Phong Thuẫn bị đánh tan, trên mặt Địch Áo ngược lại xẹt qua một tia vui mừng. Bởi vì Dĩ Tát đánh một quyền này chỉ kích nát Phong Thuẫn mà thôi, mặc dù dư uy vẫn còn nhưng thân thể Địch Áo không bị tổn thương gì lớn, có thể xem như không đáng kể. Hai lần tiến hóa quả nhiên thần kỳ, bản thân hắn thật sự có lực lượng đối kháng với Thánh giả.
Sau khi đánh nát tấm chắn, Dĩ Tát lập tức đổi quyền thành trảo, trực tiếp nhắm tới cổ họng Địch Áo. Hắn suy nghĩ rằng Địch Áo khẳng định bị thương không nhẹ, tuyệt đối không có khả năng trốn tránh một chiêu này.
Nhưng đúng lúc này thân hình Địch Áo bỗng nhiên trầm xuống phía dưới, hai tay huy động liên tục bắn ra hai đạo thanh mang tới phần bụng Dĩ Tát.
Dĩ Tát cảm thấy tình hình không ổn, nhìn tốc độ Địch Áo phản ứng cũng biết một quyền kia căn bản không tạo thành ảnh hưởng gì với đối phương. Dĩ Tát không còn kịp suy nghĩ tại sao Địch Áo có thể bình yên vô sự sau khi tiếp nhận một quyền kia, thân hình ở giữa không trung chuyển một vòng tránh thoát hai đạo Phá Không Trảm do Địch Áo thả ra. Sau đó lập tức lấy tốc độ nhanh nhất phóng sang hướng phía bên trái, Địch Áo đã khó giải quyết rồi, nếu lại bị tiểu nha đầu kia cuốn lấy hậu quả chắc chắn không chịu nổi.
Nhưng Dĩ Tát vẫn đánh giá thấp tốc độ của Lao Lạp, khi hắn mới vừa làm ra động tác tránh né, Lao Lạp đã vọt tới bên cạnh đánh ra một quyền.
Từ khi Dĩ Tát dùng Chân Không kết giới giam cầm Á Nhĩ Duy Tư, đến lúc Địch Áo giao thủ, rồi đến phiên Lao Lạp chạy tới phụ cận chỉ qua vài lần hô hấp mà thôi. Giờ phút này Á Nhĩ Duy Tư đã tránh thoát Chân Không kết giới trói buộc đang khởi động thân hình bay tới chỗ này. Dĩ Tát đã không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể cứng rắn đón đỡ một quyền của Lao Lạp.
Nếu như Dĩ Tát biết lúc Lao Lạp và Miêu Tử chưa thành hai lần tiến hóa đã có thể dễ dàng phá vỡ nguyên lực chiến giáp của cường giả Võ Tôn, chỉ sợ hắn sẽ không dám lựa chọn như vậy. Nhưng trên thế giới này không có "nếu như", bản thân Dĩ Tát xuất hiện ở chỗ này đã là một sai lầm rồi.
Khi Lao quả đấm Lạp sắp đánh vào người Dĩ Tát, khóe mắt hắn liếc thấy trên tay Lao Lạp cũng mang một bộ quyền sáo, có lẽ là vì trong tay hắn cũng có Thánh khí Sát Lục quyền sáo. Không biết vì sao từ trong lòng Dĩ Tát sinh ra cảm giác không ổn, nhưng lúc này hắn đã không còn kịp tránh né nữa.
Lao Lạp đánh thẳng vào người Dĩ Tát nhất thời phát ra một tiếng nổ trầm muộn. Nguyên lực chiến giáp trên người Dĩ Tát điên cuồng chấn động.
Lần này Dĩ Tát thật sự cảm thấy nguy hiểm ập xuống đầu, nếu như để tùy ý cho Lao Lạp tiếp tục công kích, nguyên lực chiến giáp của hắn chắc chắn bị phá hủy. Lúc này Dĩ Tát đã có thể xác nhận bộ quyền sáo trên tay Lao Lạp cũng là một Thánh khí, nếu không tình hình như thế không thể nào xuất hiện.
May mà Lao Lạp không biết bay, vừa đánh ra một quyền thành công liền bị lực phản chấn tác dụng bắt đầu rơi xuống đất. Dĩ Tát thở phào một hơi nhẹ nhõm, tiếp tục vào trong rừng, nhưng bởi vì lúc nãy hắn né tránh sang ngang, rồi lại bị công kích một quyền nên khi di chuyển cũng bị đình trệ trong vài giây ngắn ngủi. Á Nhĩ Duy Tư nhờ đó kịp thời lao đến, đâm một thương về phía hậu tâm Dĩ Tát, đồng thời Địch Áo xông tới phóng ra một đạo Phá Không Trảm gào thét lao tới chỗ Dĩ Tát.
Kể từ khi Dĩ Tát bước vào lĩnh vực Thánh giả tới nay chưa từng chật vật như vậy, mắt thấy Xà Thương của Á Nhĩ Duy Tư sắp đâm trúng mình. Dĩ Tát bất đắc dĩ phát động lực lượng lĩnh vực lần nữa, Địch Áo thả ra Phá Không Trảm bị lĩnh vực Dĩ Tát hóa giải trong nháy mắt, chỉ có Xà Thương của Á Nhĩ Duy Tư vẫn tiếp tục đột phá đâm thẳng tới trước.
Dĩ Tát trở tay tung ra một quyền nghênh đón đầu thương, nhưng Dĩ Tát quên mất quyền sáo trên tay đã bị Á Nhĩ Duy Tư lúc nãy dùng một kích toàn lực đánh rách, sự thật chứng minh cho dù là Thánh khí cũng không thể nào thừa nhận đả kích vượt qua cực hạn. Quyền sáo của Dĩ Tát va chạm với đầu thương bỗng nhiên tuôn ra một đạo quang mang màu đen rồi tiện đà phân rã hóa thành vô số mảnh nhỏ.
Dĩ Tát nhất thời kêu thảm, bàn tay truyền đến cảm giác đau đớn nhói tim, nhờ có Thánh khí quyền sáo này Dĩ Tát mới có thể đứng vào hàng ngũ Thánh giả cao cấp. Hôm nay bị Á Nhĩ Duy Tư hủy diệt trong lúc nhất thời tim đau như bị dao cắt, thậm chí sinh ra ý niệm muốn quay đầu lại liều mạng với Á Nhĩ Duy Tư.
Nhưng vọng động thuộc về vọng động, Dĩ Tát biết rõ đạo lý còn rừng không lo thiếu củi đốt, trời đất bao la không gì trọng yếu bằng sinh mạng của mình. Mặc dù hận đến ngứa răng nhưng Dĩ Tát vẫn không quay đầu lại, tiếp tục tăng tốc chạy trốn. Giờ phút này trong đầu Dĩ Tát chỉ có một ý niệm, đó là chạy đi, chạy càng nhanh càng tốt, chỉ cần có thể sống sót sợ gì sau này không có cơ hội trả thù.
Nhưng mà đúng lúc này Miêu Tử bị Dĩ Tát đánh bay bay ngược trở lại, ngăn chặn ngay hướng Dĩ Tát đào thoát. Trong mắt hắn nhất thời lộ ra thần sắc tuyệt vọng, kỹ năng thiên phú giam cầm nhất định là thuộc về yêu thú đã hoàn thành hai lần tiến hóa. Nếu như là lúc bình thường Dĩ Tát sẽ không e ngại Miêu Tử, nhưng bây giờ vấn đề là hắn phải giải quyết Miêu Tử trong thời gian ngắn nhất, cho dù bị trì hoãn chốc lát thì hắn chắc chắn sẽ bị vây công.
Dĩ Tát còn không có tự đại đến mức cho rằng mình có thể giết chết một con yêu thú tiến hóa hai lần chỉ với một hai chiêu. Nhưng hắn không có biện pháp tốt hơn, Dĩ Tát khí bất chợt quát lớn một tiếng, liều mạng vận chuyển nguyên lực trong cơ thể gia tăng tốc độ lên vài phần lao thẳng về phía Miêu Tử.
Lão tử đánh không chết ngươi nhưng đánh văng ngươi cũng được chứ? Dĩ Tát không tin Miêu Tử có thể vận dụng kỹ năng thiên phú hai lần liên tục.
Trên thực tế đúng là Miêu Tử không thể giam cầm Dĩ Tát lần nữa, cũng không có ngu đến mức lưu lại chờ Dĩ Tát lao tới. Vì thế Miêu Tử nhanh chóng vỗ cánh rơi xuống đất, Dĩ Tát thấy thế không khỏi ngẩn ra, chẳng lẽ là nó sợ mình?
Dĩ Tát không kịp suy nghĩ nhiều, Miêu Tử chủ động nhường đường quá hợp tâm ý của hắn, lập tức xông qua con đường Miêu Tử vừa tránh né. Nhưng vào lúc này, cái đuôi của Miêu Tử bỗng nhiên phóng lên cao đúng lúc quấn lấy mắt cá chân Dĩ Tát, hắn chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng cường đại kéo ngược hướng mình chạy đi, thân hình nhất thời bị đình trệ ngay giữa không trung.
Dĩ Tát đang vội vã chạy trốn nên không có chú ý tới Miêu Tử hành động mờ ám, dừng lại trong nháy mắt này giúp cho Á Nhĩ Duy Tư và Địch Áo cùng nhau chạy tới. Á Nhĩ Duy Tư đâm Xà Thương ra, Địch Áo sử dụng Phá Không Trảm cơ hồ là đồng thời đánh trúng thân thể Dĩ Tát.
Dĩ Tát không thể vận dụng lĩnh vực lần nữa điên cuồng gào thét, cánh tay trái đánh ra ngăn cản Xà Thương, chỉ dựa vào nguyên lực chiến giáp hiển nhiên không thể chống lại Thánh khí, theo sau hành động liều mạng đó là một vòi máu đỏ lòm vẩy ra. Cánh tay trái của Dĩ Tát bị Xà Thương xuyên thủng, nhưng Dĩ Tát làm như không cảm giác đau đớn chút nào, quay người trực tiếp xông về phía Địch Áo, về phần Phá Không Trảm của Địch Áo thì hoàn toàn không cần lưu ý.
Ánh mắt Á Nhĩ Duy Tư chuyển thành vô cùng lạnh lẽo, Xà Thương trong tay dùng sức xoáy một vòng cứng rắn tàn phá cánh tay trái của Dĩ Tát. Nhưng Dĩ Tát vẫn cắn răng chịu đựng, tay phải tung ra một quyền đánh tới Địch Áo, một quyền này ngưng tụ tất cả lực lượng còn lại của Dĩ Tát, cho dù là chết Dĩ Tát cũng phải tìm người chôn cùng. Địch Áo hiển nhiên là người thích hợp nhất.
Địch Áo dĩ nhiên không liều mạng với Dĩ Đạt vào lúc này, nhanh chóng phi thân lui về phía sau né tránh công kích. Nhưng tốc độ Dĩ Đạt rõ ràng vượt qua Địch Áo, Miêu Tử đã sớm bị Dĩ Đạt hất ra xa, mở to hai mắt đỏ lòm nhìm chằm chằm kẻ địch muốn đồng quy vu tận với Địch Áo. Về phần Á Nhĩ Duy Tư đang đuổi sát thì Dĩ Đạt trực tiếp bỏ qua làm như không thấy.
Thấy mình không thể tránh thoát, Địch Áo bất đắc dĩ vươn hai tay tạo ra một tấm Phong Thuẫn ngăn cản ở trước mặt. Đồng thời thúc dục nguyên lực chiến giáp lên đến cực hạn, lần trước có thể thành công đón đỡ Dĩ Đạt công kích không có nghĩa là lần này cũng giống thế. Địch Áo phải chuẩn bị tốt hết thảy mọi thứ có thể phát sinh, chấp nhận bị thương đổi lấy tính mạng của một vị Thánh giả cao cấp chắc chắn là giao dịch có lời.
Nhưng mà ngay lúc quả đấm Dĩ Đạt sắp kích lên trên Phong Thuẫn trên, một thân ảnh mang theo cuồng phong mãnh liệt từ bên cạnh Địch Áo xẹt qua, sau đó là một nắm đấm nhỏ bé hiện ra trực tiếp đối kháng với Dĩ Đạt.
Lao Lạp lúc nãy đang rơi xuống đất chẳng biết từ lúc nào đã nhảy lên không trung, vừa vặn đón đỡ Dĩ Đạt công kích dùm cho Địch Áo.
Quyền sáo trên tay Dĩ Đạt đen tuyền sáng bóng giống như mãnh thú tàn ác nhất, quyền sáo trên tay Lao Lạp lại tỏa ra ánh sáng màu trắng trong suốt mang theo khí tức lạnh lẽo. Cả hai đều là Thánh khí va chạm vào nhau nhất thời bộc phát ra quang mang chói mắt, kèm theo là tiếng nổ vang trời, lực lượng xung kích lấy bọn họ làm trung tâm lan tràn ra bốn phía.
(Lúc nãy Dĩ Tát bị phá hủy cái bên trái, cái quyền sáo bên tay phải vẫn còn nguyên - ^^)
Ở bên trong khí lưu hỗn loạn, thân ảnh Lao Lạp bắn ngược ra ngoài còn nhanh hơn lúc xuất hiện. Địch Áo kinh hãi không còn kịp thăm dò Lao Lạp thương thế ra sao, vội vã vận chuyển nguyên lực vào đầu ngón tay, tia ánh trắng noãn nhanh chóng mở rộng. Đây là thủ đoạn công kích mạnh nhất mà Địch Áo biết được lúc này, nhưng cần phải hao phí một đoạn thời gian tụ lực, lúc trước Địch Áo vẫn không tìm được sơ hở nào, bây giờ đã không cần quản nhiều như vậy, chỉ cần Á Nhĩ Duy Tư có thể trì hoãn Dĩ Đạt chốc lát, Địch Áo sẽ có thể hoàn thành quá trình ngưng tụ, dứt khoát đánh một đòn giải quyết cái tên phiền toái kia.
Dĩ Đạt đánh bay Lao Lạp cũng bị đẩy lui mấy bước, khí huyết trong người cuồn cuộn dâng trào rất khó chịu. Nhưng mà việc này không trọng yếu, quan trọng là Xà Thương của Á Nhĩ Duy Tư đã đến sau lưng Dĩ Đạt, bây giờ lui về sau tương đương với chủ động đưa thân thể cho đầu thương nhọn hoắc kia.
Á Nhĩ Duy Tư run cổ tay lên, trường thương đâm ra như độc xà đớp mồi. Dĩ Đạt chỉ kịp nghiêng thân thể sang một bên liền bị Xà Thương xuyên thủng vai trái, trong lúc nhất thời máu tanh vẩy ra. Nếu Dĩ Đạt phản ứng chậm một nhịp, Á Nhĩ Duy Tư đâm một thương này đã xuyên thấu tim hắn.
Dĩ Tát bị thương nặng đã hoàn toàn mất đi lý trí, điên cuồng gào thét vọt tới chỗ Địch Áo. Nhìn bộ dáng nếu không giết chết Địch Áo, hắn sẽ chết không nhắm mắt rồi.
Lần này Á Nhĩ Duy Tư không thể để cho Dĩ Đạt được như ý, vừa thành công đâm trọng thương địch nhân lập tức vận lực vào cổ tay xoáy một vòng. Thân thể Dĩ Đạt bị cứng rắn phá thủng ra một lỗ thật to, từ miệng vết thương truyền đến đau đớn công tâm, tình thế nguy hiểm và tuyệt vọng khiến cho Dĩ Đạt gầm lên lần nữa.
Chỉ tính riêng lực chiến đấu thì Dĩ Đạt vô cùng cường hãn, lúc này không ngờ vẫn có thể dốc sức phản kích. Dĩ Đạt dùng cánh tay phải hung hăng đập mũi thương lòi ra trên đầu vai. Thân thương nhất thời lay động kịch liệt bị đẩy lùi vài thước, nhưng hành động này cũng đưa đến kết quả trực tiếp là vết thương trên vai Dĩ Đạt bị xé rách mở rộng ra lớn hơn nữa, dòng máu đỏ lòm từ đó phun trào như suối. Dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy xương cốt mà da thịt nát bét ở trong đó.
Thương thế bị tăng thêm mấy lần, nhưng Xà Thương của Á Nhĩ Duy Tư cũng bị đẩy ra ngoài. Dĩ Đạt hoàn toàn bỏ qua cảm giác đau đớn, không thèm nhíu mày một cái, phi thân phóng thẳng về phía Địch Áo. Có lẽ giờ phút này trong mắt Dĩ Đạt chỉ còn lại mỗi một Địch Áo, những người khác xem như không còn tồn tại.
Một thân ảnh màu trắng từ phía dưới nhảy lên nhanh như tia chớp, lúc nãy Miêu Tử bị đánh văng ra ngoài nhưng không có bị thương. Động tác vãn nhanh nhẹn như cũ, Dĩ Đạt không thèm lưu ý đến Xà Thương ở sau lưng, làm gì còn quan tâm một con yêu thú nữa, mục đích duy nhất của hắn lúc này chính là giết chết Địch Áo.
Có lẽ hắn đã giác ngộ kết quả của mình rồi.
Vì thế Miêu Tử không bị bất kỳ ngăn trở nào, nhào tới bên cạnh Dĩ Đạt, sau đó dùng bốn chân ôm chầm lấy thân thể hắn. Lúc này chỉ cần Dĩ Đạt dừng lại một nhịp thôi, đánh một quyền là có thể hất văng Miêu Tử ra ngoài, nhưng Dĩ Đạt không dám làm như vậy. Bởi vì hắn lo lắng mình sẽ không thể phát động công kích lần nữa, vết thương nơi bả vai đã liên lụy đến nội phủ, Dĩ Đạt chỉ dựa vào một hơi để chống đỡ thân thể phi hành, lực chiến đấu cũng chỉ còn lại một lần. Giết chết một con yêu thú hay là Địch Áo trọng yếu hơn? Dĩ Đạt hiển nhiên đã có lựa chọn.
Nhưng mà Dĩ Đạt đánh giá Miêu Tử quá thấp, Miêu Tử thấy Dĩ Đạt không có công kích mình lập tức huy động cái đuôi dài không chút khách khí đục thủng thân thể Dĩ Đạt trên mười mấy cái lỗ máu lớn nhỏ khác nhau. Nguyên lực chiến giáp bị đuôi trùy của Miêu Tử xuyên phá không có chút trở ngại.
Dĩ Đạt không nhìn thấy vết thương của mình đang tuôn ra chất lỏng đen thui vừa thấy là kinh tâm.
Lúc này Dĩ Đạt vẫn duy trì tư thế vọt tới trước, đang định phát động một kích cuối cùng giết chết Địch Áo bỗng nhiên giật mình nhận ra cổ họng của mình khô khốc không chịu nổi. Những vị trí bị Miêu Tử đâm trúng trước một giây còn có thể cảm giác đau đớn, thế mà bây giờ đã hoàn toàn chết lặng, tựa như thân thể này không còn thuộc về mình nữa.
Chẳng lẽ là độc tố? Dĩ Đạt nghĩ không ra cái dạng độc tố gì có khả năng phát huy tác dụng đối với Thánh giả, nhưng hắn không còn thời gian suy tư nhiều như vậy. Dĩ Đạt có thể cảm giác được Xà Thương đã cách mình không xa, nói cách khác đây là cơ hội cuối cùng Dĩ Đạt có thể nắm bắt.
Dĩ Đạt vung quyền đánh về phía Địch Áo: "Cứ như vậy kết thúc đi. Duy nhất Bất Hủ truyền thừa? Dẫn dắt Thần Vực đi về phía huy hoàng? Đã chết thì không còn gì nữa." Ở trong lòng Dĩ Đạt nghĩ như vậy, dùng hết khí lực toàn thân đánh xuống một quyền, nhưng hoàn toàn không có ý thức được động tác của mình đã chậm chạp tới cực điểm, chỉ dựa vào một chút lực quán tính tiếp tục duy trì tư thế xông tới.
Quang cầu trong tay Địch Áo đã phát triển to bằng nửa người rồi, Địch Áo không có tiếp tục rót nguyên lực vào bởi vì hắn nhìn thấy rõ ràng ánh mắt Dĩ Đạt đã mất hết thần thái rồi. Quả quang cầu xoay tròn bay ra khỏi tay Địch Áo phóng thẳng tới thân thể Dĩ Đạt, lúc này Dĩ Đạt giơ quả đấm lên còn đang treo giữa không trung chưa có hạ xuống.
Quả quang cầu vừa bay ra ngoài, Miêu Tử lập tức rời khỏi Dĩ Đạt. Sau một cái chớp mắt, quang mang chói lòa bừng sáng trên không trung, nguyên lực loạn lưu quay cuồng khắp không gian. Thân thể Dĩ Đạt bị đánh bay lên trời vô tình đúng ngay hướng Xà Thương của Á Nhĩ Duy Tư. Mũi thương chậm rãi lộ ra từ hậu tâm hắn, thân thể của Dĩ Đạt bị treo ở trên thân thương, từ từ cứng ngắc lại.
Đến lúc này Địch Áo mới có thể chân chính thở ra một hơi nhẹ nhõm, lập tức xoay người hạ xuống đất. Địch Áo không có quên mới vừa nãy Lao Lạp trực tiếp đối kháng bị đánh bay ra ngoài, trong nháy mắt đó lực lượng bộc phát khiến cho Địch Áo vẫn còn sợ hãi. Nếu như một quyền uy thế mười phần đó kích lên trên người hắn, chỉ dựa vào Phong Thuẫn và nguyên lực chiến giáp rất khó lòng ngăn cản nổi.
Không đợi Địch Áo hạ xuống đất đã thấy Lao Lạp đứng ở dưới đó, ngửa đầu lên nhìn mình cười cười. Trong lúc nhất thời Địch Áo vui sướng đến mức không thể nào dùng từ ngữ hình dung được, còn cái gì có thể so sánh với người bên cạnh bình yên vô sự chứ?
Tốc độ Mạc Lâm vốn không có cách nào so sánh với Phong hệ võ sĩ, hơn nữa lại bị Địch Uy đánh bị thương không nhẹ, chờ đến lúc hắn chạy tới thì chiến đấu đã hoàn toàn kết thúc.
Thi thể Dĩ Đạt được đặt nằm dưới đất, Mạc Lâm và Á Nhĩ Duy Tư không có một chút hưng phấn. Bất kể nói thế nào, Dĩ Đạt cũng là chiến hữu cùng bọn họ kề vai chiến đấu nhiều năm, bây giờ người đã chết hết thảy mọi việc tự nhiên cũng tan thành mây khói. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Địch Áo từ ánh mắt hai người đã nhận ra điều gì đó, lên tiếng đề nghị: "Tìm một chỗ an táng hắn đi."
Mạc Lâm và Á Nhĩ Duy Tư dĩ nhiên không có dị nghị, mọi người đào một cái hố to ở trong rừng rồi chôn thi thể Dĩ Đạt xuống đó. Người có hi vọng nhất tấn thăng lên Thần Vũ Giả cuối cùng biến thành kết quả như vậy làm cho người ta than thở không nguôi, vận mệnh thật sự là biến đổi thất thường khó thể dự đoán.
Mặc dù đây là kết quả Dĩ Đạt gieo gió gặt bão, nhưng trong lòng Mạc Lâm và Á Nhĩ Duy Tư còn có một nghi vấn, đó là tại sao Địch Uy lại có một quyết định hoang đường như thế? Đứng ở trên lập trường Địch Uy lại hành động quái lạ không thể hiểu nổi. Phải biết rằng lúc đó Địch Uy và Dĩ Đạt đã chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, Địch Uy hoàn toàn có thể nhẹ nhàng bắt giữ Địch Áo, không có người nào hoài nghi năng lực Địch Uy, thực lực người này đã chứng minh rõ ràng từ rất lâu rồi. Nhưng mà Địch Uy lại cứ như vậy rời đi, ngược lại đưa ra một lần đánh cuộc "ngu ngốc" không thể nào giải thích nổi.
Còn khó hiểu hơn nữa chính là khi tất cả mọi người đều nghĩ rằng Địch Áo đã thua, Địch Uy lại tuyên bố Địch Áo thắng cuộc. Vì thế Mạc Lâm và Á Nhĩ Duy Tư cảm giác giống như Địch Uy tự ý tìm ra một cái cớ để rời khỏi mà thôi.
Hai người nghĩ tới nghĩ lui cũng không có cho ra kết quả nào hợp lý, đành phải gác lại sau này trở về hỏi Lan Bác Tư Bản xem sao. Hai người không có suy nghĩ theo hướng lai lịch Địch Áo, đây là chuyện bình thường. Thù hận giữa Ngõa Tây Lý và Địch Uy ai nấy đều biết, thân là đệ tử Ngõa Tây Lý, Địch Áo làm sao có thể quan hệ hợp tác với Địch Uy? Phải biết rằng bọn họ là thù nhân không đội trời chung, mặc kệ tình hình diễn biến thành thế nào, mối thù này không thể nào thay đổi được.
Trước khi rời đi, Địch Áo nói ra yêu cầu của Thú Linh cho Mạc Lâm và Á Nhĩ Duy Tư nghe. Hai người không có phản đối, ban đầu tới đây dò xét cung điện là vì muốn tìm được bí mật hai lần tiến hóa, bây giờ chẳng những mục tiêu đã tìm được, Địch Áo cũng thành công hoàn thành tiến hóa lần hai. Có thể nói chuyến đi này thu hoạch đã vượt xa hai người dự tính, dĩ nhiên phong bế tòa cung điện là việc cần làm.
Lúc đầu Địch Áo dự định tìm tảng đá lớn lớn một chút thay thế cánh cửa bên ngoài cung điện, nhưng sau đó cảm thấy không thích hợp lắm. Cái đầu lâu dã thú ở trên đó dễ dàng khiến cho người ta chú ý, Địch Áo và những người khác thương thảo một lần cuối cùng quyết định hủy diệt cả đoạn hành lang ngoài cùng của tòa cung điện. Sau đó lại phái người trải lên một thảm thực vật, như vậy thời gian trôi qua vài tuần một tháng nơi này sẽ biến thành mảng rừng xanh um tùm. Hẳn là rất khó lòng nhận ra điểm gì khác thường ở nơi này.
Thu thập thỏa đáng xong, đoàn người Địch Áo bước lên hành trình trở về, chỉ lưu lại một vài võ sĩ Thần Vực chịu trách nhiệm thu xếp hậu sự. Nơi này sẽ có người trông chừng thêm một đoạn thời gian để phòng ngừa có người quấy rầy đến Thú Linh yên nghỉ.