Chử Thiệu Lăng dừng một lát, nói với Thủy Hâm, “Theo lời trẫm nói mà làm, lui xuống đi.”

Thủy Hâm vội vàng cáo lui, Chử Thiệu Lăng mím môi, thấp giọng, “Bên ngoài gió lạnh, vào phòng.”

Vệ Kích đi theo Chử Thiệu Lăng vào thiên điện, hai người ngồi xuống, Vệ Kích cơ hồ cho rằng tất cả những gì mình vừa nghe được là giả, Chử Thiệu Lăng muốn lập mình làm Hậu, làm sao có thể?

Một lúc lâu sau Vệ Kích mói lên tiếng: “Những điều Hoàng thượng vừa cùng Thủy đại nhân nói… là thần nghe không rõ sao?”

Chử Thiệu Lăng cầm chén trà uống một hơi thấy bình tĩnh: “Không có nghe sai, ta cùng Thủy Hâm chính là thương nghị chiếu thư lập ngươi làm Hậu.”

“Phong chiếu thư này sẽ ở lúc tế thiên năm nay đọc trước vạn dân.” Chử Thiệu Lăng đơn giản nói hết, “Nơi lập đàn tế thiên đã chọn xong, đã bắt đầu xây dựng, sẽ hoàn thành trước tế thiên.”

Chử Thiệu Lăng cũng đưa cho Vệ Kích một chén trà, chậm rãi nói: “Ta còn đang do dự khi nào có thể nói cho ngươi, hiện tại chính ngươi nghe được… rất tốt.”

Tay Vệ Kích có chút run rẩy, tiếp nhận chén trà, dừng một khắc, thả lại chén trà lên bàn, đứng dậy đi đến trước mặt Chử Thiệu Lăng quỳ xuống, trầm going: “Thần tự biết mình vô đức vô tài, cầu Hoàng thượng thu hồi ý chỉ.”

Chử Thiệu Lăng thở dài, hắn đã biết trước sẽ như thế.

Vệ Kích thấp giọng: “Hiện giờ chỉ có Thủy Hâm biết sao? Hoàng thượng tìm cái cớ đưa Thủy Hâm ra khỏi kinh đi, trước đem người đưa đi rất xa, tin tức này nhất định phải giấu kín, không thể để cho….”

“Ngươi cho là ngươi không nguyện ý, ta liền thu hồi mệnh lệnh đã ban sao?” Chử Thiệu Lăng nhàn nhạt nói, “Này đó ta đã sớm lên kế hoạch tốt, ngươi đồng ý, đều có biện pháp ngươi đồng ý, ngươi không đồng ý, cũng có biện pháp nếu ngươi từ chối, bất kể thế nào, phong chiếu thư này ta nhất định đã phát ra.”

Tâm Vệ Kích trầm xuống, cường chống không để bản thân phát run, tiếp tục khuyên can: “Hoàng thượng có nghĩ đến hay không, chiếu thư này vừa ra, đầu tiên đứng ra sẽ là tôn thất, Hoàng thượng lập thần làm Hậu, làm sao bọn họ có thể dễ dàng bỏ qua? Đến lúc đó thúc bá của Hoàng đế cùng quần thần đồng thời quỳ xuống can gián, Hoàng thượng sẽ làm thế nào?”

“Trên chiếu thư viết, ta sẽ từ trong tôn thất chọn ra một người làm tử tự, tôn thất nhà nào có nhiều con sẽ không khỏi động tâm.” Chử Thiệu Lăng cười lạnh, “Ngươi cho rằng bọn họ ai cũng có thể thật sự trung tâm với hoàng thất sao?”

Môi Vệ Kích trắng bệch, nhẹ giọng: “Ngôn quan đâu? Các Ngự Sử đâu? Bọn họ làm sao có thể đáp ứng? Còn có thiên hạ bách tính… nếu có vài người lấy này làm cớ, giương cờ ‘Thanh quân trắc’ [danh từ chính trị, nôm na là ‘Thanh trừ loạn thần tặc tử bên cạnh quốc quân’], Hoàng thượng lại định làm thế nào?”

“Vài năm này ta vất vả đều là uổng phí sao?” Chử Thiệu Lăng kiêu căng nói, “Bách tính đã bao nhiêu năm không dư dả lương thực? Nhưng hiện tại, nhà ai không phải bồn bát mãn thóc, thật vất vả nghênh đón thịnh thế, bọn họ luyến tiếc làm phản, liền tính có người có tình đi tìm chết, cũng sẽ không ai đi theo.”

Vệ Kích nhắm mắt, run rẩy nói: “Hoàng thượng tâm tư kín đáo… tất nhiên đã làm tốt chuẩn bị, thần biết Hoàng thượng muốn cho thần một danh phận, nhưng kỳ thật thần căn bản không quan tâm….”

“Trước kia khi còn làm thị vệ ở Bích Đào uyển, chưa từng nghĩ qua có thể làm bạn bên cạnh Hoàng thượng.” Hốc mắt Vệ Kích đỏ lên, “Đi đến một bước hôm nay, thần đã thấy đủ, trước khi đi Thái hoàng thái hậu đã từng nói với thần một câu, thần vẫn luôn nhớ rõ…. Thái hoàng thái hậu nói, nhân sinh không bao giờ như ý tám chín phần mười. Thần cái gì đều có, cho dù thiếu một chút này, cũng thật sự không tính cái gì.”

“Trước khi Thái hoàng thái hậu ra đi còn tiếc nuối thần không phải nữ tử, không thể có được một danh phận, kỳ thật… so với có thể danh chính ngôn thuận đứng bên người Hoàng thượng, thần càng hy vọng mình là một nam tử, như vậy… khi thiên hạ thái bình có thể sẵn sàng vì Hoàng thượng ra trận, gối giáo chờ trời sángl khi chiến sự hỗn loạn có thể giúp Hoàng thượng bảo vệ quốc gia, đẫm máu sa trường.” Vệ Kích ngẩng đầu nhìn Chử Thiệu Lăng, “Thần là nam nhân, đều có thể nhờ thân là nam nhi mà vì Hoàng thượng tận trung tẫn trách, như thế mới không làm nhục tâm ý của Hoàng thượng với thần.”

Hốc mắt Chử Thiệu Lăng cũng đỏ, giọng khàn khàn: “Ngươi cảm thấy không là cái gì, nhưng ta lại thấy có…. Ngươi không cảm thấy nghẹn khuất, nhưng ta cảm thấy nghẹn khuất!!”

Chử Thiệu Lăng cầm chén trà trên bàn ném xuống đất, lớn tiếng nổi giận: “Ta muốn ở trong cung danh chính ngôn thuận xây một tòa cung điện cho ngươi! Ta muốn ngươi có thể theo ta được quần thần quỳ bái, Tứ Di kính sợ!! Ta không nghĩ lại nghe những Ngự Sử đó luôn miệng nói hợp tình hay hợp lý! Trẫm là Hoàng đế! Ta tân tân khổ khổ đi đến ngày hôm nay, vì cái gì chỉ một chuyện như vậy cũng không thể làm?! Nếu là như vậy, ngày đó vì sao không cùng ngươi đồng thời quy ẩn núi rừng, ít nhất sau trăm tuổi ta và ngươi còn có thể nằm chung một chỗ!!”

“Những lời ngươi nói ta đều rõ ràng, ta cũng đã vô số lần tự nói cho chính mình, nói cho ngươi biết! Ta không cam lòng! Trẫm không cam lòng!!” Thanh âm Chử Thiệu Lăng thấp dần, “Ta đã nhẫn nhịn đủ…. Chuyện lần này, không được thương lượng, ngươi đồng ý hay không ta đều sẽ làm, trừ ngươi ra… lại có kẻ dị nghị, đến một người, ta giết một người, việc lập Hậu, trẫm chắc chắn phải làm.”

Vệ Kích gắt gao cắn môi không để mình khóc lên, giọng khàn khàn: “Hoàng thượng bây giờ có thể ngăn chặn tiếng nói vạn dân, nhưng làm sao có thể ngăn được tiếng nói đời sau? Hoàng thượng nên công rủ thiên cổ, đức chiêu hậu nhân, thần làm sao có thể vì vậy mà hủy đi thanh danh muôn đời của Hoàng thượng!”

Chử Thiệu Lăng tiến lên một bước nhìn xuống Vệ Kích: “Ta dám vì ngươi mà bị bêu danh muôn đời, ngươi có dám không?”

Mắt Chử Thiệu Lăng sáng như đuốc, chăm chú nhìn Vệ Kích, nhân nghĩa lễ hiếu trong lòng Vệ Kích nháy mắt bị đánh nát, nước mắt thành dòng rơi xuống, gật đầu nghẹn ngào: “Thần dám.”

Chử Thiệu Lăng cúi đầu hôn hôn trán Vệ Kích, dỗ dành: “Đừng sợ… đều giao cho ta.”

Lúc Thủy Hâm còn đang sửa chữa chiếu thư, Chử Thiệu Lăng đã thả một ít tiếng gió ra ngoài, quả nhiên, mặc kệ đã làm bao nhiêu chuẩn bị vẫn có không ít người phản đối, lâm triều cách ngày đã có người thăm dò hỏi Chử Thiệu Lăng nghe đồn là thật hay giả. Đây cũng là biện pháp đế vương hay dùng khi muốn thi hành chính sách mới, mượn người khác thăm dò tình huống, nếu rất nhiều tiếng phản đối, có thể sạch sẽ bỏ qua, chỉ nói là tung tin vịt. Hôm nay lân triều các loại quan lại đã chuẩn bị đầy mình, nhất định phải khiến Chử Thiệu Lăng thu hồi ý chỉ.

Chử Thiệu Lăng hờ hững nhìn chúng thần, không do dự chút nào: “Việc này là thật, kỳ tẫn hiếu của trẫm sắp hết, đến khi hết tẫn hiếu sẽ lập tức chọn ngày lành tháng tốt đại hôn, lập Vệ Kích làm Hậu.”

Cả triều ồ lên, Chử Thiệu Lăng lười lại nghe bọn hắn vô nghĩa, đứng dậy nói: “Trẫm tâm ý đã quyết, không cần lại nói.”

Sắc mặt Chử Thiệu Lăng lạnh băng: “Đây là gia sự của trẫm, các ái khanh thật sự không cần uổng phí công phu.”

“Phỏng chừng các ngươi đều vì chuyện này mà đến….” Chử Thiệu Lăng sửa sang lại y bào, “Nếu không có chuyện khác liền bãi triều đi.”

Chử Thiệu Lăng nói xong liền đi rồi, lưu lại cả triều còn trong khiếp sợ.

Những ngày sau đó chỉ có thể diễn tả là hỗn loạn không chịu nổi, đuổi đi người tôn thất còn đơn giản, nhưng những ngôn quan này lại không dễ đối phó như vậy, vì đem Vệ phủ kéo ra khỏi vòng chiến, Chử Thiệu Lăng thậm chí còn đặt mưu để Vệ Kích Vệ Chiến cùng đi theo những ngôn quan đó quỳ đình, mặc kệ việc này Vệ phủ có đồng ý hay không, công phu trên mặt vẫn phải diễn đầy đủ.

Quan văn luôn là có chút khí tiết, Chử Thiệu Lăng một ngày không buông tha, bọn họ cũng đi theo thật sự quỳ một tháng, Chử Thiệu Lăng không nhắc đến, tiếp tục mặc kệ bọn họ, dần dần có người lớn tuổi chống đỡ không được, thay đổi người trẻ tuổi trong nhà đến, như thế lại qua hơn một tháng, đại thần quỳ đình đều sắp thay đổi một đám mới, Chử Thiệu Lăng triệu kiến, không chờ những người này đem đạo lý nói ra, Chử Thiệu Lăng đã trước đổ về: “Các khanh không cần nhiều lời, trẫm đã quyết định.”

Trong Ngự Sử, một tiểu quan còn trẻ lúc này quyết định tử gián, thị vệ trong đình lập tức bắt giữ tiểu quan kia, Chử Thiệu Lăng nhàn nhạt hỏi: “Muốn chết? Cái này dễ dàng…. Còn ai theo hắn?”

Vài người tâm huyết lúc này cũng bước ra khỏi hàng, tổng cộng lại hơn mười người sau nữa đi ra, tổng cộng hai mươi sáu người. Chử Thiệu Lăng cười lạnh: “Đem hơn hai mươi người này toàn bộ giải vào Hình bộ, buổi trưa ngày mai ngoài Ngọ môn xử trảm!”

Mọi người nghe vậy khiếp sợ không thôi, Hoàng đế muốn giết ngôn quan?! Thái tổ từng có mệnh lệnh, Ngôn quan khuyên can không phải là tội, Hoàng đế thật muốn vi phạm tổ chế sao?!

Hai mươi mấy người kia bị áp đi, Chử Thiệu Lăng xoay người trở về Càn Thanh cung, những người còn lại hai mặt nhìn nhau, xám xịt trở về.

Trong tẩm điện Càn Thanh cung, Vệ Kích đang chờ Chử Thiệu Lăng, Chử Thiệu Lăng có chút đau lòng: “Diễn kịch phải diễn đủ, đi thôi.”

Vệ Kích mỉm cười: “Thần sức khỏe cường kiện, cái này có làm sao đâu.” Nói xong đi ra tẩm điện, đến trước chính điện Càn Thanh cung thẳng lưng quỳ xuống.

Nếu theo kế hoạch lúc trước, Vệ Kích phải quỳ đến lâm triều ngày mai, nhưng cuối cùng Chử Thiệu Lăng vẫn không đành lòng, mới quỳ chưa đến một canh giờ liền sai người truyền lời: Hoàng đế đặc xá hai mươi mấy ngôn quan kia, thỉnh Vệ đại nhân mau đứng lên đi.

Cho dù quỳ thời gian ngắn, nhưng ở chính điện Càn Thanh cung người đến người đi cũng đã đủ gây chú ý, đặc biệt là người nhà của những quan viên bị giam giữ kia, biết được Vệ Kích vì các ngôn quan mà quỳ ở Càn Thanh cung sẽ không dám lại nói gì.

Vệ Kích tự mình dẫn người đi Hình bộ thả ngôn quan, mấy tháng này bọn họ không ngừng đả kích Vệ Kích, lời nói càng lúc càng khó nghe, lúc này lại ở đại lao Hình bộ gặp nhau, cũng là Vệ Kích cứu bọn họ, các ngôn quan đều ngượng ngùng, Vệ Kích lại không để ý, ân cần thăm hỏi một lần, lại tự mình sai người chuẩn bị xe ngựa. Chử Thiệu Lăng làm là diễn, nhưng Vệ Kích lại không, hắn hành động tùy tâm, còn không ngừng ngại ngùng xin lỗi: “Đều là Vệ Kích gây họa, liên lụy các đại nhân chịu tội.”

Tất cả mọi người nhìn ra Vệ Kích là thật tâm thật lòng, lại càng cảm thấy hổ thẹn, lên xe ngựa trở về, không bao giờ lại nói chuyện quỳ đình.

Không biết là vài năm này Chử Thiệu Lăng đánh nền tảng quá tốt, vẫn là lần này tiếp nhận tương đối thuận lợi, chuyện lập Vệ Kích làm Hậu lại được tất cả mọi người chấp nhận, vì trấn an dân chúng, năm nay Chử Thiệu Lăng còn miễn giảm một nửa thuế thu, bách tính lê dân không rõ ràng, chỉ nghe thấy Vệ Quốc công là ông trời phái đến tạo phúc cho Đại Chử, lại bở vì lập Vệ Quốc công làm Hậu mà miễn giảm thuế thu, mỗi người đều vui sướng, từ đó, một chuyện lập Hậu chính thức trở thành ván đã đóng thuyền.

“Hoàng thượng… đài tế thiên vì sao lại phải làm ở đoạn trường nhai đâu?” Vệ Kích cầm tấu chương Lễ bộ đưa đến, hơi hơi nhíu mày, “Nơi đó tương đối thần hồn nát thần tính…. Trước kia thần có đi ngang, vực bên dưới rất sâu, cũng không phải nơi tốt lành.”

“Ai nói? Nơi đó rất tốt.” Chử Thiệu Lăng thoáng xuất thần, nở nụ cười, “Lại nói cảnh sắc nơi đó không tồi, ta sai người san bằng đoạn trường nhai, lại từ đó tiếp tục xây đài cao, công sự to lớn, làm suốt nửa năm, nghĩ đến vẫn có thể chấp nhận.”

Vệ Kích hoảng sợ: “Đoạn trường nhai đã san bằng?! Này… ngọn núi cao như vậy….”

“Ân, ta thích nơi đó, nhưng không thích mảnh vực kia.” Chử Thiệu Lăng không muốn nói lại chuyện này, cúi đầu hôn hôn môi Vệ Kích, “Ngày mau là đại lễ tế thiên, sợ hãi sao?”

Vệ Kích lắc đầu, lại gật đầu, có chút ngại ngùng: “Thần… có chút khó có thể tin.”

Chử Thiệu Lăng ôn nhu ôm Vệ Kích vào lòng: “Không cần sợ, ngày mai ta tự mình dẫn ngươi lên thiên thai.”

Hôm sau giờ Thìn, Chử Thiệu Lăng cùng Vệ Kích đến đài tế thiên ngoài thành, đài tế thiên từ khe vực sửa chữa mà thành cao hơn trăm trượng, tổng cộng một nghìn sáu trăm mười tám bậc, Chử Thiệu Lăng không ngồi kiệu được chuẩn bị, mà nắm tay Vệ Kích từng bước đi lên.

Vệ Kích tò mò vì sao lại đem đài tế thiên xây dựng ở nơi này, quần thần cũng nghi hoặc, chỉ có Chử Thiệu Lăng hiểu được, nơi này, một đời trước, hắn ôm Vệ Kích chết đi.

Mảnh đất dưới chân Chử Thiệu Lăng này, là nơi năm đó Vệ Kích vì hắn mà một người nghênh chiến ba nghìn cấm quân, nơi này thấm máu của Vệ Kích, lệ của Vệ Kích, Chử Thiệu Lăng liền muốn ở nơi này chiêu cáo thiên hạ, hắn cùng Vệ Kích đi theo thiên mệnh, muốn đời đời kiếp kiếp đều cùng một chỗ.

Chử Thiệu Lăng mặc một phân long văn lễ phục, Vệ Kích một thân vương phục thêu phượng hoàng ám văn, mỗi một bước đi, trong lòng Chử Thiệu Lăng mặc niệm một câu ‘Chấp tử chi thủ’, mỗi một bước đi, Vệ Kích lại mặc niệm một câu ‘Dữ tử giai lão’, thềm đá thật dài, tổng cộng một nghìn sáu trăm người tám câu hứa hẹn.

Chử Thiệu Lăng cùng Vệ Kích đi lên đài tế thiên, cùng nhau nhìn xuống thổ địa Đại Chử trải dài dưới chân, ánh mặt trời rạng rỡ chói lóa, ánh lên núi song bàng bạc hào hùng.

Cho dù có đau khổ nhiều hơn, cho dù càng thêm nhiều điều không như ý, bọn họ rốt cuộc đi đến một bước này, cho đến giờ khắc này, Chử Thiệu Lăng đã có thể đường đường chính chính, danh chính ngôn thuận nói với người chỉ vì hắn là đổ máu rơi lệ rằng: “Thiên hạ này, thuộc về chúng ta.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play