"Ngươi cũng mệt mỏi rồi, trở về nghỉ ngơi trước đi." Ngõa Tây Lý nhẹ giọng nói.

"Vâng, lão sư." Địch Áo đáp.

Nhìn bóng lưng Địch Áo biến mất sau cánh cửa, thần sắc Ngõa Tây Lý từ từ nghiêm túc lại. Ngay cả Lan Bác Tư Bản cũng có thể đoán ra, mấy ngày sau này Ngõa Tây Lý sẽ trải qua rất khó khăn đây. Cường giả tới báo thù sẽ nối tiếp nhau chạy tới Tái Nhân Hầu tước lĩnh, Ngõa Tây Lý nên đối phó bọn hắn như thế nào?

Những việc làm lúc trước hoàn toàn là vì Địch Áo, để tránh sau khi hắn vẫn lạc, địa vị Địch Áo rơi xuống ngàn trượng, thậm chí bị người ta vứt bỏ.

Bây giờ người của Thần Vực đã tìm được Địch Áo, như vậy sự hiện hữu của hắn chẳng những không thể cung cấp trợ giúp cho Địch Áo, ngược lại sẽ không ngừng dẫn đến tai họa.

Cũng đến lúc rồi…

Trên thực tế đây không phải là lĩnh vực hắn am hiểu, ở trong thế giới hắc ám hắn mới là vương giả. Một khi lộ diện ra ánh sáng mặt trời, lực lượng của hắn sẽ yếu đi rất nhiều, tính chủ động từ từ giảm bớt biến thành bị động, vì thế những ngày này hắn có cảm giác không quen, không an tâm.

Hơn nữa, Thần Vực Lan Bác Tư Bản tuyệt đối không thể ngồi nhìn Địch Áo gặp nguy hiểm, giờ phút này hẳn là Lan Bác Tư Bản đã phái người tới rồi.

Nếu như hắn quay về thế giới hắc ám, nguy cơ đến từ thân phận trước kia của hắn sẽ được bị hóa giải, chỉ cần hắn không muốn để lộ hành tích thì đừng hòng có người nào tìm được hắn. Nếu Ngõa Tây Lý đã trốn thoát, những cường giả kia sẽ không còn lý do gây khó khăn cho Địch Áo, huống chi hắn ở trong bóng tối có thể làm được nhiều chuyện hơn.

Ngõa Tây Lý từ từ lấy ra một tờ giấy, chậm rãi viết mấy hàng chữ. Hắn biết ngày mai Địch Áo sẽ đến tìm hắn phát hiện trong phòng không có bóng người, lại thấy thư của hắn, nhất định sẽ cảm thấy mất mác, nhưng đây là lựa chọn tốt nhất.

Viết thư xong, Ngõa Tây Lý đặt thư ở dưới giá cắm nến rồi nhẹ nhàng thở ra một hơi, thân hình chậm rãi tan vào không khí, cánh cửa phòng không gió mà động, một đạo thanh quang mắt thường khó thể phát hiện chợt lóe rồi biến mất.

Sáng sớm, nghỉ ngơi một đêm an ổn, Địch Áo khôi phục tinh thần đi tới trước phòng Ngõa Tây Lý nhẹ nhàng gõ cửa. Lại thấy cửa phòng khép hờ, Địch Áo ngẩn người kinh ngạc, quét mắt một vòng bên trong không nhìn thấy thân ảnh Ngõa Tây Lý, khi hắn chuẩn bị rời đi đột nhiên thấy giá cắm nến đè lên thứ gì đó, hình như là một phong thơ.

Trong lòng Địch Áo đột nhiên căng thẳng, bước tới cầm láy phong thơ kia.

Mới vừa thấy bút tích Ngõa Tây Lý, Địch Áo liền hiểu ra vấn đề, cũng biết Ngõa Tây Lý lựa chọn phương pháp nào. Thật ra đây là chỗ Lan Bác Tư Bản không thể hiểu được. Thần Vực đã tham dự vào chuyện này, mặc dù Lan Bác Tư Bản chịu đủ lời chê trách nhưng hắn vẫn còn đủ quyền lực khống chế Nguyên lão hội. Nếu có thể được Thần Vực toàn lực trợ giúp, một mình Phong Ngân đơn độc không có ý nghĩa gì nữa, cho nên Lan Bác Tư Bản không thể nghĩ thông tại sao Địch Áo duy trì Phong Ngân như vậy?

Có lẽ là vì sinh tồn quá lâu, Lan Bác Tư Bản nhìn rất nhiều thứ quá nhỏ bé, quá phai nhạt. Đối với Địch Áo, Ngõa Tây Lý có ân tái tạo, không có Ngõa Tây Lý làm gì có hắn ngày hôm nay?

Không nói trước có thể trở thành Cực Hạn võ hay không sĩ, hắn có thể xông qua nhiều cửa ải khó khăn trước kia không? Không có Ngõa Tây Lý, Tái Nhân Hầu tước sẽ chủ động lấy lòng? Lộ Dịch Sĩ Bá tước bị diệt trừ dễ dàng như vậy? Đám cướp Phật Lang Duy có diệt vong không đây? Khi Kiều Trì chạy đến trang viên quấy nhiễu Tác Phỉ Á không hề e ngại, là ai làm chỗ dựa cho hắn? Nếu như không có Ngõa Tây Lý, Tác Phỉ Á có khả năng đã bị mạnh mẽ bắt đi rồi, những người Đường Ân, Tư Phái Khắc có thể bảo đảm cái gì?

Có ân tình suốt đời khó quên.

Địch Áo xem xong bức thư thở ra một hơi, nhưng hắn lại cười. Trước đó hắn lo lắng Ngõa Tây Lý lựa chọn rời xa, từ đó không xuất hiện nữa. Một lão nhân cô đơn không ôm bất kỳ hi vọng nào bước lên hành trình thiên nhai vạn hải (chân trời góc biển), mỗi lần nghĩ tới cảnh tượng này, Địch Áo liền cảm thấy chua xót trong lòng.

May là tính cách Ngõa Tây Lý không có yếu đuối như thế, bởi vì hắn không nghĩ là Lan Bác Tư Bản có thể bảo vệ tốt Địch Áo. Thân là đầu lĩnh Thần Phạt, hắn quá rõ ràng khốn cảnh Lan Bác Tư Bản đang gặp phải.

Ngõa Tây Lý lựa chọn biến mất trong tầm mắt mọi người, ở trong thơ hắn nói cho Địch Áo biết. Sau khi Tái Nhân Hầu tước và Nhã Duy Đạt viện trưởng chuẩn bị sẵn sàng, cứ dựa theo kế hoạch trước đó tiến công Đại công lĩnh, hắn sẽ chủ động liên lạc với Tái Nhân Hầu tước và Nhã Duy Đạt viện trưởng.

Địch Áo cầm lấy đá lửa trên bàn đốt nến, sau đó đưa bức thư vào ngọn lửa, yên lặng nhìn bức thư dần dần biến thành tro tàn.

Sau khi bức thư đã hoàn toàn cháy rụi, hắn thổi tắt nến bước ra ngoài.

"Địch Áo?" Ngay khiĐịch Áo đẩy cửa phòng ra, thanh âm An Đông Ny truyền tới, nàng hơi do dự hỏi: "Phong Ngân đại nhân còn ở trong không?" Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

"Lão sư đã đi." Vừa dứt lời, Địch Áo đột nhiên nhớ tới Đường Ân, nếu như bởi vì câu này An Đông Ny quyết định rời khỏi Hầu tước lĩnh. Đường Ân tuyệt đối không tha hắn, vội vàng nói tiếp: "Lão sư nói một thời gian ngắn nữa sẽ trở lại."

"À."

An Đông Ny thất vọng gật đầu.

Đúng lúc này đám người Lôi Mông, Ca Đốn vừa thảo luận cái gì đó vừa từ ngoài viện đi đến. Vũ Tư Đốn và An Đức Liệt Á theo sát phía sau, bọn họ lúc nào cũng ngó chừng Lôi Mông, sợ một khi không cẩn thận lại để cho Lôi Mông trốn thoát.

"Địch Áo, theo ta đến Sư Tâm đế quốc không?" Lôi Mông kêu lên: "Tác Phỉ Á, Y Toa Bối Nhĩ đều nói phải hỏi ý ngươi, ngươi chịu đi thì các nàng mới đi."

"Đi Sư Tâm đế quốc?" Địch Áo sửng sốt, Sư Tâm đế quốc cách Khắc Lý Tư bình nguyên quá xa xôi, trước tiên phải xuyên qua diện tích lãnh thổ Phỉ Tể công quốc rộng lớn bát ngát, sau đó lại xuyên qua Hắc Sơn công quốc, còn có mấy tòa thành lệ thuộc Thiên Không Thành mới có thể đến Sư Tâm đế quốc. Cho dù bọn họ hoàn toàn không có gánh vác trách nhiệm, một đường đi tới ít nhất phải hao phí bảy, tám tháng.

"Theo chúng ta đi." An Đức Liệt Á vội vàng nói: "Cho các ngươi kiến thức Sư Tâm đế quốc phồn hoa, ha hả!"

Địch Áo kịp thời phản ứng, hình như Lôi Mông không có nhắc đến Ca Đốn, liền hỏi: "Ca Đốn đâu? Ngươi không đi?"

"Bất kể hắn." Lôi Mông bỉu môi nói: "Ai bảo hắn đánh chủ ý lên những tỷ muội của ta, dẫn hắn đi nhất định sẽ gặp phiền toái."

"Ai da?" Hai mắt An Đức Liệt Á sáng rực lên, sau đó chuyển tầm mắt vào người Ca Đốn.

Ca Đốn mặt mày xanh mét, trước kia nói những lời đó chỉ là bằng hữu cười giỡn với nhau mà thôi. Lôi Mông không nên nói ra vấn đề đó vào lúc này, mặc cho hắn mọc thêm mấy cái miệng cũng không thể giải thích nổi. Huống chi, hắn đã được chứng kiến An Đức Liệt Á bộc phát tính tình rồi, nếu như cả ngày bị nữ nhân nhéo lổ tai, vỗ đầu, hắn còn có đường sống hay không?

Vũ Tư Đốn đứng ở một bên len lén cười trộm, hắn rất lý giải vợ mình, An Đức Liệt Á đã động tâm. Nhưng đồng thời kết thân với mười mấy nữ nhân tuyệt đối không phải là chuyện tốt, nhất là tỷ muội nhà Lôi Mông.

Nhà Lôi Mông có truyền thống ưu tú chính là đoàn kết, rất ít khi lục đục với nhau như những gia tộc khác, đại tỷ lớn nhất tướng mạo thoạt nhìn rất trẻ tuổi nhưng thật ra đã gần bốn mươi, là người có tiếng nói cao nhất trong đám tỷ muội. Tiểu muội muội nhỏ nhất chỉ mới vừa ăn sinh nhật lần thứ mười bốn, một khi phát sinh xung đột với người khác, nàng sẽ ôm chặt cánh tay đại tỷ lôi kéo ra trận cùng với mình. Đôi khi mười mấy Đại tiểu thư, quý phụ tạo thành chiến trận còn đáng sợ hơn cả đoàn đội mạo hiểm tinh nhuệ.

Hơn nữa sau khi tỷ muội Lôi Mông xuất giá, trận doanh trợ chiến càng ngày càng khổng lồ, nữ nhân cường hãn cũng cần một chỗ dựa vào, một bến cảng bình yên. Giống An Đức Liệt Á đối với hắn, gặp phải chuyện như vậy dĩ nhiên phải kéo trượng phu của mình hoặc là bạn trai vào cuộc.

Ai dám đụng các nàng? Động vào bất kỳ một người nào trong đó tương đương với gây sự mười mấy gia tộc khổng lồ. Đây là một cỗ thế lực kinh khủng nhất Sư Tâm đế quốc đế đô rồi, ngay cả đường đường Hữu tướng đại nhân của đế quốc vì lỡ lời chọc giận các nàng mới bị hành hạ mấy ngày không dám ra cửa, mấy tên đồ tôn đồ nhi bảo bối cũng bị người ta đánh thành đầu heo. Bởi vì là đại tỷ mạnh miệng tuyên bố thấy một tên là đánh ngã một tên. Sau đó nếu như không phải Hoắc Phu Mạn đại đế nói giúp, có trời mới biết Hữu tướng đại nhân lúc nào mới dám xuất hiện ở trong Vương Đình.

Còn nữa, cưới tỷ muội nhà Lôi Mông tương đương vĩnh viễn bỏ qua một ít niềm vui thú, thường thường đời sống mỗi người rất phong phú, có lớn có nhỏ có xấu có tốt mới là nhân sinh. Nhưng tỷ muội nhà Lôi Mông đã ra quy định tất cả cùng hưởng, chuyện này có ý nghĩa vòng tròn của các nàng bao trùm mỗi một góc nhỏ bên trong đế đô. Từng có một lần Vũ Tư Đốn và đám bằng hữu đi ra ngoài uống rượu, nghe được một Vũ nương ca hát quá hay, hắn cảm giác hơi động tâm lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, ai ngờ sau khi về đến nhà liền kinh khủng phát hiện An Đức Liệt Á đang học hát mấy bài dân ca, tình cảnh lúc ấy dọa cho Vũ Tư Đốn sợ hãi đổ một thân mồ hôi lạnh, từ đó tuyệt đối không dám đi vào địa phương tương tự.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play