Đám người Địch Áo và Tác Phỉ Á đang chậm rãi bước lên bậc thang.

Môn La kinh ngạc là có nguyên nhân, kể từ khi Ngõa Tây Lý và Địch Uy rời khỏi nơi này, Địch Áo biểu hiện rất khác thường, phảng phất như bị hóa đá vậy. Tất cả mọi người rất lo lắng Địch Áo sẽ làm ra chuyện tình vọng động, cho nên Môn La mới có ý định đi xem chừng Địch Áo.

Tái Nhân Hầu tước cũng dời ánh mắt lên trên người Địch Áo.

Vẻ mặt Địch Áo không hề biểu lộ bất cứ cảm tình nào, nhưng càng như vậy lại càng làm cho người ta lo lắng, bởi vì không ai biết Địch Áo đang suy nghĩ điều gì, mọi người sợ nhất chính là Địch Áo liều lĩnh tìm cái gã Địch Uy liều mạng, lấy thực lực của hắn chỉ có thể trở thành gánh nặng cho Ngõa Tây Lý.

Tác Phỉ Á, Lôi Mông và Ca Đốn đi theo phía sau Địch Áo đều có thần sắc lo lắng, Lao Lạp luôn thích quấn lấy Địch Áo cũng biết điều an tĩnh, lẳng lặng ôm Miêu Tử đi theo phía sau Địch Áo.

"Mọi người nhìn ta làm gì?" Địch Áo mỉm cười nhàn nhạt.

Tâm tình mọi người tâm nhất thời nhẹ nhõm, hoàn hảo, chuyện tình bọn họ lo lắng không có phát sinh, nếu Địch Áo còn có thể cười được cho thấy còn chưa có đánh mất lý trí.

"Địch Áo, không cần phải lo lắng, Ngõa Tây Lý tiên sinh sẽ không có việc gì đâu!" Tái Nhân Hầu tước nhẹ giọng an ủi, nhưng hắn vừa nói câu này ra khỏi miệng liền thấy mấy người Tác Phỉ Á đồng thời cười khổ.

Địch Áo cười cười không nói gì, trực tiếp đi lên tường thành, nhìn chằm chằm về phía thanh mang thấp thoáng và sấm sét vang dội ở phương xa, đáy lòng lại âm thầm thở dài. Xem ra mọi người cũng nhận thấy kết quả không tốt lắm, nếu không, vì sao những câu an ủi kia lại có vẻ vô lực như vậy?

Tái Nhân Hầu tước giảm thấp thanh âm hỏi: "Ta nói sai chỗ nào hả?"

Ca Đốn bất đắc dĩ nhún vai: "Lúc nãy Tác Phỉ Á đã nói câu đó nhiều lần rồi, cho nên…"

"Như vậy hả?" Tái Nhân Hầu tước hiểu rõ ràng, lời như vậy dùng một lần là an ủi, nhưng đến lần thứ hai sẽ thay đổi khác hẳn, ngoại trừ cho thấy lòng tin của bọn hắn không đủ ra thì không có một chút tác dụng.

Trên tường thành lại rơi vào yên lặng, chỉ có tiếng sấm và thanh âm sóng biển gào thét tiếp tục quanh quẩn trên bầu trời.

Địch Áo lẳng lặng dõi mắt về phương xa, cổ lửa giận trong lồng ngực không có biến mất theo thời gian, ngược lại bốc cháy càng thêm mãnh liệt. Chỉ có điều Địch Áo khống chế vẻ mặt của mình rất tốt, hắn không muốn để cho những người bên cạnh lo lắng.

Địch Áo là người không thích phiền toái, cho nên hắn cũng không muốn làm phiền những người khác.

Địch Áo quyết định rất đơn giản, một khi Ngõa Tây Lý xảy ra bất trắc, vậy thì hắn nhất định phải làm cho Địch Uy trả giá, nghe thoáng qua thì quả thực là một nhiệm vụ không thể hoàn thành, một thanh niên vừa mới tấn chức Cực Hạn võ sĩ làm sao có thể là đối thủ của cường giả Thánh cấp, sợ rằng ngay cả chéo áo đối phương cũng không chạm vào được.

Lúc ban đầu Địch Áo cũng cho rằng như thế, cho nên hắn tự trách, mất mác, trong khi người tôn kính nhất của mình gặp phải tình cảnh sinh tử, nhưng hắn không thể làm gì được, cho dù là ai cũng sẽ sinh ra tâm tình không tốt.

Nhưng sau đó làn gió chuyển động chung quanh đã nhắc nhở Địch Áo, hắn không giống những người khác, ở trong cơ thể hắn đang che giấu một thứ rất đáng sợ. Ngõa Tây Lý từng đề cập tới, bên trong dòng xoáy đó hàm chứa lực lượng vô cùng khổng lồ, sau khi thích phóng toàn bộ ra ngoài sẽ sinh ra một tràng tai nạn không thua gì thiên tai.

Từ trước tới nay Địch Áo lo lắng nhất chính là chuyện này, mặc dù dòng xoáy nguyên lực mang đến cho hắn chỗ tốt rất lớn, nhưng đồng thời nó cũng là một nguồn lực không hề ổn định khiến cho Địch Áo tùy thời tùy lúc đều phải duy trì cảnh giác, bởi vì sợ dòng xoáy phát sinh dị biến.

Lúc này Địch Áo không cần phải sợ hãi gì nữa, ngược lại còn hi vọng lực lượng của dòng xoáy càng lớn càng tốt, như vậy hắn sẽ có khả năng thắng cược cao hơn. Nếu Ngõa Tây Lý đã miêu tả dòng xoáy này đáng sợ như vậy, hẳn là trong lúc nổ tung sẽ dẫn phát uy lực đạt tới trình độ khủng bố.

Thật ra trong lòng Địch Áo rất rõ ràng, cho dù Ngõa Tây Lý thua trận thì Địch Uy có thể sẽ không hạ thủ với hắn, suy đoán này không phải là vì mấy câu Địch Uy nói lúc trước. Một tên phản bội có thể bán đứng ân sư, căn bản không có tồn tại danh dự gì để bàn. Thế nhưng người kiêu ngạo như vậy sẽ không bao giờ thừa nhận không sánh bằng một người trẻ tuổi, Ngõa Tây Lý hẳn là rõ ràng điểm này mới dùng phương pháp đó kích thích đối phương.

Nếu như mọi chuyện phát triển dựa theo tình tiết như vậy, Địch Áo cần phải chờ thêm bao lâu mới có thể tự tay giết chết kẻ thù? Mười năm? Năm mươi năm? Có lẽ còn lâu hơn nữa, đối thủ là một vị cường giả đứng ở trên đỉnh thế giới, còn Địch Áo chỉ là một Cực Hạn võ sĩ nho nhỏ mà thôi.

Cho tới nay Địch Áo luôn là một người cực kỳ kiên nhẫn, chẳng qua là lần này hắn không muốn chờ thêm nữa. Khi còn nhỏ Địch Áo không thể làm gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn hết thảy mọi chuyện phát sinh, còn bây giờ có dòng xoáy nguyên lực ẩn trong cơ thể, ít nhất Địch Áo có thể làm được một chuyện, đó là đồng quy vu tận.

Dĩ nhiên Địch Áo không có cách nào xác định dòng xoáy nguyên lực nổ tung sẽ sinh ra lực lượng mạnh đến mức nào, rốt cuộc có thể giết chết đối phương hay không? Nhưng không phải chuyện gì cũng có thời gian suy tính cặn kẽ rồi mới đi làm, trong đời của mỗi người sẽ có lúc bắt buộc phải vọng động, mặc kệ hết thảy giải phóng bầu máu nóng ra ngoài.

Có một số việc, phải làm.

Có vài người, phải chết.

Nếu như những người ở chỗ này có thể biết được ý nghĩ chân thật trong lòng Địch Áo, sợ rằng bọn họ sẽ lập tức sợ hãi xông tới khuyên can hắn, khuyên không được thì trói lại tính sau.

Đáng tiếc là không người nào nhìn thấu ý nghĩ Địch Áo, vì thế mọi người vẫn duy trì trạng thái im lặng chờ đợi. Chỉ có Tác Phỉ Á tựa hồ đã nhận ra điều gì đó, lẳng lặng đứng ở sau lưng Địch Áo, thần sắc lo lắng trên mặt càng ngày càng đậm.

Không biết qua bao lâu, mọi người chợt phát hiện sóng gió trên mặt biển từ từ lắng xuống, thanh mang và sấm sét cũng biến mất.

Tất cả dấu hiệu đều cho thấy chiến đấu đã kết thúc, nhưng tâm tình mọi người ngược lại càng thêm khẩn trương, thời khắc quyết định vận mệnh của mọi người sắp đến.

Từ phía xa xa, mọi người có thể nhìn thấy một thân ảnh đang lướt trên mặt biển với tốc độ không có gì sánh nổi, bởi vì khoảng cách rất xa nên không có ai nhận ra khuôn mặt người đó. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Khi thân ảnh kia đến gần, mọi người kìm lòng không được ngừng hô hấp, ngay cả Nhã Duy Đạt và Tái Nhân Hầu tước cũng không ngoại lệ, kết quả của cuộc chiến này quá trọng yếu đối với bọn họ.

Đúng lúc này Địch Áo bỗng nhiên động, thân hình chợt lóe nhảy ra khỏi thành tường, lao thẳng tắp về phía thân ảnh kia, trong bóng đêm tĩnh mịch, bóng lưng Địch Áo lộ vẻ cô đơn và quật cường đến tận cùng.

Không có ai ngờ được Địch Áo sẽ nổi điên vào lúc này, mọi người trên tường thành vội vã kinh hô nhưng không kịp ra tay ngăn cản, chỉ có thể nhìn thân hình Địch Áo cách bọn họ càng lúc càng xa.

Tác Phỉ Á cắn răng dứt khoát nhảy xuống tường thành, cho dù phía trước có thứ gì đang đợi nàng, nàng vẫn muốn đối mặt cùng với Địch Áo.

Ca Đốn và Lôi Mông liếc nhau, không hẹn mà cùng thở dài đuổi theo.

Địch Áo đã dùng toàn lực, không ngừng phóng thích Phong Ưu Nhã gia tăng tốc độ lên tới cực hạn tự nhiên mấy người Tác Phỉ Á không thể nào đuổi kịp, qua chốc lát thân hình Địch Áo chỉ còn lại là một điểm đen nhỏ trong mắt bọn họ.

Rốt cuộc Địch Áo tiếp cận thân ảnh kia, sau đó Địch Áo bỗng nhiên mạnh mẽ ngừng lại, kinh ngạc đứng im tại chỗ, vẻ mặt phức tạp tới cực điểm, bởi vì hắn đã nhìn thấy thân ảnh kia chính là Ngõa Tây Lý.

"Ngươi xông tới đây định làm gì?" Sắc mặt Ngõa Tây Lý tái nhợt, nhưng cái lưng vẫn dựng lên thẳng tắp.

"Ta..." Địch Áo mừng quá hóa điên, không biết nên nói gì cho phải.

"Hồ đồ !" Ngõa Tây Lý lớn tiếng quát, lúc Địch Áo vận lực xông tới, quang mang điên cuồng trong mắt hắn đã bộc lộ ý đồ quá rõ ràng.

Trong bóng đêm có một đôi mắt vẫn đang ngó chừng Ngõa Tây Lý, nhưng phần lớn người ở trong Thánh Đế Tư thành bị dị tượng Phong Bạo Hải làm kinh động, người kia trộn lẫn trong đám người hỗn loạn nên làm cho đám người Tái Nhân Hầu tước chú ý.

Chốc lát sau, chủ nhân của cặp mắt kia rời khỏi đám đông, dọc theo đường phố tiến vào khu trung tâm thành thị, đi tới một gian viện nhỏ, hắn lấy một cái chìa khóa từ bên hông ra mở cửa, trong lúc mở cửa, động tác của hắn rất chậm, cẩn thận dõi mắt nhìn chung quanh, sau khi thấy không có chuyện gì khác thường mới đột ngột hành động nhanh hơn.

Vào cửa, đi vào một căn phòng nhỏ, hắn ngồi trên ghế, cũng không có ý định đốt nến, chỉ lẳng lặng ẩn mình trong bóng tối tựa hồ đang đợi gì đó.

Ước chừng qua nửa canh giờ, tin chắc rằng sẽ không có ai tới quấy rầy, hắn mới từ từ đứng lên về phía hậu sảnh (căn phòng phía sau).

Đi tới góc phòng khách, nhẹ nhàng nhấc một khối đá lên, hắn cúi người xuống thò tay vào cái lỗ nhỏ lôi ra một cái lồng tre.

Trong lồng tre là một con chim hình dáng tương tự chim bồ câu lắm, nhưng toàn thân ngăm đen, hai tròng mắt đỏ như máu tỏa ra quang mang quỷ dị ở trong bóng tối.

Hắn tiếp tục vươn tay vào lấy ra một cái túi nhỏ, đổ ra mười mấy khối mảnh vỡ tinh thần kích cỡ không giống nhau, hắn nhặt lên hai khối đưa sát cái lồng tre, con chim kia phóng cái đầu ra nhanh như tia chớp, đớp ngay hai khối mảnh vỡ tinh thần nuốt vào trong miệng.

Sau đó hắn lục lọi đốt cháy cây nến, lấy giấy bút ra, thoạt nhìn hắn đang suy nghĩ nên viết những thứ gì, nhưng lại chậm chạp không viết, ánh mắt do dự bất định có vẻ rất khó khăn.

Qua chừng mười mấy phút, hắn mới quyết định viết mấy hàng chữ vào trang giấy.

"Địch Uy đại nhân đã tìm thấy Ngõa Tây Lý và triển khai tỷ thí trên Phong Bạo Hải."

"Ngõa Tây Lý bị thương, Địch Uy đại nhân chẳng biết đi đâu,"

"A Lôi Khắc đại nhân và những người đi theo toàn bộ ngộ hại, vết thương trên thi thể cực kỳ bằng phẳng, nhất định là bị bí kỹ Phong Ngân đánh chết."

"Dung mạo Ngõa Tây Lý đã già nua, bước đầu suy đoán thực lực của hắn đã không còn đủ sáu thành như lúc đỉnh phong, lấy thực lực Địch Uy đại nhân hẳn là có thể toàn thắng."

Hắn còn muốn tiếp tục viết cái gì đó, thế nhưng khi đầu ngọn bút tiếp xúc với mặt giấy, trong mắt đột nhiên hiện lên một tia sợ hãi, sau đó lại ngồi thẳng lên, do dự một lát cuối cùng ném cây bút qua một bên.

"Như vậy là được rồi." Hắn lẩm bẩm tự nhủ, sau đó kéo tờ giấy lại gần, lật ra mặt sau, lại cầm ra một lọ dầu màu đỏ nhuộm hết tờ giấy.

Đợi dầu khô lại, hắn mở lồng tre ra quấn tờ giấy quanh đùi con chim kia, sau đó cầm lấy cây nến cẩn thận nhỏ vài giọt lên tờ giấy.

Con chim kia tựa hồ không sợ lửa, chỉ nghiêng đầu tập trung vào cái túi nhỏ nằm dưới mặt đất, chuyện này chứng minh nó đã có trí lực, biết trong cái túi chứa đồ nó muốn..

Mọi sự hoàn thành, hắn nắm con chim bước nhanh về phía cửa sổ, dùng sức hất con chim ra ngoài.

Con chim kia lập tức giương hai cánh bay thẳng lên trời cao, trong chớp mắt đã nhập vào trong bóng đêm, lát sau đã biến mất không thấy gì nữa.

Làm xong hết thảy những điều đó, hắn mới thở phào một hơi, khuôn mặt cũng trở nên vui vẻ, nhẹ giọng ngâm nga một đoạn ca dao bước vào trong phòng.

Len lén tố giác chủ quan của mình đã phạm vào đại kị, lỡ may sự tình bại lộ thì kết quả của hắn rất dễ đoán. Thế nhưng hắn tin tưởng Cáp Thú biến dị có thể trở về đế đô nhanh hơn chủ quan. Hơn nữa, hắn còn lưu lại dấu hiệu khẩn cấp ở trên bức thư kia, người nhận được tin tức tuyệt đối không dám chậm trễ, bắt buộc phải lập tức thông báo cho Vương Đình.

Về phần sự tình sau đó phát triển thế nào hoàn toàn không quan hệ tới hắn, dù sao hắn đã kết thúc chức trách của mình rồi.

Hắn không biết rằng trong nháy mắt hắn xoay người đi vào phòng, một thân ảnh âm thầm xuất hiện trên nóc nhà đối diện, đó là Địch Uy mới vừa ác chiến một trận với Ngõa Tây Lý. So sánh với Ngõa Tây Lý cực kỳ mệt mỏi, Địch Uy lại có vẻ rất thoải mái, hắn cười ha hả nhìn tới bóng lưng đối phương, trong mắt tràn đầy mỉa mai.

Ở trong tầng mây đen tối, Cáp Thú đang giương cánh bay nhanh, trong đoạn thời gian ngắn ngủi này nó đã bay ra khỏi phạm vi Thánh Đế Tư thành. Đột nhiên có một cỗ kình phong đánh tới, Cáp Thú mất khả năng khống chế thân hình, bị cơn gió thổi lộn nhào một vòng rồi cắm đầu rơi xuống.

Sau đó chợt có một bàn tay từ trong gió hiện ra vững vàng bắt lấy nó.

Tính tình Cáp Thú phi thường hung hãn, lực chiến đấu cũng không yếu, nhiệm vụ của nó là truyền đi tin tức ở khoảng cách rất xa, phải bay qua thiên sơn vạn thủy, trên đường gặp phải vô số hung cầm, đôi khi còn bị cuồng phong mưa đá quét ngang, nhưng nó vẫn có thể bình yên bay tới đích.

Không biết tại sao vừa lọt vào lòng bàn tay kia, Cáp Thú chẳng những không giãy dụa, ngược lại còn kêu lên đáng thương.

Người trung niên vươn một cánh tay khác ra từ từ mở tầng sáp bên ngoài, thu toàn bộ mảnh vỡ vào trong lòng bàn tay, tiếp theo lấy tờ giấy xuống chậm rãi đọc qua một lượt.

Sau khi xem xong nội dung trên đó, người trung niên khẽ thở dài một hơi, chậm rãi ngồi xuống ngay giữa không trung, tư thế hắn ngồi cực kỳ ổn định, y như dưới mông thật sự có một cái ghế vô hình vậy.

Nếu như có Phong hệ võ giả nhìn thấy tình cảnh nhất định sẽ phải kinh sợ hãi hùng, nhờ có lực lượng Phong Dực, Phong hệ Võ Tôn và Thánh Vũ Sĩ có thể tự do bay lượn trên không trung, nhưng khảo nghiệm thực lực võ giả không phải là tốc độ bay nhanh cỡ nào, thân pháp lưu loát ra sao, mà là kỹ xảo định trụ ngay giữa không trung như thế này.

Người trung niên cau mày trầm tư rất lâu, sau đó than nhẹ một tiếng, cầm tờ giấy quấn lại vào chân con chim kia, bàn tay phải của hắn chợt lóe điện quang nhập vào trong những mảnh sáp vụn, đợi chúng tan ra dung nhập vào nhau, hắn mới trét lại lên tờ giấy. Quan sát chốc lát thấy không có vấn đề, hắn giơ tay ném con chim ra ngoài.

Ở trong Thánh Đế Tư thành, người vừa mới đưa tin tức đi đang nằm trên ghế, híp mắt rung đùi nhàn nhã.

Người trung niên xuất hiện ở gần đó, từ tốn cất bước đi ngang qua một gã Quang Mang võ sĩ, tên Quang Mang võ sĩ kia bị dọa sợ hết hồn, không đợi hắn cho ra phản ứng nào đã bị kình phong đánh văng ra ngoài xa.

Người trung niên thân vọt tới nhanh như chớp, lấy tay bắt lấy cổ áo gã Quang Mang võ sĩ, thân hình nhẹ nhàng bay lên như diều gặp gió, rồi lộn một vòng rơi vào trong viện nhỏ.

Hắn ném gã Quang Mang võ sĩ xuống đất y như đồ bỏ đi, cầm lấy trường kiếm bên hông tên kia, đặt ngang lưỡi kiếm trên bờ vai, vừa đi vừa nhún tiến thẳng tới trước cửa phòng, đưa tay gõ cửa.

Người bên trong gian phòng nghe thấy thanh âm, lập tức mở mắt ra thấp giọng hỏi: "Ai?"

"Ta !" Người trung niên nhàn nhạt trả lời.

Người ở bên trong sợ hãi đến tái mặt, lập tức bò dậy, vội vã chạy tới mở cửa, cửa phòng vừa mở ra đã thấy Địch Uy đứng đó, hắn cúi đầu khom lưng nói: "Đại nhân, nãy giờ ngài đi đâu? Không có việc gì chứ? Ta đã thấy Ngõa Tây Lý trở lại, còn tưởng rằng ngài…"

"Lo lắng ta không đối phó nổi Ngõa Tây Lý?" Địch Uy cười cười đi tới chỗ cái ghế dựa, lười biếng ngồi xuống: "Hắn quá già rồi, làm sao có thể là đối thủ của ta được?"

"Vậy tại sao ngài không..."

"Không cái gì? Không có làm thịt hắn?" Địch Uy thu liễm nụ cười, lẳng lặng giương mắt nhìn đối phương, chốc lát sau mới chậm rãi nói: "Nhạc Sát, lại đây ngồi đi, ngươi nên biết rằng trước giờ ta vẫn rất tin tưởng ngươi, tin tưởng cách làm người của ngươi, cũng tin tưởng năng lực của ngươi, lần này nếu như không phải nhờ có ngươi, ta rất khó lòng tìm hiểu tin tức Ngõa Tây Lý nhanh như vậy, ai dà, ta cũng không muốn dối gạt ngươi."

Người được gọi là Nhạc Sát ngẩn ngơ không hiểu gì hết, mang tâm tình thấp thỏm bất an chậm rãi đi tới ngồi cạnh Địch Uy, đối phương tín nhiệm hắn? Mặc dù chủ quan đại nhân trông coi Thần Phạt chưa lâu, nhưng hành vi và phong cách hỉ nộ vô thường đã truyền ra rộng khắp tổ chức, mọi người đều nói gần vua như gần cọp, nhưng chủ quan đại nhân đáng sợ hơn con cọp nhiều lắm

"Đầu tiên, ta muốn cám ơn ngươi, là ngươi nhắc nhở ta ở một vài yếu tố, ta cần phải tự đề tỉnh mình." Địch Uy khẽ cười nói: "Ngươi từng thấy qua một loài sủng vật gọi là chó chưa? Chúng nó rất biết điều, rất ngoan ngoãn, biết cách làm nũng, luôn luôn chơi đùa bên cạnh chủ nhân, ừ, vì thế nên rất được ưa thích, nhất là nữ nhân. Vừa nhìn thấy chúng nó sẽ kìm lòng không được, phải dừng bước vuốt ve vài cái. Thế nhưng, nếu như nhìn thấy một con chó điên vừa gặp là cắn người, ngươi sẽ làm gì?"

"Chó điên." Nhạc Sát lẩm bẩm.

"Chó điên sẽ làm cho người ta cảm thấy chán ghét và sợ hãi." Địch Uy thở dài: "Biểu hiện của ta quá mức đáng ghét, đúng không? Bây giờ ta cảm thấy mình khá là may mắn. Một phương diện ta đang lo lắng không có cách nào thừa nhận Ngõa Tây Lý liều chết buông thả Siêu Hạn Kỹ, một phương diện khác ta quả thật không đành lòng. Vì thế ngay khi cảm ứng Ngõa Tây Lý dốc toàn lực điều động nguyên lực, ta đã lựa chọn thối lui, may là như thế. Nếu như ta giết chết Ngõa Tây Lý, bệ hạ sẽ nhìn ta với ánh mắt gì đây? Ta chính là kẻ điên hoàn toàn mất đi nhân tính, hôm nay ta có thể giết Ngõa Tây Lý, ngày mai cũng có khả năng cắn hắn một phát, đúng không? Bệ hạ cần một con chó nhưng khẳng định hắn không hi vọng mình đang nuôi một con chó điên. Nhạc Sát, ngày hôm nay những điều ta nói đều là tâm sự trong lòng, ngươi nên lắng tai nghe, hiểu không?"

"Đại… đại nhân, ta rất rõ ràng." Nhạc Sát run rẩy trả lời.

"Cảm ơn ngươi, thật sự cám ơn ngươi đã nhắc nhở ta, ngươi chính là ân nhân của ta." Địch Uy đưa tay vỗ vỗ bả vai đối phương: "Ta quyết định lập tức trở về đế đô tạ tội với bệ hạ. Ta thật sự không đành lòng thương tổn Ngõa Tây Lý, dù sao hắn là người từng nuôi dưỡng ta, ta nguyện ý tiếp nhận hết thảy trừng phạt, hắc hắc hắc, ngươi đoán bệ hạ sẽ nghĩ như thế nào?"

"Ta... ta không biết."

"Bệ hạ sẽ rất kinh ngạc, không thể nào ngờ tới chuyện này, cái tên này bình thường làm việc không hề e dè kiêng sợ thứ gì, đến thời khắc tối hậu lại không đành lòng thương tổn Ngõa Tây Lý, ừ, hắn vẫn còn có điểm mấu chốt, cũng biết báo ân. Vậy thì sau này ta nên đối xử với hắn tốt hơn một chút."

"Chát !"

Địch Uy dùng sức vỗ đùi một cái thật mạnh: "Chính là như vậy, hơn nữa không cần ta động thủ, Ngõa Tây Lý cũng không còn sống được mấy ngày, bỏ qua một người sắp chết không tính là tội lớn, bệ hạ có tha thứ cho ta hay không, ngươi nói đi?"

"Ta…" Nhạc Sát đã u mê luôn rồi, đây là đang làm gì vậy? Cùng nhau thương lượng lừa gạt bệ hạ sao?

"Còn phải cám ơn sự phối hợp của ngươi, không phải là ngươi đã truyền tin tức trở về rồi sao? Bệ hạ nhất định sẽ thử dò xét ta, ha ha ha, đúng là một cơ hội tốt? Yên tâm đi, ta nhất định bày ra bộ mặt khủng hoảng và bất an vô cùng hoàn mỹ."

"Ta không..." Nhạc Sát bị dọa sợ hãi hồn phi phách tán, mất tự chủ co chân nhảy lên cao y như bị điện giật.

"Ngươi sẽ vĩnh viễn sống trong lòng ta." Địch Uy cười cười, trường kiếm trong tay đâm xuyên lồng ngực Nhạc Sát nhanh như chớp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play