La Y một thân quần áo lụa là vừa đi vừa huýt sao, có câu nói nước đẩy thuyền lên, Địch Áo là môn sinh Phong Ngân tiên sinh, còn là vị hôn phu của Đại công tước Tác Phỉ Á trong tương lai. Thân là người hầu được Địch Áo tín nhiệm, La Y lại có địa vị không tương xứng với thực lực của mình. Ở trong Hầu tước phủ, ngoại trừ số ít mấy nhân vật tai to mặt lớn chân chính ra, tất cả mọi người đều cấp cho hắn mấy phần mặt mũi.

"Các ngươi căn bản không biết." La Y dùng chất giọng tràn đầy thương cảm nói: "Công tử nhà chúng ta trước kia đã ăn bao nhiêu đau khổ."

"Ta cảm giác phong cách Đường Ân đại nhân rất sáng suốt nha."

"Trên đời này còn có ai dám khi dễ Địch Áo thiếu gia?"

Những lúc rảnh rỗi không có chuyện gì, bọn họ cũng thích ngồi chung một chỗ nói chuyện linh tinh với nhau, nào là cuộc sống khó khăn, những chuyện vừa nghe được đảo mắt cái là biến thành đề tài trong câu chuyện của bọn họ. Qua một lát sau, lời đồn đã được phóng đại lên rất nhiều từ chính những cái miệng như thế này

"Ngươi biết cái gì chứ! Khi đó thiếu gia nhà chúng ta còn chưa có chính thức với Tác Phỉ Á tiểu thư."

La Y lắc đầu nói: "Thiếu gia từ nhỏ đã mất đi song thân."

"Bị đạo tặc giết rồi?" Một gã võ sĩ khác nói. La Y rất bất mãn vì lời của mình bị cắt đứt nhiều lần, dứt khoát trợn mắt nhìn đối phương: "Không phải đạo tặc, nghe nói là một đám võ sĩ áo đen không rõ lai lịch, bọn hắn ra tay phi thường tàn nhẫn, biết không? Lúc ấy thiếu gia chỉ mới hai, ba tuổi. Bọn hắn thậm chí không buông tha một đứa trẻ, nghe Bích Cơ tiểu thư nói, bây giờ bộ ngực và lưng thiếu gia còn lưu lại mấy vết sẹo, là do Phong Nhận trường kiếm đâm trực tiếp xuyên thấu thân thể thiếu gia."

"Xoảng !" Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Một tiếng giòn vang truyền đến, mọi người theo thanh âm nhìn lại, thì ra là một lão bộc lỡ tay làm bể mất chén trà, nhưng mọi người đang nói chuyện đến chỗ mấu chốt nên không rảnh để ý, cả đám nhanh chóng chuyển tầm mắt trở lại.

"Vì sao Bích Cơ tiểu thư lại biết Địch Áo thiếu gia có vết sẹo?"

"Hắc hắc hắc, các ngươi không hiểu hả?" Một gã võ sĩ cười lên quái dị nói, La Y bất mãn lắm rồi. Hắn bây giờ muốn nói đến trọng điểm là quá trình Địch Áo tu luyện gian khổ, tuyệt đối không thể để cho đề tài chạy theo phương hướng kia. Hắn vội ho khan một tiếng, nhăn mặt lại: "Chớ có nói hươu nói vượn, nếu để cho Tác Phỉ Á tiểu thư biết. Ha hả, ngươi xong đời rồi."

"Điều này cũng không tính là đại sự." Gã võ sĩ cười nói: "Hầu tước đại nhân của chúng ta..."

Mặc dù hắn không có nói hết, nhưng ý tứ rất rõ ràng. "Thiếu gia của ngươi làm sao so sánh với Hầu tước đại nhân của chúng ta được?"

La Y cố tìm cách phản bác nhưng nói xấu Tái Nhân Hầu tước sẽ phạm huý, thậm chí có thể phá hư đoàn kết. Chắc chắn Địch Áo sẽ không tha cho hắn, vì thế hắn đành phải ho khan lần nữa xoay chuyển đề tài: "Thật ra thiếu gia ngoài mặt vẫn trốn ở trong tiểu viện của mình, chưa bao giờ tiếp xúc với người ngoài. Trên thực tế lại một mực yên lặng tu luyện."

"Nghe nói lúc Địch Áo thiếu gia rời khỏi trang viên chỉ là Giác tỉnh giả?" Gã võ sĩ hỏi, hắn muốn nghiệm chứng một tin tức hữu ích.

"Chuyện đó còn có thể giả hay sao?" La Y nói.

"Không tới một năm lại có thể trở thành Cực Hạn võ sĩ." Gã võ sĩ thở dài nói: "Thiên phú của Địch Áo thiếu gia chắc chắn phải xếp hàng đầu trên toàn đại lục rồi."

"Ha ha." La Y vui vẻ cười thành tiếng, mỗi lần nghe người khác khen ngợi, hâm mộ Địch Áo giống như chính hắn được khen ngợi, cảm giác lâng lâng rất khó tả.

Lúc này lão bộc kia lặng lẽ thu thập chén trà bị vỡ sạch sẽ, sau gì đi ra cửa, ngay khi thân ảnh lão bộc khuất sau cánh cửa. An Đông Ny từ phía sau một cái cây nhẹ nhàng đi ra, chần chờ giây lát rồi phóng người bám theo.

Dựa vào một loại trực giác, nàng cho rằng lão bộc kia người có điểm khác lạ, nhưng nàng không thể nói với người khác, dù sao trực giác là thứ quá mức mông lung, lỡ may nàng sai lầm mà nói cho người khác sẽ tạo thành phiền toái không cần thiết, hoặc chính nàng sẽ bị cười nhạo. Vì thế nàng quyết định tự mình quan sát, mới vừa nãy nàng đi ngang qua nơi này nhìn thấy lão bộc từ bên trong đi ra, đối phương có vẻ rất kích động, tựa hồ vừa phát sinh chuyện gì đó làm cho nàng cảnh giác.

Quẹo qua vài góc quanh co trong viện, lão bộc đi vào một căn nhà đơn sơ, chốc lát sau An Đông Ny cũng chạy đến, nhảy lên cây ẩn vào cành lá lặng lẽ chờ đợi.

Ở bên trong nhà gỗ, lão bộc đứng trước rèm cửa sổ đang lay động, từ khe hở nhìn ra ngoài, từ góc độ quan sát của hắn chính là vị trí An Đông Ny đang ẩn núp.

Hàng năm tiềm phục ở trong đám đông phải thừa nhận áp lực cực lớn, còn có đau khổ đến mức tuyệt vọng, hắn giống như một con thỏ nhỏ tìm đường cầu sinh trước mặt mãnh thú dữ tợn vậy, chỉ cần gió thổi cỏ lay sẽ lập tức giật mình. Trên thực tế, từ lúc An Đông Ny hoài nghi, âm thầm đi theo nhìn vào bóng lưng hắn, ngay từ đầu hắn đã biết sự tình không ổn.

Có cần thiết phải ám sát nữ nhân chán ghét này không? Mấy ngày qua hắn một mực do dự, An Đông Ny là khách nhân được Tái Nhân Hầu tước coi trọng, nàng tự nhiên mất tích sẽ dẫn đến một trường phong ba bão tố, nhưng mà không làm gì cả, để nữ nhân kia tùy ý giám thị làm cho hắn cảm thấy cuộc sống hàng ngày rất khó khăn.

Nếu như là trước kia, ý chí của hắn không có yếu ớt như vậy, nhưng bây giờ lại khác hẳn. Đối diện với Phong Ngân là một chuyện hắn không ngờ tới, trong thời điểm đó hắn không thét lên chói tai, sợ hãi run cầm cập đã là rất giỏi rồi.

Hiện tại hắn đối mặt không chỉ là một vị Thánh giả, mà còn là một vương giả, vương giả của thế giới hắc ám. Nói đến kỹ xảo ẩn sát (ẩn núp và ám sát), có ai dám vỗ ngực so sánh với Phong Ngân?

Do dự thật lâu, hắn cũng cho ra quyết định diệt trừ nữ nhân kia. Bởi vì Nguyên lão hội đã quyết định ám sát Phong Ngân rồi, nữ nhân kia đang hoài nghi làm cho hắn vướng tay vướng tay, căn bản không có biện pháp phối hợp Nguyên lão hội hành động. Hơn nữa Tái Nhân Hầu tước không có ngu ngốc, luôn luôn duy trì lực khống chế cực mạnh đối với Hầu tước lĩnh. Nếu không có hắn phối hợp, người ngoài căn bản không có biện pháp lẫn vào Hầu tước phủ, đừng nói tới ám sát Phong Ngân.

Chỉ có điều khi hắn chuẩn bị động thủ, trong lúc vô tình lại nghe được tin tức có thể khiến cho toàn thể Nguyên lão hội mừng rỡ, tìm được người đời sau của Già Ân rồi.

Thời điểm Thần Vực đối kháng với Nguyệt Ảnh đế quốc, trong trận chiến ấy các cường giả của Thần Chi Hậu Duệ nhất tộc lúc nào cũng dẫn đầu xông lên chiến đấu trước tiên, nhưng lực lượng vẫn không đủ để chèn ép kẻ địch. Lúc hai Thần Vũ Giả của đối phương liên thủ buông thả Diệt Tuyệt phá hủy trường thành, Quân Đồ Minh đại đế sử dụng Trọng Thủy kết giới thôn phệ hàng loạt cường giả, Thần Vực lập tức bị suy giảm lực chiến đấu trầm trọng.

Trong lúc nguy nan, các Thần Vũ Giả còn may mắn sống sót mang theo một nhóm trẻ nhỏ kế thừa dòng máu Thần Chi Hậu Duệ nhất tộc đột phá vòng vây.

Sau đó bọn họ chia nhau ra, mỗi nhóm sẽ có nhiệm vụ bảo vệ một đứa trẻ phân tán ra khắp đại lục. Trong đó Thiên Không thành và Sư Tâm đế quốc đưa quân ra đón nhận bại binh Thần Vực vào lãnh địa của mình, lạc đà gầy còn to hơn con ngựa, đạo lý này rất đơn giản và dễ hiểu. Cho dù Thần Vực có bị phá hủy, nhưng nó là thế lực từng đứng trên đỉnh đại lục, bất kỳ người nào có dã tâm cũng sẽ mừng rỡ nghênh đón bọn họ vào nhà.

Thế nhưng nhóm thượng tầng Thần Chi Hậu Duệ nhất tộc lại suy nghĩ và cho ra quyết định khác hẳn, mặc dù lúc ấy Thiên Không Thành và Sư Tâm đế quốc là minh hữu của bọn họ. Nhưng ai dám cam đoan chuyện sau này? Huống chi, ban đầu Sư Tâm đế quốc tạo dựng lên vì điều gì? Là vì phản kháng, phản đối Thần Vực ngồi trên vị trí chúa tể.

Đối với đồng minh như vậy, bọn họ không dám giao ra tín nhiệm trăm phần trăm, hơn nữa dựa vào người vĩnh viễn không bằng dựa vào chính mình.

Trước đó Thần Vực vô cùng tin tưởng lực hiệu triệu và địa vị của bọn họ, chỉ cần bọn họ công bố với thiên hạ là Quân Đồ Minh sẽ biến thành con chuột già bị khắp nơi đuổi đánh ngay lập tức, Nguyệt Ảnh đế quốc cũng bị tiêu diệt trong chớp mắt.

Sự thật lại đánh cho bọn hắn một cái bạt tai vang dội, mặc dù các võ sĩ trên đại lục lên tiếng đả kích Nguyệt Ảnh đế quốc triển khai quân sự, nhưng chỉ đến thế mà thôi, bọn họ không có nhận được một sự trợ giúp thiết thực nào.

Đồng minh đáng tin cậy của Thần Vực là Thiên Không Thành, theo lý thuyết Thiên Không Thành nên dốc toàn bộ lực lượng cường giả đi trợ chiến Thần Vực, nhưng trước khi chiến đấu bộc phát, các cường giả Thiên Không Thành lại bắt đầu tranh cãi um sùm, mãi cho đến khi chiến đấu kết thúc, Thần Vực bị phá hủy, các cường giả Thiên Không thành vẫn chưa thể quyết định. Áo Nhĩ Sắt Nhã chết đi khiến cho Thiên Không Thành lâm vào tình cảnh quần long vô thủ, người người đều muốn tự định đoạt.

Sư Tâm đế quốc cũng kịp thời cho ra phản ứng, nhưng bọn hắn không có phái viện quân, mà chỉ tụ tập lực lượng ở gần biên giới Nguyệt Ảnh đế quốc, sau khi Thần Vực bị phá hủy, bọn họ cũng lập tức lui binh.

Nếu như Thần Vực vẫn duy trì uy thế trước kia, thượng tầng Thần Chi Hậu Duệ nhất tộc nhất định sẽ chất vấn Sư Tâm Vương - Hoắc Phu Mạn, các ngươi rốt cuộc đi du lịch hay là giúp chúng ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play