Từ sau khi Chử Thiệu Lăng đăng cơ không ít nghe Ngự Sử mắng, nhưng một năm qua cộng lại cũng không lợi hại bằng lần lâm triều hôm nay.
Chử Thiệu Lăng sớm quen cách ứng phó người bên Ngự Sử, cười nói: “Liễu ái khanh quá lo lắng, bất quá là một cái ngự uyển nho nhỏ, để cho Vệ Kích từ nơi nghỉ ngơi đến hộ giá gần một chút, làm sao lại liên hệ đến xã tắc đại sự.”
Ngự Sử đài Liễu Gia Bắc là năm nay vừa đề bạt đi lên, hắn xuất thân bần hàn, không đảng không phái, làm người vô ưu vô lự, nghe Chử Thiệu Lăng nói liền lên tiếng: “Lời ấy Thánh thượng nói sai rồi, gia sự của Hoàng thượng cũng là quốc sự, từ trước đến nay đạo lý là không cho nam tử xuất nhập hậu cung, ngay cả hộ vệ bên người Thánh thượng cũng vậy, làm sao có đạo lý để Vệ Quốc công ở lại vườn ngự uyển, Đại Chử ta không có tiền lệ này.”
Lời này ra vừa không ít người cũng lấy ra tổ tông gia pháp, bác bỏ đến cực kỳ có lý, há mồm ‘Danh bất chính ngôn bất thuận’, ngậm mồm ‘Tổ chế không thể không theo’, cuối cùng ngay cả ‘Đại tang giữ hiếu ba năm’ đều giũ ra, ý chí chiến đấu dâng cao thiếu điều áp Chử Thiệu Lăng đến Thái miếu quỳ thỉnh tội. Chử Thiệu Lăng đem chén trà trong tay không nặng không nhẹ đặt lên baàn, nhất thời liền yên tĩnh.
“Đến trẫm nơi này liền có.” Chử Thiệu Lăng không lại bình tĩnh cùng một đám toan Nho nói chuyện, đặc biệt Liễu Gia Bác này, từ sau khi đem hắn đưa lên vị trí này, mỗi ngày đều có khuyên can nói mãi không xong, vấn đề là người này chán ghét thì chán ghét, lại chưa từng ăn hối lộ, Chử Thiệu Lăng cũng không muốn cùng hắn nói nhiều, có lệ, “Trẫm đã sai người phong bế cửa sau Bích Đào uyển, cửa trước chỉ thông tiền triều, đã không còn thuộc hậu cung.”
Liễu Gia Bác chưa được như ý vẫn dây dưa không bỏ: “Không nói hậu cung, Vệ Quốc công không phải hoàng tộc, vì cái gì có tư cách vào trong cung?”
Chử Thiệu Lăng cười nhạt: “Vệ Quốc công hộ giá trẫm nhiều lần, một trận chiến với tây di lại càng là công cao không thể với, ban thưởng một cung lại làm sao?”
Liễu Gia Bác nghiêm mặt nói: “Thần không thể tham dự Tây Di chiến tranh, ngày đó ở hoàng thành cũng có nghe được sự tích của Vệ Quốc công, thần rất bái phục, chỉ là, thần còn có một lời…. Hoàng thượng, cách chiến tranh tây di đã hơn một năm, Hoàng thượng vẫn luôn có nhiều ban ân với Vệ phủ, từng việc từng việc chúng thần đều nhìn thấy, Hoàng thượng phong thưởng dần một năm, ước chừng cũng đã đủ với công lao của Vệ Quốc công.”
Chử Thiệu Lăng nhất thời lạnh mặt, thản nhiên hỏi: “Liễu ái khanh đang nói trẫm phong thưởng quá mức sao?”
Liễu Gia Bác dừng một lát, gật đầu: “Mọi chuyện tốt quá hóa lốp, hy vọng Thánh thượng nghĩ lại.”
Chử Thiệu Lăng cười lạnh: “Liễu ái khanh đã từng lên chiến trường chưa? Ngươi có biết một trận chiến Tây Di Vệ Kích rốt cuộc lập công lớn đến mức nào không? Ngươi có biết từ Tây Di trở về trên người hắn có bao nhiêu vết thương sao?! Trẫm bất quá là phong thưởng tướng sĩ có công, chẳng lẽ là sao? Các ngươi an an ổn ổn sống trong hoàng thành, hưởng thụ giang sơn các võ tướng liều mạng bảo vệ, lại nhìn không được ban thưởng hậu chiến cho bọn họ, là cái gì!!!”
Chử Thiệu Lăng tức giận, quần thần vội vàng quỳ lạy, lại không người nói đến chuyện đưa Bích Đào uyển cho Vệ Kích, Chử Thiệu Lăng lạnh lùng nhìn Liễu Gia Bác, mặc dù Liễu Gia Bác cũng quỳ, lại không chút nào sợ hãi, thẳng lưng cao giọng: “Nói đến một trận chiến Tây Di, thần lại nghĩ đến một chuyện, thần nghe nói đại quân của Hoàng thượng từng cùng Tây Di chiến đấu kịch liệt ở Nhiệt Đồng, ngày đó Vệ Quốc công bị vây, Hoàng thượng từng đáp ứng sứ giả Tây Di….”
“Liễu Gia Bác!” Đều là Ngự Sử, Lý Kính quát lớn, “Không thể nói bừa!”
Kỳ thật Liễu Gia Bác đã hối hận, nhưng lời đã nói ra không thể thu hồi, bước đến là một đao lui đầu cũng là một đao, chỉ phải tiếp tục nói: “Cắt đất từ Khách Lạp Tạp Thập đến Nhàn Âu Đà tổng cộng mười lăm tòa thành đổi lấy tính mạng Vệ Quốc công, ngày đó Hoàng thượng vì Vệ Quốc công mà không tiếc….”
“Làm càn!” Chử Thiệu Lăng lớn tiếng ngắt lời Liễu Gia Bác, hiệp ước ngày đó Chử Thiệu Lăng vẫn luôn không muốn nhắc đến, không chỉ là nỗi nhục trong lòng Chử Thiệu Lăng, mỗi khi nhắc đến Chử Thiệu Lăng sẽ không thể ức chế mà nhớ lại nỗi sợ hãi khi Vệ Kích bị bao vây, còn có ác mộng kiếp trước Vệ Kích đổ máu mà chết.
Hiện giờ Liễu Gia Bác chạm đến nghịch lân của Chử Thiệu Lăng, Chử Thiệu Lăng cũng không lại ôn hòa như trước, cả giận: “Ngày đó trẫm cũng không có hạ ấn! Hiện giờ không chỉ là Khách Lạp Tạp Thập, ngay cả Phong Hòa trẫm cũng đã đánh hạ, còn chưa đủ sao? Chưa đủ sao?!”
Liễu Gia Bác ra một tầng mồ hôi lạnh, cắn răng nói tiếp: “Nhưng Hoàng thượng đã từng có suy nghĩ này, Hoàng thượng từng vì Vệ Quốc công mà vi phạm tổ chế, thần cho rằng Vệ Quốc công nên tự mình thỉnh tội.”
Chử Thiệu Lăng khép mắt, may mắn hắn biết trước hôm nay sẽ như vậy, cho nên đem Vệ Kích đuổi đi quân doanh. Để Vệ Kích thỉnh tội? Ha hả.
“Thái tổ có lệnh, Ngự Sử can gián không phải tội, Liễu Gia Bác, nếu không phải như vậy, dựa vào lời nói vừa rồi, trẫm có thể giết sạch cửu tộc ngươi.” Chử Thiệu Lăng lạnh băng nhìn Liễu Gia Bác, “Trẫm kính sợ tổ tiên, tha cho ngươi, tự mình giải quyết, tan triều!”
Những ngày này, tâm tình Chử Thiệu Lăng bởi vì chuyện của Thái hậu mà nóng nảy không ngừng, Liễu Gia Bác lại ngay lúc này nhảy ra, chính mình lại không thể thật sự xử trảm hắn, Chử Thiệu Lăng cố gắng áp chế lửa giận trong lòng, gọi Lại bộ Thượng thư đến dặn dò: “Tìm cái cớ đem Liễu Gia Bác vất ra ngoài, đừng bức trẫm phá vỡ lời hứa với tổ tông.”
Lại bộ Thượng thư nghĩ nghĩ gật đầu: “Cũng tốt, Liễu Gia Bác người này mặc dù tính tình ngay thẳng, nhưng hắn không biết kính sợ thiên uy, trong triều không tuân quy củ, quả thật không thích hợp ở lại hoàng thành, thần trở về nghĩ kĩ.”
Kỳ thật sau khi tan triều Lại bộ thượng thư đã tìm Tử Quân hầu thương nghị qua việc này, không phải bọn họ cảm thấy Liễu Gia Bác thất lễ làm mất thể diện triều thần, chỉ là sợ ngày nào đó Liễu Gia Bác triệt để chọc giận Chử Thiệu Lăng, Chử Thiệu Lăng xử trảm hắn dễ dàng, nhưng mang theo tiếng trảm quan Ngự Sử cũng không phải chuyện tốt, nếu nghĩ cho Chử Thiệu Lăng, thì Liễu Gia Bác quả thật là mối họa, vẫn nên đuổi đi càng sớm càng tốt.
Tuy rằng bởi vì việc này mà trên triều ầm ĩ một hồi, nhưng chung quy không ai dám nhắc lại, Ngự Sử Đài chỉ nói tạm thời gác lại, một gác lại này trực tiếp đến năm sau, lúc đó Vệ Kích cũng đã dọn vào Bích Đào uyển từ lâu.
Cuối năm rất náo nhiệt, Chử Thiệu Lăng giống như năm rồi giư Vệ Kích lại trong cung, còn lừa gạt hắn: “Cuối năm nhà các ngươi nhiều người, nếu lại có người hỏi đến chuyện thành thân của ngươi thì sao?”
Vệ Kích nghĩ nghĩ cũng thấy thế, vả lại năm nay vì giúp vui cho Thái hoàng thái hậu, trong cung không ít người đến, Vệ Kích còn phải lo lắng tuần tra không để ngư long hỗn tạp, lại phải lo lắng bảo hộ bên người Chử Thiệu Lăng, nghĩ nghĩ liền gật đầu: “Thôi, chờ ít người thần lại về nhà.”
“Còn không phải sao.” Chử Thiệu Lăng xoa nhẹ tóc Vệ Kích, “Đồ vật nên đưa ta đều đã cho người đưa đi quý phủ, trước năm mới còn thỉnh ý chỉ của Thái hoàng thái hậu cho lão thái thái nhà ngươi phong làm nhất phẩm cáo mệnh, này mới xem như tương xứng với nhạc gia đi?” [Nhạc gia là nhà vợ]
Chử Thiệu Lăng buồn cười hỏi: “Như thế nào liền thành nói đùa? Đầu năm còn phải cho ngươi một phong lì xì, cái gì cũng là thật a.”
Vệ Kích đành phải dở khóc dở cười tạ ơn.
Vì để cho Thái hoàng thái hậu cao hứng, lần này năm mới trong cung làm đặc biệt náo nhiệt, các loại yến hội đã từ hai mươi ba không ngừng diễn ra, lúc Thái hoàng thái hậu khỏe khoắn liền đi xem tiệc, cùng người quen cũ nói mấy câu, lúc sức khỏe không tiện Chử Thiệu Lăng liền mời người đến Từ An điện theo giúp Thái hoàng thái hậu, Chử Thiệu Lăng biết Thái hoàng thái hậu thích hài tử, đầu năm còn cố ý an bài hài tử tôn thất đi Từ An điện lấy tiền mừng tuổi, Thái hoàng thái hậu vui vẻ, thưởng cho mỗi người một túi vàng, còn dặc biệt đưa một phong vàng lá đi cho Chử Thiệu Lăng, Chử Thiệu Lăng ở trên triều được thưởng vội vàng đi Từ An điện tạ ơn, khiến Thái hoàng thái hậu vui vẻ một hồi lâu.
Toàn bộ cuối năm sức khỏe của Thái hoàng thái hậu cũng không tệ lắm, Chử Thiệu Lăng vừa thoáng thả tâm, đến mười lăm, Thái hoàng thái hậu lại ngã bệnh, lần này là triệt để liệt giường.
Chử Thiệu Lăng nghe tin lập tức đem một đám thái y bắt mạch cho Thái hoàng thái hậu gọi đến, ép hỏi một lúc mới nghe được lời thật: nếu có thể sống qua mùa xuân, mùa hè có thể bình phục.
Chử Thiệu Lăng nhắm mắt, chỉ còn vài tháng.
Trong Từ An điện, Chử Thiệu Lăng tự mình hầu hạ Thái hoàng thái hậu dùng thuốc, Chử Thiệu Lăng chậm rãi kể hết chuyện vui của năm mới, Thái hoàng thái hậu gầy hơn trước rất nhiều, tựa trên nhuyễn tháp nghe, gật đầu cười: “Hảo, các lão Vương gia nếu nguyện ý ở lại hoàng thành vài ngày, ngươi nhớ cho người chiêu đãi thật tốt, không thể chậm trễ.”
Chử Thiệu Lăng vội vàng đáp ứng, lại nói: “Không bằng giữ các thúc bá lại đến tháng ba, khi đó hoa xuân đều nở, còn có thể cùng Hoàng tổ mẫu ngắm hoa.”
Thái hoàng thái hậu mỉm cười: “Tháng ba? Thôi, ai gia tự mình hiểu được, bệnh này không thể khỏi, ai gia sợ là không chống được đến lúc đó.”
Chử Thiệu Lăng trong lòng chua xót, trên mặt lại vẫn tươi cười: “Hoàng tổ mẫu đừng đùa, ngự y nói, sức khỏe của Hoàng tổ mẫu đã khá lên không ít, chỉ là mấy ngày này ăn uống thất thường mới mệt mỏi, nếu hoàng tổ mẫu chịu ăn uống một ít, không đến một tháng đã có thể khỏe lại.”
Thái hoàng thái hậu bật cười: “Đừng dối gạt ai gia, sức khỏe ai gia chính mình rõ ràng, từ sau khi phụ hoàng ngươi đi, ai gia đã không được, may mắn chờ được đến ngươi đăng cơ, nay thấy được ngươi trưởng thành, ai gia mới có chút an ủi, có động lực sống thêm vài ngày.”
Chử Thiệu Lăng khép mắt, khẽ nói: “Vậy Hoàng tổ mẫu càng nên bảo trọng thân mình, tôn nhi đăng cơ còn chưa đến một năm, còn có không ít thứ cần Hoàng tổ mẫu dạy bảo…..”
“Có thể dạy ngươi cái gì, ai gia sớm đã dạy hết, chuyện triều chính ai gia cũng nghe, ngươi làm rất tốt.” Thái hoàng thái hậu trìu mến vuốt ve mặt nghiêng của Chử Thiệu Lăng, cười, “Ai gia không có được nhi tử đàng hoàng, ông trời thương tình lại cho ai gia một đứa cháu ngoan…. Ai gia đã thấy đủ, Lăng nhi a, cuối cùng ai gia chỉ hối tiếc một việc, là lúc sức khỏe còn đầy không tìm một mối hôn nhân tốt cho ngươi….”
Vành mắt Thái hoàng thái hậu đỏ bừng, thấp giọng: “Chờ ai gia buông tay đi rồi, hậu cung lớn như vậy giao cho ai? Thục thái phi Ninh thái phi… ai gia đều lo lắng.”
Chử Thiệu Lăng trong lòng từng đợt đau xót, lại cố ý cười: “Cho nên Hoàng tổ mẫu cũng không thể mặc kệ tôn nhi, tôn nhi….” Cổ họng Chử Thiệu Lăng nghẹn ngào, rốt cục nói không nên lời.
Chử Thiệu Lăng nghiêng mặt đi, hung hăng áp chế lệ ý trong mắt, Thái hoàng thái hậu thấy hắn như vậy, bật cười, ôm Chử Thiệu Lăng vào lòng, nhẹ giọng an ủi: “Đều làm Hoàng đế, sao lại còn giống như tiểu hài nhi? Không sợ người khác chê cười sao?”
Chử Thiệu Lăng lắc đầu: “Tôn nhi thất lễ.”
Thái hoàng thái hậu xoa nước mắt, thấp giọng: “Không có gì khổ sở, năm đó, khi Hoàng gia gia ngươi từ thế, ai gia đã muốn cùng đi, chỉ là lo lắng phụ hoàng ngươi. Ngươi sao, ngươi không giống hắn, nhưng vẫn khiến ai gia lo lắng không thôi. Lăng nhi a… ai gia biết ngươi sủng hắn, nhưng dù thế nào, hắn cũng là nam nhân a.”
Chử Thiệu Lăng trầm mặc một khắc mới nói: “Tôn nhi đáng chết.”
Thái hoàng thái hậu bật cười, vuốt tóc bên: “Còn tưởng rằng ngươi sẽ tiếp tục an ủi ai gia đâu….”
Chử Thiệu Lăng quà thật muốn lừa gạt Thái hậu đến cuối cùng, nhưng trong tình cảnh này, nhìn Hoàng tổ mẫu yêu thương mình nhiều năm như vậy, Chử Thiệu Lăng đột nhiên không nói được lời dối trá. Chử Thiệu Lăng đứng dậy, lui về sau một bước, quỳ xuống: “Ta thiếu hắn rất nhiều, ta… không thể buông tay hắn.”
Thái hoàng thái hậu thở dài: “Hoàng đế, đây là lời ngươi nên nói sao?”
Từ sau khi đăng cơ đến giờ, đây là lần đầu tiên Thái hoàng thái hậu gọi hắn như vậy, Chử Thiệu Lăng chỉ cảm thấy vô tận chua xót dâng lên trong ngực, ánh mắt bỗng nhiên ướt, giọng khàn khàn: “Tôn nhi đáng chết.”
“Năm mới, đừng nói gở.” Thái hoàng thái hậu đưa tay kéo Chử Thiệu Lăng, một tay lau đi nước mắt cho hắn, ôn nhu nói, “Ai gia hiểu được…. Vẫn luôn không nói, là vì biết ngươi thích hắn, ngươi sống rất không dễ dàng, có thể có một người tri tâm bên cạnh, ai gia vẫn rất vui mừng, phụ hoàng cùng mẫu hậu ngươi cả đời đều cô đơn lạnh lùng, ai gia không nỡ thấy ngươi như vậy.”
Chử Thiệu Lăng nghe vậy trong lòng càng khó chịu, Thái hoàng thái hậu chậm rãi nói: “Ai gia cũng sai người nhìn từ xa, hắn thật lòng trung thành với ngươi, ai gia cũng yên tâm. Ngươi muốn sủng hắn, ai gia cũng không muốn lại nói gì khiến ngươi phiền lòng, chỉ có một điều, Lăng nhi, hậu cung của ngươi không thể không người a.”
Chử Thiệu Lăng cúi đầu không lên tiếng, Thái hoàng thái hậu nắm tay hắn, thấp giọng: “Ngươi không cần con nối dòng hay sao? Lăng nhi, đáp ứng ai gia một điều, chờ qua để hiếu liền đón Lăng Di vào cung, ngươi không muốn lập Hậu cũng được, trước nạp làm phi tử, được không?”
Thái hoàng thái hậu thấy Chử Thiệu Lăng còn không nói lời nào, vội la lên: “Ngươi muốn ai gia chết không nhắm mắt sao?”
“Tôn nhi không dám.” Chử Thiệu Lăng cúi đầu, “Tôn nhi đáp ứng, chờ tẫn hiếu, sẽ nạp Lăng thị làm phi.”
Thái hoàng thái hậu bình tĩnh nhìn Chử Thiệu Lăng, trong mắt như trước tràn ngập bất an, Chử Thiệu Lăng nhắm mắt, nói: “Thề có liệt tổ liệt tông, Tôn nhi sẽ không nuốt lời.”
Thái hoàng thái hậu thở ra một hơi, nằm lại trên gối mềm, gật đầu: “Ai gia chỉ biết… ngươi đều sẽ nghe lời ai gia.”
“Hoàng tổ mẫu đều vì tôn nhi suy nghĩ, tôn nhi làm sao dám ngỗ nghịch?” Chử Thiệu Lăng giúp Thái hoàng thái hậu kéo lại chăn ôn nhu an ủi, “Hoàng tổ mẫu đừng lại lo lắng, bệnh tình sẽ tốt lên.”
Chuyện Thái hoàng thái hậu luôn lo lắng cuối cùng đã có kết quả, trong lòng nhất thời thoải mái vô cùng, cười cười không nói. Thái hoàng thái hậu trò chuyện nửa ngày đã có chút mệt mỏi, lại câu được câu không cùng Chử Thiệu Lăng trò chuyện một chút đã thiếp đi. Bên ngoài có người đến thỉnh Chử Thiệu Lăng rời đi, Chử Thiệu Lăng ra bên ngoài vài bước lại quay trở về, trịnh trọng quỳ xuống dập đầu lạy ba cái mới rời đi.
Chử Thiệu Lăng sẽ không nuốt lời. Hắn đã đáp ứng sẽ nạp Lăng thị làm phi liền sẽ làm được, nhưng Lăng thị này không phải là Lăng Di, mà là người đã ra đi từ mùa thu năm trước, Lăng Vân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT