Có lẽ là do bị chột dạ nên Lục Tắc Linh không dám lên tiếng, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Thanh. Những ý tưởng hèn hạ không thiết thực đó đã mon men ở trong lòng cô quá lâu, sắp mục nát mất rồi, Lục Tắc Linh cũng đã quên cái gì
gọi là xấu hổ, cô ở trong vũng bùn giãy giụa quá lâu rồi, đã sớm quên
cái gì gọi là sạch sẽ. Diệp Thanh chỉ nói có một câu thôi mà đã chạm
đúng điểm yếu của cô, làm cô không nói được lời nào.
Phản ứng
của cô đã nói lên tất cả, thiện ý ở trong mắt của Diệp Thanh cũng biến
mất, vô cùng thất vọng nói: "Có phải cô hy vong tôi sớm biến mất?"
"Em không có. . . . . ." Lục Tắc Linh cuối đầu xuống thấp hơn, cô cũng
không biết mình muốn gì, lúc cô biết Diệp Thanh có thể sẽ rời đi, cô
cũng cảm thấy mất mác.
Diệp Thanh khẽ thở dài một hơi, giọng
điệu dần dần thấp xuống: "Tôi không nói, không có nghĩa là tôi không
biết. Vì cô chưa làm gì quá đáng, nên tôi cũng không muốn nói, Tắc Linh, cô phải biết, Nghiệp Sâm không giống cô, anh ấy đã từng có một đứa em
gái, nhưng em ấy lại mất sớm, anh ấy thật sự rất thích cô, yêu thương cô giống như em gái ruột của mình, cô có muốn làm anh ấy đau khổ hay
không, cô hãy suy nghĩ thật kỷ đi."
Diệp Thanh đều biết hết,
nhưng lại không nói gì, đứng trước một chính nhân quân tử như thế này,
Lục Tắc Linh cảm thấy mình ngay cả một kẻ tiểu nhân cũng không xứng.
"Thật xin lỗi. . . . . ." Nước mắt không ngừng rơi xuống, Lục Tắc Linh biết
mình không có tư cách để khóc, nhưng cô thật sự hết cách rồi, cô có thể
khống chế tất cả, nhưng khổng thể khống chế trái tim của mình. Một năm
nay, cô giống như bị lạc lối, cô càng chạy thì nó lại càng xa. Cô biết
như vậy là rất xấu xa, nhưng cô thật sự không còn đường nào để quay trở lại nữa.
"Thôi, cô về đi, chuyện của bọn tôi thì tự bọn tôi sẽ tự giải quyết."
. . . . . .
Diệp Thanh rất có phong độ, trên mặt không hề có chút khó chịu nào. Nhưng
kể từ đó về sau, Thịnh Nghiệp Sâm không hề gọi điện cho Lục Tắc Linh
nữa, nếu không phải vì hợp hội học sinh, anh sẽ không nói câu nào với
Lục Tắc Linh. Thỉnh thoảng, cô thấy anh từ xa, còn chưa kịp đến gần, anh đã đổi hướng khác để đi, càng lúc càng cách xa cô.
Anh dứt khoát như vậy thật sự nằm ngoài dự đoán của cô, nhưng lại không ngoài dự liệu của cô.
Cô không có tư cách yêu cầu Diệp Thanh đừng nói cho Thịnh Nghiệp Sâm biết
những suy nghĩ bẩn thỉu trong lòng mình, bây giờ, anh trốn tranh cô như
vậy cũng là do cô tự chuốc lấy mà thôi.
Cô nên cảm thấy may mắn, ít nhất người cô yêu, Thịnh Nghiệp Sâm không phải là người đàn ông hư
hỏng trái ôm phải ấp như những người khác, cô rất rõ đạo lý, biết rõ đây là điều tất nhiên, nhưng tại sao tim cô lại đau đến như vậy?
Lục Tắc Linh chưa từng nghĩ sẽ làm tổn thương bất cứ một ai, nhưng kể từ
khi gặp Thịnh Nghiệp Sâm, cô cứ như bị bệnh vậy,trở nên rất cố chấp, cô
tìm cách đến gần anh hơn, nhưng càng đến gần, lòng tham lại càng lớn,
cô không ngừng tự nói với mình rằng anh đã có bạn gái, hành động như vậy là không biết xấu hổ, nhưng cô chỉ tỉnh táo được trong chốc lát, cô
tham lam đến nỗi không còn thuốc chữa nữa rồi.
Cô phải làm sao
đây? Khi quay đầu lại, thì cô đã không còn đường lui nữa rồi, cô chưa
từng mong mỏi mình sẽ được tha thứ, người như cô không đáng để được tha
thứ.
Mất liên lạc với Thịnh Nghiệp Sâm gần một tháng trời, trong trường học liền truyền đến những lời nói bóng nói gió, việc Diệp Thanh đi Mĩ đã được phê chuẩn. Lúc rửa bát vô tình nghe thấy Lão Tam nói:
"Các cậu có nghe nói gì chưa? Diệp Thanh muốn đi Mỹ, mấy ngày trước nghe một học muội nói em ấy bắt gặp Thịnh Nghiệp Sâm và cùng Diệp Thanh ở
trong rừng cây nhỏ gây gổ, Diệp Thanh còn khóc nữa! Hơn nữa mấy ngày nay Thịnh Nghiệp Sâm chỉ đi có một mình! Hình như hai người đó chia tay
nhau rồi!"
Lục Tắc Linh cúi đầu, ngừng việc rửa chén lại, lòng
đau đớn không thôi. Cô chưa kịp nói gì thì Hạ Diên kính đã cắt ngang lời của lão Tam.
"Ai cho cậu nói những điều này với cậu ấy?" Hạ
Diên Kính người mà lúc nào cũng hi hi ha ha lại đột nhiên thay đổi sắc
mặt, mặt lạnh tanh, nghiêm túc nói với Lục Tắc Linh: "Lục Tắc Linh, mình nói cho cậu biết, bây giờ Thịnh Nghiệp Sâm không còn chút liên quan
nào với cậu nữa, mình không muốn thấy cậu thừa nước đục thả câu, câu
thừa lúc người ta không có ở đây nhà xen vào, mình sẽ khinh cậu!"
Cô nói xong, lại không yên lòng nói thêm câu nữa: "Lục Tắc Linh, không nên hèn hạ như vậy."
Đây là lần đầu tiên Hạ Diên Kính dùng giọng nói nghiêm nghị như thế để nói
với Lục Tắc Tinh, nhưng Lục Tắc Linh biết Hạ Diên kính là vì cô, chị em
trong phòng ngừng nói bóng nói gió khuyên cô từ bỏ, chỉ là cô cứ khư khư cố chấp.
Cô như người điên đắm chìm trong trong thế giới của
bản thân mình, đem tương lai của mình đặt vào trong tay Thịnh Nghiệp
Sâm, nhưng cô biết rõ, Thịnh Nghiệp Sâm vĩnh viễn không thuộc về cô,chắc chắn không thuộc về cô, cô chỉ còn biết thở dài mà thôi.
Có lẽ tất cả mọi việc đều đã định sẵn như vậy, trời cao luôn lạnh lùng với
người ngoài cuộc, ông sắp xếp mọi thứ một cách dứt khoát, nhìn người ta
đi lệch quỹ đạo mà vẫn thờ ơ.
Tin đồn về chuyện của Thịnh
Nghiệp Sâm và Diệp Thanh càng ngày càng khó nghe, lại có nhiều người bàn tán về chuyện này hơn. Thời tiết cũng giống như tâm trang của bọn họ,
càng lúc càng rực rở, rõ ràng ánh nắng mặt trời rực rỡ đến chói mắt,
nhưng vẫn không thể che giấu được hơi thở hỗn loạn.
Hôm nay, một mình Lục Tắc Linh đi lên lầu, có hai vị học muội lạ mặt tay cằm hộp cơm mới mua đang đi từ từ trước mặt cô.
"Cậu có thấy bộ dạng của học trưởng Thịnh chưa? Thật sự rất đáng thương! Ngồi có một mình ở ngoài quán cafe."
"Đúng vậy, học tỷ Diệp thật độc ác, câu nói xem là con gái thì cần gì phải
học nhiều như vậy làm gì? Tại sao không thể hy sinh vì tình yêu? Hơn nữa học trưởng lại ưu tú đến như vậy, chẳng lẽ lại không nuôi nổi chị ấy
sao?"
"Ôi, có lẽ chị ấy muốn kiếm một công việc tốt cho mình, những người không có chí cầu tiến như bọn mình sẽ không hiểu được đâu."
"Ôi, thật tiếc cho học trưởng, chắc mấy ngày nay anh ấy cũng không ngủ được."
". . . . . ."
Lục Tắc Linh đã từng cố gắng khống chế chính mình, đã từng cố gắng cách xa
Thịnh Nghiệp Sâm, đã từng nghĩ sẽ bắt đầu một cuộc sống mới.
Nhưng tất cả chỉ là mong muốn của cô mà thôi, một bên là Thiên đường, một bên là địa ngục.
"Bốp ——" một tiếng động thật lớn vang lên, bình nước trên tay Lục Tắc Linh
rơi xuống đất, bình bị bể nên nước ở bên trong không ngừng tràn ra
ngoài, dòng nước nóng hổi theo cầu thang chảy xuống bên dưới, cô không
để ý đến nước nóng, xoay người lao xuống lâu. Để lại hai cô gái nhỏ sợ
tới mức hồn phiêu phách tán, sửng sốt đứng yên tại chỗ.
Cô liều mạng chạy, giống như bị điên, chạy đến nổi tay chân tê cứng, chổ bị
phỏng trên chân không ngừng truyền tới cảm giác đau đớn, nhưng cô lại
không lộ ra chút cảm xúc nào, chưa từng dừng lại dù chỉ một giây. Gió
luồn qua mũi và miệng chạy vào trong cổ họng, thổi vào trong lục phủ ngũ tạng của cô, đầu óc cô trống rỗng, không ngừng nhớ lại câu chuyện của
hai cô gái vừa rồi.
Họ cảm thấy Thịnh
Nghiệp Sâm "Đáng thương" ? Làm sao có thể? Trong lòng cô anh giống như
một vị thần, sao có thể để cho người ta nói đáng thương? Cô không cho
phép, tuyệt đối không cho phép.
Cô vội vã vọt vào phòng ăn,nhưng do chạy quá nhanh, nên lúc dừng lại hai mắt của cô hoa cả lên, không
không để ý đến hàng người đang xếp hàng chờ mua cơm, cô cũng không nhớ
rõ mình đã đụng bao nhiêu người, cũng không biết đến cùng mình đã nói
bao nhiêu câu thật xin lỗi, tất cả những việc đó dường như là bản năng.
Cô không biết rốt cuộc mình muốn gì, cô chỉ biết, ngay lúc này, cô phải
tìm anh, cho dù chỉ liếc nhìn thôi cũng được, chỉ một cái thôi cô cũng
mãn nguyện rồi.
Cô len lỏi qua hàng dài người, mái tóc của cô
cũng trở nên xốc xếch, nỗ lực tìm kiếm bóng dáng của anh. Cô nhìn bốn
phía, không có, nơi nào cũng không có. Cô cho là anh đã về rồi, thì đúng lúc đó có một người đứng dậy rời đi, Lục Tắc Linh liền nhìn thấy Thịnh
Nghiệp Sâm ngồi ở trong góc.
Phòng ăn vốn rất ồn ào, nhưng anh
vẫn cứ yên lặng, an tĩnh ngồi ở trong góc, cúi đầu ăn cơm của mình,
giống như tất cả mọi việc xung quanh đều không tồn tại, giống như anh
không nghe thấy bất cứ việc gì.
Lục Tắc Linh bước từng bước về
phía anh, dưới chân giống như có hòn đá nặng ngàn cân, làm cho mỗi bước
đi của cô đều trở nên khó khăn, cho đến khi cô đứng trước mặt Thịnh
Nghiệp Sâm.
Đột nhiên Bị cản mất ánh sáng, nên Thịnh Nghiệp Sâm ngước đầu lên nhìn, nhưng anh chỉ ngước có một nửa, rồi lại cúi xuống.
"Em đi đi."
"Em không đi." Lục Tắc Linh cố chấp lắc đầu.
"Anh không sao, em đi đi, đừng đến gần anh nữa, không vậy cũng không được gì đâu."
"Em không đi."
Ngay lúc đó, Lục Tắc Linh gần như muốn phát điên lên, cô đã quên mất tất cả
giáo điều, quên mất những lời khuyên can của người khác, trong thế giới
của cô chỉ còn lại mình Thịnh Nghiệp Sâm, chỉ còn lại vẻ mặt đau khổ của anh, vẻ mặt đầy tuyệt vọng.
Mỗi ngày, Thịnh Nghiệp Sâm đều ăn
cơm một mình, cô liền mặt dầy "Vô tình gặp được" , cô cũng không nói với anh câu gì, chỉ là im lặng đi theo anh. Lúc đầu, Thịnh Nghiệp Sâm còn
ra sức thuyết phục cô nhưng càng về sau càng phiền chán nên cũng không
muốn nói nữa.
Cô giống như là cái bóng của anh, anh không nói
với cô lời nào, cũng không đuổi cô đi nữa, dù sao có đuổi cũng không đi, nói những lời ác ý cũng không có tác dụng.
Ngày Diệp Thanh ra
nước ngoài càng lúc càng gần, mỗi ngày, Lục Tắc Linh đều sống trong
những lời đồn đãi, các tỷ muội cùng phòng cũng bắt đầu xa lánh cô, ngay
cả cô bạn thân Diên Kính Diêu cung bắt đầu xa lánh cô, cô giống như du
hồn, mỗi ngày cô đều đi theo Thịnh Nghiệp Sâm, nhưng cô vẫn cảm thấy rất cô đơn.
19 tháng 6 năm 2009, đó là ngày mà cả đời này Lục Tắc
Linh cũng không bao giờ quên được. Rõ ràng hôm đó cũng bắt đầu bình
thường như bao ngày khác, nhưng lại có kết thúc đặc biệt như vậy.
Ngày đó, tâm trạng của Thịnh Nghiệp Sâm không tốt, đến tận lúc khuya Lục Tắc Linh còn nhìn thấy anh ở ngoài cổng trường.anh vội vã chạy ra khỏi
trường, Lục Tắc Lnh không nghĩ ngợi gì lập tức chạy theo.
Phát
hiện ra bóng dáng của Lục Tắc Linh, Thịnh Nghiệp Sâm bỗng chốc dừng
bước, cau mày không nén được tức giận mà quát cô: "Về đi! Đừng đi theo
anh!"
"Anh đi đâu vậy?" Lục Tắc Linh phát hiện hôm nay Thịnh Nghiệp Sâm hơi khác thường, vội vàng hỏi: "Anh làm sao vậy?"
"Lục Tắc Linh! Em nghe không hiểu tiếng người hả? Đừng đi theo anh, quay về đi!"
"Em không muốn!" Lục Tắc Linh đứng yên tại chỗ, quật cường nhìn Thịnh Nghiệp Sâm.
Thịnh Nghiệp Sâm nhìn cô, không nói gì, xoay người rời đi, bước chân rất vội
vàng, anh xông ra đường lớn, chặn một chiếc xe taxi lại. Lục Tắc Linh
cuống quít chặn một chiếc taxi chạy theo sát anh. Cô đi theo Thịnh
Nghiệp Sâm đến quán bar, tâm trạng của anh cực kỳ không tốt, nên trút
hết bực dọc vào việc uống rượu, một ly rồi lại một ly, cứ như là anh
đang uống nước lã vậy. Sắc mặt của anh rất khó coi, chỉ cần có người nào đó lại gần thì anh sẽ làm ra vẻ mặt hung giữ, làm cho cho bọn họ tránh
xa ba thước.
Lục Tắc Linh gọi một chai Heineken rồi ngồi yên ở đó, không gần không xa nhìn anh, cô sợ anh uống nhiều quá sẽ xảy ra chuyện.
Khoảng mười hai giờ đêm, Lục Tắc Linh thấy Thịnh Nghiệp Sâm nằm ở trên quầy
bar không nhúc nhích, mới đứng dậy đi đến gần anh. Người phục vụ thấy đi đi đến, thì y như là gặp được cứu tinh: "Tiểu thư, cô mau mau dắt anh
ta về đi, ói mấy lần rồi mà còn đòi uống tiếp..., nếu cứ như vậy thì sẽ không ổn đâu, có tự sát thì cũng không thể sử dụng cách này chứ!"
"Thật ngại quá." Lục Tắc Linh lễ phép xin lỗi.
Anh nắm lấy tay Lục Tắc Linh, dùng giọng nói hèn mọn đến đáng thương nói:
"Diệp Thanh, đừng rời xa anh... anh thật sự không thể không có em."
Tay của Lục Tắc Linh bị nắm chặt, thậm chí có chút đau, nhưng cô không rút
về, anh say đến hồ đồ, nhưng vẫn không ngừng gọi cô là Diệp Thanh, cô
cắn chặt môi, không dám hé răng.
Anh dùng lực lôi cô, Lục Tắc Linh bị ngã xuống giường, anh thuận thế buộc chặt cánh tay, ôm chặt cô vào trong ngực.
Mùi rượu xông lên nồng nặc, dường như Lục Tắc Linh cũng bị nó làm ảnh
hường, cô vẫn không nhúc nhích, cũng không tránh đi, cũng không dám thở.
Thịnh Nghiệp Sâm dịu dàng vuốt ve Lục Tắc Linh, từng cái từng cái một, vô
cùng trìu mến, giống như cô là món đồ sứ trân quý, Lục Tắc Linh dần dần
mê đắm, cô chưa từng clàm những việc như thế này, cô cũng không muốn rời đi, giờ phút ấm áp này làm cho cô nảy sinh lòng tham. Cho dù tất cả
những việc này đều là sai trái.
Thịnh Nghiệp Sâm say đến hồ đồ,
giọng nói run run, anh mờ mịt nhìn Lục Tắc Linh, "Diệp Thanh, Thanh
Thanh, anh rất nhớ em." Nói xong, anh cúi đầu hôn Lục lTắc Linh một cái
lên trán, mang theo hơi rượu nồng nàn, sau đó, anh lại hôn một cái lên
mắt, chóp mũi, cuối cùng là đôi môi. . . . . .
Đó là nụ hôn đầu
tiên của Lục Tắc Linh, quả thật rất giống trong mơ, cũng là Thịnh Nghiệp Sâm, chỉ là, tình huống này làm cô không thể nào chịu nổi.
cả
người Thịnh Nghiệp Sâm nóng như lửa, giống như đang thiêu đốt linh hồn
của Lục Tắc Linh vậy, hai tay run run của anh bắt đầu cởi mấy cái nút
trên quần áo của Lục Tắc Linh ra, cơ thể của Lục Tắc Linh khẩn trương và cương cứng.
Anh không ngừng nỉ non bên tai cô: "Nhất định phải
đi ra nước ngoài sao? Chờ anh một năm nữa cũng không được sao? Tại sao
lại muốn chia tay? Thanh Thanh, nói cho anh biết, tại sao?"
Vẻ
mặt của anh bắt đầu khổ sở, lông mày nhíu lại, bộ dạng vô cùng yếu ớt:
"Em tưởng rằng anh muốn đồng ý lắm sao? Anh chỉ nhất thời tức giận mà
thôi, em có biết anh đã hối hận nhiều như thế nào không?"
"Trở
lại đi, trở lại bên cạnhanh, Diệp Thanh, Thanh Thanh. . . . . ." Anh như người điên ôm chầm lấy cơ thể của Lục Tắc Linh, hôn lên phần da thịt để lộ ra ngoài của cô: "Anh không thể sống thiếu em, trở lại bên cạnhanh
đi, cầu xin em. . . . . . Cầu xin em. . . . . ."
Lục Tắc Linh
không hề động đậy, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, cô sợ sẽ quấy
rầy anh, sợ anh tỉnh lại sẽ phát hiện mọi thứ không phải là thật, cô
không đành lòng nhìn thấy anh thất vọng, không đành lòng nhìn anh hèn
mọn như vậy.
"Thanh Thanh, sao em không nói lời nào, là em sao Thanh Thanh, hay là anh lại đang nằm mơ?"
Như một đứa bé bị lạc đường, mắt mờ mịt, anh nhìn Lục Tắc Linh bằng ánh mắt đáng thương như vậy, cố nén nước mặt lại, cô không đành lòng, không
đành lòng để cho anh khổ sở như vậy, cho dù là giả cũng được, cho dù là
trong nháy mắt cũngđược, cô muốn cho anh vui mừng một chút. Lục Tắc Linh cắn môi, đột nhiên hạ quyết tâm, cô giơ tay lên, không lưu loát ôm lấy
cổ Thịnh Nghiệp Sâm, nói rõ từng chữ: "Là em, là em đây nghiệp Sâm,
không phải là mơ, tất cả đều là thật."
Là em, em là ai, anh có biết không?
Hai mắt Lục Tắc Linh đầy nước mắt, cô cố gắng trợn to hai mắt, nhìn người
đàn ông trước mặt, lưu luyến, không ngừng vuốt ve khuôn mặt của anh,
dường như muốn đem hình dáng này khắc sâu vào trong tim, khắc vào sinh
mệnh của cô.
Cuối cùng Thịnh Nghiệp Sâm cũng cười, mừng rỡ như
điên, anh cởi bỏ quần áo còn vướn lại trên người Lục Tắc Linh ra, dùng
giọng nói vô cùng thành khẩn nói: "Diệp Thanh, cám ơn em,cuối cùng em
cũng chịu giao mình cho anh, đời này kiếp này, anh tuyệt đối sẽ không
phụ em."
Một giây kế tiếp, anh đem quyết tâm biến thành hành
động. Đây là một giấc mơ đẹp, linh hồn không nơi nương tựa của Lục Tắc
Linh cuối cùng cũng tìm được người để gửi gắm, nếu như đây là một giấc
mơ, cô tình nguyện vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại.
Rõ ràng là
anh không hề quen làm những việc này, nên mới làm cho Lục Tắc Linh cảm
thấy đau, nhưng cô vẫn cảm thấy rất thỏa mãn. Nhiều năm sau đó, Lục Tắc
Lnh hồi tưởng lại chuyện này, vẫn cảm thấy đêm đó rất đẹp, bởi vì cô
không có cách nào mà đoán trước, cuộc sống sau này của cô, sẽ sống trong sự đau khổ như vậy. Vừa lên Thiên đường, vừa xuống địa ngục, từ lúc
này trở đi, cô đã rơi vào địa ngục Tu La, cả đời không thể quay lại
được.
Rất nhiều năm sau đó, cô lại nhớ tới đêm hôm ấy, nhưng vẫn không hề cảm thấy hối hận.
Cô nghĩ, đêm hôm ấy, cô sợ là mình cũng đã say mất rồi?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT