Khố Ni Nhĩ ho khan một tiếng, mở miệng nói trong ánh mắt mong chờ của Lộ Dịch Sĩ Bá tước: "Tình cảnh lúc đó ta thấy rất rõ ràng, Lộ Dịch Sĩ đại nhân đột nhiên vọt vào trong phòng nói đám người Địch Áo dung túng hung thú đả thương người, nói là nhân chứng vật chứng đều có. Nhưng khi Địch Áo hỏi chứng cớ ở đâu, Lộ Dịch Sĩ đại nhân lại không thể lấy ra, thẹn quá thành giận liền hạ lệnh cho nhóm võ sĩ thủ hạ bắt người. Mấy người Địch Áo phản kháng không cẩn thận giết chết một gã võ sĩ của đối phương, chuyện kế tiếp đại nhân cũng đã tận mắt nhìn thấy. Lộ Dịch Sĩ đại nhân chỉ vì tội danh không có thật mà phá hoại nơi này thành một mảnh phế tích."
Ngay khi Khố Ni Nhĩ nói xong, Lộ Dịch Sĩ đã ngây người ra, hắn cơ hồ không dám tin lỗ tai của mình nữa. Tại sao sự tình lại biến thành bộ dáng này? Không có đạo lý mà, chẳng lẽ Khố Ni Nhĩ đại nhân không nhận ra thiệt hơn trong đó? Không thể nào, tuyệt đối là không thể nào, nhất định là ảo giác.
Nhưng sau một lát, Tái Nhân cười lạnh đánh nát ảo tưởng của Lộ Dịch Sĩ: "Lộ Dịch Sĩ đại nhân, lúc này nhân chứng vật chứng đều có, ngươi còn điều gì để nói?"
"Đây là vu hãm." Qua hơn nửa ngày trời, Lộ Dịch Sĩ mới khàn giọng hô lớn y như con mèo bị dẫm phải đuôi: "Chuyện này hoàn toàn là vu hãm."
"Thế nào? Ngươi nói Khố Ni Nhĩ vu hãm ngươi?" Tái Nhân nhíu mày, hai mắt như lưỡi đao loạ quét qua người Lộ Dịch Sĩ.
"Không có, không có…" Lộ Dịch Sĩ Bá tước không tự chủ được rùng mình một cái, thanh âm theo đó nhỏ đi rất nhiều: "Ta nói bọn người kia đang vu hãm ta."
"Thật là buồn cười." Tái Nhân Hầu tước ngửa mặt lên trời cười ha hả, lạnh lùng nói với Lộ Dịch Sĩ: "Từ khi ta đứng ở chỗ này, bọn họ đã nói câu nào chưa? Chỉ có một mình ngươi hô loạn cả lên. Lộ Dịch Sĩ, ngươi cũng là Bá tước đại nhân, đừng để cho người khác coi thường."
Lộ Dịch Sĩ kinh ngạc nhìn sang Tái Nhân, rốt cuộc hắn đã hiểu ra vấn đề ở chỗ nào, duỗi ngón tay ra run rẩy chỉ vào Tái Nhân, nói: "Ngươi... ngươi giúp bọn hắn đối phó ta?"
"Ngươi cho rằng ngươi là ai? Đáng giá ta đối phó hay sao?" Tái Nhân Hầu tước cười lạnh nói: "Ta chỉ giúp công lý."
"Công lý?" Lộ Dịch Sĩ Bá tước giận quá thành cười, trên thực tế trong bất kỳ một lãnh địa nào lãnh chủ cũng có quyền khống chế tuyệt đối. Có thể nói ở nơi đó lãnh chủ chính là công lý. Các bình dân sống trong lãnh địa tốt hay xấu hoàn toàn tùy theo tâm tính lãnh chủ, vì thế chuyện này trở nên cực kỳ phức tạp. Bởi vì trăm ngàn người sẽ có trăm ngàn tính cách không giống nhau, có Đặng Khẳng được con dân vô cùng kính yêu, cũng có Lộ Dịch Sĩ Bá tước xem dân chúng như con kiến hôi.
Lúc nãy ở trong thanh lâu, Lộ Dịch Sĩ toàn lực thúc dục Chân Hồng Chi Vũ các võ sĩ thuộc hạ của hắn chỉ bị Địch Áo gây thương tích tạm thời mất đi lực chiến đấu, nhưng đoạt đi tính mạng những gã võ sĩ kia chính là hỏa diễm từ Chân Hồng Chi Vũ.
Lộ Dịch Sĩ Bá tước có thể dùng phương pháp khác tấn công Địch Áo, tuy nói thành công hay không còn chưa biết, nhưng ít nhất hắn cũng phải thử trước đã. Chỉ đơn giản là vì hắn không muốn tốn quá nhiều trắc trở, trực tiếp dốc toàn lực công kích mới là con đường nhanh gọn nhất. Đối với hắn thì tính mạng mười mấy tên thuộc hạ không đáng giá để hắn nhẫn nại.
"Lộ Dịch Sĩ, thoạt nhìn ngươi đã không còn thích hợp tiếp tục đảm nhiệm Bá tước lĩnh." Tái Nhân Hầu tước thản nhiên nói: "Chỉnh lại chính vụ ở Bá tước lĩnh đi, ta sẽ triển khai hội nghị Bá tước để quyết định phương hướng xử lý ngươi."
"Không cần phải phiền toái như vậy." Lộ Dịch Sĩ Bá tước cười to nói: "Tái Nhân Hầu tước, thoạt nhìn Đường Ân hầu hạ ngài rất thoải mái, hắc hắc, không phải là ngài muốn ta cút đi, sau đó để cho Đường Ân ngồi vào vị trí Bá tước của ta hay sao?" Lộ Dịch Sĩ Bá tước rốt cuộc kịp thời phản ứng, chỉ có một cách giải thích hợp lý khi Tái Nhân Hầu tước vô cớ chỉa đầu mâu sang hướng hắn. Đó là Đường Ân Nam tước đã được Tái Nhân Hầu tước tín nhiệm, hơn nữa Tái Nhân Hầu tước muốn Đường Ân tiến thêm một bước nên phải có người nhường đường, mà thằng xui xẻo này chính là Lộ Dịch Sĩ hắn.
Nguyên nhân làm cho Lộ Dịch Sĩ mất đi lý trí chính là Tái Nhân Hầu tước muốn triển khai hội nghị Bá tước, đây chính là muốn hắn chết. Nếu như chỉ muốn tước đoạt tư cách lãnh chủ của một vị Bá tước lĩnh, Tái Nhân Hầu tước chỉ cần tìm được sơ hở và moi ra chứng cớ là được rồi. Ban đầu hắn có thể ngồi vào vị trí này là vì được Tái Nhân Hầu tước tín nhiệm, bây giờ mất đi tín nhiệm Tái Nhân Hầu tước hoàn toàn có thể bảo hắn lập tức cút đi. Quyết định triển khai hội nghị Bá tước là vì muốn triệt để tước đoạt quyền hạn thế tập của gia tộc hắn. Tuy nói hiện tại nữ nhi duy nhất của hắn đã chết, nhưng có thể lựa chọn một thanh niên thích hợp ở trong họ hàng gần tiếp tục thừa kế vinh quang của hắn. Tái Nhân Hầu tước hành động như thế này là muốn phá hủy hết thảy mọi thứ thuộc về hắn.
"Ngại phiền toái?" Tái Nhân Hầu tước hơi kinh ngạc, lát sau mới nhạt giọng nói: "Đúng lúc ta cũng rất chán ghét những người phiền toái, Lộ Dịch Sĩ Bá tước, ngươi chỉ cho ta một phương pháp xử lí nhanh chóng và đơn giản đi nào."
"Có !" Lộ Dịch Sĩ Bá tước nhe răng cười nói: "Dùng phương thức võ sĩ."
Vừa dứt lời, Lộ Dịch Sĩ Bá tước đã phóng lên cao, hàng nghìn hàng vạn ngọn lửa điên cuồng lan tràn ra bốn phía, khu vực vườn hoa trong nháy mắt biến thành một biển lửa nóng bỏng, hắn tình nguyện nguyên lực tràng của mình lập tức trống rỗng, thậm chí là nát bấy cũng muốn địch nhân phải trả giá lớn cho quyết định tàn ác kia.
Tái Nhân Hầu tước híp hai mắt lại, nguyên lực chiến giáp màu đỏ đã bao phủ toàn thân hắn, sau đó thân hình hắn hóa thành một đạo lưu quang bay lên nghênh đón Lộ Dịch Sĩ Bá tước. Hỏa diễm điên cuồng chấn động căn bản không có cách nào tạo thành thương tổn đối với hắn. Vừa tiếp cận đối thủ, Tái Nhân Hầu tước đã vung quyền đánh vào ngực Lộ Dịch Sĩ Bá tước, quyền phong nhẹ nhàng xuyên thấu qua thân thể Lộ Dịch Sĩ Bá tước.
"Đa tạ." Tái Nhân Hầu tước thản nhiên nói, hắn không buông thả bí kỹ là vì bất kỳ bí kỹ nào cũng không thể ngăn cản Lộ Dịch Sĩ Bá tước tự hủy nguyên lực tràng, ngược lại sẽ dẫn phát nó nổ tung càng thêm hung mãnh.
Biển lửa nhanh chóng tắt ngấm, quang mang trong mắt Lộ Dịch Sĩ Bá tước ảm đạm xuống, chỉ một quyền này đã giúp cho hắn đột nhiên hiểu ra rất nhiều việc. Có thể dùng lực lượng áp đảo nhẹ nhàng phá hủy quá trình hắn liều mạng vận chuyển bạo phát Tâm Luân có ý nghĩa Tái Nhân Hầu tước đã tiến vào hàng ngũ Võ Tôn cao cấp. Trước giờ hắn xem con dân và nhóm võ sĩ thuộc hạ ở trong lãnh địa như con kiến hôi, Tái Nhân Hầu tước cũng nhìn hắn như một con kiến hôi, hai chữ "đa tạ" kia tràn đầy mùi vị giễu cợt và khinh miệt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Tối nay ngươi lập tức động thân chạy về đế đô." Trong một lò rèn vắng vẻ ở Thánh Đế Tư thành, hai bóng người đang thấp giọng trò chuyện với nhau, đang nói chuyện là một người trung niên mặc trang phục quản gia.
"Vâng, đại nhân." Gã thợ rèn dáng người thô ráp một mực cung kính hồi đáp.
"Sự tình trọng đại nên ta không thể viết thơ, ngươi chỉ cần mang một lời nhắn về là được." Người trung niên kia do dự một lát, chậm rãi nói.
"Lời nhắn?"
"Ừ." Người trung niên kia nhìn ra bên ngoài chốc lát, sau đó mới cẩn thận nói nhỏ: "Chúng ta đã tìm được phương vị Ngõa Tây Lý, Địch Uy đại nhân chuẩn bị quyết đấu với Ngõa Tây Lý."
Sắc mặt gã thợ rèn khá phức tạp, diện mạo thô bỉ không có nghĩa là hắn ngu đần, trên thực tế ở trong quần thể những người như bọn họ ngay từ nhỏ đã được bồi dưỡng và nghiêm khắc huấn luyện đủ loại phương diện.
Tìm được Ngõa Tây Lý rồi? Hơn nữa Địch Uy đại nhân chuẩn bị xuất thủ? Chuyện này bọn họ không thể tham dự, bảo hắn mang tin nhắn trở về đế đô rốt cuộc là có ý gì?
"Ngươi thu thập nhanh đi, lập tức động thân." Người trung niên kia có vẻ không yên lòng, lại lặp lại một lần: "Ta cũng phải trở về, ha hả, mọi người đều biết chủ quan đại nhân của chúng ta rất khó lòng hầu hạ."
"Vâng, đại nhân." Thợ rèn cũng cười theo, nói: "Thật ra ta cũng không cần thu thập gì nhiều, mang theo một ít tiền tài là có thể đi ngay."
"Ừ, đi đường cẩn thận, cần phải mang tin tức kia về đế đô cho bằng được, hiểu không?" Người trung niên kia dặn dò thêm lần nữa.
"Đại nhân, ngài yên tâm." Gã thợ rèn gật đầu lĩnh ý.
"Tốt." Người trung niên kia thở ra một hơi, sau đó bước ra khỏi phòng. Theo lý thuyết khi khai báo nhiệm vụ cho mật thám nằm vùng không cần phải khẩn trương, nhưng người trung niên kia đã lại toát mồ hôi lạnh toàn thân, vừa đi ra đường phố liền nghi thần nghi quỷ nhìn chung quanh hồi lâu, sau khi thấy không có điểm gì khác lạ mới vội vã rời đi.
Gã thợ rèn ở trong phòng cũng không dám chậm trễ, tùy tiện thu thập một vài thứ rồi đi tới hậu viện, sau đó dẫn một con ngựa ra bắt đầu hành trình.
Đường phố vang lên tiếng vó ngựa, qua thêm một lát nữa cửa thành sẽ phải đóng. Hắn đã nhận ra trong lòng cấp trên cực kỳ bất an, loại bất an cũng lây sang cho hắn, cho nên hắn không dám dừng lại quá lâu, chỉ muốn lập tức rời khỏi tòa thành thị đáng sợ này.
Một đường chạy vội trên đường phố, mặc dù trong lòng vạn phần lo lắng nhưng nếu chạy vội quá sẽ có đội tuần tra xuất hiện can thiệp. Như vậy ngược lại sẽ thêm phiền toái, hắn nhất định phải khống chế tâm tình của mình.