Không qua bao lâu từ sâu trong bình nguyên xuất hiện một đội kỵ sĩ, trực tiếp vọt tới chỗ nhóm người Cơ Tư.

"Đại nhân, phía trước căn bản không có đội tuần tra, chỉ có một ít đạo tặc đã bị chúng ta đuổi đi." Gã kỵ sĩ cầm đầu ở trên ngựa khom người nói.

Cơ Tư gật đầu: "Tiếp tục dò xét, có tình huống gì lập tức trở về thông báo ta."

Kỵ sĩ kia đáp ứng một tiếng, vừa định quay đầu ngựa chợt nhớ tới gì đó, cười nói lấy lòng Cơ Tư: "Đại nhân, phía tây có một cái thôn nhỏ, người xem có phải hay không?"

"Cút !" Cơ Tư mỉm cười mắng: "Ngươi có chủ ý gì lão tử không biết sao? Gấp gáp làm gì, nơi này rất nhanh sẽ thuộc về chúng ta rồi, ngươi định mò một vé trước hả?"

Gã kỵ sĩ bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu lia lịa: "Đúng đúng, đại nhân luôn luôn yêu dân như con."

"Bớt vuốt đuôi lão tử, chờ vào thành rồi các ngươi muốn làm gì thì làm, bây giờ đi dò đường cho lão tử, nếu xảy ra chuyện không may lão tử chặt cái đầu ngươi xuống làm cầu đá." Cơ Tư nghiêm mặt nói.

"Yên tâm đi, đại nhân." Nhìn bộ dáng gã kỵ sĩ kia có lẽ là thường xuyên bị chửi, vẻ mặt vẫn vô cùng bình thản, xoay người dẫn dắt bọn kỵ sĩ thủ hạ gào thét lao đi.

"Gọi tên kia đến đây." Cơ Tư nói với gã võ sĩ bên cạnh: "Tên kia tên gì nhỉ? Ta không thể nào nhớ được."

Gã võ sĩ giục ngựa đi vào trong đội ngũ, quay đầu lại cười nói: "Ngài nhớ tên hắn làm gì, một tên phế vật mà thôi."

"Ngươi biết cái gì!" Cơ Tư nhíu mày, không vui mắng: "Phế vật cũng có tác dụng của phế vật, ngươi cho rằng Đường Ân dễ đối phó như vậy? Hừ, nói cho ngươi biết, trước khi xử lý triệt để Đường Ân, thu liễm thái độ lại cho lão tử !"

"Vâng, đại nhân." Gã võ sĩ bị mắng lập tức chạy đi nhanh như chớp, không dám trễ nãi nữa, sợ rằng chậm chạp một chút cây roi của Cơ Tư đại nhân sẽ lập tức rơi xuống đầu hắn.

"Ừ, Cơ Tư đại nhân nói không sai, cho dù là phế vật, chỉ cần dùng tốt vẫn có thể đưa đến tác dụng xuất kỳ bất ý." Một gã kỵ sĩ áo đen đi bên cạnh Cơ Tư tán dương.

"Để cho Ốc Luân tiên sinh chê cười rồi, ngài không biết đấy thôi, ta phải cực kỳ cẩn thận chuyện lần này. Cái tên Đường Ân kia quả thật hành động rất dứt khoát, con mắt của ta là bị hắn móc ra, hoàn hảo lần này các ngươi đã tới trợ giúp. Bằng không đoán chừng một mình ta đây còn chưa đủ cho Đường Ân nhét kẽ răng." Cơ Tư sờ sờ hốc mắt lõm sâu của mình, thở dài một hơi.

Trong toàn đội ngũ chỉ có mỗi Cơ Tư mặc một thân khải giáp và hai người y phục bình thường, một người là Ốc Luân mặc áo vải màu đen nhánh đang nói chuyện với Cơ Tư, người thanh niên còn lại đi theo phía sau Ốc Luân, áo bào trắng trên người không dính một hạt bụi nhỏ, có vẻ không hợp với không khí trang nghiêm trong đội ngũ kỵ sĩ.

Nghe Cơ Tư nói thế, thanh niên áo trắng đáp lại: "Cơ Tư đại nhân, có cần thiết khoa trương như vậy không, gã Đường Ân kia cũng chỉ là một Cực Hạn võ sĩ mà thôi, nghe nói còn có bệnh trong người? Có hai người chúng ta ở đây, ngài còn lo lắng gì nữa?"

"Kiệt La Mỗ, đây là chiến tranh, không phải là trò đùa." Ốc Luân nghiêm túc nói: "Cơ Tư đại nhân nói rất đúng, tiểu tâm cẩn thận sẽ không gây ra sai lầm lớn, phải tới lúc nào ngươi này mới chịu đổi tính đây?"

Thanh niên áo trắng nhún vai bình chân như vại, mặc dù có điểm không phục nhưng cũng không nói gì thêm, hiển nhiên là tương đối kiêng kỵ Ốc Luân.

Lúc này gã võ sĩ kia một mình quay trở lại, nếu như có Địch Áo hoặc Tác Phỉ Á ở chỗ này sẽ phát hiện người này dĩ nhiên là võ sĩ đi theo bên cạnh Ba Lý Khắc mấy ngày trước.

"Ngươi nói tình hình bên phía Đường Ân cho hai vị tiên sinh nghe, ta sẽ suy nghĩ xem có bỏ sót điểm nào hay không." Cơ Tư nói với gã võ sĩ kia.

"Đường Ân đại nhân đã rất lâu không để ý tới chính sự, bây giờ tất cả sự vụ ở trong Nam tước lĩnh đều do Tác Phỉ Á nắm giữ." Gã võ sĩ thuộc hạ Ba Lý Khắc chậm rãi tường thuật lại tình huống ở trong Nam tước lĩnh thêm một lần.

Cơ Tư và Ốc Luân liếc nhau hội ý, trong lòng cũng tin tưởng Đường Ân bệnh nặng là sự thật, nếu không, lấy tuổi tác Đường Ân hoàn toàn không cần thiết giao ra toàn bộ quyền lực.

"Thiếu gia chúng ta nói, đến lúc đó chỉ cần ngài phát ra tín hiệu, hắn sẽ dẫn người mở cửa thành từ bên trong, thế nhưng..." Gã võ sĩ vốn định nói gì rồi lại thôi.

"Thế nhưng cái gì? Cứ việc nói, không có quan hệ tới ngươi." Cơ Tư khoát tay áo hỏi lại.

"Thiếu gia nói, xin ngài tận lực không gây thương tổn Đường Ân đại nhân, dù sao cũng là phụ thân của hắn." Gã võ sĩ nói rất chậm, đi theo Ba Lý Khắc lâu như vậy, hắn làm gì không biết thù hận giữa Đường Ân và Cơ Tư. Cho nên gã võ sĩ này cảm thấy nói ra những lời này sẽ khiến cho tình cảnh của mình rất nguy hiểm, nhưng không nói ra đầy đủ lời của thiếu gia, một khi bị Ba Lý Khắc biết được thì kết quả cũng không khá hơn chút nào.

Trong mắt Cơ Tư phát ra một tia hung quang, nhưng miệng lại cười ha hả nói: "Sao có thể chứ, ta lần này đi tới vốn là vì đối phó con tiện nhân Tác Phỉ Á kia, không có quan hệ gì tới Đường Ân. Huống chi Đường Ân đã đặt một chân vào quan tài rồi, ta làm sao lại chấp nhặt với hắn chứ."

Gã võ sĩ rốt cuộc nhẹ lòng, khúm núm lui xuống.

Thấy gã võ sĩ kia lùi ra xa, Cơ Tư lúc này mới cười lên âm lãnh: "Xem ra đứa cháu của ta vẫn còn có cảm tình đối với Đường Ân."

Ốc Luân ở một bên cũng cười nói: "Rốt cuộc vẫn là người trẻ tuổi, ý nghĩ quá ngây thơ rồi, nếu có thời gian ta nghĩ Cơ Tư đại nhân nên giúp hắn mở mang trí óc mới tốt."

"Sợ rằng khai đạo cũng không có tác dụng gì, người ta phụ tử tình thâm mà." Cơ Tư cười lạnh nói: "Vốn là ta còn muốn để cho đứa cháu này thừa kế tước vị Đường Ân, bây giờ nhìn lại có lẽ không thể rồi."

"Ai thừa kế cũng không sao cả." Ốc Luân thản nhiên nói: "Ngài cũng biết tình huống phía nam gia tộc tương đối căng thẳng, có thể điều hai người chúng ta đến nơi đây đã không dễ dàng rồi. Sau khi chuyện nơi đây chấm dứt, chúng ta còn phải nhanh chóng quay trở về."

Cơ Tư gật đầu nói: "Hẳn là chậm trễ không bao nhiêu thời gian, Đường Ân bây giờ đã biến thành con cọp không răng, căn bản không đáng để lo lắng. Thế nhưng ta nghe nói con tiện nhân Tác Phỉ Á đã chiêu mộ được không ít võ sĩ, nếu không phải như vậy, ta cũng không cực khổ mời hai vị tiên sinh tới làm gì."

"Đều làm việc cho gia tộc, không nói tới cực khổ làm gì, ha hả!" Ốc Luân cười cười nói: "Chỉ cần giết chết Đường Ân là nhiệm vụ lần này của chúng ta hoàn thành, đi thôi, nhìn xem Đường Ân Nam tước sẽ mang đến cho chúng ta vui mừng to lớn cỡ nào đây."

"Có vui mừng hay không thì ta không rõ ràng lắm." Cơ Tư nhe răng cười nói: "Ta chỉ biết là Đường Ân sẽ phải quỳ xuống trước mặt ta cầu xin tha thứ, ta rất là mong đợi nhìn thấy một màn đó."

Cơ Tư một người tràn đầy tín tâm mang theo mấy ngàn người ngựa tiến vào Nam tước lĩnh, đáng tiếc bọn họ không biết là vì muốn bảo đảm Cơ Tư sẽ xuất thủ giúp hắn. Ba Lý Khắc đã cố ý che giấu Phí Đức Sĩ tồn tại, nếu như Cơ Tư biết bên cạnh Đường Ân còn có một vị Cực Hạn võ sĩ cao cấp, chỉ sợ hắn không thể cười nói vui vẻ như vậy.

Lúc này Địch Áo, Tác Phỉ Á và Phí Đức Sĩ đang lẳng lặng ngồi ở trong thư phòng Đường Ân, đối diện với bọn hắn là Đường Ân và một gã võ sĩ xa lạ.

"Ta giới thiệu cho các ngươi, vị này là Ai Văn, đội trưởng đội thị vệ." Đường Ân lại giới thiệu đám người Địch Áo cho gã võ sĩ xa lạ kia.

Tác Phỉ Á ngẩn người kinh ngạc, nghi ngờ hỏi: "Thị vệ đội?"

Đường Ân cười cười, hiển nhiên đã nhận ra tại sao Tác Phỉ Á lại lộ vẻ như thế: "Chẳng lẽ ngươi cho rằng cái đám thủ hạ Ba Lý Khắc thật sự là vệ đội hay sao? Một khi xuất hiện ở trên chiến trường, sợ rằng đám người kia ngoại trừ chạy trốn ra thì không làm được bất kỳ chuyện gì." Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Đám người Địch Áo nhất thời tỉnh ngộ, thì ra Ba Lý Khắc chưởng quản vệ đội trên danh nghĩa, nhưng thật ra chỉ là một ít cặn bã Đường Ân kín đáo đưa cho hắn mà thôi, tất cả thành viên tinh nhuệ chân chính đều bị Đường Ân ẩn giấu đi.

"Căn cứ tin tức ta vừa nhận được, Cơ Tư đã lên đường tiến vào lãnh địa chúng ta, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, mục tiêu phải là tòa thành của chúng ta." Đường Ân chậm rãi nói: "Ta rất lý giải tính cách Cơ Tư, không có nắm chắc chiến thắng, hắn tuyệt đối không dám bước vào Khắc Lý Tư bình nguyên. Nếu hắn dám đến đã nói lên rằng hắn nhất định có lá bài tẩy của mình, đó là lý do thực sự phát động chiến tranh vào lúc này." Đường Ân cười cười, tiếp tục nói: "Có lẽ là do Ba Lý Khắc thân ái của chúng ta cung cấp thứ gì đó tốt đẹp mới thúc đẩy hắn hạ quyết tâm như vậy."

"Ba Lý Khắc đi tìm Cơ Tư đối phó ngài?" Tác Phỉ Á không khỏi nổi cơn giận dữ, trong dĩ vãng mặc dù thường xuyên phát sinh xung đột với Ba Lý Khắc, nhưng còn e ngại mặt mũi Đường Ân, Tác Phỉ Á luôn lưu lại cho Ba Lý Khắc một vài đường sống. Không nghĩ tới tên này cả gan cấu kết người ngoài đối phó cha của mình, hơn nữa người này còn là thù nhân của Đường Ân, quả thực là không thể tin nổi.

"Không có gì là tuyệt đối cả." Đường Ân thản nhiên nói: "Trên thực tế, ta đã chờ một ngày này lâu lắm rồi."

"Phụ thân, cần ta cùng Địch Áo làm cái gì?" Tác Phỉ Á hỏi.

"Các ngươi bảo vệ tốt bản thân là được rồi." Đường Ân cười nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play