Lúc này, Lôi Mông và Ca Đốn sóng vai đi tới, Lôi Mông đứng thật xa nói vọng ra cửa: "Địch Áo vẫn chưa về hả?"
"Không thấy !" Y Toa Bối Nhĩ mặt mày u sầu đáp, sau đó nháy mắt ra hiệu cho Lôi Mông: "Địch Áo… ai..."
"Than thở gì đó?" Lôi Mông ngẩn người, hỏi dò: "Xảy ra chuyện gì?"
"Chẳng lẽ ngươi không thấy quân đội bộ tộc võ sĩ, còn có bầy chim ưng, đàn sói vô cùng vô tận. Ta lo lắng, Địch Áo hắn..."
Lôi Mông lập tức hiểu ý Y Toa Bối Nhĩ, cố ý dùng chất giọng khinh thường trả lời: "Vậy thì thế nào? Đã quên chúng ta từng nói với ngươi chuyện tên Mễ Nhĩ rồi hả? Ngay cả Phong hệ Cực Hạn võ sĩ cũng chạy không thoát Địch Áo đuổi giết, ngươi cho rằng những tên dã nhân kia có thể tạo thành uy hiếp đối với Địch Áo?"
"Trừ phi vừa mới bắt đầu bọn họ đã vây khốn Địch Áo, nếu không, cho dù nhân số bọn họ nhiều hơn nữa cũng không có ý nghĩa." Ca Đốn nói.
"Không sai !" Lôi Mông dùng sức gật đầu mạnh một cái, nói: "Y Toa Bối Nhĩ, ngươi đã gặp Tái Nhân Hầu tước rồi, cảm giác thế nào?"
Y Toa Bối Nhĩ không hiểu tại sao Lôi Mông lại nhắc tới Tái Nhân Hầu tước, nhưng nàng biết Lôi Mông đang phối hợp với mình nên suy nghĩ một lát, thật tình trả lời: "Đó là một người rất quyết đoán." Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
"Hắn cường đại hơn Phật Lang Duy không? Nhưng mà Phật Lang Duy quấy nhiễu Hầu tước lĩnh của hắn nhiều năm như vậy, hắn vẫn không có biện pháp bắt giữ Phật Lang Duy, đó là tại sao?" Lôi Mông tự hỏi từ đáp: "Bởi vì Phật Lang Duy là một Phong hệ Cực Hạn võ sĩ, nghe nói Phật Lang Duy chỉ tinh tu hai loại bí kỹ, một là Phong Ưu Nhã, một là Tật Phong Tấn Ảnh. Mặc dù đánh không lại Tái Nhân Hầu tước, nhưng nếu hắn một lòng muốn chạy giữ mạng chắc chắn không có ai ngăn nổi."
"Ta dám nói, Địch Áo có thành tựu về bí kỹ Phong Ưu Nhã tuyệt đối không thua kém Phật Lang Duy." Ca Đốn nói.
Tác Phỉ Á thở dài nặng nề, loại kịch nói thô lậu này làm sao lừa gạt nàng được, nhưng hiểu thuộc về hiểu, nhưng nàng có thể làm gì đây?
Y Toa Bối Nhĩ thấy Tác Phỉ Á không có phản ứng, thật cẩn thận bước đến trước người Tác Phỉ Á nhìn lén sắc mặt, kết quả là thấy Tác Phỉ Á cấp cho nàng ánh mắt xem thường vì vở hài kịch quá tệ kia.
"Hì hì !" Y Toa Bối Nhĩ ôm lấy cổ Tác Phỉ Á, ngồi ở trên đùi Tác Phỉ Á, cười hì hì nói: "Công chúa nhỏ của ta ơi, bây giờ yên tâm chưa?"
"Quỷ gây sự, ngươi có thể an tĩnh một hồi hay không?" Tác Phỉ Á tức giận nói, thật ra nàng cũng rõ ràng ưu thế của Địch Áo, nhưng mà Địch Áo thủy chung không có xuất hiện, nàng không thể khống chế được nội tâm lo lắng, tinh thần mất tự chủ cứ suy nghĩ đến những chuyện xấu có thể xảy ra.
Đúng lúc này, một đoàn xe đang tiến gần làm cho bọn họ chú ý, Tác Phỉ Á lập tức đứng lên khẩn trương nhìn tới đoàn xe kia. Tình huống tương tự đã đã diễn ra mấy lần rồi, chỉ cần có người ngoài đến gần trang viên, Tác Phỉ Á sẽ trở nên cực kỳ khẩn trương, nàng mong mỏi Địch Áo đột nhiên từ trong đoàn xe nhảy ra và mang vui mừng đến cho nàng.
Chốc lát sau, đoàn xe dừng ở trước cửa trang viên, người đầu tiên nhảy ra khỏi buồng xe không phải là Địch Áo, mà là một võ sĩ trung niên khoảng chừng ba mươi tuổi, tướng mạo anh tuấn. Hắn mỉm cười gật đầu chào hỏi đám người rất Tác Phỉ Á hữu hảo: "Tác Phỉ Á, Y Toa Bối Nhĩ, lại gặp mặt rồi, các ngươi có khỏe không? Ca Đốn, Lôi Mông, các ngươi đã ở đây hả?"
"Môn La, lần này đưa vật gì tốt tới cho chúng ta đây?" Lôi Mông cười nói.
Môn La là con trưởng của Tái Nhân Hầu tước, cũng là người thừa kế thứ nhất Hầu tước lĩnh. Kể từ khi Thánh Đế Tư học viện và Tái Nhân Hầu tước ký kết hiệp ước, quan hệ song phương đã gần gũi hơn trước nhiều. Hơn nữa, bọn họ từng sóng vai chiến đấu với nhau, trong quá trình đàm phán song phương cũng không có tính toán chi li. Sau đó đồng lòng lấy ra nửa thành nhường cho Đường Ân Nam tước, phương thức phân phối như vậy hiển nhiên làm cho tất cả đều vui vẻ.
Đó là vì bọn họ đủ thông minh, không cần thiết vì tăng thêm một ít lợi ích mà ảnh hưởng đến quan hệ đồng minh. Huống chi, cũng không có ai dám bảo đảm các bộ lạc võ sĩ không quay đầu giết ngược trở lại, nếu một ngày như vậy chợt tới, bọn họ còn phải sóng vai chống đỡ ngoại địch. Chỉ vì lợi ích nho nhỏ mà phá hư quan hệ tín nhiệm song phương, sau này còn có thể chân thành hợp tác hay không?
Vì như thế, sau đợt đàm phán, Tái Nhân Hầu tước lực mạnh dạn mời Tây Cách Thụy Na đến Hầu tước lĩnh làm khách, Tây Cách Thụy Na lại đáp ứng vô cùng sảng khoái.
Các cường giả đời trước tăng cường quan hệ lẫn nhau, đám người trẻ tuổi cũng không có nhàn rỗi. Môn La nhận lệnh Tái Nhân Hầu tước tiếp cận tiểu đội Tác Phỉ Á, Ca Đốn, Lôi Mông, sau khi tìm hiểu một đoạn thời gian, hắn lại thật sự cảm thấy hứng thú với đoàn thể nho nhỏ này, bắt đầu mở lòng kết giao chân chính. Mặc dù tính cách hắn tương đối thâm trầm như vị phụ thân Tái Nhân Hầu tước của hắn, không phải là hạng người tốt lành gì. Nhưng ở trước mặt đám người Tác Phỉ Á, hắn thủy chung luôn biểu hiện khiêm tốn hữu lễ, có câu nói "nộ quyền không đánh mặt người đang cười" (giận mấy cũng không đánh người cười). Ngay từ đầu đám người Tác Phỉ Á đã không có lý do gì để cố ý bài xích Môn La, mấy ngày giao tiếp với nhau, bọn họ đã xem Môn La như một bằng hữu bình thường, không thân thiết cũng không quá xa lạ.
"Ta lần này giới thiệu cho mọi người một gã bằng hữu của ta." Môn La đứng sang bên cạnh nhường lối cho một người thanh niên mặc trường bào màu đỏ chui ra buồng xe: "Kiều Trì, đến từ Đại công lĩnh."
Đại công ở phương bắc chỉ có một, đó là Phỉ Tể lớn Công tước.
Trong lòng Ca Đốn và Lôi Mông liền thất kinh, vội vàng gật đầu nói: "Ngươi khỏe !"
"Các ngươi khỏe !" Gã thanh niên tên là Kiều Trì mỉm cười đáp lại.
"Kiều Trì, ta giới thiệu cho ngươi !"
Môn La nói: "Vị này là Tác Phỉ Á tiểu thư, vị này là Y Toa Bối Nhĩ tiểu thư, vị này là Lôi Mông, vị này là Ca Đốn."
Kiều Trì gật đầu chào rất có phong độ, chỉ có điều trong lúc tầm mắt hắn rơi vào trên người Tác Phỉ Á đã lộ ra một tia thất vọng, hiện tại Tác Phỉ Á dung nhan tiều tụy, khí chất ôn nhu sáng rỡ bị giảm đi rất nhiều. Kiều Trì đã từng nghe nhiều chuyện có liên quan tới Tác Phỉ Á mới ôm hứng thú chạy tới đây, kết quả thấy bộ dạng Tác Phỉ Á tiều tụy mệt mỏi liền sinh ra cảm giác thất vọng.
Hắn chậm rãi đi đến trước mặt Tác Phỉ Á, nhẹ giọng nói: "Tác Phỉ Á tiểu thư, ta ở Đại công lĩnh đã nghe nói rất nhiều về nàng, có thể quen biết nàng là vinh hạnh của ta."
Tác Phỉ Á xoay đầu sang nơi khác, căn bản không có để ý tới Kiều Trì.
Chờ đợi giây lát thấy Tác Phỉ Á làm như không thấy, sắc mặt Kiều Trì trở nên lúng túng, cười khổ nói: "Là ta quá đường đột sao?"
"Chỉ là không đúng lúc thôi!"
Y Toa Bối Nhĩ thản nhiên nói, dù sao đối phương là do Môn La mang đến, nhìn trên mặt mũi Tái Nhân Hầu tước cũng không thể để cho khách nhân quá khó xử.
"Không đúng lúc?"
"Ừ !"
Trong lòng Y Toa Bối Nhĩ tràn đầy cảm giác bất đắc dĩ, tên này ngu ngốc hay sao? Nàng đã có ý tốt giúp đối phương có cơ hội xuống đài, nhưng hình như đối phương không lĩnh ý thì phải?
"Y Toa Bối Nhĩ, ngươi thích gì?" Lôi Mông đột nhiên cười hỏi.
"Ta hả?" Y Toa Bối Nhĩ nghiêng đầu suy nghĩ một lát, rồi đột nhiên nói: "Ta thích vũ nam."
Câu trả lời này quá mức kinh thiên rồi, ngay cả Tác Phỉ Á mặt mày âu sầu cũng nhịn không được bật cười thành tiếng, sau đó giơ tay đập một cái vào hông Y Toa Bối Nhĩ.
Trên mặt Y Toa Bối Nhĩ lộ vẻ không hiểu, lẩm bẩm: "Đánh ta làm gì? Ta nói sai hả?"
Kiều Trì trợn mắt líu lưỡi, đôi môi ngập ngừng hồi lâu cũng không biết nói gì cho tốt. Thật ra tiểu thư quý tộc hoặc là phụ nhân cao quý thường thích vũ nam, chuyện này cũng không tính là to lớn gì. Nhưng không có người nào dám nói công khai ra như thế, tựa như mấy vị lão gia quý tộc có thể tận tình đùa bỡn nhiều ít Vũ nương xem là thành vinh quang, chuyện tình phát sinh ở sau lưng sẽ không có ai quản, nhưng nếu ban ngày ban mặt lôi chuyện này ra nói sẽ để cho người đời nhạo báng.
"Ta…, ha hả, sau này ta nhất định mang tới cho nàng mấy vũ nam." Kiều Trì cười cười giả lả.
"Tốt tốt." Y Toa Bối Nhĩ đáp ứng vô cùng vui vẻ.
Kiều Trì liếc mắt nhìn về phía Y Toa Bối Nhĩ, trong mắt tràn đầy giễu cợt không thèm che dấu.
"La Y !" Y Toa Bối Nhĩ quay đầu lại kêu lên.
"Y Toa Bối Nhĩ tiểu thư, tìm ta có chuyện?" La Y lập tức chạy ra.
"Đi an bài cho khách nhân tôn quý của chúng ta mấy gian phòng thích hợp." Y Toa Bối Nhĩ vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu.
"Hiểu." La Y cười cười, cúi đầu khom lưng nói: "Mời đi theo ta."
Kiều Trì đã mất đi hứng thú nói chuyện với đám người Tác Phỉ Á, hiên ngang sải bước đi vào trang viên, chờ tất cả đội xe đã tiến vào trong, Lôi Mông mới nói với Môn La: "Môn La, ngươi có ý gì? Dẫn tên kia tới chỗ chúng ta làm gì?"
"Đó là một tên ngu ngốc, lại là thiếu gia Đại công lĩnh !" Môn La cười khổ nói: "Ngươi cũng biết, hắn nhất định phải tới thì ta có biện pháp gì?"
Y Toa Bối Nhĩ nhìn chằm chằm Môn La, chốc lát sau nàng ngoắc ngoắc tay với Môn La làm cho hắn cảm thấy sợ hãi hết hồn hết vía. Tiếp xúc được một đoạn thời gian ngắn, hắn đã hiểu rất rõ và thấm sâu vào tận tâm can, tiểu cô nương trước mắt này thông minh tới cực điểm, chỉ cần làm việc qua loa hoặc chểnh mảng một tý là có thể bị nắm điểm yếu ngay.
"Y Toa Bối Nhĩ tiểu thư có chuyện gì cần phân phó?" Môn La bất đắc dĩ đi tới.
"Ở chỗ này của ngươi..." Y Toa Bối Nhĩ dùng đầu ngón tay chỉ vào giữa ngực Môn La nói: "… cất giấu một ít món đồ không để cho ai biết."
"Không có, không có !" Môn La vội vàng lắc đầu: "Y Toa Bối Nhĩ, không nên nói giỡn." Một khi tội danh này được xác thực, hắn tất nhiên sẽ bị đám người Tác Phỉ Á bài xích, đến lúc đó xem như hắn kiếm củi ba năm tự thiêu một giờ rồi.
"Không có?" Y Toa Bối Nhĩ xoay chuyển trong mắt, chậm rãi nói: "Vậy ngươi nói cho ta biết, ừ, Kiều Trì đúng không? Hắn đi đến cái ao nhỏ này của chúng ta có mục đích gì?"
"Hắn tới vì Tác Phỉ Á." Môn La thở dài một hơi, hắn quyết định nói thẳng toàn bộ sự việc: "Hiện tại tin tức trên Khắc Lý Tư bình nguyên có khu vực mỏ mảnh vỡ tinh thần cực phẩm đã lan truyền đến Đại công lĩnh, bọn họ cũng muốn nhúng tay. Thế nhưng lực ảnh hưởng của Phỉ Tể Đại công càng ngày càng suy yếu, Sơn Đế Hầu tước ở phía nam chinh chiến với Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước nhiều năm liên tục khiến cho vô số con dân trôi dạt khắp nơi. Thế mà Phỉ Tể Đại công thủy chung không ra mặt can thiệp, từ đó có thể chứng minh Phỉ Tể Đại công đã gần đến tình cảnh lực bất tòng tâm rồi. Cho nên bọn họ suy nghĩ ra biện pháp này, nếu như Kiều Trì có thể giành được trái tim Tác Phỉ Á, bọn họ sẽ có một lý do hợp lý chen ngang vào chuyện này."
"Nằm mơ đi !" Y Toa Bối Nhĩ cười lạnh nói: "Vậy thì ý tứ Hầu tước đại nhân ra sao?"
"Bây giờ phương thức phân phối đã phi thường hoàn mỹ, bất kỳ một cánh tay dư thừa nào chen vào cũng phá hư sự hài hòa trong đó." Môn La cười nói: "Cho nên nhiệm vụ của ta là đứng xem náo nhiệt, nếu như Kiều Trì không thành công, ta sẽ nghĩ biện pháp làm nhục hắn, nếu như hắn thật sự thành công, ta sẽ công bố chuyện tình Kiều Trì ra ngoài, ta bảo đảm các ngươi sẽ phải nhường lại phần được phân chia lúc trước."