Hoách Nam nhìn Thiếu Kiệt nói ra toàn bộ suy nghĩ của mình. Ở góc độ này hắn cũng không phải gà mờ. Cạnh tranh với nhau trên cùng lĩnh vực Mã Hóa Đằng có hiểu nhầm bố con hắn làm việc cho Bách Quân là việc bình thường nhất là còn đến ngồi trong nhà của Bách Quân một cách thuận lợi một lúc lâu như thế này.
- Cậu nghĩ xem lỡ như Mã Hóa Đằng hóa giải được tình thế này thì sao. Tôi nghĩ chắc phải có con đường hóa giải chứ đúng không hắn làm ra quyết định này cũng có thể rút lại được.
- Không dễ đâu bố, Nếu muốn rút lại hắn chỉ có thể rút lại quyền biểu quyết của cổ phiếu trên sàn. Như thế mới vực lại được giá trị đã mất. Nhưng cũng phải tốn một thời gian rất dài. Trên sàn chứng khoán chỉ cần đi sai một bước là thiệt hai hàng trăm tỷ chứ không phải là vài chục ngàn giá của mỗi một cổ phiếu mà bố con mình đa thu mua đâu.
Hoách Khang trở lại ngồi cạnh bố mình. Không qua lâu để anh ta đưa màn hình hiển thị của máy tính xách tay lên trên tivi. Thiếu Kiệt nhìn qua cái ti vi gật đầu rồi không chú tâm đến nó nữa. Song Song đó Thiếu Kiệt lại nhìn Hoách Khang mỉm cười nói.
- Bây giờ anh có thể nghỉ ngơi một chút. Còn Bố cậu tôi nghĩ nên đi gặp Tống Vũ ông ta sẽ giúp bố cậu khá nhiều. Sắp tới sau khi thao tác này xong chúng ta cần một đợt gom lại cổ phiếu nữa là xong.
- Cậu nói cứ như mọi chuyện đã xong rồi ấy. Cậu nên nhớ sẽ có không ít người dựa vào điều kiện cổ phiếu giảm sâu mà mua vào. Như thế lỡ như chúng ta không kịp ra tay trước họ thì sao. Tôi nghĩ tốt nhất tôi vẫn theo dõi trên sàn một cách sát sao thì chắc ăn hơn.
Dù cho biết Thiếu Kiệt đã sắp xếp mọi thứ nhưng Hoách Khang vẫn không yên tâm bởi vì thị trường chứng khoán không phải chỉ dành cho bọn họ mà còn có những người khác trên sàn. Nếu có một người nào đó nhúng tay trong lúc không phòng bị rất dễ dẫn đến thua thiệt.
- Cậu muốn cũng được thôi. Nhưng mà tôi chắc rằng trong hai mười bốn giờ tới không ai ngốc đi mua vào cổ phiếu của Tencent đâu. Cứ yên tâm nghĩ ngơi đi. Mọi chuyện có tôi quan sát rồi.
Phan Thế Như bây giờ cũng trở lại trên tay cầm thêm một cái điện thoại nói với Thiếu Kiệt.
- Trong vòng hai giờ nữa Mã Hóa Đằng mới thật sự bị bắt nếu hiện tại giá trị cổ phiếu của Tencent chỉ giảm được một điểm đến ba điểm người đó sẽ không ra tay phải vược ngưỡng của con số ba mới được xem là lũng đoạn thị trường. Còn về phía Bách Quân tôi đã nói anh ấy quay về đây rồi cậu muốn để cho anh ta làm việc gì thì cậu nói luôn cho tiện.
- Không cần phải đợi đến vài giờ đâu hiện tại xem ra người kia sẽ phải ra tay rồi. Bà nhìn kia không phải giảm ba điểm rồi sao. Cổ Phiếu Tencent bây giờ chịu không nổi đâu.
Thiếu Kiệt vừa nói vừa nhìn vào màn hình ti vi một dòng ký tự cổ phiếu Tencent được tô đậm khi chọn theo dõi. Giá trị màu đỏ hiển thị toàn bộ dòng thông tin. Hơn nữa bên sơ đồ khối của giá trị của cổ phiếu đang lao dốc như một chiếc xe mất thắng.
Nhìn vào biểu đồ hiển thị của cô phiếu Tencent Phan Thế Như không tin vào mắt mình bởi vì tất cả cho thấy một lượng lớn cổ phiếu được bán vào thị trường làm cho toàn bộ khớp lệnh bán ra lên đến gần mười triệu cổ phiếu.
- Cậu! Các cậu bán ra bao nhiêu mà trong một chốc có thể rớt giá thê thảm như thế hầu như không có một lệnh mua vào.
- Không nhiều đồng loạt bán ra gần chín triệu cổ phiếu thôi còn số còn lại chắc của dân đâu tư con số này so với mười triệu cổ phiếu cố định của Tencent ban đầu không xê dịch là mấy.
Hoách Kháng nói ra còn số mà hắn đã nắm giữ bán ra hoàn toàn gần như là thanh lý hết kho của mình. Thiếu Kiệt chỉ ngồi cười còn số đã chuyển qua ba điểm phẩu năm việc giảm sâu mà không có khớp lệnh mua vào bắt buộc Tencent phải dùng đền quỹ phòng hộ của chính mình chống đỡ thu về những cổ phiếu đã khớp lệnh của thị trường.
- Hèn gì cậu lại chắc chắn rằng mình nắm chắc quyền nắm giữ Tencent nếu như không phần phối lại quyền biểu quyết cậu xem như nắm một phần ba công ty đó rồi.
- Đúng vậy! Tôi còn một phần ba cổ phần nữa đã ở dạng quyền biểu quyết chính thức. Nên việc lần này chỉ để thu lại càng nhiều cổ phần càng tốt thôi. Trương Hạo chuẩn bị họp báo với số cổ phần đang nắm trong tay đi.
Trương Hạo cũng cười cười đứng lên đáp lại lời Thiếu Kiệt.
- Mày yên tâm xem tao xuất tràng đây. Lần này cho mày xem tao lăn lộn đến đâu. Không đẹp không ăn tiền.
Phan Thế Như thấy bộ dáng tự tin của Trương Hạo lúc rời đi cũng không hiểu được. Một người nước ngoài như Trương Hạo dường như không có tiến nói lắm cần họp báo cũng không giúp ít gì cho người thiếu niên trước mặt mình. Làm như thế chả khá nào vẽ rắn thêm chân..
- Tống Long! Cậu ta được không? Nên nhớ cậu ta là người nước ngoài làm gì có tiếng nói trong nước. Nhất là dường như cậu ta cũng không có tiếng tăm gì.
- Đúng cậu ta chẳng có tiếng tăm gì. Như bản thân thằng đó nó có tiếng tăm cần thiết mà Mã Hóa Đằng lo lắng. Việc để bạn thân mình quản lý một công ty phát hành phần mềm cạnh tranh cùng lĩnh vực ở singapore không phải chơi. Bà cũng nên nhớ Đặc Khu Kinh Tế Thẩm Quyến này để khuyến khích đầu tư từ nước ngoài. Nên thân phận đó của nó sử dụng được.
Hoách Khang nghe Thiếu Kiệt nói xong cũng im lặng ngồi một bên suy nghĩ thật sâu. Cho đến hiện tại hắn mới kiểm nghiệm được việc làm quân tốt cho Thiếu Kiệt tốt như thế nào. Một người như Trương Hạo thông qua bố mình hắn cũng hiểu Trương Hạo bất quá học hành cũng không tới đâu. Đi theo Thiếu Kiệt ngay từ ngày đầu lại có quyền thế đủ để hắn sống cả một đời.
Với việc kiến thức ứng dụng của mình Hoách Khang thấy mình chỉ đến sau Trương Hạo. Nếu lâu dài gắn bó với Thiếu Kiệt hắn sẽ không ít chỗ tốt. Hiện tại tuy vẫn có những chưa rõ ràng. Nhưng một người không thể điều hành vài công ty mà không có người bên dưới. Hoách Khang hắn lại từ nội bộ của Tencent. Cái gọi là Nâng hiền không trách thân nếu sau này Thiếu Kiệt nắm giữ cả Tencent thì hắn chắc chắn trở thành kẻ dưới một người trên ngàn người.
- Cậu không sợ việc mình làm hôm nay bại lộ sao. Nếu nói người lũng đoạn thị trường lớn nhất thao túng cổ phiếu của Tencent lại là cậu đấy. Từ nâng giá cho đến việc làm nó rớt giá đột ngột như thế này đều do một tay cậu thao tác. Tôi đang suy nghĩ không biết cậu giúp đỡ Bách Quân liệu có thật lòng không đây.
Phan Thế Như nhìn Thiếu Kiệt hít sâu một hơi rồi đưa ra ý kiến suy nghĩ trong lòng mình. Bà đến lúc này thật sự sợ. Sợ từng nước đi từng bước tính toán ở sau lưng điều hành một bộ máy có thể làm chết một công ty lớn mạnh bất cứ lúc nào.
- Tôi cũng không lo lắng. Phát hiện thì đã làm gì được tôi. Cái gọi có cung tất có cầu. Cổ phiếu tôi mua của Tencent thông qua các con đường khác nhau, mỗi con đường đều minh bạch. Đầu tư tiền vốn cũng là từ nước ngoài rót vào. Vậy tôi hỏi nhé nếu tôi không mua cũng có người khác mua. Kiếm lời được thì tôi kiếm lời. Nên nhớ người chơi chứng khoán đều nhắm đến một chữ tiền nếu không muốn tiền họ cũng không cần chơi chứng khoán. Con đường này mau giàu, mau nghèo quan trọng là đầu tư như thế nào mà thôi.
Thiếu Kiệt cũng không lo lắng lắm với những gì mà Phan Thế Như nói ra. Bởi thị trường chứng khoán là một nơi cờ bạc. Được luật pháp công nhận và mỗi quốc gia lớn mạnh hay là muốn phát triển đều dựa vào nào. Việc đầu tư chứng khoán như một ván bài đặt cược hơn thua. Nếu cổ phiếu của người đầu tư để vào cửa tốt thì nó đem lại lợi nhuận. Một cổ phiếu không bao nhiêu tiền nó cao lắm cũng chỉ chục tệ thấp nhất có thể tính bằng một tệ
Giá trị cổ phiếu thường tính theo số lượng mỗi một cổ phiếu có một mệnh giá tương ứng mua nhiều thì mất nhiều tiền ví dụ mua mười cổ phiếu một tệ mất mười tệ là giá gốc khi cổ phiếu lên tới bốn tệ thì có được khoản lợi nhuận của một cổ phiếu là một tê nhân cho số cổ phiếu sở hữu như thế người đầu tư lợi được mười tệ nếu bán ra. Bởi thế nói một cổ phiếu không bao nhiêu tiền nhưng sở hữu lượng cổ phiếu nhiều như Thiếu Kiệt có thể nói số lợi nhuận rất lớn.
- Điều này đúng không thể phản bác nhưng ôm số lượng cổ phiếu nhiều như thế lại bán ra cậu lợi nhuận cao lại làm cho giá cổ phiếu đó sụt giảm nhanh chóng. Ủy Ban Giám Sát Tài Chính làm sao tha cho cậu được.
- Cái này không phải do tôi. Đứng ở góc độ đầu tư tôi thấy quyết định của Mã Hóa Đằng vừa họp báo đem lại bất lợi mất tiền cho mình tôi có quyền bàn chứ. Đâu thể nào nói đầu tư để ôm lỗ nếu nói kiếm thì cũng kiếm Mã Hóa Đằng bởi quyết định ngu ngốc của hắn thôi. Ai bảo tính hơn thua với Anh bà lại xuất hiện, hơn nữa hắn sợ. Sợ Tencent bị người phía sau bà thao túng không có lợi cho hắn nên mới làm ra quyết định đó thôi.
Phan Thế Như nghe Thiếu Kiệt nói như thế cũng hiểu được cả bà lẫn Bách Quân và người phía sau đều bị người thiếu niên này tính kế. Trên bàn kinh doanh hắn kéo da hồ làm đại kỳ lấy người phía sau bà ra đánh tâm lý hù dọa Mã Hóa Đằng.
Còn Mã Hóa Đằng có tật giật mình sợ rằng mình mất cả Tencent mới đưa ra quyết định hồ đồ trong mọi chuyện. Nếu Mã Hóa Đằng không sợ cái đại kỳ dỏm thì hắn có thể suy nghĩ thấu đáo hơn tình hình cần thiết. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ nhất thời của Phan Thế Như. Hơn ai hết bà thừa biết Mã Hóa Đằng sợ có lý do nếu không có người phía sau bà ủng hộ Bách Quân thì chưa biết chừng Kingsoft đã bị Tencent nuốt từ lúc nào chứ không phải tồn tại đến bây giờ.
- Câu tính toàn như thế không sợ sao. Làm người nên thu liễm một tý nếu cứ hoành hành ngang ngược làm liều như thế ngay cả tôi sợ rằng không giúp được gì cậu đâu.
- Không tôi làm gì phải sợ. Từ lúc tôi đặt chân tới quốc gia này đã không biết từ sợ. Nếu tôi sợ cần gì đến sao. Cần phải làm một trận ra trò ở Tống Gia không điều này không nói chắc bà cũng hiểu. Thua bất qua thu quân thắng làm vua thua thì xếp cờ đợi thời cơ. Đánh cờ đâu phải lúc nào cũng thắng nhưng nếu không đánh thì sẽ không biết ván cờ như thế nào. Lấy soái đồ long hay tử trận sa trường đều phải thử mới biết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT