ngõa Tây Lý? Hai bên căn bản không bao giờ có thể ngồi chung một chỗ nói chuyện. Cho dù Ngõa Tây Lý đã phản bội Quân Đồ Minh, nhưng trên tay hắn dính đầy máu người của Thần Vực vĩnh viễn không có cách nào rửa sạch. Thần Vực làm sao quên được đoạn ký ức bi thảm kia?
"Ngõa Tây Lý và Thần Vực ở chung một chỗ?" Người trung niên nhíu mày hỏi. Thân phận Địch Áo là hậu duệ Bất Hủ truyền thừa có thể thừa nhận, nhưng liên lụy đến Ngõa Tây Lý lại hoàn toàn khác hẳn. Mặc dù tin đồn có nói lực lượng Ngõa Tây Lý đã bắt đầu suy thoái, nhưng dù sao cũng chỉ là tin đồn mà thôi. Ít nhất cho tới bây giờ hắn vẫn không có nhận được tin tức Ngõa Tây Lý đã chết. Con chó điên ở đế đô chạy khắp thế giới tìm tòi lâu như vậy cũng không thể dồn ân sư hắn vào chỗ chết. Điều này cũng nói rõ một chuyện, đó là Phong Ngân không có dễ giết như tin đồn nhắc đến.
"Không !" Người nọ hồi đáp: "Lúc Địch Áo còn ở Phỉ Tể công quốc thì Ngõa Tây Lý đã mất tích, hẳn là phát sinh mâu thuẫn với Thần Vực.
Người trung niên gật đầu, như vậy mới hợp tình hợp lý. Ngõa Tây Lý và Thần Vực không thể nào giữ vững trạng thái hòa bình được, cho dù là tạm thời cũng không thể. Nhưng tại sao Ngõa Tây Lý mất tích? Phải biết rằng hạng người như Ngõa Tây Lý không bao giờ tùy tùy tiện tiện thu nhận đệ tử. Nhất là đã có con chó điên kia làm ví dụ "quá tốt". Có thể được Ngõa Tây Lý nhìn trúng hiển nhiên Địch Áo là một người có chỗ nào đó đặc thù.
Tống hợp lại đủ các loại tin tức hẳn là Ngõa Tây Lý và Thần Vực tranh chấp với nhau, Địch Áo biểu lộ thái độ nghiêng về phía Thần Vực. Vì đến Ngõa Tây Lý căm phẫn ra đi, đây là chuyện có thể hiểu được, Ngõa Tây Lý cường đại trở lại cũng chỉ là một người mà thôi. Mặc dù Thần Vực đã xuống dốc, nhưng tổng thể thực lực vẫn còn rất lớn, chỉ cần là người có chút đầu óc sẽ phải biết nên lựa chọn thế nào cho đúng.
Người trung niên chợt cảm thấy bi ai cho Ngõa Tây Lý, trước sau thu hai người đệ tử đều cách này cách khác phản bội mình. Khác nhau chẳng qua là Địch Áo phản bội không có triệt để bằng con chó điên kia mà thôi.
Sau khi cho ra kết luận như vậy, người trung niên mới thở dài một hơi nhẹ nhõm. Hắn thật sự không có dũng khí đối phó đệ tử Ngõa Tây Lý, cũng không muốn đối mặt với Ngõa Tây Lý trả thù. Ngay cả Áo Nhĩ Sắt Nhã thanh xuân bất lão cũng chết ở trong tay Ngõa Tây Lý. Người như vậy nếu hạ quyết tâm muốn giết hắn còn không phải đơn giản như ăn điểm tâm sáng?
Người trung niên tin tưởng Ngõa Tây Lý sẽ không mạo hiểm xuất thủ vì một tên đệ tử đã phản bội mình.
"Lai An, nắm chắc không?"
"Yên tâm đi, đại nhân." Một lão nhân áo xám tiến lên một bước, nhẹ giọng đáp.
Một lão giả khác có vẻ lo lắng nói: "Tạp Tư Đặc La đại nhân, có phải là hơi đơn giản hay không?" Người trung niên tên là Tạp Tư Đặc La quay đầu nhìn sang lão giả: "Chẳng lẽ chúng ta sẽ để cho hắn tiếp tục hành động? Ta không muốn xuất động Thánh giả, nhưng trước đó vài ngày các ngươi cũng đã nhìn thấy, ngay cả Duy Mai Nhĩ cũng không phải là đối thủ của hắn. Điều này nói rõ cường giả Võ Tôn rất khó tạo thành uy hiếp đối với hắn."
"Ngài nói không sai, nhưng ngài không cảm thấy nguy hiểm quá lớn hay sao?"
Tạp Tư Đặc La trầm mặc lại, hắn mới vừa tiếp nhận quân đoàn Cuồng Mãng không bao lâu, quân đoàn trưởng tiền nhiệm bởi vì tùy tiện xuất động Thánh giả đã tạo thành tổn thất không có cách nào cứu vãn đã bị cách chức. Tạp Tư Đặc La dĩ nhiên không muốn tái phạm sai lầm đồng dạng, nhưng không xuất động Thánh giả hiển nhiên thì làm sao đối phó với Địch Áo? Chẳng lẽ trơ mắt nhìn Địch Áo giết chóc bừa bãi binh lính cao cấp bên mình? Đó không phải là biện pháp, trì hoãn thêm nữa lại càng không tốt, sau này bề trên truy cứu xuống thì trách nhiệm này nhất định đè lên trên đầu quân đoàn trưởng hắn.
Nếu như Tạp Tư Đặc La bắt buộc phải lựa chọn, hiển nhiên hắn sẽ chấp nhận mạo hiểm, tuy hậu quả thất bại chắc chắn không thể nào gánh nổi nhưng trong lúc nhất thời Tạp Tư Đặc La đã lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
"Đại nhân, Tra Vi Tư nói đúng đó." Lúc này Lai An đột nhiên mở miệng nói thêm vào.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, Lai An nói như vậy coi như là công khai hủy bỏ mệnh lệnh của Tạp Tư Đặc La. Cho dù Lai An muốn tỏ thái độ cũng phải nói ở sau lưng mới đúng, cứ như vậy thì mặt mũi Tạp Tư Đặc La để vào đâu đây?
Tạp Tư Đặc La cũng hơi ngạc nhiên, nhưng Lai An là tâm phúc hắn mang tới, vì thế hắn tin tưởng Lai An nhất định có lý do của mình. Tạp Tư Đặc La không nói gì, chỉ im lặng nhìn chăm chú Lai An, có lẽ là chờ đợi đối phương giải thích.
"Đại nhân, lúc trước ta từng đề cập với ngài, ta có đứa cháu ở trong tiểu đoàn thứ tám." Lai An từ từ thay đổi đề tài: "Nếu như đại nhân không có chuyện gì, ta muốn đi gặp hắn một chút."
Nghe Lai An nói tới đây, mọi người lại liên tưởng đến tiểu đoàn thứ tám thì ai nấy đều hiểu ra ý của Lai An. Cái gọi là cháu mình ở trong tiểu đoàn thứ tám chỉ là lý do mà thôi. Dưới tình huống này nếu Lai An xuất thủ rồi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đó là chuyện của riêng bản thân Lai An, hắn nói như vậy tương đương với gánh trách nhiệm lên trên người của mình. Sau đó lỡ may xuất hiện cạm bẫy thì bề trên cũng không thể truy cứu trách nhiệm lên trên đầu Tạp Tư Đặc La, cùng lắm chỉ trách mắng vài câu là xong.
"Lai An, để cho ta suy nghĩ đã." Ánh mắt Tạp Tư Đặc La rất là phức tạp, Lai An làm như vậy không thể nghi ngờ đã hóa giải phiền toái trước mắt cho hắn. Nhưng Tạp Tư Đặc La không phải là một người tự tư, hắn nhất định phải tính toán phản ứng đối phương cho thật kỹ. Nói cách khác Lai An nhất định phải đánh chết Địch Áo trước khi Thánh giả bên kia cho ra phản ứng, có như vậy Lai An mới có thể toàn thân trở lui. Nếu như thay đổi mục tiêu thành bất kỳ một cường giả Võ Tôn nào, Tạp Tư Đặc La tin tưởng Lai An có thể làm được. Nhưng người cần ám sát là Địch Áo, Tạp Tư Đặc La cảm thấy không có bao nhiêu khả năng thành công.
Quân đoàn trưởng tiền nhiệm bị cách chức là do Địch Áo dẫn dầu bộc phát chiến đấu. Lúc trước Tạp Tư Đặc La vẫn cho rằng đám người Á Nhĩ Duy Tư có thể kịp thời chạy tới chỉ là trùng hợp mà thôi. Nhưng sau khi biết được thân phận Địch Áo, Tạp Tư Đặc La liền nhận ra đó là chuyện rất bình thường. Hậu duệ Bất Hủ truyền thừa duy nhất của Thần Vực làm sao không có cường giả âm thầm bảo vệ được.
"Đại nhân yên tâm, ta biết nên làm gì cho tốt mà." Lai An trực tiếp xoay người rời đi, cũng không quản Tạp Tư Đặc La có đồng ý hay không.
Tạp Tư Đặc La muốn lên tiếng ngăn cản, nhưng không thể nói nên lời. Có lẽ để cho Lai An đi làm nhiệm vụ là lựa chọn tốt nhất.
Không khéo chính là đến lúc Lai An chạy ra vị trí gần tiền tuyến thì Địch Áo đã đắc thủ rồi quay trở lại quân trận. Nhưng Lai An không vội, căn cứ bọn họ phân tích hành vi của Địch Áo trong đoạn thời gian này, mặc dù nhìn thoáng qua Địch Áo xuất thủ không hề có quy luật, thậm chí liên tục mấy ngày không có xuất hiện lần nào. Nhưng thời gian mỗi lần ám sát tuyệt đối không vượt qua ba ngày, Lai An có thể trở thành Thần Vũ Giả hiển nhiên không thể nào thiếu thốn lòng kiên nhẫn.