Editor: Linh Đang

Thấy Khương Vãn Hảo bỗng nhiên xuất hiện ở cửa, Đường Khải Sâm nhìn đồng hồ theo bản năng, đã hơn mười một giờ đêm. Hình như cô vội vàng chạy tới, trên trán trơn bóng có mấy giọt mồ hôi nhìn vô cùng rõ ràng, hai má cũng đỏ bừng làm anh mơ hồ đoán được gì đó, nhưng vẫn trấn định nhìn cô nói: “Sao thế?”

Vãn Hảo dùng sức khôi phục hô hấp, lúc này mới giơ ảnh chụp trong tay đến trước mặt anh: “Người này, là cha của Chu Tử Nghiêu?”

Đường Khải Sâm chỉ nhìn qua bức ảnh chụp trắng đen trước mặt, lập tức lạnh nhạt mở miệng nói: “Chuyện này, hẳn là em nên hỏi cậu ta mới đúng.”

Anh xoay người muốn về phòng, Khương Vãn Hảo lại cầm lấy tay anh, như là một cơn gió có thể thổi ngã người, lúc này sức lực lớn đến mức người khác bị hù dọa. Đường Khải Sâm không nhịn được nhíu mày, quay đầu liền thấy vẻ mặt cô nghiêm túc nhìn mình chằm chằm, ánh mắt đó vô cùng kiên định.

“Tôi đã hỏi bà Vương cạnh nhà, rất lâu trước đây quan hệ giữa người này và cha tôi đã vô cùng tốt, ông ta họ Chu, quả thật nhà bọn họ có con trai...” Cô nói thở hồng hộc, thậm chí từ ngữ cũng không thể diễn đạt đầy đủ ý nghĩa, nhưng nàng tin tưởng vững chắc đối phương có thể nghe hiểu.

Khi cô nhìn thấy bức ảnh thì hô hấp cũng ngừng lại, cô đã gặp người đàn ông vai trên kia, không ở chỗ nào khác, trong ví tiền của Chu Tử Nghiêu. Anh giấu vô cùng kín, trong một lần vô tình cô mới thấy được

Lần đó Chu Tử Nghiêu lái xe đưa cô đến một chỗ, trên đường xe gặp trục trặc không thể hoạt động, lúc ấy anh đang xem xét tình huống xe, để cô hỗ trợ tìm chỗ kéo xe đi. Cô mở ngăn kép trong ví của anh, để ở rất sâu bên trong, bởi vì nguyên nhân này cô mới nhìn nhiều vài lần, khắc sâu ấn tượng.

Nhưng tại sao ảnh chụp của cha Chu Tử Nghiêu lại ở nhà của cô? Hơn nữa nhìn dáng vẻ trong ảnh, hẳn là quan hệ của cha với ông ta không tầm thường. Nhưng trong ấn tượng, cô chưa gặp đối phương lần nào, ngay cả sau này gặp ở nước ngoài, giữa cha và Chu Tử Nghiêu cũng không có gì đặc biệt, Chu Tử Nghiêu cũng chưa từng đề cập bọn họ chính là người ở Lăng Thành.

Đường Khải Sâm trầm mặc một lúc, nhưng khi mở miệng vẫn là câu nói kia: “Anh nói, không rõ lắm.”

Chu Tử Nghiêu chịu nhượng bộ lớn như vậy là muốn bảo vệ cô, cho nên giờ phút này anh không thể nói gì cả, huống chi chuyện này, anh vốn là người ngoài. Thậm chí anh không rõ vì sao Khương Vãn Hảo không đi tìm Chu Tử Nghiêu mà ngược lại tìm đến mình.

Vãn Hảo nhìn anh, bỗng nhiên bật cười: “Không phải anh biết tất cả sao? Lúc trước còn "hảo tâm" đề nghị tôi dùng phương thức kia đối phó ông chủ Trần, chẳng lẽ không phải vì an bài tôi và Chu Tử Nghiêu gặp mặt "ngoài ý muốn" sao. Còn có điện thoại lần đó, anh ám chỉ ta anh ấy có việc gạt tôi. Anh phí tâm làm những việc này không phải vì muốn để tôi nhìn rõ những bí mật sau lưng anh ấy, những bí mật kia đủ để tôi không do dự rời khỏi anh ấy không phải sao?”

Đường Khải Sâm đứng trong chỗ khuất ở cửa, căn bản Vãn Hảo không thấy rõ biểu cảm lúc này của anh, nhưng bị mình vạch trần không nể tình như này, chỉ sợ nhất định sẽ vô cùng khó coi.

Quả nhiên hồi lâu Đường Khải Sâm mới mở miệng, giọng nói lạnh đến mức như mang theo tầng băng: “Có thể nghĩ tới những thứ đó, là anh xem nhẹ em.”

Vãn Hảo vô cùng bình tĩnh nhìn anh một cái, cô đã sớm thất vọng với người này lâu rồi, chỉ nói: “Vậy bây giờ anh cần gì phải thế, trực tiếp nói cho tôi không phải hơn sao? Có lẽ, tôi đã phá hủy kế hoạch giả tạo nào đó?”

Anh dùng cách vòng vo để cô tự mình phát hiện, ngoài việc làm cho cô có cảm giác đau đớn gấp bội, càng thêm thống hận Chu Tử Nghiêu lừa gạt mình, một nguyên nhân khác hẳn là nhân lúc cô khổ sở thất vọng đến trấn an cô chăng?

Nghĩ tới trong khoảng thời gian này anh chiếu cố cùng an ủi, Vãn Hảo chỉ cảm thấy châm chọc, người đàn ông này, cô hoàn toàn nhìn lầm rồi.

Đường Khải Sâm đứng ở đó rất lâu cũng không mở miệng, có lẽ bị cô chọc tức không nhẹ.

Vãn Hảo còn chưa kịp nói cái gì, một giây sau bỗng nhiên bị anh dùng sức đặt trên ván cửa, cánh cửa vốn mở rộng bị đóng sập ‘bịch’ một cái. Bởi vì đột ngột bị kéo nên hông của cô bị đập vào chốt cửa.

Cuối cùng khuôn mặt của Đường Khải Sâm cũng hiện lên dưới ánh đèn, cách nhau gần như vậy, cô có thể nhìn thấy mạch máu đang nhảy kịch liệt trên trán anh, đáy mắt anh đỏ tươi, như ma quỷ xuất hiện trong bóng đêm.

Cô bị hoảng sợ, lại kiêu căng hếch cằm đối mặt với anh, không kiêu ngạo không siểm nịnh hỏi lại đối phương: “Thẹn quá thành giận? Tôi nói sai cái gì sao.”

Không sai, nguyên nhân vì cô không nói sai một chữ nào, những lời nói nghe cực kì chói tai đó, lại làm cho anh không thể nào phản bác. Nhìn khinh thường rõ ràng trong mắt cô, ngay cả phản kích cơ bản anh cũng không làm được.

Đường Khải Sâm lăn lộn trên thương trường nhiều năm, có thói quen dùng thủ đoạn để đạt được tất cả, cho nên anh tự nhận chính mình không làm sai. Nhưng Khương Vãn Hảo nói như vậy, anh lại thật sự có cảm giác xấu hổ và giận dữ, càng nhiều hơn là thất bại chưa bao giờ có.

Vãn Hảo thấy sắc mặt anh xanh mét, như vậy thể một con sư tử đang giận dữ, cô dùng sức nắm chặt nắm tay, ánh mắt càng thêm nghiêm nghị: “Đã từng yêu anh như vậy, tôi cảm thấy rất mất mặt.”

Dường như động mạch chủ ở cần cổ Đường Khải Sâm cũng nhúc nhích, xem ra thật là sự rất tức giận, Vãn Hảo còn chưa từng thấy anh tức giận như thế bao giờ.

Sau khi người đàn ông này nổi giận mới phát ra một tiếng cười lạnh trầm thấp: “Từng yêu anh nên cảm thấy mất mặt? Vậy yêu kẻ coi như nửa kẻ thù giết cha là Chu Tử Nghiêu, em cảm thấy như thế nào đây?”

***

Mặc dù trong lòng Vãn Hảo đã chuẩn bị xong cả trăm lần, nhưng không liên tưởng đến điều này một chút nào. Cô nhìn Đường Khải Sâm chằm chằm, máy móc nghe anh nói ra những lời này, những lời đó như đang giày vò đày đọa cô.

“Cha em phá sản, tất cả do Chu Tử Nghiêu ban tặng, lúc em hoàn toàn tín nhiệm cậu ta, người này lại từng bước bức cha em đến đường chết. Nhà họ Khương phá sản, bệnh tình của cha em nguy kịch, vào thời điểm đó Chu Tử Nghiêu và em, không nhàn rỗi một chút nào. Việc chữa bệnh của cha em xảy ra vấn đề, tất cả đều là của công lao Chu Tử Nghiêu, mục đích của cậu ta rất đơn giản, bắt Khương Viễn Sơn đền mạng.”

Gương mặt cô đã vô cùng mê luyến, đôi môi cô đã từng cho là xinh đẹp, lúc này nói ra những lời như quất roi, sát nước muối vào da thịt cô. Vãn Hảo cảm thấy đau, lục phủ ngũ tạng đều đau, cô cho rằng Chu Tử Nghiêu chỉ là vì ích lợi mới lừa gạt mình, thì ra hiện thực còn kinh khủng hơn những lời nói dối.

Đường Khải Sâm nhìn nước mắt tích tụ trong mắt cô, trong suốt lóe sáng, ở dưới ngọn đèn đâm vào lồng ngực anh đau xót, nhưng người phụ nữ kia lại quật cường không chịu khóc ra, đỏ vành mắt gắt gao cắn môi.

Như là thú bị nhốt trong lồng, lại hận không thể để mình đau hơn đối phương, Đường Khải Sâm nhìn cô chằm chằm, ngón tay gắt gao bám lấy bả vai thon gầy của cô: “Là chính em muốn biết, nếu muốn nghe, phải có dũng khí thừa nhận.”

Anh nói xong những lời đó cảm thấy thân thể của người đang bị mình chặn lại hơi run lên, trong nháy mắt đó, Đường Khải Sâm cảm thấy không đành lòng, nhìn cô cao ngạo nâng cằm lên, bộ dáng hung hăng trừng mắt nhìn mình, trái tim của anh lại co quắp kịch liệt.

“Khương Viễn Sơn cũng không ngay thẳng như em nghĩ, lúc trước xưng anh gọi em với cha của Chu Tử Nghiêu, cuối cùng lại lấy trộm bí truyền của nhà họ Chu. Cái này không tính, sau này Chu gia kinh doanh không tốt cần quay vòng vốn đến tìm cha em, là ông ấy thấy chết mà không cứu. Chu Tử Nghiêu làm tất cả với cha em, chỉ là gậy ông đập lưng ông.”

Những chuyện đó trước giờ Vãn Hảo đều không biết, có lẽ khi đó cô thật sự quá nhỏ, hoặc nếu cha cố ý gạt cô... Trong ấn tượng quả thực khi cô học tiểu học việc làm ăn trong nhà tốt lên, sau này học đến sơ trung, hoàn toàn biến thành cửa hàng làm ăn tốt.

Lúc đó cô nhớ rõ hình như có một chú đến tìm cha vài lần, nhưng mỗi lần cha đều gặp người ta ở đầu phố, mấy lần cô chỉ thấy bóng lưng.

Ký ức càng ngày càng rõ ràng, cô không nói gì, đây người cha cô cảm nhận là chính trực vĩ đại sao? Trong mắt Vãn Hảo chứa nước mắt, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, từng giọt từng giọt lăn xuống bộ dáng đó gần như miệt thị, anh muốn đâm cô bị thương, muốn để cô cũng khó chịu như mình. Nhưng cuối cùng nhìn thấy nước mắt bi thương của cô, anh lại không thoải mái chút nào, thậm chí còn khó chịu hơn lúc vừa rồi.

Đường Khải Sâm không rõ những cảm xúc hỗn loạn của mình nữa, anh trở nên không bình thường, từ ngày đầu tiên gặp cô đã không bình thường! Anh cảm thấy yết hầu bị cái gì đó chặn lại tràn đầy phiền muộn, nửa ngày mới khó khăn phun ra một câu: “Khóc cái gì...”

Khóc cái gì? Chính Vãn Hảo cũng không biết, là khổ sở bởi vì Chu Tử Nghiêu, hay bởi vì cha, hoặc là bởi vì nhiều năm sống hồ đồ của mình.

Bình thường cô rất ít khóc, thật sự đau đến không nhịn được, cũng sẽ một mình trốn đi không để người khác nhìn thấy. Mặc dù muốn khóc trước mặt người khác, người kia cũng nhất định không thể là Đường Khải Sâm. Mỗi người đều có niềm kiêu ngạo riêng, nhất là trước mặt người đã từng làm tổn thương mình, nhưng lúc này cô đã không còn để ý tới nữa rồi.

Trong đầu chợt lóe vô số hình ảnh, như cuốn phim cũ đang chiếu, một lúc là cha dạy mình lúc sinh thời, phải sống vô tư thiện lương, làm người tốt. Một lúc lại là Chu Tử Nghiêu đứng trước cửa bệnh viện trong gió lạnh, nắm chặt ngón tay lạnh lẽo của cô nói, tất cả còn có anh.

Quả thật lúc vạch trần, thực ra Vãn Hảo cũng không hận Chu Tử Nghiêu, ở lập trường của anh báo thù cho cha không có gì sai, huống chi là cha mình sai trước. Nhưng cô cũng không oán trách cha, chỉ cảm thấy bối rối trước những việc làm sai của ông, rốt cuộc người này vẫn là cha của cô, dù cho việc xấu của ông loang lổ, nhưng vẫn không thể thay đổi sự thật là cha của cô.

Cho dù phẩm hạnh của cha tồi tệ, nhưng vô cùng yêu thương cô, chỉ có thể nói ông là người cha tốt, lại cũng không phải người tốt.

Đường Khải Sâm thấy bộ dáng cô khóc không định dừng lại, nước mắt còn nhiều hơn cả nước lũ, anh chưa từng thấy cô khóc thương tâm như vậy, lúc này anh mới bắt đầu luống cuống, hình như anh... Làm một chuyện vô cùng hỏng bét.

Rõ ràng lúc trước anh gạt cô là vì sợ cô bị tổn thương, thậm chí đã đuổi hết người biết sự thật năm đó đi, kết quả, lại là chính anh không chịu nổi kích tướng nói cho cô biết sự thật!

Lúc này Đường Khải Sâm mới ý thức được, Khương Vãn Hảo luôn làm lòng anh trở nên hỗn loạn, bất kể kế hoạch lần trước tinh vi đến cỡ nào, một khi có liên quan đến cô đều trở nên hỏng bét. Nhưng tại sao có thể như vậy? Anh không nên là như vậy?

Anh lấy lại tinh thần liền thấy Khương Vãn Hảo xoay người muốn đi ra ngoài, Đường Khải Sâm dùng sức đặt người cô lên ván cửa một lần nữa, anh nghe được giọng nói của mình có chút phát run khác thường: “Đi đâu?”

***

Lúc này Khương Vãn Hảo mới nhìn anh một cái, bộ dáng không mang bất kỳ cảm xúc nào: “Chuyện không liên quan đến anh, buông ra.”

Lúc này Đường Khải Sâm mới phát hiện, đáy mắt Khương Vãn Hảo không xuất hiện bộ dáng bị đả kích như anh mong muốn, thậm chí thoạt nhìn cô vô cùng lý trí, lúc nói chuyện với anh vô cùng rõ ràng.

Anh lập tức hiểu, đôi mắt hơi hơi nheo lại, từng chữ không ngừng hỏi lại cô: “Em muốn đi tìm Chu Tử Nghiêu?”

Lúc trước sợ Chu Tử Nghiêu không chịu nói, cho nên tới tìm anh

hiện tại biết được chân tướng, liền quyết định đi tìm Chu Tử Nghiêu? Cô sẽ quyết định như thế nào, sẽ... Tiếp tục cùng ở cùng một chỗ với anh sao?

Nếu là trước kia, Đường Khải Sâm vô cùng có lòng tin, nhưng hiện tại nhìn lại, Khương Vãn Hảo trở nên thực tế hơn nhiều, đã không còn là cùng một người với người anh quen biết trước đây.

Xương bả vai Vãn Hảo bị anh xiết phát đau từng đợt, tất cả cảm xúc ở đáy lòng cô đều bùng cháy tới cực điểm: Chuyện này không liên quan đến anh! Đường Khải Sâm, hôm nay tôi trịnh trọng nói cho anh biết, từ nay về sau, Khương Vãn Hảo không có nửa xu quan hệ với anh.”

Đường Khải Sâm chỉ cảm dường như thấy đầu bị hung hăng đánh một quyền, trước mắt là từng cơn hoa mắt, anh bắt buộc chính mình bình tĩnh, nhưng giọng nói không không chế được lớn hơn không ít: “Con mẹ nó em lặp lại lần nữa, Khương Vãn Hảo, anh chỉ không muốn em sống như một đứa ngốc! Em nghĩ rằng vì sao chúng ta lại đi đến li hôn, Chu Tử Nghiêu mang em xuất hiện ở công ty, thấy anh cùng Lộ Lâm ở một chỗ, tất cả đều là cậu ta sắp xếp!”

Vãn Hảo cảm thấy cho dù là như vậy, nhưng lòng lại không đau, chỉ ngây ngốc nhìn anh một cái: “Cho nên?”

Cho nên?

Đường Khải Sâm không nghĩ tới phản ứng của Khương Vãn Hảo lại là như vậy, anh đợi giải quyết phiền toái Chu Tử Nghiêu này, sau đó vạch trần tất cả hiểu lầm, như vậy có thể thuận lợi đoạt Vãn Hảo về, nhưng trước mắt ——

“A...” Khương Vãn Hảo cười nhìn anh, nước mắt trên khóe mắt còn chưa khô, “Có phải hiểu lầm hay không, có liên quan gì? Vốn chính là lúc sai lầm, luôn phải sửa cho đúng.”

Tay còn lại của Đường Khải Sâm xiết thật chặt, khớp xương trắng bệch, lại thấy cô nói: “Anh vẫn chưa rõ sao, trước giờ vấn đề giữa chúng ta đều không phải người khác, mà là bởi vì tôi không thể làm anh rung động. Trong lòng anh có một người, cho nên cuộc hôn nhân kia, nhất định phải chấm dứt.”

Đường Khải Sâm nghe những lời này, cảm giác có thứ gì đó bén nhọn đâm vào ngực mình, vừa đau vừa mỏi. Anh há miệng thở dốc, chính mình đều cảm thấy nói ra quá mức vô lực: “ Sở dĩ lúc trước anh quyết định ly hôn, là bởi vì anh nhìn thấy —— “

Vãn Hảo lại đưa tay ngăn cản: “Sở dĩ gọi là "lúc trước", chính là bởi vì đều trôi qua rồi, Đường Khải Sâm, anh cũng là quá khứ, đừng đến làm phiền tôi nữa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play