Cùng lúc đó tám cái cánh của Thiên Ngưu Trùng cũng vươn lên, phía trong lớp giáp xác lặng lẽ mở ra một khe hở, một nắm gai xương đen nhánh từ trong đó bắn nhanh ra đâm vào màn hào quang Bàn Thạch Thủ Hộ.
Đám người Tác Phỉ Á đứng ở vị trí an toàn buông thả bí kỹ công kích, mặc dù khoảng cách này hạ thấp uy lực bí kỹ xuống rất nhiều, nhưng các nàng chỉ cần phối hợp với Lôi Mông hấp dẫn lực chú ý của nó là được. Cương quyết không cho nó phát hiện ra Địch Áo và Lao Lạp hành động.
Mấy phút sau, Địch Áo và Lao Lạp đã vòng ra sau lưng Thiên Ngưu Trùng tám cánh, Miêu Tử phe phẩy hai cánh trôi nổi lơ lửng ở trên đầu hai người. Lúc này khoảng cách với Thiên Ngưu Trùng tám cánh còn có mười mấy thước, bọn họ cần Miêu Tử hỗ trợ để an toàn hạ xuống lưng con gia hỏa kia.
Địch Áo quan sát thời gian chừng một phút, đến lúc phát hiện Thiên Ngưu Trùng tám cánh đã dời lực chú ý lên trên người Lôi Mông, mới quay người lại ra hiệu cho Lao Lạp.
Lao Lạp gật đầu vỗ nhẹ lên đầu Miêu Tử, Miêu Tử lập tức cắn đai lưng Lao Lạp, sau đó vẫy cánh bay lên trời. Địch Áo cũng phi thân nhảy lên, khi sắp hết đà vừa lúc đuổi kịp Miêu Tử, hắn điểm nhẹ mũi chân lên lưng Miêu Tử, thân hình bay vút lên như làn khói rồi nhẹ nhàng hạ xuống lưng Thiên Ngưu Trùng tám cánh. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Vào lúc này, Lôi Mông đã sắp bị Thiên Ngưu Trùng tám cánh đánh cho đầu óc choáng váng rồi, mặc dù màn hào quang Bàn Thạch Thủ Hộ còn có thể chống đỡ thêm một đoạn thời gian. Nhưng mà Thiên Ngưu Trùng tám cánh phun ra gai xương mang theo lực lượng chấn động rất lớn khiến cho hắn khổ không thể tả. Cũng may hắn từng huấn luyện "ăn đòn" với đám người Địch Áo đã hình thành thói quen chịu đựng đả kích cường độ cao, có lẽ Lôi Mông đã sớm quay đầu chạy ngược trở về rồi.
Địch Áo lặng yên không một tiếng động từ trên cao hạ xuống, Lao Lạp và Miêu Tử theo sát phía sau, mục tiêu đều là miếng vảy hình lục giác bóng loáng trên lưng Thiên Ngưu Trùng tám cánh.
Đúng lúc này, Thiên Ngưu Trùng tám cánh tựa hồ phát hiện ra có chỗ khác thường, bỗng nhiên ngừng tấn công Lôi Mông. Chốc lát sau, hai bên thân thể tự động lộ ra một khe hở, điều này cho thấy Thiên Ngưu Trùng tám cánh sắp sửa phát động công kích phạm vi lớn.
Địch Áo và Lao Lạp đã không kịp thay đổi phương hướng, bởi vì cho dù bọn ho chạy về hướng nào cũng nằm trong phạm vi Thiên Ngưu Trùng tám cánh công kích. Chỉ có vị trí miếng vảy hình lục giác mới là nơi an toàn nhất.
Lôi Mông lập tức nhận ra Thiên Ngưu Trùng tám cánh hành động khác thường, mắt thấy Địch Áo và Lao Lạp còn phải thêm vài giây nữa mới thành công hạ xuống lưng Thiên Ngưu Trùng tám cánh. Lôi Mông không quản nhiều làm gì, trực tiếp thả ra bí kỹ gia truyền Địa Chấn, sở dĩ trước đó hắn không có sử dụng Địa Chấn là vì thật sự không dám xác định chiêu này có tác dụng đối với hình thể khổng lồ của Thiên Ngưu Trùng tám cánh hay không. Nhưng tình cảnh bây giờ đây là việc duy nhất hắn có thể làm, bất kể hữu dụng hay không cũng phải thử một lần mới biết được.
Một luồng khí trong suốt lấy Lôi Mông làm trung tâm thổi quét ra bốn phía, Thiên Ngưu Trùng tám cánh nằm một chỗ không nhúc nhích. Nhìn thấy Địch Áo và Lao Lạp đang nhanh chóng hạ xuống lưng nó, tâm tình Lôi Mông cực kỳ nóng vội, bởi vì hắn không có cách nào phân biệt được chiêu Địa Chấn đến tột cùng có tác dụng ra sao?
"Thình thịch" hai tiếng trầm muộn, Địch Áo và Lao Lạp trước sau rơi xuống lưng Thiên Ngưu Trùng tám cánh, đúng lúc này hai cây gai xương màu đen từ khe hở trong thân thể Thiên Ngưu Trùng tám cánh bắn ra, trong chớp mắt đã va chạm trên không trung phát ra một trận tiếng động chói tai. Đúng như Địch Áo suy đoán, vị trí hắn và Lao Lạp đang đứng không hề bị liên lụy, nơi này đúng là an toàn nhất.
Lôi Mông thở phào một hơi nhẹ nhõm, xem ra Địa Chấn vẫn có tác dụng nhất định, nếu không ngay khi khe hở xuất hiện Thiên Ngưu Trùng tám cánh sẽ lập tức thả ra gai xương rồi, chứ không phải dừng lại chốc lát mới phóng ra ngoài như thế.
Địch Áo tự nhiên rõ ràng Lôi Mông đã làm gì, chỉ nhìn về phía xa xa mỉm cười ra hiệu cảm ơn. Sau đó cúi đầu quan sát miếng vảy hình lục giác, khối giáp này tỏa sáng một màu đen nhánh, bao trùm diện tích đại khái hai, ba thước. Địch Áo, Lao Lạp và Miêu Tử cùng đứng ở phía trên vẫn còn dư dả.
Thiên Ngưu Trùng tám cánh hiển nhiên đã nhận ra có người đang đứng trên lưng nó, mặc dù lớp giáp xác vô cùng cứng rắn, không biết tại sao Thiên Ngưu Trùng tám cánh lại có cảm giác cực kỳ nguy hiểm. Không dám nữa nằm im bất động như con rùa rúc đầu nữa, vội vã thò mười mấy cái chân tráng kiện ra điên cuồng xông về phía Lôi Mông.
Lôi Mông nhất thời bị dọa cho sợ hết hồn, hắn có thể dùng Bàn Thạch Thủ Hộ phòng ngự gai xương do Thiên Ngưu Trùng tám cánh buông thả, nhưng tên gia hỏa này xông tới đừng nói là Bàn Thạch Thủ Hộ. Chỉ sợ là Địa Long Thủ Hộ cũng ngăn không nổi thế công cuồng mãnh cỡ này. Lôi Mông không cần suy nghĩ lập tức xoay người bỏ chạy, Thiên Ngưu Trùng tám cánh lại chạy theo sát phía sau không nghỉ.
Đứng ở trên lưng Thiên Ngưu Trùng tám cánh hiển nhiên sẽ bị xóc nảy, nhưng Địch Áo và Lao Lạp vẫn có thể thừa nhận được, hai người đứng vững vàng trên đó tìm kiếm nhược điểm của nó. Mắt thấy Lôi Mông bị Thiên Ngưu Trùng tám cánh đuổi chạy tán loạn khắp nơi, trái tim hắn nhịn không được rung lên mấy nhịp, vội vàng thả ra Lôi Quang Phong Nhận đánh vào miếng vảy hình lục giác kia. Đòn công kích cường hãn của Địch Áo chỉ đục thủng một lỗ to bằng nắm đấm, chất lỏng màu xanh biếc từ trong lỗ thủng phun ra, trong lúc nhất thời trong không khí tràn đầy mùi tanh hôi khó ngửi.
Kết quả này hiển nhiên không thể làm cho Địch Áo hài lòng, so sánh với hình thể khổng lồ của Thiên Ngưu Trùng tám cánh, lỗ thủng này quả thực nhỏ đến mức không đáng nhắc tới, không thể nào tạo thành ảnh hưởng đối với Thiên Ngưu Trùng tám cánh được.
Thiên Ngưu Trùng tám cánh bị đau đớn kích thích ngược lại gia tăng tốc độ còn nhanh hơn lúc nãy. Lôi Mông nhất thời không ngừng kêu khổ, vốn tốc độ song phương ngang hàng với nhau, bây giờ Thiên Ngưu Trùng tám cánh đột nhiên tăng nhanh tốc độ làm cho tình cảnh Lôi Mông càng thêm nguy hiểm.
May là còn có đám người Tác Phỉ Á ở ngoài hỗ trợ, mấy nữ tử thay phiên nhau buông thả Băng Tường ngăn cản trong phạm vi chính giữa Lôi Mông và Thiên Ngưu Trùng tám cánh. Mặc dù Băng Tường của các nàng sẽ bị Thiên Ngưu Trùng tám cánh ủi nát bấy nhanh chóng, nhưng ít ra vẫn có thể ngăn cản Thiên Ngưu Trùng tám cánh một chút. Hơn nữa Ca Đốn công kích mang đến cho nó phiền toái không nhỏ, Ca Đốn không có lựa chọn công kích phần đầu Thiên Ngưu Trùng tám cánh, bởi vì khoảng cách quá xa và mục tiêu quá nhỏ nên không dễ dàng đánh chính xác. Ca Đốn lựa chọn công kích mười mấy cái chân thô to của Thiên Ngưu Trùng tám cánh. Mặc dù hắn không đủ lực lượng để đánh gãy mấy cái "cột nhà" này, nhưng cũng tạo ra tác dụng rất lớn, trong quá trình Thiên Ngưu Trùng tám cánh chạy đi rõ ràng không có thuận lợi như trước.
Thấy Lôi Mông vẫn còn có thể chống đỡ một hồi, Địch Áo cũng hơi yên tâm. Ngược lại bắt đầu khẩn trương suy tư làm thế nào mới có khả năng đánh bị thương tên gia hỏa khó chơi này.
Vấn đề chủ yếu nhất là Địch Áo không thể sử dụng Lôi Quang Phong Nhận quá nhiều lần, mấy giờ trước hắn đã sử dụng ba lần, chỉ có thể tiếp tục sử dụng vài ba lần nữa thôi. Cho nên Địch Áo phải suy nghĩ phương pháp tấn công tạo thành thương tổn lớn nhất.
Lúc này Lao Lạp bỗng nhiên kéo ống tay áo của hắn, Địch Áo quay đầu nhìn lại thì thấy ánh mắt Lao Lạp có vẻ nóng lòng muốn thử. Địch Áo gật đầu ra hiệu cho Lao Lạp thử xem, có lẽ quyền sáo cổ quái của nàng sẽ mang đến niềm vui bất ngờ.
Thấy Địch Áo đồng ý, Lao Lạp lập tức cao hứng hung hăng nện một quyền lên phía trên miếng vảy hình lục giác, sau một tiếng vang trầm muộn là thanh âm răng rắc của xương cốt nứt gãy. Địch Áo nhất thời vui mừng hớn hở, cúi đầu nhìn xuống thì thấy miếng vảy kia đã bị Lao Lạp đánh vỡ hiện ra một dãy vết nứt chằn chịt, chính giữa vị trí công kích đã bể tan tành không còn hình dáng gì nữa rồi.
Thiên Ngưu Trùng tám cánh có thể cứng rắn ngạnh kháng Lôi Quang Phong Nhận của Địch Áo gầm lên một tiếng thê lương, hiển nhiên nó đã bị Lao Lạp đánh một quyền mang đến thống khổ rất lớn.
Đây đúng là vui mừng ngoài ý muốn rồi, Địch Áo không biết nên nói gì cho phải, Lôi Quang Phong Nhận của mình chỉ có thể đục ra một lỗ thủng nhỏ mà thôi. Không ngờ Lao Lạp đánh một quyền bộc phát ra lực lượng vượt xa khỏi dự đoán của hắn.
"Đánh tốt, tiếp tục." Địch Áo cao hứng vỗ vỗ vai Lao Lạp, chỉ cần Lao Lạp đánh nát miếng vảy hình lục giác này, Lôi Quang Phong Nhận sẽ có thể gia tăng thương tổn hơn rất nhiều.
Lao Lạp không có hứng thú tiếp tục công kích lớp giáp vốn đã nứt vỡ, nhưng lại được Địch Áo tán thưởng cũng rất trọng yếu đối với nàng. Vì thế Lao Lạp gật đầu một cái, trực tiếp quỳ một chân trên lưng Thiên Ngưu Trùng tám cánh tung ra hết quyền này đến quyền khác.
Thiên Ngưu Trùng tám cánh rống lên càng lúc càng thê lương bi thảm, nhưng nó không có biện pháp xử lý Địch Áo và Lao Lạp ở trên lưng, chỉ có thể bay nhảy tán loạn y như con ruồi đen vậy. Lúc này nó chẳng quan tâm truy kích Lôi Mông nữa rồi, trực giác nói cho nó biết nếu không thể đuổi mấy người trên lưng xuống, bản thân nó sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng.