Chiến cuộc sau này không có bất kỳ điều gì phải lo lắng, các bộ lạc võ sĩ đã bị chia thành năm bè bảy mảng không thể nào địch lại đám kỵ sĩ tinh nhuệ. Đám người Tái Nhân Hầu tước và Tây Cách Thụy Na chỉ huy liên quân võ sĩ giết đối phương chạy trốn tứ tán.
Đây chính là lực lượng của cường giả Thánh cấp, chỉ cần giơ tay nhấc chân là có thể quyết định hướng đi một trận chiến tranh. Tái Nhân Hầu tước nhìn thi thể các võ sĩ bộ tộc nằm rải rác khắp núi đồi, trong lòng rõ ràng nếu như Ngõa Tây Lý không xuất thủ giết chết hai gã đầu lĩnh của đối phương ai thì thắng ai bại thật sự rất khó nói.
Địch Áo không truy sát các võ sĩ bộ tộc quá xa, mục đích đánh tan quân đội đối phương đã đạt được rồi, không cần thiết phải đuổi tận giết tuyệt. Huống chi chiến tranh còn chưa có kết thúc, mọi người còn phải tranh thủ thời gian chạy tới Thánh Đế Tư thành, nơi đó mới là chiến trường chính.
Dưới chân núi, Tây Cách Thụy Na đứng trước ở một nấm mồ, thời gian chậm chạp trôi qua nhưng nàng vẫn không nhúc nhích.
Một màn này rơi vào trong mắt đám người Địch Áo liền hiểu ra Tây Cách Thụy Na viện trưởng hẳn là quen biết với đầu lĩnh đối phương, nếu không nàng sẽ không biểu hiện thương cảm như vậy.
"Lâm Tái đạo sư, Tây Cách Thụy Na viện trưởng quen biết bọn họ?" Y Toa Bối Nhĩ tò mò hỏi.
Lâm Tái định đi tới khuyên nhủ Tây Cách Thụy Na, nghe thấy Y Toa Bối Nhĩ hỏi liền ngừng lại, nhìn thoáng qua đám người Địch Áo. Nếu như là lúc bình thường, nàng nhất định sẽ tìm cách xử phạt Y Toa Bối Nhĩ tinh quái, bởi vì đề tài này vô cùng nhạy cảm. Nhưng giờ phút này tâm tình Lâm Tái cực kỳ trầm trọng, nhìn tới phần mộ Bản Văn và Y Cách Nạp, sau đó nhìn về phía những người thanh niên trẻ tuổi này, có mấy lời nàng không thể nói được.
"Đúng vậy, thật ra chúng ta là bằng hữu." Lâm Tái từ từ gật đầu.
"Bằng hữu? Là loại bằng hữu nào?" Y Toa Bối Nhĩ càng thêm hiếu kỳ, nàng mơ hồ cảm giác được bên trong tất nhiên có ẩn tình rất lớn.
"Khi đó chúng ta giống các ngươi bây giờ." Lâm Tái nhẹ giọng nói: "Chúng ta năm người, còn bọn hắn ba người cùng đi ra bên ngoài lịch lãm vô tình gặp nhau. Bởi vì chúng ta có hảo cảm với nhau, đồng thời nể phục và tin tưởng nhau nên hợp thành một đội mạo hiểm chu du đại lục."
"Sau đó thì sao?"
"Chuyện sau đó nói ra rất dài." Lâm Tái cười cười nói: "Trải qua nhiều lần hiểm nguy, lực lượng của chúng ta tăng trưởng rất nhanh, qua chừng hai năm, Bản Văn nhận được lời nhắn triệu hồi về quê quán, chúng ta cũng phải trở về Thánh Đế Tư thành. Thế nhưng bắt đầu hành trình chúng ta tổng cộng có tám người, lúc trở về chỉ còn lại có bảy, bởi vì có một lần cứu Tây Cách Thụy Na, Bản Văn đã mất đi đệ đệ của hắn vĩnh viễn. Vì thế trong lòng Tây Cách Thụy Na luôn có khúc mắc, nàng cảm thấy mình có lỗi với Bản Văn." Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
"A..." Y Toa Bối Nhĩ lấy làm kinh hãi: "Vậy tại sao phải tách ra?"
"Tại sao?" Lâm Tái thở dài nói: "Bọn họ có trận doanh riêng, chúng ta cũng có lập trường của chúng ta, đây là vận mệnh, ha hả. Không sai, Bản Văn đã cứu Tây Cách Thụy Na, nhưng đó là chuyện riêng giữa hai người bọn họ, Tây Cách Thụy Na không thể nào bởi vì áy náy mà thay đổi lập trường của mình, không thể nào phản bội Thánh Đế Tư học viện. Y Toa Bối Nhĩ, có biết tại sao nói với ngươi những lời này không?"
"Bởi vì…" Con ngươi Y Toa Bối Nhĩ xoay chuyển lòng vòng, nhìn theo tầm mắt Lâm Tái thì thấy Ca Đốn và Lôi Mông đứng ở xa xa, thần sắc nàng có vẻ cổ quái.
"Ca Đốn, ta nghe Tác Phỉ Á nói nhà của ngươi ở Thiên Không Thành?" Lâm Tái nói.
"Đúng." Ca Đốn chậm rãi gật đầu.
"Hi vọng các ngươi bất kể lúc nào, đừng có quên tình hữu nghị giữa các ngươi, không nên để cho bi kịch thế hệ trước tái diễn trên người các ngươi." Trên mặt Lâm Tái lộ vẻ đau thương, sau đó dời tầm mắt sang nơi khác, ở phía xa xa Tây Cách Thụy Na vẫn lẳng lặng đứng bên cạnh nấm mồ.
"Ngõa Tây Lý tiên sinh thật sự là Phong Ngân?" Ca Đốn đột nhiên hỏi.
"Trước kia chúng ta chỉ suy đoán, nhưng bây giờ, ha hả..." Lâm Tái cười cười: "Không sai, Ngõa Tây Lý tiên sinh chính là Phong Ngân."
"Các ngươi biết Phong Ngân có ý nghĩa gì đối với Thiên Không Thành không?" Ca Đốn nhả ra từng câu từng chữ: "Là một sỉ nhục không có cách nào rửa sạch, ngay khi ta mới vừa trở thành Giác tỉnh giả, ngày nào sư phụ cũng nói với ta. Tâm nguyện lớn nhất của tất cả võ giả Thiên Không Thành chính là giết chết Phong Ngân, giết chết Quân Đồ Minh đoạt lại Phi Viêm chiến thương. Sau đó mỗi một lần ta rời giường vào lúc sáng sớm, sư phụ đều nhắc lại một lần ở bên tai ta, mãi cho đến năm ta mười lăm tuổi."
"Mụ nội nó, ngươi u mê hả?" Lôi Mông kinh hãi vội vã níu lấy cổ Ca Đốn, quát to đến mức nước bọt bắn ra bốn phía: "Đó là chuyện ba, bốn mươi năm trước, có quan hệ gì tới ngươi? Ngươi không suy nghĩ tới nếu không có Địch Áo, không có Ngõa Tây Lý tiên sinh, không có những người bạn này, nhà ngươi đã sớm chết vài chục lần, ngay cả xương cũng mục rữa từ lâu rồi."
Ca Đốn để Lôi Mông tùy ý lắc lư thân thể của mình, vẻ mặt vẫn cứng ngắc như pho tượng.
"Ta phát hiện thằng ngốc nhà ngươi còn sống tới ngày nay đúng là kỳ tích mà." Y Toa Bối Nhĩ cười lạnh nói: "Còn có, sư phụ của ngươi nhất định là một lão già cổ hủ cả người tỏa mùi hôi rất khó chịu, phương pháp giáo dục thất bại tới cực điểm, để cho đồ đệ của mình vĩnh viễn sống trong cừu hận có ý nghĩa gì không?"
"Y Toa Bối Nhĩ, ngươi nói gì?" Ca Đốn giận dữ.
"Ta đang nói ngươi, ngươi và lão sư của ngươi đều là phản đồ Thiên Không Thành." Y Toa Bối Nhĩ lạnh lùng nói.
"Ngươi, ngươi …" Ca Đốn giận đến đỏ bừng cả mặt, nếu như không phải là quen biết chung đụng đã lâu, trải qua nhiều lần nguy cơ gieo xuống cảm tình sâu đậm, có lẽ hắn đã xuất thủ đánh người rồi.
"Huy chương Thiên Không Thành là con gì? Là Kim Thứu (ưng sư, loại chim đầu chim ưng thân sư tử). Kim Thứu tượng trưng cho cái gì? Là tự do." Y Toa Bối Nhĩ nói tiếp: "Ban đầu Thiên Không Thành liên hợp với Nguyệt Ảnh đế quốc, Sư Tâm đế quốc đối kháng Thần Vực là do các võ giả Thiên Không Thành không muốn bị Thần Vực khống chế, bọn họ muốn tự do. Ha ha, kể từ khi Áo Nhĩ Sắt Nhã đến Thiên Không Thành, Thiên Không Thành phát sinh biến hóa quá lớn, Ca Đốn, ngươi dám nói ngươi không phải là phản đồ? Ngươi dám nói các ngươi không có phản bội tổ tiên của mình?"
Ca Đốn há mồm cứng lưỡi, một chữ cũng không nói ra được, lời Y Toa Bối Nhĩ nói đúng là lịch sử Thiên Không Thành, Kim Thứu chính là tượng trưng của tự do.
"Không có kiến thức thật sự là đáng sợ." Y Toa Bối Nhĩ tiếp tục cười lạnh nói: "Ca Đốn, những lúc không có chuyện gì thì xem nhiều sách một chút. Kể từ thời Đại Tai Biến cho tới nay, các đại nhân vật kia làm ra bao nhiêu chuyện xấu rồi? Hôm nay bọn họ bởi vì quan hệ ích lợi xưng huynh gọi đệ với nhau, tuyên bố bọn họ là chính nghĩa, ngày mai tùy theo lợi ích biến hóa sẽ lập tức rút đao khiêu chiến với những huynh đệ cũ, tuyên bố đối phương là hóa thân của tà ác. Những chuyện tương tự còn ít lắm sao? Ca Đốn, ngươi muốn làm công cụ của bọn hắn?"
Sắc mặt Ca Đốn giờ phút này đã từ hồng chuyển sang trắng, vẻ mặt càng thêm ngốc nghếch.
"Đối với các bậc hiền triết, tổ tiên Thiên Không Thành trải qua nhiều lần xung đột tử trận thì Phong Ngân là một anh hùng chân chính, bởi vì hắn trừ đi gian tế do Thần Vực phái tới, không đúng sao?" Y Toa Bối Nhĩ bĩu môi: "Quên đi, lười nói với thằng ngốc như ngươi, tự ngươi suy nghĩ cho kỹ đi, đắm chìm ở trong thù hận vài chục năm trước, rốt cuộc có ý nghĩa gì không? Nếu như ngươi vẫn kiên trì thì tùy ngươi quyết định. Thế nhưng ta cần phải cảnh báo trước với ngươi, làm như vậy sẽ làm cho các bằng hữu của ngươi thương tâm."
"Đúng vậy đó Ca Đốn, chuyện tình vài chục năm trước, ngươi còn nhớ đến làm gì?" Lôi Mông cũng nói theo: "Chúng ta hiện tại sinh sống không tốt sao?"
Từ phương thức khuyên giải mà nói, Lôi Mông không thể nào sánh bằng Y Toa Bối Nhĩ, hắn chỉ biết trực tiếp bảo Ca Đốn quên đi thù hận, cònY Toa Bối Nhĩ lại nhắm thẳng vào bản chất vấn đề. Ai là chính nghĩa, ai là tà ác, ai là bằng hữu, ai là địch nhân là do các đại nhân vật quyết định, không có nửa điểm quan hệ tới Ca Đốn. Vì thế hắn không cần thiết ôm hết tất cả cho nặng bụng, lại tự biến mình thành công cụ cho các đại nhân vật kia.
Tại sao không thể quên đi thù hận? Khi Áo Nhĩ Sắt Nhã đến Thiên Không Thành, không phải các võ giả Thiên Không Thành cũng quên mất tôn chỉ của tổ tiên hay sao?
Thu thập chiến trường xong xuôi, kiểm tra nhân số thương vong, liên quân lập tức trực chỉ Thánh Đế Tư thànhi. Trận chiến này có thể tính là một lần đại thắng rồi, chỉ chết mấy trăm người đã giành được thắng lợi to lớn. Dĩ nhiên là nhờ có đám người Tây Cách Thụy Na, nếu không có bọn họ ngăn cản ở phía trước, sợ rằng các võ sĩ bộ tộc đã sớm vọt vào giữa chiến trận, thương vong chắc chắn sẽ cao gấp mấy lần.
Hỏa Hống Thú của Ca Đốn cũng lập được công lớn, nhóm Cự Lang màu đen cơ hồ là bị Hỏa Hống Thú giải quyết, võ sĩ bình thường căn bản không có biện pháp đối phó mấy con sói da dày thịt béo đó, ngay cả đám người Tây Cách Thụy Na cũng khó lòng ngăn cản. Thế mà Hỏa Hống Thú lại có thể làm thịt gọn gàng và rất dứt khoát, không phải là lực lượng Hỏa Hống Thú mạnh hơn Võ Tôn, mà là vì vỏ quýt dày có móng tay nhọn, hai cái sừng nhọn trên đầu Hỏa Hống Thú y như hai cây hung khí có thể dễ dàng đâm thấu thân thể Cự Lang. Huống chi đối mặt với địch nhân ào tới đông đen như nước lũ, đám người Tây Cách Thụy Na căn bản không có thời gian đối phó, bí kỹ sát thương phạm vi lớn thì lực đạo sẽ bị phân tán, uy lực tự nhiên bị giảm mạnh không thể gây thương tổn cho chúng nó.
Lần này Tái Nhân Hầu tước đã chuẩn bị kỹ càng, một đường hành quân ngoại trừ cắm trại nghỉ ngơi ra, toàn bộ thời gian còn lại quân đội bọn họ thủy chung chưa từng ngừng lại.
Hành quân liên tục năm ngày, mọi người rốt cuộc xuyên qua Khắc Lý Tư bình nguyên tiến vào khu vực Thánh Đế Tư thành.
Sau đó có võ sĩ Thánh Đế Tư thành chạy tới liên lạc, Tây Cách Thụy Na hỏi thăm tin tức mới nhất thì kinh ngạc biết được chiến trường cách Thánh Đế Tư thành không xa, là do các bộ tộc võ sĩ bộc phát tiến công đầu tiên.
Căn cứ võ sĩ thuật lại tình hình lúc đó, Thủ hộ giả nhất tộc dẫn theo liên quân bộ tộc có thực lực rất mạnh, trải qua mấy ngày kịch chiến song phương thương vong không nhỏ. Có lẽ mọi người đều rõ ràng đây là một chiến dịch vô cùng trọng yếu, nên bất kể là liên quân bộ lạc hay là quân đội Thánh Đế Tư thành đều hạ quyết tâm, một phương liều mạng tiến công, phe bên kia dứt khoát tử chiến không lùi. Trong vòng vài ngày, chiến lực cao cấp của hai phe vẫn còn giữ vững trạng thái bất động, ngoại trừ tình thế nguy cấp mới xuất thủ vài lần, lúc bình thường chỉ đứng ở hậu phương quan sát thế trận. Bắt đầu từ ngày hôm qua, không biết tại sao bên phía liên quân bộ lạc tấn công cực kỳ hung mãnh, Các cường giả Thủ hộ giả nhất tộc cũng gia nhập chiến trường khiến cho áp lực Thánh Đế Tư thành đại tăng, cũng may thực lực Nhã Duy Đạt viện trưởng đủ cường hãn, cho tới bây giờ vẫn còn có thể kiên trì.