Mã Tát Nhĩ Đa gật đầu, hắn nhìn thấy Địch Áo biểu hiện bình thản, nhìn qua có chút quang minh lỗi lạc, một chút nghi ngờ cuối cùng đã bị bỏ sang một bên. Tiếp theo, Mã Tát Nhĩ Đa và mấy gã võ sĩ trước sau đi vào trong phòng, tìm tòi một vòng "rất có lễ phép".

Phía sau chuồng ngựa truyền đến tiếng ngựa hí, hiển nhiên là thuộc hạ của Mã Tát Nhĩ Đa đã bắt đầu lục soát xe ngựa Địch Áo. Nói cách khác, trước khi hai người nói chuyện "thành thật với nhau", Mã Tát Nhĩ Đa đã sớm ra lệnh cho đám thuộc hạ rồi.

Về phần theo lời Mã Tát Nhĩ Đa nói lục soát nơi này chỉ là giải thoát hiềm nghi cho Địch Áo. Lấy tâm cơ Địch Áo dĩ nhiên sẽ không tin, nếu lục soát không thấy Mã Tát Nhĩ Đa sẽ làm người tốt, xem như hắn đang làm một việc có ích, còn nếu như lục soát thấy cái hộp, dĩ nhiên cái hộp đó sẽ thuộc về Mã Tát Nhĩ Đa.

Cho dù là xuất hiện kết quả gì đều có lợi với Mã Tát Nhĩ Đa.

Chốc lát sau, quá trình lục soát trong phòng kết thúc. Lữ điếm bài biện rất đơn giản, cơ hồ không có gì để tra, trọng điểm nằm ở trên trên xe ngựa của Địch Áo, nơi này chỉ là tìm kiếm làm dáng cho có mà thôi.

Tầm mắt Mã Tát Nhĩ Đa thủy chung không có rời khỏi người Địch Áo, chỉ cần Địch Áo lộ ra thần sắc bất an thì hậu quả khẳng định không chịu nổi.

Rốt cục phía ngoài truyền đến tiếng huýt sáo tỏ rõ hành động lục soát lần này kết thúc.

"Các ngươi nhanh tay thu thập gọn gàng nơi này, không nên quấy rầy Địch Áo thiếu gia nghỉ ngơi." Mã Tát Nhĩ Đa nói: "Như vậy, ừ... cứ thế là được rồi, sau này có chuyện gì ngươi tùy thời tìm đến chỗ ta."

"Chờ một chút, ta cùng đi với ngài." Địch Áo nói.

"Ngươi muốn đi đâu?"

"Ta không phải đã nói rồi sao? Ta muốn dọn phòng qua lữ điếm Ngã Lệ." Địch Áo nói: "Nơi này mùi máu tanh quá nặng, ta sợ buổi tối ngủ sẽ gặp ác mộng."

"Địch Áo thiếu gia, ngươi mà còn sợ ác mộng?" Tầm mắt Mã Tát Nhĩ Đa quét qua mấy cỗ thi thể, vừa cười ha hả vừa nhìn Địch Áo đầy ẩn ý. Tin đồn là cái thứ không thể nào tin cậy, người có thể sử dụng phương thức tàn nhẫn như thế liên tiếp đánh chết năm gã võ sĩ làm sao là ngu ngốc được? Xem ra sau này trở về, hắn cần tung thêm đại lực lượng tìm hiểu quá khứ Tác Phỉ Á và Địch Áo cho rõ hơn.

"Người đang ngủ chung quy sẽ luôn yếu ớt." Địch Áo cười cười.

Hai người một trước một sau bước ra khỏi phòng, theo thang lầu đi xuống phía dưới đại sảnh. Địch Áo muốn đi tìm xe ngựa của mình, còn Mã Tát Nhĩ Đa phải trở về nên bọn họ chia ra mỗi người đi một ngã. Mã Tát Nhĩ Đa đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, xoay người gọi lại Địch Áo: "Địch Áo, mấy ngày tới tốt nhất không nên rời khỏi trấn."

"Hả?"

"Ta có một dự cảm không tốt lắm." Mã Tát Nhĩ Đa trầm ngâm hồi lâu, sau đó không nhịn được phất phất tay trực tiếp xuyên qua đại sảnh đi ra khỏi lữ điếm.

Câu nói kia thật sự là linh nghiệm, ở phía Nam cách Đôi Tháp Trấn hơn 70 dặm đang có mấy trăm tráng hán tụ tập chè chén thoải mái bên ngoài gian lều vải đơn sơ. Quan sát đơn giản thì phần lớn bọn họ đều là người thô kệch, toàn thể cùng giơ từng bát rượu to đổ thẳng vào miệng, bọn họ đang thi đua xem ai có thể chịu đựng rượu cồn hành hạ lâu hơn.

Động tác ăn cơm cũng thô lỗ như thế, cầm, xé, nhét, gặm, loay hoay ăn uống vô cùng thống khoái, giống như một đám sói hoang vậy. Thô lỗ hơn nữa là vừa ăn xong bọn họ tùy tiện chùi chùi bàn tay dính đầy dầu mỡ lên y phục của mình, sau đó kéo tóc mấy nữ nhân đang khóc ở một bên đi thẳng vào trong lều, có kẻ còn chơi trực tiếp ngay cạnh đống lửa.

Nữ nhân kêu khóc kêu đau cũng không thể được một ai đồng tình, mà chỉ có thể dẫn tới từng đợt cười vang.

Không có quy củ, không có phạm vi, không có điểm giới hạn nào cả. Một nhóm giặc cướp hoàn toàn không có quy củ, không bao giờ được bảo đảm bất kỳ thứ gì, đặc biệt là tuổi thọ của chúng thông thường đều rất ngắn.

Có người nói một ít quân đội chính quy thậm chí có hành vi tàn nhẫn hơn cả cướp, thế nhưng quân chính quy trở thành súc sinh thì bọn họ lại là súc sinh có lý do, có lý tưởng. Khác hẳn với giặc cướp, sống hoàn toàn không biết đến ngày mai.

Thế nhưng trên thế giới luôn luôn tồn tại loại người độc hành, loại người lúc nào cũng không hợp với hoàn cảnh chung quanh. Ở trong doanh trại này có một người như thế, mặc dù hắn ngồi ở chính giữa nhưng những người chung quanh xem như không có sự tồn tại này. Bởi vì hắn không uống rượu, cũng không có ăn thịt, chỉ dựa lưng vào một cái cọc gỗ suy nghĩ gì đó đến nhập thần.

Nếu đi lại gần hắn, ngồi xổm xuống trước mặt hắn mới có thể thấy rõ sát cơ chớp động trong mắt hắn. Có lẽ là lịch duyệt còn không đủ nên tiếng kêu khóc của nữ nhân kia không thể đả động bọn đại hán chung quanh, nhưng lại làm cho hắn mất tự chủ nắm chặc bàn tay, các đốt ngón tay dùng sức quá mạnh đã trắng bệch ra, móng tay in sâu vào lòng bàn tay hắn rỉ ra vài tia máu nho nhỏ.

Vào lúc này, một đại hán xáp lại gần thấp giọng hô: "Ca Đốn đại nhân?"

"Có việc?" Thanh niên được gọi là Ca Đốn ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn gã tráng hán đang mỉm cười nịnh nọt. Trong nháy mắt khi hắn ngẩng đầu, sát ý trong mắt đã biến mất toàn bộ, nhưng thần sắc lạnh lùng vẫn không hề thay đổi.

Nếu như là người ngoài thấy một màn như vậy nhất định sẽ trợn mắt kinh ngạc, bởi vì tráng hán đang cười cười nịnh bợ kia đầu mục bọn giặc cướp này, Lao Luân Tư. Mà thanh niên tên Ca Đốn kia chính là trợ thủ do Lao Luân Tư mời tới, hắn là một gã Quang Mang võ sĩ. Bọn họ vốn có quan hệ chủ thuê và dong binh, nhưng giờ phút này địa vị hai bên hình như đã đảo lại.

"Ca Đốn đại nhân, chúng ta chuẩn bị tiến công Đôi Tháp trấn?"

"Ừ."

"Nhưng... nhưng tên Mã Tát Nhĩ Đa kia chính là Cực Hạn võ sĩ ..." Khuôn mặt gã tráng hán kia dần dần cứng ngắc lại.

"Hắn chỉ có một người, sợ cái gì?" Ca Đốn lạnh lùng nói: "Mọi người cùng nhau tiến lên, dùng thịt người đè chết hắn là được."

"Nói đùa gì vậy?." Lao Luân Tư giật mình nhảy lên thật cao, nếu quả thật có thể dựa vào người đông thế mạnh vây chết một vị Cực Hạn võ sĩ thì hắn đã sớm công kích Đôi Tháp trấn rồi.

"Ngươi cũng biết là đùa giỡn?" Ca Đốn cũng không che dấu ý khinh miệt trong mắt.

"Đây..." Thấy ánh mắt đối phương, lửa giận trong lòng Lao Luân Tư lại bắt đầu dâng lên. Nếu như chỉ có một mình Ca Đốn thì hắn đã sớm hạ lệnh động thủ rồi. Nhưng Ca Đốn là đại biểu cho một nhóm người, một đám người rất đáng sợ, hắn thật sự không dám đắc tội bọn họ.

"Tới... ý? Tại sao là nàng ta? Phía trên lại coi trọng một Đôi Tháp trấn nho nhỏ như vậy?" Không biết cảm ứng được cái gì mà Ca Đốn đột nhiên lộ ra vẻ khiếp sợ, sau đó nhanh chóng chuyển thành nụ cười hả hê: "Tới tốt..."

Từ phương xa đang có một con tuấn mã chạy lên gò núi, ở trong đêm tối mọi người quan sát rất có giới hạn, căn bản không nhìn xa tới như vậy. Vấn đề là người kỵ sĩ này biểu hiện quá mức chói mắt, toàn thân bao phủ trong một ngọn lửa đỏ bừng tỏa sáng như ánh mặt trời giữa màn đêm u tối, ngay cả tuấn mã ở dưới cũng được chiếu sáng, trong phạm vi vài chục đều có ánh lửa thấp thoáng.

Sau một lát người kỵ sĩ kia đã lao xuống gò núi phóng thẳng tới chỗ doanh trại này, khi cách doanh trại chừng ba mươi thước người đó liền nhảy lên trời cao, thoáng dừng lại trên không trung một chút rồi mới rơi vào giữa trận doanh. Ngay khi người kỵ sĩ kia rơi xuống mặt đất phát ra tiếng nổ vang ầm ầm, một làn sóng xung kích mắt thường có thể thấy được quét ra bốn phương tám hướng, những tấm lều ở vùng phụ cận chừng ba mươi thước bị thổi ngã trái ngã phải, đống lửa trại bị thổi văng tung tóe.

Người kỵ sĩ kia là một nữ nhân tướng mạo cực kỳ xinh đẹp, hai mắt to tròn gợi cảm, đôi môi đỏ thẫm như thoa son, thân nàng khoác chiến y màu xanh nhạt, giữa ngực bị xẻ một đường khá sâu mơ hồ lộ ra nửa vùng ngực trắng nõn, còn có cặp chân thon dài sáng bóng tỏa ra sắc thái cực kỳ động lòng người.

Đám đạo tức ở trong doanh trại nhìn thấy một màn xuất hiện oanh động như thế đều bị dọa cho sợ hãi ngẩn người, ngay cả rượu cũng quên uống, miệng đang ăn cũng ngừng nhai, cái tên đang chơi nữ nhân cũng tạm ngừng động tác lại.

Thế nhưng, lát sau cái tên đang khi nhục nữ nhân mặc kệ mọi thứ quay đầu lại tiếp tục "công việc". Ánh mắt nữ võ sĩ bắt đầu dao động một vòng, sau đó đột nhiên phát ra tiếng hô trầm thấp đầy phẫn nộ.

Trong nháy mắt, từng con rắn lửa dữ tợn từ trên tay nữ võ sĩ kia nhẹ nhàng bay ra, chúng nó theo thế khổng tước xòe đuôi mở rộng ra bốn phía, ngay từ mới bắt đầu bọn chúng chỉ dài có bảy, tám thước, nhưng vài giây trôi qua bọn chúng đã kéo giãn cơ thể ra hơn mười thước, thậm chí bao phủ gần hết khu doanh trại. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Bọn đạo tặc mở to hai mắt ngơ ngác nhìn đàn rắn lửa bay múa trên bầu trời, ngay sau đó nữ võ sĩ gầm lên một tiếng đàn rắn lửa trên bầu trời đột nhiên lao xuống, nhóm đạo tặc đang uống rượu, ăn cơm không có chuyện, chỉ có những tên đang đùa bỡn nữ nhân mới bị nuốt chửng trong biển lửa hừng hực.

Nữ võ sĩ vung tay lên, vô số con rắn lửa đột nhiên điên cuồng quẫy động kéo mấy tên giặc cướp còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra lên không trung. Chỉ trong nháy mắt, thân thể bọn chúng đã bị cắt thành từng mảnh vụn nám đen rơi lả tả xuống dưới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play