Ngày này, Địch Áo mới vừa đi ra cửa phòng liền thấy Ca Đốn đứng ở trước mặt Hỏa Hống Thú nói nhỏ, không biết đang làm gì đó, hắn không khỏi tò mò đi tới gần.
"Cái đồ kém cỏi, ta nói ngươi có thể phân rõ tốt xấu hay không hả?" Ca Đốn chỉ tiếc hận rèn sắt không thành thép gõ gõ vào đầu Hỏa Hống Thú, vừa nhét cái gì đó trong tay vào miệng Hỏa Hống Thú, nhưng Hỏa Hống Thú vẫn rung đùi đắc ý không chịu đi vào khuôn khổ.
"Có phải là ngươi cho rằng lão tử không có biện pháp xử ngươi hay không? Ngươi có ăn không hả? Ừ? Còn không ăn?" Ca Đốn liền giơ tay đánh một cái.
"Tại sao lại thế?"
Ca Đốn giật mình, vừa định giấu món đồ trong tay thì nhìn thấy người tới là Địch Áo, hắn ngừng động tác, vẻ mặt đau khổ nói: "Ngươi nói tại sao tên này không ăn chịu ăn vậy?"
Đợi đến lúc thấy rõ khối mảnh vỡ tinh thần trong tay Ca Đốn, Địch Áo không khỏi cảm thấy buồn cười: "Không ăn là không ăn, ngươi cần gì phải bắt buộc nó ăn? Cũng quá mức không giảng đạo lý đi."
"Nhưng nó không ăn mảnh vỡ tinh thần thì làm sao tiến hóa chứ?" Ca Đốn giận đến nổ phổi nói: "Miêu Tử của Lao Lạp mới có bao nhiêu tuổi, người ta đã tiến hóa một lần rồi, còn nó tại sao không biết cố gắng đây?"
"Ai nói cho ngươi biết yêu thú biến dị nhất định phải ăn mảnh vỡ tinh thần?" Địch Áo bất đắc dĩ nhìn sang Ca Đốn, những Hỏa hệ võ sĩ khác tìm trăm phương ngàn kế cũng không có được một con Hỏa Hống Thú. Ca Đốn lại tốt ngược, có Hỏa Hống Thú còn không biết dừng, nếu như tiến hóa là chuyện dễ dàng như vậy, sợ rằng địa vị chủ đạo hiện tại trên đại lục không phải là loài người rồi, mà là yêu thú mới đúng.
Ca Đốn vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, cứ giương mắt ngó chừng Hỏa Hống Thú, nếu như không phải lực lượng Ca Đốn không mạnh bằng Hỏa Hống Thú, đoán chừng hắn sẽ mạnh mẽ nhét vào lắm.
"Đi, đi, ta thấy mấy ngày qua ngươi cũng có tiến bộ chút ít." Địch Áo cố nín cười lôi Ca Đốn đi.
Một lát sau, trên quảng trường vang lên từng đợt thanh âm nổ vang do bí kỹ va chạm, Địch Áo và Ca Đốn chia ra đứng ở hai góc quảng trường, hai người không ngừng phóng thích bí kỹ, vừa dùng bí kỹ đánh tan công kích của đối phương, đồng thời cố gắng hạn chế tiêu hao nguyên lực của mình, nghe tựa hồ không khó nhưng trên thực tế đây không phải là chuyện đơn giản.
Bởi vì trước đó quy định không cho sử dụng Diễn Sinh bí kỹ, hai người chỉ có thể buông thả Liệt Diễm Trảm và Phong Nhận bình thường, hai loại bí kỹ này tiêu hao nguyên lực tương đối ít, vì thế phải tranh nhau hơn thua ở vấn đề thời gian.
Cho dù là vung cánh tay một ngàn lần cũng sẽ mệt mỏi, huống chi là buông thả bí kỹ, mỗi lần luyện tập xong Ca Đốn và Lôi Mông mệt mỏi cơ hồ lết đi cũng không nổi.
"Trời đất, các ngươi không chờ ta hả?" Thân ảnh Lôi Mông xuất hiện ở trên quảng trường, bất mãn nói.
"Không có gì khác nhau hết, dù sao ngươi cũng kiên trì không được bao nhiêu thời gian." Ca Đốn thừa dịp nói chuyện lặng lẽ thở phào nhẹ nhỏm, loại huấn luyện cường độ cao này vừa mới bắt đầu tinh lực dư thừa còn không có gì, nhưng càng về sau lại càng khó khăn, hơn nữa vào thời điểm nguyên lực chuẩn bị hao hết, thậm chí sẽ có cảm giác hít thở không thông.
"Thúi lắ,m ngươi có ngon thì đứng ở giữa thử xem?" Lôi Mông cả giận nói.
"Bắt đầu đi, Lôi Mông, ngươi đừng để ý đến hắn, tiểu tử này đang mong ngươi nói nhiều vài câu, nhân cơ hội nghỉ ngơi một lát đó." Địch Áo khám phá mưu kế của Ca Đốn rất nhanh.
Lôi Mông bừng tỉnh đại ngộ, không thèm để ý tới Ca Đốn nữa, trực tiếp đi tới chính giữa quảng trường, có Lôi Mông xuất hiện quy tắc sẽ sinh ra một ít biến hóa. Mỗi lần Địch Áo và Ca Đốn buông thả bí kỹ, sẽ phải bảo đảm có một lần đánh lên trên người Lôi Mông, Lôi Mông phải buông thả Bàn Thạch Thủ Hộ, đồng thời cố gắng tránh né hai người công kích.
Nói cách khác, Địch Áo và Ca Đốn không chỉ đánh tan bí kỹ của đối phương, mà còn phải tính toán góc độ Lôi Mông di động, điểm dừng chân kế tiếp, cùng với vị trí bí kỹ đối phương đánh vào người Lôi Mông, có khi tính tới Lôi Mông sẽ lui hướng nào, tóm lại là phải suy nghĩ rất nhiều nhân tố.
Nhiệm vụ của Lôi Mông cũng không dễ dàng, tốc độ vốn không phải là thứ hắn am hiểu. Địch Áo và Ca Đốn đều dốc toàn lực xuất thủ, mỗi khi Liệt Diễm Trảm và Phong Nhận nện lên trên vòng bảo hộ sẽ dẫn phát một trận dao động, mặc dù không tạo thành thương tổn cho Lôi Mông, nhưng chấn động là khó tránh khỏi, một lúc sau sẽ sinh ra cảm giác choáng váng đầu óc càng lúc càng mạnh.
Địch Áo nghĩ ra loại phương thức huấn luyện này rất kỳ lạ, Lôi Mông kiên trì thời gian càng dài, như vậy áp lực của hắn và Ca Đốn lại càng lớn, liên tục buông thả bí kỹ vốn cần phải tập trung tinh thần rất cao, nhưng lại có quy tắc ước thúc nên hai người nhất định phải phân tâm chiếu cố những phương diện khác. Mặc dù chỉ là huấn luyện nhưng không có ai muốn chịu thua cả, tất cả mọi người đều dốc toàn lực ứng phó mong giành phần thắng.
Cho đến hôm nay, người ngã xuống đầu tiên luôn luôn là Lôi Mông, thật ra cũng không trách hắn, bởi vì hắn đối mặt đồng thời hai người công kích, hơn nữa còn phải không ngừng tránh né. Nếu như hắn ngó chừng Liệt Diễm Trảm của Ca Đốn sẽ không có cách nào đề phòng Phong Nhận của Địch Áo, ngược lại cũng thế. Cho nên sau này Lôi Mông dứt khoát hoàn toàn dựa vào cảm giác để tránh né, lại còn không ngừng làm ra một vài động tác giả mê hoặc Địch Áo và Ca Đốn. Thí dụ như rõ ràng là bước về bên phải lại bỗng nhiên nhảy sang bên trái, chỉ một việc như thế thủ đoạn ùn ùn kéo tới khiến cho Địch Áo và Ca Đốn cũng phải nhức đầu.
Huấn luyện như thế này đã kéo dài hơn mười ngày, Lôi Mông và Ca Đốn cũng là người thông minh, không hề có hy vọng xa vời đá Địch Áo ra khỏi sân, nguyên lực tên này hình như chưa bao giờ dùng hết thì phải?
"Ầm ầm rầm rầm ~!"
Tiếng nổ vang liên tục dội mạnh trên bầu trời trang viên, trong lúc đó còn kèm theo thanh tâm Lôi Mông hô to gọi nhỏ.
"Ha ha ha, không có đánh tới ta. Ca Đốn, ngươi chịu được không đó, chẳng lẽ chưa ăn cơm no hả?"
"Ai da, lại không đánh trúng. Ca Đốn, ngươi già rồi, mau mau về nhà ôm hài tử đi. Mụ nội nó, Địch Áo, ngươi đánh lén ta."
Lâm Tái ngồi trong tiểu lâu của Tác Phỉ Á lắng tai nghe một hồi, trên mặt hiện ra nụ cười rất khó diễn tả, mấy tiểu tử này thật sự là có ý tứ, lại có thể nghĩ ra biện pháp này để tu luyện.
Ca Đốn và Lôi Mông là do cực kỳ tín nhiệm đối với Địch Áo mới tiếp nhận phương thức tu luyện như thế, thế nhưng ánh mắt Lâm Tái tự nhiên cao hơn bọn hắn rất nhiều, liếc một cái là thấy rõ dụng ý Địch Áo.
Nếu kiên trì huấn luyện xuống, kẻ được lợi nhất chính là Lôi Mông, trước kia Địa hệ võ sĩ có tác dụng chính ở trong chiến đấu là một tòa pháo đài di động, chủ yếu là che chở đồng đội, nhất là phải quan tâm đến Hỏa hệ võ sĩ. Nếu so sánh tương đối lực phòng ngự giữa Hỏa hệ võ sĩ, Phong hệ và Thủy hệ đều rất yếu ớt, nhưng Phong hệ có Phong Ưu Nhã và Tật Phong Tấn Ảnh, Thủy hệ có Băng Phong, cả hai đều có tác dụng rất lớn trong tình huống nguy cấp.
Trên căn bản, Địa hệ võ sĩ sẽ không thể huấn luyện và thể hiện năng lực tránh né của mình, tránh né công kích của đối phương chẳng phải là đặt đồng đội vào tình cảnh nguy hiểm? Dĩ nhiên đây chỉ là nói về những võ sĩ chưa đạt tới cấp độ Võ Tôn, sau khi tấn cấp lên Võ Tôn, lực công kích của Địa hệ võ sĩ bay vọt lên cực nhanh, phương thức chiến đấu cũng linh hoạt đa dạng hơn nhiều. Mặc dù nói Địa hệ võ sĩ có năng lực phòng ngự cường đại nhất, nhưng chỉ cần bị đối phương đánh trúng vẫn khó tránh khỏi việc tiêu hao nguyên lực, lần một lần hai có lẽ không cải biến được chuyện gì, nhưng tích lũy dần lên sẽ có thể tạo thành chênh lệch nhất định.
Địa hệ võ sĩ dám liều mạng xung phong cũng không đáng sợ, Lâm Tái đã từng gặp phải một đối thủ như thế. Mặc dù lực lượng tên Địa hệ võ sĩ này mạnh hơn nàng, nhưng chênh lệch chiến thuật giúp cho Lâm Tái đạt được thắng lợi cuối cùng. Khi đó Lâm Tái từng suy nghĩ lại, cuối cùng cho ra một phán đoán và kết luận theo đuổi kỹ xảo chiến đấu không phải là bỏ gốc lấy ngọn, ngược lại có thể hỗ trợ khả tăng phát huy lực lượng tự thân lên đến mức tận cùng.
Chuyện đó và quan niệm chủ lưu trên đại lục không hợp nhau, các võ sĩ phổ biến trên đại lục cho rằng lực lượng chính là hết thảy, ở trước mặt lực lượng tuyệt đối cái gọi là kỹ xảo không có một chút tác dụng. Lâm Tái cũng thừa nhận nếu lực lượng chênh lệch quá xa thì đúng là như vậy. Thế nhưng, một khi lực lượng ngang bằng nhau, kỹ xảo sẽ có thể phát huy công dụng rõ ràng.
Nếu cứ tiếp tục huấn luyện dựa theo phương pháp của Địch Áo, mức độ linh hoạt và năng lực ứng biến của Lôi Mông sẽ đề cao rất lớn, cũng không còn mang ý nghĩa pháo đài đơn giản nữa rồi. Có lẽ trong khoảng thời gian ngắn Lôi Mông không nhận ra chỗ tốt trong đó, nhưng cuối cùng sẽ có một ngày hắn biết được quá trình huấn luyện này trọng yếu đến cỡ nào. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Ca Đốn nhận được chỗ tốt cực kỳ rõ ràng, Hỏa hệ võ sĩ vốn là công kích chủ lực trong đội ngũ, bọn họ sẽ được đồng đội che chở tận lực sát thương địch nhân ở trình độ lớn nhất. Vì vậy phương pháp Địch Áo huấn luyện đã mang lại tác dụng, chỉ trong khoảng thời gian vài ngày, Ca Đốn trải qua đợt huấn luyện cường độ cao đã có thể thả ra số lượng bí kỹ vượt xa võ sĩ cùng giai, khả năng liên tục và chịu đựng cũng tăng cao không ít.