"Đó là chuyện bình thường." Thương Nam buông lỏng tinh thần xuống, chậm rãi nói: "Thân phận Lôi Mông còn tại đó, dù thế nào Sư Tâm Vương cũng không thể bỏ mặc hắn được."
"Đúng rồi, ngươi hiểu Ba Nhĩ Khắc Cự Thử rõ không?" Địch Áo vội hỏi vấn đề quan tâm nhất.
"Ta đã nghe ngóng chuyện này." Thương Nam cười cười nói: "Hình như các ngươi có đụng chạm với cái tên Đạt Nhĩ Sâm?"
"Đụng chạm là không có, tự hắn muốn chiếm lấy Hỏa Hống Thú của bằng hữu ta." Địch Áo bĩu môi, nếu không phải là trong học viện cấm tư đấu. Đạt Nhĩ Sâm đã sớm biến thành người chết rồi, làm gì còn có cơ hội nhảy lên nhảy xuống gây phiền toái cho bọn họ.
"Như vậy hả? Khó trách." Thương Nam gật đầu tỏ ý đã hiểu: "Chuyện này giao cho ta xử lý, mặc dù tiểu tử kia có quan hệ không kém, nhưng vẫn có biện pháp đối phó hắn."
"Vậy thì làm phiền ngươi." Địch Áo hớn hở đáp ứng, đúng lúc mượn cơ hội này dò xét thực lực Thương Nam. Tồn tại trong học viện sáu bảy năm, nếu ngay cả một đệ tử cấp thấp cũng không đối phó được, hắn không xứng với xuất thân từ Thần Vực.
"Chưa nói tới phiền toái, nói ra thì ngươi có thể không tin, có thể làm chút gì vì ngươi, ta vẫn rất cao hứng. Chung quy vẫn tốt hơn bị lãng quên nhiều." Mặc dù Thương Nam đang cười nhưng Địch Áo lại thấy trong mắt hắn mấy phần cô liêu, trong lòng không khỏi dâng lên một tia đồng tình. Thương Nam chỉ đơn giản là một con cờ của Thần Vực, có lẽ thời điểm Thần Vực an bày con cờ này căn bản không ký thác quá nhiều hi vọng. Thực lực Thương Nam cũng căn bản không thể làm cho giới cao tầng chú ý. Nếu như Địch Áo không tiến vào Tử Vong Chi Ca học viện, có lẽ Thương Nam sẽ phải tiếp tục sinh sống yên lặng như vậy, cho đến khi bị Thần Vực quên lãng hoặc âm thầm chết đi.
Thật ra mỗi người trên đời đầu là một con cờ, khác nhau ở chỗ vị trí được sắp đặt không giống nhau mà thôi. Không có người nào có thể hoàn toàn nắm giữ vận mệnh của mình trong tay, thế nào cũng có một vài chuyện ngươi muốn làm nhưng không thể làm. Đừng bảo là tiểu nhân vật như Thương Nam, cho dù là mạnh như Lan Bác Tư Bản cũng không có cách nào làm đến mức tùy tâm tùy ý.
"Đặc điểm lớn nhất của Ba Nhĩ Khắc Cự Thử chính là đào động." Thương Nam hiển nhiên không biết Địch Áo đang nghĩ gì trong lòng, bắt đầu làm hết phận sự giảng giải cho Địch Áo hiểu rõ vấn đề cần thiết: "Không nên xem thường bản lĩnh này của chúng nó, những hang động phía dưới kia ngươi cũng đã thấy, thế nhưng. Ta nói cho ngươi biết, mấy cái đó chỉ là ngoài mặt, còn có rất nhiều cửa động bị mặt đất che dấu, ngươi vĩnh viễn không thể nào biết chúng nó sẽ đột nhiên chui ra từ nơi nào."
Địch Áo cau mày trầm tư, đây đúng là vấn đề khó khăn, lúc trước thấy qua vài loại yêu thú cường đại cũng có thể cố định vị trí tìm cách xử lý. Nhưng Ba Nhĩ Khắc Cự Thử hoạt động dưới mặt đất thì khó đối phó rồi, không nói trước có thể tiêu diệt đối phương hay không, chỉ riêng vấn đề dẫn dắt chúng lên trên mặt đất là tốn không ít khí lực rồi."
"Cái lưỡi của Ba Nhĩ Khắc Cự Thử rất hữu dụng, là thủ đoạn chủ yếu để ăn uống và công kích, nếu lâm vào tình thế nguy cấp sẽ dùng trảo tiến hành công kích. Về phần trình độ sắc bén thì các ngươi đã gặp Tháp Nhĩ Dương đúng không? Đoán chừng gần bằng cái sừng Tháp Nhĩ Dương."
"Không có kỹ năng thiên phú?" Địch Áo hỏi.
"Như vậy đã rất khó đối phó rồi, ngươi còn hi vọng chúng nó có kỹ năng thiên phú?" Thương Nam cười khổ nói: "Nếu Ba Nhĩ Khắc Cự Thử có kỹ năng thiên phú, sợ rằng bắt buộc phải xuất động đạo sư học viện mới đối phó nổi."
"Nói cách khác, Ba Nhĩ Khắc Cự Thử không có thủ đoạn công kích từ xa?"
"Chỉ cần dẫm lên mặt đất đã lọt vào phạm vi Ba Nhĩ Khắc Cự Thử công kích trong rồi, đầu lưỡi chúng nó có thể bắn ra xa hơn một thước, hoàn toàn có thể núp dưới đất công kích lên trên." Thương Nam nói: "Hơn nữa, làm sao dụ chúng nó bò lên mặt đất mới là vấn đề chính. Sau khi bức bách chúng nó bò lên mới dễ dàng đối phó, phương diện này ta không giúp ngươi được."
"Ngươi cũng không có cách nào?" Địch Áo rất ngạc nhiên, vốn tưởng rằng Thương Nam nói nhiều như vậy nhất định có biện pháp giải quyết, không nghĩ tới kết quả lại là như vậy.
Thương Nam hơi xấu hổ và có chút nhức đầu, Mạc Lâm ra lệnh cho hắn dốc toàn lực trợ giúp Địch Áo, hắn dĩ nhiên phải làm tốt nhất, nhưng khổ nổi Thương Nam không hiểu chủng loại Ba Nhĩ Khắc Cự Thử này nhiều lắm. Lúc nãy nói cho Địch Áo biết nhiêu đó tin tức là hắn mới hỏi được từ một người bạn.
"Không phải là không có biện pháp, mà là rất khó thực hiện. Từ trên lý luận chỉ cần dùng lửa là có thể bức chúng nó chui ra, nhưng do ai tới làm chuyện này? Độ nguy hiểm quá cao, tùy thời đều có thể bị Ba Nhĩ Khắc Cự Thử công kích."
Địch Áo gật đầu, nguy hiểm quả thật rất lớn. Bởi vì Ba Nhĩ Khắc Cự Thử núp dưới mặt đất, không ai biết khi nào chúng nó công kích và phát động công kích ở địa điểm gì, căn bản không thể kịp thời trách né.
Có lẽ Hỏa Thịnh Yến của Ca Đốn làm được chuyện này, mặc dù vẫn không thể hoàn toàn tránh khỏi nguy hiểm nhưng không còn người nào thích hợp hơn nữa.
"Dùng lửa nhất định có thể thành công? Hang động của Ba Nhĩ Khắc Cự Thử sâu cỡ nào?" Địch Áo cần phải xác nhận biện pháp này có thật sự hữu hiệu hay không. Nếu như không chính xác thì không cần để cho Ca Đốn đi mạo hiểm vô ích.
"Rất sâu, nghe nói có cửa động có thể nối thẳng đến mạch nước ngầm, chỉ dùng lửa dĩ nhiên không thể đốt tới chỗ sâu như vậy. Nhưng trong lúc đốt có thể dùng gió thổi tạt vào, ở điểm này còn có vấn đề hướng gió, không phải chỉ tùy tiện phóng mớ lửa là xong việc. Nếu thế lửa không đủ lớn hoặc là thời gian cháy không đủ lâu sẽ không có tác dụng." Thương Nam cẩn thận giải thích.
Địch Áo nhíu mày, Ca Đốn có thể kéo dài Hỏa Thịnh Yến trong thời gian rất lâu, nhưng vấn đề là thời gian càng dài khả năng Ca Đốn gặp nguy hiểm lại càng lớn.
"Đúng rồi, dựa theo ngươi nói dưới mặt đất khu này đều là hang động của Ba Nhĩ Khắc Cự Thử, vậy thì cấu tạo và tính chất đất đai rất yếu đúng không?" Địch Áo chợt nhớ tới quá trình hắn và Ca Đốn, Lôi Mông chạy trốn ra khỏi Đôi Tháp trấn, Lôi Mông lợi dụng đá núi ngăn cản truy binh. Mặc dù núi đá lúc đó trải qua quanh năm phong hoá trở nên yếu ớt không chịu nổi, nhưng khi đó Lôi Mông chỉ là Quang Mang võ sĩ, bây giờ hẳn là có thể dùng một cước hủy diệt hang động Ba Nhĩ Khắc Cự Thử mà?
"Có thể thử xem, nhưng ta cảm thấy rất khó thành công, yêu thú sinh sống ở dưới đất bình thường đều có biện pháp làm cho hang động của mình vô cùng chắc chắn. Địa hệ Cực Hạn võ sĩ cao cấp còn có thể làm được, ngươi muốn để cho Lôi Mông làm đúng không? Lấy thực lực của hắn..." Thương Nam chầm chậm lắc đầu.
Địch Áo suy nghĩ một lát, hi vọng quả thật là xa vời, nếu quả thật đơn giản như thế, học viện sẽ không phân nhiệm vụ này cho bọn họ.
"Xem ra chỉ có thể phóng hỏa rồi." Địch Áo nhìn thoáng qua Thương Nam, nói: "Vậy cứ làm như thế, ta về trước, sau này có việc sẽ liên lạc với ngươi."
"Có nắm chắc không? Đúng rồi, hình như trong nhóm các ngươi có một Hỏa hệ võ sĩ, nhưng thực lực cũng không tính là quá cao." Thương Nam vẫn không yên lòng, nếu như Địch Áo xảy ra điều gì ngoài ý muốn, hắn tuyệt đối khó thoát tội.
"Nguy hiểm tự nhiên là có, cho nên ta phải trở về thương lượng cùng bọn họ." Địch Áo cười nói: "Đúng rồi, sau khi trở về ngươi tốt nhất nghĩ ra một cái cớ làm quen với chúng ta. Bằng không sau này lui tới thường xuyên sẽ không thích hợp lắm, trước đó chúng ta tốt nhất không nên gặp mặt."
"Chuyện này không thành vấn đề, ta cũng có suy nghĩ như vậy." Thương Nam rất thưởng thức tính cách tỉ mỉ cẩn thận của Địch Áo.
Hai ngày sau, Địch Áo trở lại thạch động của bọn họ, đám người Tác Phỉ Á vội chạy tới nghênh đón, nhìn thấy Địch Áo hoàn hảo không tổn hao gì, Tác Phỉ Á mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.
"Địch Áo, có phát hiện gì không?" Lôi Mông nóng lòng hỏi thăm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Địch Áo thuật lại tin tức của Thương Nam một lần, phân tích suy nghĩ của mình. Sau đó nhìn sang Ca Đốn, nói: "Ba Nhĩ Khắc Cự Thử có thể phát động công kích từ dưới mặt đất, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp phải loại yêu thú này, nguy hiểm rất lớn, ngươi phải suy nghĩ kỹ càng."
"Có cái gì để suy nghĩ ?" Ca Đốn ngây người ra, cười cười nói: "Không phải đã nói là không có biện pháp khác sao?"
"Ý của ta là có đáng giá hay không, nếu ngươi cảm thấy nhiệm vụ này quá nguy hiểm, vậy thì chúng ta cứ việc bỏ qua. Dù sao khấu trừ học phần cũng không có ảnh hưởng gì đến chúng ta."
Ca Đốn trừng mắt lên thật to, bỗng nhiên nói một câu: "Địch Áo, có phải là ngươi xem thường ta không?"
"Ta nói như thế lúc nào?" Lần này đến phiên Địch Áo ngây ngẩn cả người.
"Tại sao lúc gặp nguy hiểm là lui? Chuyện nguy hiểm ta từng làm cũng không có ít hơn ngươi đó!" Ca Đốn ngẩng đầu lên, trầm giọng nói.
"Chuyện này ta có thể chứng minh." Lôi Mông ở một bên cười hì hì nói: "Lúc ta mới quen hắn, cứ một tháng là nằm ở trên giường ba mươi ngày, yên tâm đi, tên này không dễ chết như vậy đâu."
"Ngươi thúi lắm." Ca Đốn cả giận nói: "Có tin ta đánh ngươi nằm ba mươi ngày không?"
Địch Áo thở dài bất đắc dĩ: "Được rồi, ta thu hồi lời nói lúc nãy, cứ quyết định như vậy. Đến lúc đó ngươi chịu trách nhiệm bức Ba Nhĩ Khắc Cự Thử lên trên mặt đất, chuyện sau đó giao cho chúng ta."
"Nói vậy còn nghe được." Ca Đốn lúc này mới nguôi giận.