Dọc theo đường đi, An Đức Liệt Á giảng giải cặn kẽ tình hình chiến tranh cho đám người Địch Áo nghe. Chiến tranh bộc phát quá đột ngột, nguyên nhân gây ra chỉ là một chuyện nhỏ không đáng kể. Vốn là Đa Nhĩ Cát công quốc tiếp giáp biên giới với nam bộ Sư Tâm đế quốc phái ra một sứ đoàn bái phỏng, nhưng mới vừa tiến vào cảnh nội Sư Tâm đế quốc bỗng nhiên bị đạo tặc cướp bóc khiến cho cả đoàn bị giết sạch, không có người nào may mắn sống sót.
Thật bất hạnh là trong sứ đoàn có một người thân phận rất đặc thù, nghe nói hắn là họ hàng xa của một vị Hầu tước của Nguyệt Ảnh đế quốc. Vì thế vị Hầu tước này lấy danh nghĩa báo thù mang theo mấy vạn binh mã tấn công xuyên qua mấy công quốc, sau đó tập trung lực lượng ở biên cảnh Sư Tâm đế quốc.
Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn dĩ nhiên không thể để mặc cho tên này cả gan khiêu khích như thế, lập tức hạ lệnh xuất binh phản kích không chút do dự, từ đó chiến tranh bắt đầu.
Có trời mới biết tại sao thủ hạ dưới trướng của một vị Hầu tước lại có số lượng võ sĩ khổng lồ như thế. Nhưng đến lúc đó đã không còn người nào rảnh rỗi khảo chứng sự tình chân tướng nữa, mọi người chỉ quan tâm một việc, đó là cuộc chiến tranh này sẽ kết cục như thế nào. Về phần nguyên nhân gây ra thì hoàn toàn không nằm trong suy nghĩ của phần lớn người.
Lúc An Đức Liệt Á rời khỏi đế đô thì chiến hỏa đã lan đến cảnh nội Sư Tâm đế quốc, trải qua thời gian dài như vậy, sợ rằng đến hiện tại quy mô chiến tranh đã thăng cấp rồi. Đón Lôi Mông trở về không phải là cần Lôi Mông đi lên chiến trường chém giết, mà là vì lo lắng sẽ có người gây bất lợi đối với Lôi Mông, hắn chỉ cần an an ổn ổn sống ở tại đế đô là tốt rồi.
Cho tới bây giờ song phương vẫn chưa có xuất động cường giả Thánh cấp, nhưng không biết khi nào sẽ phát triển đến trình độ đó. Một khi cường giả Thánh cấp đầu nhập vào chiến trường, phạm vi chiến tranh liên lụy sẽ nhanh chóng mở rộng, đối với Sư Tâm đế quốc đây là một trận tai nạn có sức ảnh hưởng rất lớn.
Sau khi nghe An Đức Liệt tường thuật lại diễn biến sự việc, Á Địch Áo dần dần hiểu rõ vấn đề. Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn tỏ thái độ kiên quyết đối với cuộc chiến tranh này, có khí thế quyết tâm đánh một trận phân rõ thắng thua. Từ sâu trong nội tâm, Địch Áo thật sự rất muốn nhìn thấy tình huống như thế xuất hiện, bởi vì bất luận kết quả như thế nào, Nguyệt Ảnh đế quốc chắc chắn sẽ tổn thương nguyên khí nặng nề. Dĩ nhiên, nếu Thiên Không thành có thể quyết đoán gia nhập chiến cuộc, liên hợp với Sư Tâm đế quốc đánh bại Nguyệt Ảnh đế quốc lại càng hợp với tâm ý Địch Áo hơn.
Cho nên Địch Áo bây giờ đang khẩn cấp muốn tìm người hỏi thăm tình trạng ở Thiên Không thành, đáng tiếc là đám kỵ sĩ bảo vệ chung quanh tương đối nghiêm mật, Địch Áo căn bản không có cơ hội hành động.
An Đức Liệt Á là một vị công chúa tay cầm thực quyền ở Sư Tâm đế quốc, quan hệ nhân mạch tự nhiên không kém. Kể từ khi đoàn người tiến vào lãnh địa Cách Lý Nặc Tư lúc nào cũng có người muốn mời An Đức Liệt Á đến thành bảo của mình làm khách. Thế nhưng phần lớn đều bị An Đức Liệt Á nhất nhất nhã nhặn từ chối.
Thật ra có vài chuyện nàng không nói với đám người Lôi Mông. Kể từ khi chiến tranh bộc phát tới nay đã liên tiếp xảy ra mấy lần ám sát nhằm vào cao tầng Sư Tâm đế quốc, đây là chuyện không thể tránh khỏi trong chiến tranh. Nhưng có một ít người không thể nào xuất hiện bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn, ví như là Lôi Mông. Vì thế An Đức Liệt Á mới phải tự mình đi tới Tử Vong Chi Ca học viện đón hắn trở về.
An Đức Liệt Á muốn lấy tốc độ nhanh nhất chạy về đế đô, thủ hạ Quân Đồ Minh có năng lực tiềm nhập cường thịnh cỡ nào cũng rất khó lòng hoạt động ở trong đế đô Sư Tâm đế quốc. Ngoại trừ dừng lại nghỉ ngơi trong trấn mỗi khi trời tối, An Đức Liệt Á không bao giờ tiếp nhận lời mời nào cả.
Đảo mắt cái đã qua nửa tháng, An Đức Liệt Á mang theo đoàn người Lôi Mông chạy tới bờ sông Hắc Thủy, dọc theo đường sông đi thẳng xuống rồi lại xuyên qua một cây cầu. Bọn họ xem như ra khỏi khu vực Cách Lý Nặc Tư, cách đế đô càng ngày càng gần.
Dọc đường đi không có xuất hiện bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn, Địch Áo tạm thời thả lỏng tinh thần. Dù sao việc Lôi Mông đến Tử Vong Chi Ca học viện tu luyện là một chuyện cực kỳ bí mật, chỉ có một số ít người được biết. Có lẽ đây chính là nguyên nhân mà bọn họ có thể chạy tới nơi này an toàn, thực lực cá nhân cường đại cỡ nào cũng không thể cải b
Mục Linh Tinhiến được một sự thật, đó là phương pháp truyền tin cực kỳ đơn sơ, lại thêm lộ trình mấy ngày thay đổi phương hướng liên tục. Cho dù có người phát hiện hành tung của Lôi Mông cũng không đủ thời gian để an bài thỏa đáng. Bởi vì cho đến lúc này, đoàn người bọn họ đã tiếp cận đế đô rồi.
An Đức Liệt Á liên tiếp cự tuyệt nên những quý tộc chung quanh đã rõ ràng An Đức Liệt Á nhất định là có chuyện quan trọng trên người, không có ai quấy rầy nàng nữa. Chỉ có phương pháp xử lý thích hợp mới là con đường chính xác nhất để chiếm tình cảm của đối phương, vì thế bọn họ tỏ vẻ hữu hảo như vậy là đủ rồi, làm quá phận ngược lại sẽ bị An Đức Liệt Á chán ghét, vì thế mấy ngày gần đây không có người nào tới đưa tiễn hoặc mời mọc An Đức Liệt Á nữa.
Sắc trời dần muộn, bóng đêm từ từ buông xuống, An Đức Liệt Á quyết định nghỉ ngơi một đêm gần bờ sông, đợi đến lúc trời sáng sẽ đi tìm cầu băng qua. Mặc dù con người có thể qua sông vào lúc này, nhưng chiến mã thì hơi khó, chỉ hơn kém nhau một buổi nên không cần thiết phải mạo hiểm làm gì.
Thời gian không lâu sau, bờ sông Hắc Thủy đã nổi lên mấy chục đống lửa, mọi người vội vàng ngồi vây quanh cạnh đống lửa vừa nhỏ giọng tán gẫu vừa nướng thức ăn.
Đám người Địch Áo phần lớn nói chuyện về quá trình tu luyện ở Tử Vong Chi Ca học viện, An Đức Liệt Á ngồi ở một bên nghe đến mức mê mẩn. Khi nghe tới đoạn Lôi Mông đập phá cửa nhà Tư Thản Sâm viện trưởng hai lần liên tiếp, An Đức Liệt Á buồn cười không nhịn được phun một ngụm nước vừa uống ra ngoài. Nàng biết rõ tính tình của tên đệ đệ này, tuyệt đối không bao giờ cố ý làm chuyện này. Lôi Mông gặp mặt Tư Thản Sâm còn không dám lớn tiếng nói chuyện, làm sao có thể ngu ngốc làm ra chuyện như vậy?
Mặc dù không hiểu tại sao Tư Thản Sâm viện trưởng muốn "hãm hại" Lôi Mông, nhưng An Đức Liệt Á tin tưởng Tư Thản Sâm nhất định có dụng ý đặc biệt. Nhìn vẻ mặt Lôi Mông chán chường vô cùng bất đắc dĩ, An Đức Liệt Á đang định mở miệng trấn an thì thần sắc bỗng nhiên thay đổi nhanh chóng, quay đầu nhìn vào trong màn đêm yên tĩnh. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Cùng lúc đó Địch Áo cũng phát hiện có chỗ khác thường, mặc dù hắn không thấy gì hết, cũng nghe thanh âm nào. Nhưng vẫn cảm giác có chuyện gì đó nguy hiểm đang tới gần nơi này, tựa hồ ở trong bóng đêm đen tối kia đang ẩn tàng một con mãnh thú cùng hung cực ác giương mắt nhìn chằm chằm vào bọn họ.
An Đức Liệt Á nhảy ra khỏi đống lửa, lớn tiếng nói: "Tất cả mọi người chuẩn bị chiến đấu."
Đám kỵ sĩ đã quen thuộc đối với tình huống như thế, bất kể là người đang nằm nghỉ ngơi trên mặt đất, hay là đang nướng thức ăn trên bếp. An Đức Liệt Á vừa quát lên một tiếng, trong nháy mắt đó bọn họ đã bày ra trận hình chiến đấu với tốc độ cực nhanh, vây quanh đám người An Đức Liệt Á vào giữa.
So sánh với nhóm kỵ sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh, động tác đám người Địch Áo hơi chậm một chút, đây không phải là vấn đề tốc độ phản ứng, mà là bọn họ bây giờ không có phát hiện địch nhân đang ở chỗ nào. Nhóm kỵ sĩ vốn tập luyện kỷ luật nghiêm minh, nên mặc kệ bốn phía có tồn tại địch nhân hay không, chỉ cần An Đức Liệt Á hạ lệnh là bọn họ sẽ phản ứng không chút chậm trễ.
"Rốt cục vẫn phải tới." Địch Áo âm thầm thở dài trong lòng, nói khẽ với đám người Lôi Mông: "Cẩn thận một chút, mục tiêu của đối phương hẳn là Lôi Mông, chú ý bảo vệ hắn."
"Nói đùa gì vậy?" Lôi Mông lập tức mất hứng: "Phải là ta bảo vệ các ngươi mới đúng chứ?"
Dựa theo lẽ thường dĩ nhiên là do Lôi Mông là Địa hệ võ sĩ ngăn cản phía trước mọi người, nhưng tình huống hiện tại không giống lúc bình thường. Nguyệt Ảnh đế quốc không thể nào điều động cao thủ tới ám sát mấy gã thanh niên tôm tép được. Dĩ nhiên, nếu như bên đó biết thân phận Địch Áo, có lẽ Địch Áo cũng sẽ bị liệt vào danh sách ám sát. Về phần Ca Đốn và các nàng Tác Phỉ Á chắc chắn không bao giờ trở thành mục tiêu.
Nếu như đã tiến hành ám sát, vậy thì nhất định phải tính toán thời gian vô cùng chính xác, trừ phi đối phương nắm chắc toàn diệt đội kỵ sĩ và tất cả mọi người ở nơi này. Địch Áo suy nghĩ rất đơn giản, chỉ cần có thể trì hoãn tiết tấu đối phương tiến công là có thể chuyển biến được thời cơ, có khi sẽ nghịch chuyển thế thượng phong.
"Ca Đốn, coi chừng tên này, để cho hắn đứng đàng hoàng ở phía sau."
Ca Đốn gật đầu: "Yên tâm đi, có ta ở đây, hắn không thể nào đi được."
"Tại sao phải làm thế?" Lôi Mông còn muốn phản kháng lại bị Ca Đốn dùng tay giữ chặt. Hắn không thể trở mặt với Ca Đốn vào lúc này, vì thế đành phải bất đắc dĩ tiếp nhận Địch Áo an bài.An Đức Liệt Á không có biểu hiện bối rối chút nào, chỉ im lặng đứng đó nhìn tới trước. Địch Áo nhìn thấy cảnh đó không khỏi âm thầm than thở, kẻ địch phá tới ám sát Lôi Mông không thể nào là kẻ yếu. Thủ hạ trong tay An Đức Liệt Á không có một cường giả Võ Tôn nào, đối mặt tình huống như thế vẫn có thể giữ vững trấn định đúng là hiếm có.
Chốc lát sau, trong bóng tối đi ra người khoác áo choàng màu đen, từ xa nhìn lại bọn họ đã dung nhập với bóng đêm thành một thể, nếu không nhìn kỹ căn bản không thể phân biệt ra nổi.
"Các ngươi thật là to gan." An Đức Liệt Á cười lạnh nói: "Chẳng lẽ các ngươi cho là lãnh thổ ở trong Sư Tâm đế quốc không có người nào đối phó được các ngươi sao?"
"Hẳn là chúng ta bội phục dũng khí của ngài mới đúng." Một thanh âm khàn khàn vang lên: "Dựa vào mấy tên lính quèn này ngăn trở chúng ta? Ta rất là khó hiểu tại sao ngài lại có thể trấn tĩnh như vậy?"
"Ta nói lại một lần nữa, nơi này là lãnh thổ Sư Tâm đế quốc, các ngươi chỉ có hai con đường để lựa chọn." Thanh âm An Đức Liệt Á vang lên trong bầu trời đêm yên tĩnh, vững vàng như núi: "Hoặc là biến, hoặc là chết."
"Ha ha ha ~!" Một người trong nhóm chợt cười lên điên cuồng: "Xem ra ta đã lớn tuổi rồi, lỗ tai cũng có vấn đề, không phải là ta nghe lầm chứ?"
"Không cần thiết nói nhảm với nàng." Thanh âm khàn đục kia lại vang lên lần nữa: "Giết !"
Thanh âm khàn đục kia vừa dứt lời, một người trong đó liền phất tay phóng ra luồng hỏa diễm cực nóng, làn sóng lửa dán sát mặt đất ập về phía đám kỵ sĩ giống như sóng thần mạnh mẽ.
Khi làn sóng lửa tiến tới gần, mỗi người trong trận hình đều cảm thấy một cỗ nguyên lực dao động mãnh liệt chí cực, nhất thời ánh mắt mọi người biến thành trầm trọng. Uy áp cường đại như thế cho thấy thực lực đối phương ít nhất cũng phải là Võ Tôn cao cấp, thậm chí có thể là cường giả Thánh cấp.
Mười mấy kỵ sĩ từ trong trận thế chạy ra ngoài, trên thân mỗi người lóe ra màn hào quang Bàn Thạch Thủ Hộ trực tiếp nghênh đón làn sóng lửa nóng bỏng kia. Phía sau lưng bọn họ có mười mấy kỵ sĩ vội vàng thả ra Băng Tường, trong lúc nhóm Địa hệ võ sĩ ngăn chặn sóng lửa, mấy chục Cực Hạn võ sĩ còn lại đã liên thủ buông thả Băng Tường hợp thành một bức tường thật dày, thế mà vẫn không thể ngăn cản sóng lửa xâm nhập. Nó chỉ trì hoãn được một giây rồi sụp đổ ầm ầm, chốc lát sau, làn sóng lửa không hề giảm tốc độ chút nào, bất chợt bùng lên bao phủ toàn bộ mười mấy gã kỵ sĩ kia vào trong.
Bàn Thạch Thủ Hộ dù sao cũng là bí kỹ phòng ngự mạnh nhất của Địa hệ võ sĩ, làn sóng lửa nhất thời bị chế trụ. Nhưng mà cái giá phải trả chính là mười mấy tính mạng, thời gian trôi qua nhanh như cái chớp mắt, làn sóng lửa đã tiếp tục tràn về phía trước, thân ảnh mười mấy gã kỵ sĩ lúc nãy đã hoàn toàn biến mất.
An Đức Liệt Á nhíu mày giơ tay bày ra một thủ thế, lại là mười mấy gã Địa hệ võ sĩ lao ra ngoài. Mấy người Địch Áo thấy vậy cực kỳ kinh hãi, đây quả thực là lấy mạng người điền vào mà, nhưng bọn họ không thể không thừa nhận đây là phương pháp xử lí hữu hiệu duy nhất trong tình hình này.
Đội kỵ sĩ thứ hai hành động không khác gì các đồng bạn, bọn họ dùng thân thể của mình ngăn chặn làn sóng lửa, nhóm kỵ sĩ Thủy hệ ở phía sau liều mạng thả ra hàng loạt Băng Tường cố gắng giảm bớt áp lực cho đồng bạn. Nhưng thực lực chênh lệch quá xa, tất cả cố gắng của bọn họ không khác gì muối bỏ biển, đội kỵ sĩ thứ hai cũng bị biển lửa thiêu thành tro bụi rất nhanh.
Vào lúc này, làn sóng lửa chỉ còn cách trận thế của nhóm kỵ sĩ chừng mười mấy thước, đám người Địch Áo thậm chí có thể cảm giác không khí nóng rực đập vào mặt, có lẽ tùy theo làn sóng lửa xâm nhập ngày càng gần, ngay cả không khí cũng bắt đầu bị đốt cháy.
Đối mặt địch nhân thực lực đáng sợ như thế, nếu không phải là có đám người Tác Phỉ Á ở chỗ này, sợ rằng Địch Áo đã sớm xoay người chạy trốn rồi. Nhưng sự thật là hắn không thể nào làm như vậy, chỉ có thể lo lắng tìm đối sách.
Ba người khoác áo choàng đen phát hiện thực lực đám kỵ sĩ quá yếu nên hơi hoài nghi. Nếu như tình báo không sai lầm, Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn không thể nào dùng mấy tên phế vật này để bảo vệ đứa cháu duy nhất của mình. Nhưng mà tình cảnh hiện tại là đám kỵ sĩ người trước ngã xuống người sau liền tiến lên xông vào trong biển lửa. Bọn họ rốt cuộc bỏ qua sự nghi ngờ trong lòng, tất cả đồng loạt phi thân lên lao về phía quân trận. Cho dù cháu trai duy nhất của Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn không có ở chỗ này, bắt được An Đức Liệt Á cũng là một công lớn.
Trong bóng tối ở phía xa bỗng nhiên có một thân ảnh phóng ra nhanh như chớp xuyên thẳng bầu trời đêm, hai cái quang dực màu xanh lấp lánh trên lưng hắn rất dễ làm cho người khác chú ý.
Ba người khoác áo choàng đen nhìn thấy thân ảnh kia xuất hiện không hẹn mà cùng thả chậm tốc độ lại, trong đáy mắt hiện lên một tia oán hận. Trên thực tế người xuất hiện cuối cùng này mới là kẻ chủ trì hành động ám sát lần này, ba người bọn họ có nhiệm vụ thám thính hư thật. Nhưng vấn đề là chỉ dựa vào mấy trăm tên kỵ sĩ không thể nào là đối thủ của ba người bọn họ, vì thế người kia lựa chọn xuất thủ vào lúc này rõ ràng là không muốn phần công lao này thuộc về ba người bọn họ.
Trên đời này có một đạo lý quan lớn hơn một cấp đè chết người, mặc dù rất tức giận hành động của đối phương, nhưng ba người này không dám có dị nghị. Bi ai hơn nữa chính là bọn họ còn phải cố ý thả chậm cước bộ để cho đối phương khỏi hiểu lầm.
Mắt thấy người nọ đã bay đến trên bầu trời quân trận, đám người Địch Áo cảnh giác ngó chừng thân ảnh kia, trong lòng mỗi người đều rõ ràng đến lúc người này rơi xuống đất sẽ bắt đầu một trận tai nạn không thể đo lường nổi.
Nhưng mà đúng lúc này, người nọ đang ở trên không trung bỗng nhiên vội vã dừng lại, có lẽ là nhìn thấy gì chuyện gì không thể tin tưởng, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn ra phương xa.
Đến lúc này đám người Địch Áo mới phát hiện, trước mặt người nọ chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một đóa Băng Hoa trong suốt. Đóa hoa chỉ to bằng lòng bài tay nhưng mỗi một cánh hoa đều mỏng như cánh ve, Băng Hoa vẫn không ngừng nở rộ, khi cánh hoa bên ngoài cùng từ từ mất đi, đồng thời từ trong nhụy hoa sẽ có cánh hoa mới mọc ra. Cảnh tượng này khiến cho người ta cảm giác giống như đóa hoa này có tính mạng riêng vậy. Hình như đóa Băng Hoa này có thể tiếp tục tồn tại như thế cho đến vĩnh cửu.
Y Toa Bối Nhĩ nhất thời lộ ra thần sắc kích động: "Là Địch Địch lão sư."
Địch Áo ngẩn người ngạc nhiên, sau đó lập tức nhìn về phía An Đức Liệt Á, vừa lúc trong mắt An Đức Liệt Á cũng lộ ra ý cười. Lúc này hắn liền hiểu ra, Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn làm sao có thể phạm vào sai lầm cấp thấp này, sở dĩ chỉ phái mấy trăm tên Cực Hạn võ sĩ để hộ vệ Lôi Mông, mục đích chính là muốn hấp dẫn tên thủ hạ của Quân Đồ Minh chuyên phụ trách ám sát hiện thân.
Nếu Địch Địch đã xuất hiện ở nơi này, như vậy những người trong cổ thôn những hẳn là cũng đang ở phụ cận, liên tưởng tới An Đức Liệt Á từng đi dạo trong học viện làm một ít chuyện, có lẽ khi đó nàng đã chuẩn bị kỹ càng cho ngày hôm nay.
Cũng may là sợ bóng sợ gió một trận, Địch Áo âm thầm cười khổ trong lòng, nếu thật sự để cho người nọ hạ xuống đất. Cho dù bản thân hắn bất kể giá nào, liều mạng điều động dòng xoáy nguyên lực cũng không làm nên chuyện gì.
Ở nơi xa chợt vang lên một thanh âm khác: "Địch Địch, ngươi vẫn cứ như thế. Trước khi đến đây mọi người đã nói là cùng nhau động thủ rồi mà? Ngươi rốt cuộc có hiểu cùng nhau có ý gì không hả?"
Địch Áo cảm thấy hơi buồn cười, đây hiển nhiên là thanh âm Cổ Lạp Gia Tư. Xem ra chính mình suy đoán không sai, trong những người khác trong cổ thôn quả nhiên đã rời khỏi Tử Vong Chi Ca học viện.
Sau đó, tại một phương hướng khác cũng truyền tới một thanh âm không chút khách khí: "Ta làm việc đã bao giờ cần phải trưng cầu ý kiến của ngươi?" Chủ nhân thanh âm đó rõ ràng là một phụ nữ, xem ra có lẽ là Địch Địch lão sư mà Y Toa Bối Nhĩ nhắc tới.
"Được rồi." Cổ Lạp Gia Tư thở dài nói: "Ngươi có thể không cần để ý cảm thụ của ta, nhưng ngươi chung quy vẫn phải nghĩ tới cảm xúc của Cừu Đức Nhĩ chứ? Lão gia hỏa này đã sắp rỗi rãnh đến mốc meo rồi, nếu ngươi không để cho hắn..."
"Câm miệng." Địch Địch quát lớn một tiếng cắt ngang lời Cổ Lạp Gia Tư đang định nói.
"Ài." Một thanh âm già nua bất chợt thở dài vang vọng trong màn đêm đen tối, giọng nói có vẻ rất lúng túng: "Không nên kéo ta vào những loại chuyện này có được không? Địch Địch, ngươi đừng nghe Cổ Lạp Gia Tư nói nhảm."
Nghe mấy người bọn họ vẫn còn có thể đùa giỡn vào lúc này, bất kể là ba người khoác áo choàng ở đối diện, hay là người nọ đang bay lơ lửng trên bầu trời, sắc mặt tất cả mọi người đều khó nhìn tới cực điểm. Sự tình đã đến nước này, có dùng cái mông suy nghĩ cũng có thể hiểu được bọn họ đã rơi vào bẫy rập của người khác.
Người nọ ở trên không trung bỗng nhiên xoay người bay ngược về phía sau nhanh như tia chớp, dĩ nhiên là hắn lựa chọn phương hướng không có thanh âm vang lên. Lúc này hắn chẳng còn rỗi hơi quan tâm mấy tên thủ hạ kia làm gì, kẻ nào thực lực thấp sẽ không nhận ra bên trong Băng Hoa ẩn chứa sát cơ, nhưng đạt tới cấp độ như hắn lại cảm giác vô cùng rõ ràng. Một khi đóa Băng Hoa kia hoàn toàn nở rộ sẽ bộc phát lực sát thương cực kỳ kinh khủng.