Đáp án này đương nhiên nằm ngoài dự kiến của Đinh Mông, cô nhất thời ngây người một lúc.

Nghĩ kĩ lại, hình như cô… chưa từng nói muốn anh làm nhạc sĩ mà! Lúc đó, mong đợi lớn nhất của cô với anh chính là anh có thể đủ điểm trong kì thi toán thôi.

Cô không hiểu nhìn sang Kiều Dĩ Thần, anh lại như đang trong hồi ức xa xôi: “Tớ nhớ rõ là năm lớp tám, tốp ca của trường muốn đại diện trường tham gia chương trình âm nhạc của thành phố, có lần tớ chơi bóng rổ xong, vừa đi qua phòng nhạc, nghe thấy có người đang tập hát. Lúc đó trong trường học chỉ còn vài người, tớ rất tò mò là ai đã muộn như vậy mà còn ở lại tập hát, liền đi qua nhìn.”

Đinh Mông hơi giật mình: “Chẳng lẽ là tớ?”

Kiều Dĩ Thần khẽ cười: “Lúc đó cậu hát bài “ bạch điểu “, khung cảnh lúc đó thật sự như một bức tranh. Không khí nhuốm màu quýt chín, thiếu nữ ngóng nhìn phương xa chăm chú hát, trong nháy mắt đó, tớ giống như nhìn thấy trên vai cậu có một đôi cánh đang mở ra.”

Đó cũng là lần đầu tiên anh biết, âm nhạc có thể có tạo ra năng lượng lớn đến thế.

Đinh Mông yên lặng nhìn anh, trong mắt tràn ngập kinh ngạc. Cô không biết, chuyện cô từng lén luyện tập, lại bị người bạn cùng bàn nhìn thấy. Nhớ tới cảnh Kiều Dĩ Thần miêu tả lúc nãy, cô tự giễu cười: “Đáng tiếc thiếu nữ đó béo quá, phá hủy hết hình ảnh đẹp như thế.”

Kiều Dĩ Thần khẽ cười một tiếng, nhìn cô nói: “Thật ra cũng được lắm, chỉ là tớ có chút lo lắng cậu bay không được thôi.”

Đinh Mông: “…”

Đúng là lời nói của Kiều Dĩ Thần chỉ nên nghe nửa câu thôi.

Cô chớp chớp lông mi, từ trên sàn đứng lên.

Bầu trời phía xa tối đen, cô ngẩng đầu, giống như lúc đó, ngóng nhìn khoảng không phía trước: “Tôi mong mình có một đôi cánh, như một chú chim bình thường đang bay lượn. Dựa gió bay lên, đi đến bất kỳ đâu.”

Thanh âm trong trẻo dần dần biến mất trong bóng đêm, cô cúi đầu, nhìn Kiều Dĩ Thần nói: “Lúc ấy thầy dạy nhạc đề cử tớ làm lĩnh xướng, cho nên tớ mới vụng trộm luyện tập. Nhưng cuối cùng hiệu trưởng không đồng ý, thầy ấy nói vẻ ngoài của tớ không được ổn lắm.”

Cô biết cô rất béo, nên mới hi vọng có thể hát hay chút, dùng tiếng ca chinh phục mọi người. Nhưng cuối cùng hiệu trưởng vẫn chọn một cô bé dáng người cao gầy mà cô đã quên mất tên làm lĩnh xướng

“Có lẽ thầy ấy cũng lo tớ bay không nổi đó.”

“Phụt.” Kiều Dĩ Thần cúi đầu cười, theo cô đứng lên, “Cậu hiện tại nhẹ như vậy, chắc chắn có thể bay lên.”

Đinh Mông nhướng đuôi mày cười cười: “Tớ quyết định, vòng thi sau tớ muốn hát “ bạch điểu “!”

Kiều Dĩ Thần gật gật đầu: “Ừ, hát nhạc thiếu nhi, quả thật có thể gây chấn động.”

Đinh Mông: “…”

“ bạch điểu “ là một bài dân ca cực kỳ nổi tiếng vào những năm bảy mươi thế kỷ trước, do thiên hậu Đặng Tinh Tinh biểu diễn. Sau này do giai điệu rất được yêu thích nên được không ít ca sĩ hát lại. Sau này, nó còn được đưa vào sách âm nhạc cấp hai.

Nói cô hát nhạc thiếu nhi, thật có lỗi với trình độ của vua âm nhạc như hắn!

Kiều Dĩ Thần nhìn vẻ mặt giống như nuốt phải một con ruồi của cô, cười xoa xoa đầu cô: “Đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân, càng không nên hấp tấp muốn ngang tầm với người khác, chỉ cần mỗi ngày đều tiến bộ hơn so với bản thân hôm trước, như vậy là đủ rồi.”

Đinh Mông gật gật đầu, trong lòng có chút cảm động, vừa muốn nói lời xin lỗi với anh, Kiều Dĩ Thần lại thở dài nói: “Ai, lúc trước mỗi lần thi xong, cậu đều chỉ mũi tớ nói ai ai ai so với tớ thi tốt hơn, nếu là cậu cũng có thể dịu dàng cổ vũ tớ như vầy, tớ nhất định có thể tiến bộ vượt bậc.”

Đinh Mông: “…”

Giơ tay tạm biệt.

Cô im lặng đi xuống lầu, Kiều Dĩ Thần đi theo phía sau cô: “Tắm rửa một cái rồi ngủ đi.”

“Ừ.” Đinh Mông khóa trái cửa phòng, đi tắm rửa, lúc nằm trên giường, cô nhịn không được nghĩ lại, có phải phương pháp giáo dục lúc trước của cô có vấn đề không?

Ngày hôm sau lúc Đinh Mông ra ngoài Kiều Dĩ Thần đã đi rồi, trên bàn để sẵn bữa sáng, còn có một cái túi vải. Đinh Mông đi lên đẩy túi ra nhìn nhìn, bên trong là một cái hộp bento, trên nắp đậy dán một tờ giấy note, mặt trên chỉ viết ba chữ: “Mang theo tôi.”

Cô nhịn không được cười ra tiếng, nhanh chóng ăn xong bữa sáng, nhấc túi hộp rồi đi.

Hôm nay tâm trạng của cô so với ngày hôm qua tốt lên nhiều, hình như là do tâm tình tốt, chỉ số thông minh cũng cao theo, dù giáo viên nhắc đến rất nhiều thứ cô chưa từng tiếp xúc nhưng vẫn có thể nắm bắt rất nhanh.

Trên đường đi nghỉ ngơi, người không thấy bóng dáng ngày hôm qua Đường Thi Nhiên, cũng chạy tới nói chuyện với cô: “Đinh Mông, dường như hôm nay cậu không giống ngày hôm qua lắm.”

Đinh Mông cười cười không nói chuyện, có phải cô ta cho rằng mình ngày hôm qua là đang che giấu thực lực không, giả vờ biểu hiện rất tệ?

Đường Thi Nhiên thấy Đinh Mông không nói gì, có chút vô vị, đúng lúc này một cô gái có mái tóc xoăn dài bưng cốc nước đi qua trước mặt các cô. Đường Thi Nhiên nhìn cô ấy thì ánh mắt lóe lên, tìm được đề tài mới: “Ai, cậu biết không, trong các thí sinh tham gia cuộc thi, không ít người có chỗ dựa đó.”

Đinh Mông đang uống nước, nghe nói vậy bị sặc một cái. Chẳng lẽ, cô bị lộ rồi?

Chẳng qua người Đường Thi Nhiên nói hiển nhiên không phải cô: “Cô nàng vừa mới đi qua cậu nhìn thấy không? Bình thường ra vẻ lạnh lùng, không nói chuyện với ai, nhưng mà tớ nghe nói, bác cô ấy là nhà sản xuất của chương trình “ Âm thanh của tự nhiên.”

Đinh Mông hơi ngạc nhiên, tuy rằng cô không thích nhiều chuyện, nhưng tin tức này thực sự quá bất ngờ, cô nhịn không được nhìn về phía cô gái vừa đi qua. Cô gái như cảm nhận được ánh mắt của cô, lạnh lùng liếc cô một cái, lại ngẩng đầu lên uống nước.

Đường Thi Nhiên nhún vai: “Không hổ là người như điều hòa, da gà của tớ nổi hết cả lên.” Cô nói xong, vừa nhìn về phía Đinh Mông, “Cô ấy là Mộ Song, nhà sản xuất cũng họ Mộ. Họ Mộ này không phổ biến, tớ đoán tin đồn này hơn nửa là thật.”

Đinh Mông lại uống một ngụm nước, không phát biểu ý kiến.

Cô bày ra vẻ không muốn tán gẫu, Đường Thi Nhiên cũng không muốn tự nói chuyện, nên hướng cô cười cười rồi rời đi. Lúc ăn cơm trưa, tổ sản xuất đưa cơm hộp tới, nhưng mà cơm của tổ sản xuất đưa mấy hôm như một, hơn nữa còn rất nhiều mỡ, cho nên ngày càng nhiều thí sinh bắt đầu mang theo thức ăn.

Vì Đinh Mông hôm nay mang theo cơm hộp, nên không đi lấy cơm. Nhìn thoáng qua trong tay người khác hộp cơm có dầu chảy từ nắp đến hộp, cô có phần mong chờ hộp cơm của mình.

Trứng cuộn đậu bắp, sandwich xà lách, kimpap, mỗi một loại đều cắt thành từng khối nho nhỏ, sắp hàng ngay ngắn, trông rất ngon miệng.

Đinh Mông cắn cắn chiếc đũa, có chút không tin, cái này không lẽ do Kiều Dĩ Thần làm?

Trong lúc cô đang suy nghĩ, thì Đường Thi Nhiên nhích lại gần: “Oa, mấy món này đều do cậu làm sao? Nhìn ngon quá, có thể cho tớ thử một miếng được không?”

Đinh Mông ngẩng đầu nhìn cô một cái, nói: “Không thể.” Nhìn thấy Đường Thi Nhiên đơ người, Đinh Mông trong lòng lại có chút ngầm vui vẻ, nhưng không thể khiến quan hệ căng thẳng, cô lại bổ sung, “Khẩu vị của tớ rất khác người, mọi người đều ăn không quen.”

Đường Thi Nhiên cười cười, thức thời tránh ra. Đinh Mông giữa trưa không ăn hết hộp cơm, còn lại hơn một nửa quyết định để lại đến buổi chiều huấn luyện lúc đói bụng thì ăn.

Lúc xế chiều khi thầy giáo hỏi bọn họ muốn chọn bài hát nào để thi, Đinh Mông nói mình muốn hát “ bạch điểu “, thầy giáo sờ cằm nghĩ ngợi: ” bài hát “ bạch điểu “ này vốn là dân ca, âm vực rất cao, có thể khoe được ưu thế âm cao của em, nhưng phải nghĩ kĩ cách xử lý bài hát, nếu không không thể gây ấn tượng gì.”

Đinh Mông gật gật đầu, chẳng qua việc biên khúc này cô cũng không biết nói gì. Thầy giáo suy tính một hồi, nói với cô: “Tôi sẽ cố gắng giúp em biên khúc một lần nữa, để xem hiệu quả thế nào.”

“Vâng, cảm ơn thầy!”

Sau khi kết thúc một ngày tập luyện, Đinh Mông ăn sạch phần còn lại trong hộp cơm. Cô đem hộp cơm trống không về đến nhà thì Kiều Dĩ Thần đang làm cơm chiều. Đinh Mông xắn tay áo, vào phòng bếp hỗ trợ.

Kiều Dĩ Thần thấy cô đi vào, cúi đầu nói với cô: ” Làm xong liền đây, cậu ra ngoài chờ đi.”

“Vậy không tốt lắm, để tớ giúp cậu bưng thức ăn.” Cô đi tới bên cạnh chậu rửa, trước tiên đem hộp cơm rửa, “Đúng rồi, mấy thứ này đều là cậu làm sao?”

Kiều Dĩ Thần nói: “Ừ.”

Đinh Mông dừng một chút, hỏi: “Sao cậu nghĩ đến việc làm cơm hộp cho tớ vậy?”

“Hôm trước cậu nói cơm của tổ sản xuất quá dầu mỡ mà? Ăn nhiều mỡ quả thật không tốt, cho nên tớ làm chút cơm thanh đạm cho cậu.”

Đinh Mông nhìn gò má của anh ngẩn người, cúi đầu tiếp tục rửa hộp cơm.

Cô đúng là có oán giận cơm của tổ sản xuất quá nhiều mỡ với anh, nhưng cô chỉ thuận miệng nói, anh lại nhớ kĩ như thế.

Buổi tối đặc huấn Kiều Dĩ Thần không rút ngắn thời gian nữa, nhưng vẫn yêu cầu Đinh Mông huấn luyện xong liền trở về phòng nghỉ ngơi. Cả một ngày huấn luyện quả thật rất mệt, Đinh Mông tắm rửa một cái liền chuẩn bị ngủ, không ngờ Tưởng Nam Tình đột nhiên gọi điện thoại tới, Đinh Mông miễn cưỡng tiếp: “Chuyện gì thế? Tớ chuẩn bị ngủ.”

“Ngủ gì mà ngủ, cậu không biết tối nay chiếu “ Âm thanh của tự nhiên “ sao? Mẹ tớ lôi tớ cùng xem xong, không ngờ được cậu lại hát hay như vậy, mẹ tớ sắp thành fan cuồng của cậu rồi!”

Đinh Mông hơi sửng sốt, bởi vì ban ngày huấn luyện quá chặt chẽ, cô cũng không nhớ thời gian chiếu, nhưng hình như có nghe nhân viên công tác nói hôm nay sẽ chiếu.

“Cậu mau xem đi, trên mạng có rất nhiều người bàn luận về vòng thi hôm nay đó!” Tưởng Nam Tình có vẻ rất hưng phấn, “Mông Mông, tớ cảm thấy cậu sẽ nhanh chóng nổi tiếng đó, hay là cậu cho tớ xin chữ ký trước nha.”

Đinh Mông: “…”

Cô bò lên mở máy tính ra, nói với Tưởng Nam Tình: “Tớ lướt web đây, bye bye.”

“Được rồi, lần sau là vòng tám người phải không, cố lên!”

Đinh Mông cúp điện thoại, xemWeibo trước. MC của Âm thanh của tự nhiên dẫn đầu đi vào, 20 người chọn ra mười thí sinh, Đinh Mông nhìn hình của mình, cảm thấy mình không mang kính đẹp hơn nha, chẳng trách ngày đó Kiều Dĩ Thần khen cô xinh đẹp.

Cô đem hình của mình lưu xuống, lúc mở phần bình luận xem, quả nhiên mọi người thảo luận sôi nổi, cái gì cũng nói, cô quét mắt nhìn vài lần liền không nhìn lại. Cô vào qq cũng như thế, cô đăng nhập xong, phát hiện hội bạn học cấp hai thế nhưng cũng đang thảo luận chuyện này.

Đình Đình: cô Đinh Mông tham gia Âm thanh của tự nhiên có phải Đinh Mông của lớp mình không?

Đỗ Hiểu: chỉ là trùng tên thôi, Đinh Mông mập lắm mà.

Đình Đình: biết đâu giờ cậu ấy gầy rồi?

Đỗ Hiểu: cái này không chỉ là gầy, còn đi phẫu thuật thẩm mĩ.

Đình Đình: →_→

Vu Hoan Hoan: tớ nhìn thấy Kiều Dĩ Thần! Kiều Dĩ Thần là lớp mình! Ôi lúc mắng người cũng không cần đẹp trai vậy chứ[

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play