Trong mắt mọi người toát ra nỗi khiếp sợ, hâm mộ không phải là trường hợp cá biệt. Thế nhưng loại chuyện này bọn hắn hâm mộ không nổi, võ giả trên đời này đâu chỉ có ngàn vạn, có thể may mắn mời được một vị cường giả Thánh cấp làm đạo sư chỉ có vài người mà thôi.

Ca Đốn bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn Địch Áo, cười cười nói: "Chúc mừng ngươi, thế nhưng ngươi cũng phải cẩn thận đấy, ta sẽ đuổi theo rất nhanh."

"Còn có ta nữa !" Lôi Mông nghiến răng nghiến lợi nói: "Sớm muộn gì ta cũng vượt qua hai người các ngươi."

"Ngươi?" Ca Đốn nhìn sang Lôi Mông muốn nói lại thôi, chỉ thở dài một hơi.

"Ngươi than thở là có ý gì?" Lôi Mông nổi giận.

Ca Đốn lộ vẻ rất kinh ngạc, hỏi: "Ngươi thật sự không biết?"

"À !" Lôi Mông chợt nhớ tới Ngõa Tây Lý và Tây Cách Thụy Na đang ngồi ở đây nên cố đè nén cảm xúc xuống: "Ngươi không nói ta làm sao biết?"

Ca Đốn nháy mắt ngó chừng Lôi Mông, một hồi lâu sau mới gật đầu giơ vẻ mặt như hiểu ra, chậm rãi nói: "Quả nhiên là người không biết luôn luôn hạnh phúc."

Mọi người nhất thời đồng thời nở nụ cười, ở bên kia Lôi Mông lớn tiếng kêu la bảo Ca Đốn đi ra ngoài đấu một trận, không khí trong phòng ăn lại khôi phục náo nhiệt như thường ngày. Cỗ lực xung kích tinh thần Địch Áo mang đến cho mọi người đã bị tiếng cười hòa tan.

Địch Áo nhìn sang Ca Đốn và Lôi Mông, trong lòng cũng rõ ràng là hai người này đang cố ý chọc cười để hòa hoãn không khí cổ quái trong phòng ăn. Sở dĩ xuất hiện cục diện lúc trước là bởi vì Địch Áo không giống Tuyết Ny, Tuyết Ny đã sớm đứng ở vị trí Quang Mang võ sĩ đỉnh phong, thời gian tấn chức Cực Hạn võ sĩ đã sớm nằm trong dự liệu của mọi người, chỉ khác nhau ở chỗ sớm hay muộn mà thôi.

Còn tốc độ Địch Áo lên cấp đã có thể coi là kinh thế hãi tục rồi, không có ai nghĩ tới hắn lại đột phá lần nữa từ Quang Mang võ sĩ cấp tám trực tiếp tấn thăng đến Cực Hạn võ sĩ? Cho nên tin tức này vừa lan ra liền khiến cho rất nhiều người có cảm giác hấp thu không nổi.

Lao Lạp ngồi ở bên cạnh Địch Áo, hai mắt đột nhiên vụt sáng, ngó sang bên này một lúc rồi lại ngó bên kia một lát. Hiển nhiên nàng vẫn không rõ tại sao những người này lúc thì quá nghiêm túc lúc thì thoải mái cười to như vậy.

"Ài." Môn La thở dài tiếc nuối: "Nếu biết ngươi có thể tấn chức Cực Hạn võ sĩ sớm như vậy, ngày đó ta nên tỷ thí với ngươi một lần thì tốt rồi. Bây giờ hình như không còn cơ hội nữa rồi."

Không đợi Địch Áo nói gì, Y Toa Bối Nhĩ ở một bên cười cười: "Vì sao không có cơ hội? Ngươi bây giờ hoàn toàn có thể khiêu chiến Địch Áo nha, chúng ta sẽ không ngăn cản ngươi."

"Ta tình nguyện ngươi ngăn cản ta." Môn La cười khổ nói: "Khiêu chiến Cực Hạn võ sĩ? Ta đây chưa có cái dũng khí đó."

Lời Môn La nói rất có kỹ xảo, một phương diện âm thầm lộ ra quan hệ giữa bản thân hắn và Địch Áo rất quen thuộc, một phương diện khác lại thổi phồng Địch Áo để củng cố độ thân mật.

"Chỉ là tỷ thí mà thôi, có cần nói nghiêm trọng như vậy không?" Địch Áo cười cười, hắn cũng có hảo cảm đối với Môn La, không cần biết người này có mục đích như thế nào, chỉ bằng vào vào biểu hiện của Môn La ngày hôm đó, tình nguyện mạo hiểm đắc tội Phỉ Tể Đại công đã chứng tỏ hắn cố định đứng ở bên phía đám người Địch Áo, vì thế đã được mấy người Địch Áo tiếp nhận thiện ý.

"Đúng rồi, Địch Áo, hẳn là phụ thân ta và Tái Nhân Hầu tước sắp đến rồi." Tác Phỉ Á bỗng nhiên nhẹ giọng nói với Địch Áo.

Địch Áo gật đầu, hắn tự nhiên hiểu ý Tác Phỉ Á, Đường Ân Nam tước lớn từ xa chạy tới đây không thể nào là vì thăm hỏi hắn, tất cả mọi người ở chỗ này đều biết rõ người mà hắn chân chính muốn gặp là ai. Thế nhưng Địch Áo còn chưa nhắc chuyện này với Ngõa Tây Lý, cũng không có cách nào cấp cho Tác Phỉ Á một đáp án rõ ràng.

Môn La ngồi ở bên cạnh cũng dựng lỗ tai lên nghe, nếu như Ngõa Tây Lý không muốn gặp Đường Ân Nam tước, nói vậy hẳn là Tái Nhân Hầu tước cũng không có một chút hi vọng.

"Tiểu nha đầu, có lời gì thì cứ nói, quanh co lòng vòng làm cái gì?" Lúc này Ngõa Tây Lý bỗng nhiên ngẩng đầu lên, cười cười nhìn sang Tác Phỉ Á.

Tác Phỉ Á xấu hổ đỏ mặt, dùng ánh mắt cầu trợ nhìn qua Địch Áo. Mặc dù nàng là hôn thê Địch Áo, ở trước mặt Ngõa Tây Lý tự nhiên phải ngại ngùng lên tiếng. Địa vị song phương chênh lệch quá xa, Địch Áo lại không có cha mẹ, Ngõa Tây Lý chính là trưởng bối duy nhất của Địch Áo, căn cứ tâm lý vợ trẻ nhìn thấy cha mẹ chồng, Tác Phỉ Á đối mặt với Ngõa Tây Lý hơi mất tự nhiên, lời ăn tiếng nói cũng không dám dứt khoát như thường ngày.

"Đạo sư, ngài đừng trêu cợt Tác Phỉ Á." Địch Áo cười nói, nếu như Ngõa Tây Lý thật sự không muốn gặp Đường Ân Nam tước và Tái Nhân Hầu tước, sợ rằng hắn sẽ không thèm nói với Tác Phỉ Á nửa câu. Bây giờ nhìn lại Ngõa Tây Lý chợt nổi tính trẻ con trêu đùa Tác Phỉ Á mà thôi.

"Ta đâu có nói là không gặp người chứ, các ngươi đó !" Ngõa Tây Lý mỉm cười lắc đầu: "Cũng không biết lão đầu gần chết như ta đây có gì hay để gặp."

Những lời này không có người nào dám nhận, giống như Phỉ Tể Đại công nằm trên giường không dậy nổi vậy, nếu như không phải là Kiều Trì làm quá mức, mấy người Địch Áo gan lớn cỡ nào cũng phải nhẫn nhịn, không cần thiết chạm phải phiền toái không cần thiết. Mặc dù nhìn từ bề ngoài Ngõa Tây Lý đang đứng ở thời kỳ suy thoái, nhưng chỉ cần Ngõa Tây Lý ngồi ở chỗ này, hắn chính là đại biểu cho bá giả quyền uy vô thượng, không có một ai dám mạo phạm.

"Đạo sư." Địch Áo muốn nói lại thôi.

Ngõa Tây Lý khoát khoát tay: "Ta có tâm ý nắm chắc, ngươi đừng quản làm gì, chờ bọn hắn tới thì bảo bọn họ tới gặp ta là được rồi."

Một nơi cách trang viên trên trăm dặm, một đội kỵ sĩ đang phi nhanh trên vùng đồng cỏ, hai người dẫn đầu chính là Đường Ân Nam tước và Tái Nhân Hầu tước, nhìn bộ dạng hai người đang cực kỳ sốt ruột, ngay cả xe ngựa cũng không có chuẩn bị, mà trực tiếp cưỡi ngựa một đường chạy tới đây. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Cũng may bọn họ đều là võ sĩ thực lực cường đại, mặc dù đã quen cuộc sống an nhàn sung sướng, nhưng điểm khổ nho nhỏ này vẫn có thể chịu đựng được. Huống chi mấy chuyện vặt vãnh như cắm trại nấu ăn đã có đám thủ hạ đi làm.

"Nghỉ ngơi ở chỗ này được không?" Đường Ân Nam tước cho ngựa chạy chậm lại, quan sát bốn phía địa hình hồi lâu mới nói: "Ngày mai hẳn là có thể đến."

"Ừ." Tái Nhân Hầu tước gật đầu, cười nói: "Nghỉ ngơi một lát cũng tốt, hơn kém một ngày không sao cả, thật ra đã lâu lắm rồi ta không được thử cảm giác cắm trại ngoài trời.

Giờ phút này Tái Nhân Hầu tước tỏ thái độ đối với Đường Ân không giống trước, mơ hồ xem Đường Ân như một người ngang hàng cùng vị trí với hắn. ai bảo người ta có một đứa con rể tốt như vậy chứ. Tái Nhân Hầu tước cảm thấy vô cùng may mắn vì quyết định ban đầu của mình. Khi đó mặc dù hắn phán đoán thực lực vị đạo sư thần bí của Địch Áo nhất định không kém, nhưng ai có thể tưởng tượng được người ta lại là cường giả Thánh cấp.

Tái Nhân Hầu tước đã sớm nghe thấy thủ hạ dưới trướng Phỉ Tể Đại công có hai gã Võ Tôn cao cấp, nhưng ở trước mặt Địch Áo đạo sư còn không bằng con dê con chó. Điều này làm cho Tái Nhân Hầu tước khiếp sợ, đồng thời càng thêm kiên định ý nghĩ của mình. Tuy nói nhân vật tầng thứ này hỉ nộ ái ố thường thường chỉ dựa vào một ý niệm. Thân phận Hầu tước trước mặt Thánh giả căn bản là vô dụng, cũng may Môn La lần này kịp thời tỏ rõ lập trường, Tái Nhân tự ngẫm nghĩ chỉ dựa vào điểm này hẳn là có thể khiến cho đối phương chú ý.

Ăn xong một bữa đơn giản, các võ sĩ ngồi quanh đống lửa tán gẫu. Tái Nhân Hầu tước ngồi đối diện với Đường Ân, hắn có vài lời muốn nói, Đường Ân cũng có vài chuyện cần thương lượng với Tái Nhân Hầu tước. Trước kia bọn họ không có mối quan hệ gần gũi gì, ở giữa còn cách một người là Lộ Dịch Sĩ Bá tước nên cơ hội gặp nhau rất ít, còn khá xa lạ với nhau. Mặc dù rất muốn tạo mối quan hệ tốt với đối phương nhưng không biết nên bắt đầu như thế nào.

"Ta nhận được một tin tức." Tái Nhân Hầu tước nhẹ giọng nói: "Phỉ Tể Đại công bệnh nặng quấn thân đã sống không được bao lâu nữa."

"Hai mươi năm trước, ta từng nhìn thấy Phỉ Tể Đại công một lần, lúc ấy hắn có vẻ rất trẻ tuổi." Đường Ân cau mày nói: "Thân là một Thánh Vũ Sĩ, bệnh tình của hắn thật sự kỳ lạ."

Nói chuẩn xác thì bảy, tám năm trước, Phỉ Tể Đại công còn có lực ảnh hưởng cực mạnh đối với các Hầu tước lĩnh, nhưng sau đó biến chuyển quá đột ngột. Hơn nữa, bản thân Phỉ Tể Đại công vẫn không có công khai lộ mặt nên khó tránh khỏi khiến cho người ta hiểu lầm.

"Việc xấu trong nhà." Tái Nhân Hầu tước cười hắc hắc nói: "Phỉ Tể Đại công là bị tức giận quá độ mới bệnh."

"Cái gì việc xấu trong nhà?" Đường Ân sinh ra hứng thú, Tư Phái Khắc và Sử Đế Văn ngồi bên kia cũng bu lại.

"Ta nói, hắc hắc... chỉ sợ ngươi nghe xong thì…" Tái Nhân Hầu tước cười mị mị thấp giọng nói: "Kiều Trì có một tên đệ đệ, hiện tại hắn vẫn mê mang bởi vì không biết nên gọi Phỉ Tể Đại công là phụ thân hay là ông nội."

"Trời đất?" Hai mắt Sử Đế Văn trừng to còn hơn cả mắt bò, nhịn không được chửi đổng lên.

"Không sai." Tái Nhân Hầu tước nói: "Thật ra đây là truyền thống của Đại công lĩnh, bắt đầu từ Phỉ Tể Đại công, những chuyện xảy ra tương tự cũng không ít, các ngươi không biết gì sao? Phu nhân Công tước hiện tại chính là cháu gái của vị phu nhân thứ nhất đó."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play