Tiết mục văn nghệ kết
thúc trong hạnh phúc, tấm màn bạc liền được xuống, Thịnh Nghiệp Sâm
ngẩng đầu lên, mọi người rủ nhau đến bờ biển chơi sẵng tiện ăn mừng
luôn, trong thành phố này không có biển, nên nếu mọi người muốn ra biển, phải thuê xe chạy bảy, tám tiếng mới tới được hòn đảo Tiểu Hải nổi
tiếng, mấy tên đàn ông vừa nhìn thấy một Ceaser thì ùa nhau kéo vào đó,
các cô gái không tìm chỗ thay quần áo, chỉ cùng nhau đi trên bờ biển.
Trước tiên bọn họ đi mướn phòng, nam nữ tách riêng ra, cứ ba người thì ở
chung một phòng, Lục Tắc Linh được phân ở cùng với hai người năm nhất.
Ba người cùng nhau đi vào, sắp soạn lại hành lý của mình, hai cô gái
năm nhất so với cô hưng phấn hơn nhiều, lúc nào cũng líu ríu nói không
ngừng. Một người trong đó mới sắp soạn được một nửa, tự nhiên dừng lại
thần thần bí bí hỏi người còn lại: "Này, cậu nói xem, hội trưởng cũng
dẫn theo hội trưởng phu nhân tới, cậu thấy có khi nào bọn họ ở chung một phòng không." Cô ấy nói xong, liền che miệng cười: "Ai nha, không biết
cách âm của nhà trọ này có tốt hay không! Buổi tối chúng ta có thể nghe
được gì không không ta?"
Lục Tắc Linh nghe đến đó, lưng tự nhiên cứng đờ, tay không tự giác xếp quần áo nhanh hơn. Trong lòng giống như
có một máy trộn bê-tông, ngũ vị bị khuấy động làm cho ngổn ngang.
"Cậu nói hưu nói vượn gì vậy? Trong đầu cậu chỉ toàn chứa sex, cờ bạc, ma
tuý mà thôi." Một cô gái khác liếc một cái nói: "Mình chính là người
chia phòng nè, hội trưởng ở cùng với những nam sinh khác. Không biết thì đừng có nói lung tung." Cô ấy cũng nhỏ giọng nói: "Nghe học tỷ Tần nói, học tỷ Diệp rất có khí phách, hơn nữa còn khá bảo thủ, chị ấy với hội
trưởng cho đến bây giờ vẫn rất thuần khiết và trong sạch."
"Thôi đi, mình không tin, đã là thời đại nào rồi, cậu không thấy cứ đến thứ
bảy là mấy nhà trọ trước cổng trường học đều đầy hết sao?"
"Được rồi được rồi, không phải ai cũng như vậy đâu, học tỷ Diệp của chúng ta là băng thanh ngọc khiết."
"Mình chờ xem, chị ta có thể giả vờ đến bao giờ." Em gái nhỏ đó không hề ngại miệng, cười híp mắt, giương cằm lên, nói với Lục Tắc Linh: "Học tỷ
Lục, chị nói có không đúng ?"
Lục Tắc Linh ngẩn ra, có chút xấu hổ nói: "Chị cũng không biết."
Hai tiểu nha đầu cảm thấy không còn thú vị, thay quần áo xong thì đi ăn
cơm, trước khi đi vẫn không quên nhắc nhở Lục Tắc Linh: "Học tỷ, một lát nữa sẽ chơi trò chơi ở ngoài bờ cát, chị nhớ tham gia đó, đừng quên
thay đồ bơi nha!"
Trong phòng vẫn còn lưu lại tiếng cười như
chuông bạc của hai cô gái, Lục Tắc Linh chìm thật sâu vào đề tài mà họ
mới vừa thảo luận, không biết vì sao, cô cảm thấy cực kỳ chua xót, cực
kỳ bận tâm. Nếu như lời học muội nói, tình đến lúc nồng thắm thì có xảy
ra chuyện đó cũng là bình thường thôi. Nhưng Thịnh Nghiệp Sâm. . . .
. Theo như cô biết, anh chắc chắn không phải hạn người như vậy. . . . . .
Thay đò xong, Lục Tắc Linh khóa cửa kỹ càng xong liền đi ra
ngoài. Đi thẳng một đường tới bãi biển, trên đường đi không có người nào cả, hai bên đường toàn là thực vật màu xanh, xanh um tươi tốt, che hết
cả tầm mắt, Lục Tắc Linh đang chuẩn bị đi về phía trước, thì nghe thấy ở trong buội rậm xanh um đó vang lên hai giọng nói rất nhỏ. Lòng hiếu kỳ
thúc giục, cô tiếp tục bước hai bước về phía trước, liền nhìn thấy bóng
lưng của hai người. Cô nhận ra được, hai người đó chính là Thịnh Nghiệp
Sâm và Diệp Thanh.
Thịnh Nghiệp Sâm thân mật ôm Diệp Thanh,
thỉnh thoảng hôn sâu cô ta một cái, hình ảnh đó, cũng từng được nhắc đến trong thơ, mặt hướng biển rộng, xuân về hoa nở.
Diệp Thanh ở
trong ngực Thịnh Nghiệp Sâm hơi thở có chút không ổn định, ngượng ngùng
oán trách: "Sao anh lại háo sắc như vậy, người ta thấy thì sao!"
Thịnh Nghiệp Sâm cười: "Ai bảo em áp sát anh như vậy?" Giờ phút này Thịnh
Nghiệp Sâm không còn dáng vẻ đứng đắn thường ngày nữa, mà là bộ dang gấp gáp giống như đứa trẻ, ngây ngốc nói: "Nếu không tối nay chúng ta đi ra ngoài đi!"
"Anh muốn làm gì?"
"Động Phòng Hoa Chúc."
"Lưu manh!"
"Vậy rốt cuộc có được hay không?"
"Dĩ nhiên không được! Mẹ em nói rồi, phải chờ đến khi kết hôn!"
Thịnh Nghiệp Sâm bị cự tuyệt, cũng không tức giận, chỉ trêu ghẹo nói: "Cha mẹ vợ muốn nướng khét con rể nha!"
"Không đứng đắn!"
Lục Tắc Linh không thể nghe lọt vao tai được nữa, mất hồn đi đến bờ biển. phong cảnh rỏ ràng
xinh đẹp như vậy, chỉ là có người không đúng, tâm tình lại càng không
đúng, Lục Tắc Linh không biết rốt cuộc là nó đẹp ở chỗ nào nữa, ngược
lại còn cảm thấy biển thật cô liêu không khỏi làm cho người ta sợ. Bên
tai không ngừng vang lên những câu nói tình tứ của Thịnh Nghiệp Sâm và
Diệp Thanh, tim cô như bị dao cắt trúng.
"Lục Tắc Linh!" Một cán
sự chạy tới chỗ cô không ngừng ồn ào nói: "Chuyện gì thế này! Ra tới
biển rồi mà còn mặc nhiều như vậy làm gì!" Cậu ta đến gần, chuẩn bị nói
thềm gì đó, đột nhiên im lặng, tận nửa ngày sau mới thận trọng hỏi: "Lục Tắc Linh cậu sao vậy? Sao lại khóc?"
Lục Tắc Linh theo bản năng xoa xoa khuôn mặt, mới phát hiện ra mặt mình đầy nước mắt. Nhìn mu bàn
tay ướt át, Lục Tắc Linh có chút hoảng hốt nghĩ, thì ra là do trái tim
mình kháng nghị, tình yêu vô vọng này đến bao giờ mới kết thúc đây? Hơn
một năm qua, cô không biết mình cố chấp giữ vững phần tình cảm này lại
để đổi lấy cái gì, có lẽ cái gì cô cũng không chiếm được.
Vô số
lần cô muốn buông tay, nhưng lại không có cách gì bỏ được, mỗi lần muốn
khóc, cô thật vất vả mới sắp xếp tâm tình của mình lại cho thật tốt,
nhìn thấy anh đối xử với cô như vậy cô lại không nở bỏ. Cô không hiểu,
thầm mến một người sẽ đau như thế này sao?
Cô hít mũi một cái, lau sạch nước mắt, nói: "Cũng không có gì, tự nhiên mình thấy nhớ mẹ."
Mẹ của Lục Tắc Linh bị bệnh rồi qua đời kho cô còn rất nhỏ, trong nhà chỉ
còn lại hai cha con cô nương tựa lẫn nhau mà sống, mọi người ai cũng
biết biết, cán sự sợ chọt trúng vết thương của cô, nên không dám hỏi
tiếp, tùy tiện hàn huyên đôi câu rồi đi. Giờ phút này, Lục Tắc Linh cảm
thấy thật có lỗi vì đã đem mẹ ra làm lá chắn, cúi đầu thấp xướng, tâm
tình càng thêm trầm thấp. Nhìn cán sự đi xa, cô rốt cuộc cũng được yên
tĩnh, ngồi ở trên bờ cát nghỉ ngơi thật lâu, cho đến khi mọi người bắt
đầu chơi bóng nước cô mới cởi cái áo T shirt ra đi xuống nước.
Lục Tắc Linh cũng muốn chơi cùng bọn họ, nên không muốn dấu mình dưới nước
nữa, cô đang mặc bộ bikini hai mảnh do Hạ Diên Kính chọn cho cô, Hạ Diên Kính nói để cho cô "Kiều diễm hơn người" , như vậy Thịnh Nghiệp Sâm sẽ chú ý đến cô nhiều hơn, chỉ là cách này không phù hợp với tính cách của cô , nên cô đã kịch liệt phản đối, vì thế liền bị Hạ Diên Kính cười
nhạo: "Trương Ái Linh từng nói, khi yêu một người thì cho dù có là một
bụi bậm thấp bé, thì cũng phải làm sao cho nó nở hoa. Còn cậu thì sao?
Thấp đến nổi bị nước cuốn một cái là trôi đi luôn, ngay cả một con chuột cũng không nhìn trúng cậu!" Nói xong thì một hai ép cô mua bộ bikini
này.
Mặc dù các cô gái đi cùng cũng mặc bikini, nhưng cô cũng
không muốn khoa trương quá như vậy, da thịt đều lộ hết ra bên ngoài, cô
cảm thấy rất lo lắng, cho nên vẫn luôn núp ở dưới nước.
Không
biết có phải cô bị xui xẻo hay không mà vừa đứng lên đã bị uống mấy ngụm nước lạnh đến từng kẻ răng, chơi xong hai trận bóng, cô cũng bắt đầu
nói chuyện vui vẻ với mọi người, Lục Tắc Linh phát hiện đồ bơi của mình
sắp bị tuột ra mất rồi, có lẽ là do động tác quá mạnh, nên bị đứt chỉ,
may là là cô đang ở dưới nước nên chưa bị ai phát hiện, nếu không chắc
cô chết mất, cô không dám đi lên ,cứ vùi mình ở dưới nước. Mọi người
thay phiên ra sân chơi bóng, nên không phát hiện ra chuyện khác thường,
trong nước có rất nhiều người, giống như một cái bánh chẻo, cô lẫn ở
trong đó nên không dể bị thấy được, cô nghĩ, chờ chút nữa mọi người tản
đi bớt cô sẽ len lén chạy lên.
Tầm mắt của cô vẫn rơi trên người Thịnh Nghiệp Sâm, anh và Diệp Thanh ở chung một chỗ, hai người không
biết đang nói gì, vừa nói vừa cười, tay của anh đỡ hông của Diệp Thanh,
tư thế rất thân mật. Ánh mặt trời chíu xuống mái tóc ngắn ướt nhẹp của
anh, trông bình yên, mặt nước lăn tăn, màu lam giống như một bức tranh,
cảnh vật này giống như được tạo nên vì bọn họ.
Lục Tắc Linh chua xót nghĩ, xem ra toan tính của Hạ Diên kính tiêu tan rồi, mặc kệ cô
mặc mát mẻ như thế nào, Thịnh Nghiệp Sâm cũng không liếc nhìn cô một cái , tầm mắt của anh đã sớm bị người khác chiếm mất, không chia cho cô một chút nào. Huống chi lúc này cô lại chật vật như vậy, cả nhúc nhích cô
cũng không dám, chứ nói gì tới đi hấp dẫn anh?
Cô đang suy nghĩ
nhập thần, nên không phát hiện có người cản ánh mặt trời dùm mình, khi
cô ngẩng đầu lên, thì Thịnh Nghiệp Sâm đã gần cô trong gang tất, cô kinh ngạc lùi về sau vài bước.
Cô ôm chặt ngực, cắn môi, chưa biết
phải nói gì, thì Thịnh Nghiệp Sâm đã cởi cái áo thun trên người anh rat, lúc nãy Thịnh Nghiệp Sâm bận chia đội cho mọi người, nên chưa kịp thay
quần áo đã bị đẩy xuống nước, cho nên anh là người mặc áo thun duy nhất ở dưới nước, anh không hề nói gì, để cái áo ướt sũng lên bả vai của cô, sau đó xoay người, dùng tấm lưng vững chắc của mình giúp cô che tầm
nhìn của mọi người.
Lục Tắc Linh có chút hoảng hốt, áo thun dính lên bả vai của cô, vẫn còn vươn lại một chút hơi ấm của Thịnh Nghiệp
Sâm, cô đưa tay lên cầm lấy, cả người có chút run rẩy. Cô ngước lên nhìn bóng lưng của Thịnh Nghiệp Sâm, sống lưng vững chắc, nghịch sáng, nên
có chút mờ ảo, thật giống cảnh trông phim chàng kỵ sĩ cứu lấy công chúa
trong lúc dầu sôi lửa bỏng, ấm áp động lòng người, cô hoảng hốt, giờ
phút này đây, trái tim của cô như đang bừng cháy,nhưng khi ngước mắt lên tất cả điều trở thành hư không. Cô cảm động đến độ không kềm chế được,
hít mũi một cái, vội vàng mặc áo vào, nhưng cái áo này đã bị ướt hết
rồi, chưa nói đến việc có thể nhìn thấu vào bên trong, nó lại còn dính
vào người, thường ngày dáng người của Lục Tắc Linh có hơi lồi lõm một
chút, mặc cái này vào quả thật che được không ít, nhưng một khi bị cấm
đoán thì cảm giác càng mạnh hơn,Lục Tắc Linh vẫn phải lấy tay che người
mình lại. Thịnh Nghiệp Sâm quay đầu lại thấy cô như thế, mặt hơi hơi đỏ, nhỏ giọng nói: "Em đi phía sau anh, anh dẫn em lên, nhanh chóng đi
thay quần áo."
Lục Tắc Linh gật đầu, ngượng ngùng không dứt, hai gò má ửng hồng.
Bên này bọn họ vừa hành động, thì lập tức nhận được sự chú ý của mọi người, nhất là nam sinh, nhìn thấy bộ dạng đó của Lục Tắc Linh, lập tức có
người huýt gió, trêu chọc nói dáng của Lục Tắc Linh thật là đẹp, Lục Tắc Linh chỉ biết xấu hổ cúi đầu, đi theo từng bước chân của Thịnh Nghiệp
Sâm lên bờ, không dám ngẩng đầu lên cái nào. Thấy mọi người càng lúc
càng huýt gió mạnh hơn, Thịnh Nghiệp Sâm đột nhiên ngừng lại , Lục Tắc
Linh đang theo sát anh liền đụng trúng lưng của anh, anh nhanh cóng bắt
được cơ thể xiêu vẹo sắp ngã xuống nước của cô, theo bản năng giơ tay
vuốt vuốt cái trán của cô. Da thịt hai người dính vào nhau, tim Lục Tắc
Linh đập mạnh, cả người run rẩy. Chỉ nghe thấy giọng nói của Thịnh
Nghiệp Sâm trên đỉnh đầu vang lên, anh cười mắng những người đó: "Bọn
ranh con chết tiệt này, mắt nhìn vào chỗ nào vậy hả ! Mình nói cho các
cậu biết nhé, biết điều thì nhanh chóng tránh xa ra một chút! Lục Tắc
Linh là em gái mình đó!"
Thịnh Nghiệp Sâm vừa nói xong, liền có
cậu nam sinh nói tiếp: "Hội trưởng! Đừng có nhận quan hệ bừa như vậy,
không hợp chút nào cả!"
Cuối cùng Thịnh Nghiệp Sâm và Lục Tắc
Linh cũng lên tới bờ, anh nắm một núm cát ném tới, "Nhóc con."Mọi ngời
liên cười to, Lục Tắc Linh cũng thừa dịp mọi người đang vui vẻ liền chạy sọc lên bờ. Gửi thanks
Đêm đó Lục Tắc Linh không sao ngủ được, bóng dáng của Thịnh Nghiệp Sâm lúc nào cũng xuất
hiện trong đầu của cô, chiếm hết tâm trí của cô, lòng cô mừng đến nổi
không biết phải dùng từ gì để diễn tả, cô lăn qua lộn lại ở trên giường, cảm giác ngọt ngào không ngừng nổi lên trong cô.
Nhưng cô lại
không biết, người đầu tiên phát hiện ra bộ dạng nhếch nhác của cô không
phải là Thịnh Nghiệp Sâm, mà là Diệp Thanh, là Diệp Thanh bảo Thịnh
Nghiệp Sâm giúp Lục Tắc Linh, mà người không biết gì cả Lục Tắc Linh,
lại đem Diệp Thanh tốt bụng biến thành thiếu nữ mơ mộng.
Kể từ
khi Thịnh Nghiệp Sâm nói Lục Tắc Linh là em gái của mình, thì quan hệ
giữa anh và Lục Tắc Tinh cũng trở nên thân thiết hơn, Lục Tắc Linh có
thể thường xuyên cùng ăn cơm với Thịnh Nghiệp Sâm và Diệp Thanh, thật
sự giống như là em gái ruột của anh vậy. Lục Tắc Linh cũng không tham
lam, chỉ cần có thể kéo khoảng cách của cô và Thịnh Nghiệp Sâm lại gần
một chút, thì đối với cô mà nói,dùng danh nghĩa gì cũng đâu có quan
trọng? Vào lúc cuối kỳ, cán bộ của hội học sinh tiến hành tranh cử ở
trong phòng học nhỏ, bài diễn văn của Lục Tắc Linh rất đặc sắc nên tranh cữ thành công, trở thành chư hầu, sau khi cô tranh cử thành công, Diệp
Thanh tự tay ôm một bó hoa tươi lên tặng cô. Lục Tắc Linh ôm hoa tươi,
Thịnh Nghiệp Sâm ôm Diệp Thanh, tùy tiện nói: "Anh đã nói trước rồi mà, vị trí này nhất định là của em ấy, bảo em đi mua hoa lấy lòng em ấy
trước quả không sai mà. Bây giờ em ấy là trợ thủ thắc lực của anh đó,
không có em ấy chẳng khác gù anh bị mất hết một tay cả!"
Lục Tắc Linh nghe anh nói như vậy, trong lòng cực kỳ thỏa mãn, cô mỉm cười nhìn anh, ánh mắt thành kính, xem anh giống như là thần thánh vậyi. Thịnh
Nghiệp Sâm không biết, vừa rồi lúc cô lên thuyết trình thì tầm mắt cô
chưa hề rời khỏi anh một lần, anh không nói gì cả, chỉ ngồi ở chỗ đó,
chỉ là trùng hợp mỉm cười, cũng giúp cô lấy lại năng lượng, tiếp thêm
động lực cho cô.
Với Lục Tắc Linh mà nói, Thịnh Nghiệp Sâm giống như mặt trời, mà cô chính là loài hoa hướng dương cuồng si . Cô cũng
không muốn gì thêm nữa, chỉ cần giống như bây giờ,gần anh thêm một
chút,cũng đủ thỏa mãn lắm rồi.
Kết thúc khóa học, nghỉ đông đúng hạn lại tới, nghỉ ở nhà không thể gặp Thịnh Nghiệp Sâm được, Lục Tắc
Linh liền ỉu xìu , cô có số điện thoại của Thịnh Nghiệp Sâm, nhưng lại
không dám gọi, cô không biết phải nói gì với anh, lại càng sợ anh phát
hiện ra tâm tư này sẽ xa lánh cô. Anh đối với Diệp Thanh rất si tình,
cô càng ở gần anh, thì lại càng rỏ ràng hơn.
Mỗi lần nhớ đến
anh, cô lại muốn nhắn tin cho anh, cô liền soạn một tin nhắn, sau đó gởi cho anh, lại sợ bị người ta phát hiện, nên cô nhắn cho tất cả mọi
người, làm bộ giống như không phải quan tâm đặc biệt, chỉ là cô tiện
tay gởi đi thôi .
Nhận được điện thoại của Thịnh Nghiệp Sâm,
cũng nằm trong dự liệu của Lục Tắc Linh, điện thoại được nối thông, Lục
Tắc Linh kích động đến nổi không nói nên lời. Cô không biết rốt cuộc
Thịnh Nghiệp Sâm đang nói gì, chỉ biết mình vẫn ngây ngốc nói: "Được,
được, tốt."
Thành phố này đã tiến vào tam cửu hàn thiên, mấy
ngày gần đây đài khí tượng con thông báo sắp sửa có tuyết, cho nên bên
ngoài đặc biệt lạnh hơn thường khi, trên mặt đất toàn là lá từ trên cây
rơi xuống, đạp lên liền nghe vang lên tiếng sột soạt, người đi lại trên
đường không nhiều lắm, nếu có cũng chỉ là cảnh tượng vội vã. Thời tiết
quá lạnh rồi, hà hơi một cái thôi mà sắp biến thành bằng mất rồi, Lục
Tắc Linh mặc áo bông thật dầy đeo khăn quàng cổ và bao tay mà vẫn còn
thấy lạnh, cô dậm chân, xoa xoa tay, đứng lẫm liệt giữa trời gió lạnh
chờ Thịnh Nghiệp Sâm.
Anh dựa vào bức tường cách cô mấy mét, cầm điện thoại di động không ngừng vừa nói vừa cười, tùy tiện nói như vậy
cũng gần một tiếng đồng hồ rồi. Mà Lục Tắc Linh cũng ngây ngốc đợi anh
gần một giờ đông hồ, hơn nữa hoàn toàn không có ý định cắt ngang câu
chuyện của anh.
Diệp Thanh về nhà bà ngoại ở dưới quê, bà rất
phong kiến, không cho phép chị ấy yêu đương trước khi tốt nghiệp đại
học, ép chị ấy học tác phong của các tiểu thư khuê các, tịch thu điện
thoại của chị ấy, mỗi lần Thịnh Nghiệp Sâm muốn nói chuyện với Diệp
Thanh, thì phải nhờ Lục Tắc Linh gọi điện thoại đến gặp bà ngoại xin
phép nói chuyện với chị, sau đó mới đến phiên anh và Diệp Thanh nói
chuyện. Phần tâm ý này, không biết bà của Diệp Thanh có cảm nhận được
hay không, nhưng Lục Tắc Linh cô có thể cảm nhận thấu đáo được chuyện
đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT