Cũng đã mười ngày kể từ ngày Thiếu Kiệt rời khỏi Lưu Minh, giờ đây hắn chỉ cần đợi Hà Thúc nói lời chào trở về với cuộc sống vốn có của mình, những ngày qua trong cơn bão hắn cảm nhận đã đủ cuộc sống nhân sinh của những người gặp nạn.

Thiếu Kiệt ngồi ở bậc tam cấp của lối lên xuống của trung tâm cứu trợ.nhìn ra ngoài trời sau cơn bão, giờ đây sau một cơn bão lớn cuốn đi mọi thứ, nó đến nhanh và tan nhanh cũng như số phận định sẵn của nó.

Một loạt những chiếc xe nối thành một hàng dài từ từ tiến đến trạm cứu trợ của Thiếu Kiệt. Hà Vi cũng dừng lại công việc đang làm của mình tiến ra chỗ Thiếu Kiệt đứng. Thiếu Kiệt hắn biết Hà Thúc cũng đi trên một trong những chuyến xe ở đây.

Những người ở đây cũng bước xuống xe tiến đến chào hỏi một lượt tới khi thấy được Hà Thúc hắn cũng chỉ gật đầu. Những người ở đây bắt đầu thăm hỏi những người dân ở đây, riêng Thiếu Kiệt được Hà Thúc gọi vào trong xe mình.

- Ông đã nghe Hà Vi báo cáo những gì cháu đã trải qua trong mấy ngày nay cháu làm rất tốt. Hơn cả sự mong đợi của ông. Tuy ông không biết tại sao cháu lại hạn chế với những cấp lãnh đạo nhưng đó là quyết định của cháu. Trong mấy ngày vừa qua cháu cảm thấy thế nào.

- Cũng không gì nhiều nhân sinh, thiệt hại, nói chung là số phận những con người ở đây đã quen với cuộc sống này, mỗi năm họ phải chịu đựng những cảnh tượng tự nhiên của thiên nhiên nên họ có những cách sống riêng của họ nên cháu không bình luận, Còn việc có tiếp xúc với các lãnh đạo đến thăm hỏi cháu không thích, ở phương diện kinh doanh có người sẽ tìm chỗ dựa cho mình, có người muốn tự mình đứng trên mọi thứ không phải lệ thuộc một người nào. Nên cháu ở dạng thứ hai vì họ còn không lo cho họ được thì mình dựa vào họ làm gì. Nên cháu có lối đi riêng của cháu.

Hà Thúc ngồi nghe Thiếu Kiệt nói cũng trầm mặc bởi những gì hắn muốn hướng tới rất xa, ông không biết được ý định của hắn như thế nào nhưng có lẽ hắn không muốn bị hạn chế nhiều thứ mà xã hội thường thấy.

- Thôi tùy cháu vậy, cháu có nhận thức riêng của mình, việc ở trường cháu ông đã sắp xếp xong, hiện tại mọi thứ đã ổn thỏa cháu định thu xếp ra sao.

- Vâng cháu định sau khi xong ở đây sẽ về Lại Lưu Minh rồi chuẩn bị đi học lại, cháu còn nhiều thứ kiến thức phải bổ sung trong những ngày qua tương đối nhiều. với lại cháu phải tham gia vào cuộc thi văn viết Thư UPU của trường nữa.

Thiếu Kiệt cũng trả lời Hà Thúc dự định của hắn, Dù sao với hắn việc học bây giờ vẫn là chính không thể nào cứ nghĩ học vì những chuyện bên lề như thế này được.

- Vậy việc tham dự khóa tập huấn ông đã làm xong, bây giờ chỉ đợi đến lúc hè thôi cháu cứ hoàn thành hết năm học, dù sao thành tích của cháu năm nay cũng được chỉ định rồi.

Thiếu Kiệt lúc này cũng thấy không thích hợp nên nói với Hà Thúc.

- Cháu nghĩ là thành tích đó cứ để một bên đi cháu muốn tự mình kiểm tra sức học và sự tiếp thu bài giảng của mình ở trường. Dù sao việc này vẫn là việc quan trọng. Còn việc tập huấn còn lâu nên cứ để đó khi nào hè thì cháu sẽ tính.

- Ừ như thế cũng được! để ông cho người đưa cháu ra sân bay Ngọc Châu, vé thì ra tới đó sẽ có người đưa cho cháu, dù sao cháu cũng đã giúp đỡ mọi người nhiều trong công tác cứu hộ cứu trợ.

- Vâng vậy cháu cảm ơn dù sao ở nhà mẹ cháu cũng lo nhiều, đi hơn mười ngày rồi phải về nhà thôi không đâu bằng nhà mình cả ông à.

Hà Thúc gật đầu nhìn Thiếu Kiệt xuống xe chuẩn bị hành lý. Chiếc xe của Hà Thúc chuyển bánh rời đi. Hà Thúc lúc này rất bân khuân khó hiểu Thiếu Kiệt hắn đang có những dự định gì cho chính mình.

Tuy ông không rành về kinh doanh là mấy, nhưng ông biết nếu có mối quan hệ lớn và chỗ dựa thì vẫn tốt hơn là không có, tại sao Thiếu Kiệt lại không thích vấn đề này, đó là câu hỏi trong đầu ông hiện giờ.

Thiếu Kiệt biết cả Hà Thúc và Hà vi đều thắc mắc chuyện này nhưng hắn có ý nghĩ riêng của mình, không phải hắn không muốn tìm cho mình một chỗ dựa lớn, nhưng hiện tại hắn chưa muốn lộ mặt ra nhiều.

Hiện tại có thể nói là khá nhiều người biết hắn thao tác những gì để kinh doanh, điển hình như Hà Thúc, Hà Vi, Ông Lưu Và Lưu Chính chưa kể đến là những người biết được chút ít, đó cũng là quá nhiều. hắn muốn đứng phía sau không phải ra mặt, lúc đó hắn mới có thể làm được nhiều việc phía sau hơn.

- Bạn chuẩn bị về Lưu Minh ah?

Hà Ví thấy thu xếp đồ đạc cũng hỏi hắn. Thật cô cũng muốn về Lưu Minh cùng hắn lúc này nhưng công tác vẫn cần có cô ở lại để duy trì. Nhìn Hà Vi Thiếu Kiệt nói.

- Phải về thôi ở đây đợi bị bạn đuổi nữa ngại lắm. Dù sao mình cũng ở Lưu Minh khi nào rảnh thì lên đó chơi. Bảo đảm lúc đó sẽ dẫn bạn đi chơi cả ngày.

- Hứa rồi nhé nghéo tay nào ngoéo tay rồi một trăm năm không được thất hứa.

Thiếu Kiệt cũng cười cười đưa tay lên ngoéo tay với Hà Vi.

- Một trăm năm không thất hứa.

- Ok vậy nhé. Mà bạn định đi xem ngoài về à để mình gọi người đưa bạn ra sân bay.

Hắn vội ngăn lại Hà Vi cười nói.

- Ông bạn đang cho người đến đón mình ra sân bay rồi. ở lại hoàn thành công tác tốt nhé có gì thì gọi điện cho mình.

Hà Vi bất ngờ ôm lấy Thiếu Kiệt một lúc, bị bất ngờ Thiếu Kiệt cũng chỉ biết ôm lấy cô một lúc. Dù sao hắn biết Hà Vi dành tình cảm cho mình điều đó là thật nhưng cho đến bây giờ hắn vẫn chưa lựa chọn được tình yêu cho riêng mình.

Thiếu Kiệt chỉ có thể cố gắng duy trì những thứ đang có, giữ gìn những mối quan hệ thế này, bởi hắn không biết nếu tiến thêm nữa thì sẽ ra sao. Dù sao đối với Thiếu Kiệt hiện tại, hắn chỉ bước đi những bước đi cho tương lai, sau này hắn còn phải trải qua nhiều việc, hắn không muốn vì một điều gì đó mà phải hối tiếc.

Cho đến một lúc sau Hà Vi mới buông Thiếu Kiệt ra. Hắn chỉ nhìn cô cười nói.

- Có phải không gặp lại đâu mà làm ghê thế này. Mít ướt quá đi, mặt như con mèo rồi kìa. Thôi chừng nào xong việc thì về Lưu Minh chơi.

Một chiếc xe đến trước trung tâm lúc này một người bước xuống tiến về phía Thiếu Kiệt và Hà Vi. Hà Vi cũng nhìn thấy người kia cũng nói với Thiếu Kiệt.

- Thôi xe ông cho đến đón bạn tới rồi kìa, bạn tranh thủ đi sớm cho kịp chuyến bay nhé. Mình sẽ về Lưu Minh sau khi xong việc ở đây.

Thiếu Kiệt đem theo hành lý của mình ra di chuyển ra sân bay để lại Hà Vi đứng nhìn theo hình bóng chiếc xe đi mất.

Chiếc xe di chuyển qua những con đường nơi đây để lại những cảnh còn sót lại sau bão Thiếu Kiệt nhìn cũng chỉ biết lắc đầu. Lúc này người tài xế vừa lái xe vừa nói với Thiếu Kiệt.

- Thủ Trưởng có cho người đứng chờ ở sân bay rồi, chút nữa tới cậu không cần mua vé máy bay đâu, sẽ có người đi cùng cậu trở về Lưu Minh. Chắc bây giờ người đó cũng ở Sân bay đợi cậu rồi. khoảng hơn một giờ nữa tới sân bay cậu có thể nghĩ ngơi một chút trên xe.

Thiếu Kiệt bây giờ mới lấy điện thoại trong túi của mình ra gọi điện cho Trương Hạo. Đợi Trương Hạo bên kia bắt máy Thiếu Kiệt nói.

- Tao đang trên đường về Lưu Minh, ngày mai thu xếp nói mọi người họp một lần, chuyện lần trước phân công sắp xếp xong chưa? Bên Nhã Kỳ có việc gì phát sinh không?

Ai cũng biết Thiếu Kiệt rất khi ít khi họp hành rườm rà, hắn chỉ cần biết công việc hoàn thành tốt không gặp việc gì trở ngại là điều tốt nhất. Còn quá trình là tự thân mỗi người vận động, khi nào những việc quá phức tạp hắn mới tự thân mình xem xét.Trương Hạo nghe Thiếu Kiệt hỏi thì cũng trả lời,

- Mọi thứ đã chuẩn bị xong chỉ cần đợi về thử nghiệm thôi. Bên Nhã Kỳ có đôi chút khó khăn trong việc thu thập hồ sơ các nhà thầu những cũng gần xong rồi còn một số công ty nữa là Hoàn thành.

Thiếu Kiệt lo nhất vẫn là những vấn đề của bên việc mở nhà hàng tiệc cưới của Nhà Kỳ bởi hắn biết những cách làm hồ sơ tốt ra sao của một công ty như khi thi công thì lại khác. hắn đã trải qua việc này trong khi còn làm là người lao động tay chân lăn lộn ở các công trường xây dựng.

- À mà ngày mai họp Chu Tường có việc muốn nói đấy. Dạo gần đây bên Chu tường cũng có một số vấn đề, tuy không lớn nhưng mà ảnh hưởng cũng không nhỏ.

- Bên của Chu Tường có việc gì? nghiêm trọng không?

Do được Hà Thúc nhắc nhở về vấn đề trang sàn giao dịch vàng của mình nên Thiếu Kiệt cũng đặc biệt quan tâm vấn đề này. Giờ Trương Hạo lại nó có vấn đề nên hắn muốn biết vấn đề đó ở đâu mà tính đường giải quyết.

- Chỉ là dạo này có một số trang giả mạo giao diện, và cách thức hoạt động của bên mình tạo ra những trang nhỏ hơn, nhưng không có được quy cách an toàn như mình, nên bị Trương Hạo với Lâm Vũ đánh sập nhanh chóng rồi. Họ cũng có tìm cách làm quá tải trang của mình nhưng không được.

- Được rồi chuyện này để mai tao sẽ hỏi Chu Tường. Chắc cũng khoảng buổi tối là về đến Lưu Minh nên ngày mai vẫn ở nhà thu xếp, À nói Lý Bân đem tập vỡ mấy hôm nay tao nghĩ học qua nhà nha. Không tao lại sách một chồng tập từ trường về nhà nữa mệt lắm.

Kết thúc cuộc nói chuyện với Trường Hào. Thiếu Kiệt nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe nói thầm.

- Có người thấy dễ ăn nên bắt đầu nhảy vào rồi à.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play