Thiếu Kiệt nghe Blake đưa ra ý kiến cũng trầm ngâm một lúc hắn chợt nhận ra dường như mình qua chủ quan trong vấn đề này. Việc Mã Hóa Đằng có thể sau lưng hắn là một thế lực quan chức nào đó chưa nói đến thì hắn lại là một người không thật sự tốt chút nào. Dựa theo những gì Thiếu Kiệt cảm nhận thấy Mã Hóa Đằng chắc chắn sẽ không chỉ cấu kết quan lại để có thể làm việc, chắc chắn còn có cả những Hắc bang tồn tại ngầm. 

Cái gọi là đã không làm thì thôi nếu làm hắc bạch lưỡng đạo hai bút đều vẽ mới có thể làm được nhiều thứ. Bản thân Thiếu Kiệt hắn cũng như thế thì Mã Hóa Đằng làm sao có thể không.

Trong lòng Thiếu Kiệt bất giác nhủ thầm cho chính mình.

“ Xem ra lần này quá chủ quan rồi. Không có Blake nhắc nhở chắc chắn sẽ bị lật thuyền trong mương trước đối thủ. Thật sự việc thuận lợi quá làm cho mình cứ nghĩ đây là địa bàn của mình. Không được việc này phải cần thêm vài người Blake với Jackson đánh nhau được nhưng cũng không đánh được với số đông. Cứ chuẩn bị một chút cho chắc ăn.”

- Blake cám ơn anh đã nhắc nhớ nhé nếu không sẽ thật sự bị thiệt thòi lớn rồi. Hiện tại anh liên lạc về với bên kia để cho họ đi tới Thẩm Quyến trước. Ngày mai chúng ta tới sau. Họ sẽ có mười tám giờ để chuẩn bị tốt nhất ở Thẩm Quyến. Còn về vấn đề khác thì em sẽ cho Hoách Khang với Hoách Nam lo liệu.

Blake thấy Thiếu Kiệt nghe được ý kiến của mình cũng khẻ gật đầu. làm việc với cậu nhóc này Blake hiểu một điều Thiếu Kiệt không bao giờ sử dụng quyền lực tuyệt đối. Đôi khi vẫn luôn lắng nghe ý kiến của người bên dưới. Nếu thấy cần thiết thì mới áp dụng. Việc hôm nay cũng như vậy nên hắn cũng không thấy lạ. 

Chỉ như thế nhưng việc của Blake bây giờ cũng chưa xong hắn mới nhìn Thiếu Kiệt đáp. 

- việc này anh sẽ cho người đem thêm một tiểu đội mười người qua. Mà Thiếu Kiệt em định nhận anh chàng taxi đó làm việc cho mình thật sự sao? Chúng ta chưa biết nhiều về đối phương đâu. Người như thế liệu tin tưởng được không?

Thấy Blake lo lắng về vấn đề Trương Dật Thiếu Kiệt chỉ cười một cái lăc đầu nói. 

- Chúng ta ở đây. Có thể mới đầu sẽ ở không bao lâu nhưng sau này lại khác. Việc vừa đi vừa về nơi này tuy để anh với Jackson ở lại có thể hai người sẽ biết được một chút đường xa nhưng cũng không chuẩn bằng người bản địa đâu. Họ biết những con đường mà không phải ai cũng biết. Hơn thế anh ta nếu thật sự thương vợ mình chắc chắn sẽ hiểu ai là người tốt với anh ta. Người ở quốc gia này thường hay dựa theo vấn đề ân tình và nghĩa khí giang hồ lắm. Chỉ cần như thế đủ để họ làm việc cho mình một cách toàn tâm toàn ý. Anh ta muốn thay đổi thì vợ anh ta cũng không cho. Nhất khoản tiền lương em trả dường như không ít đâu nhỉ 

Jackson sau khi nghe Thiếu Kiệt giải thích xong cũng phải gật đầu. Hắn cũng giống như Thiếu Kiệt nói vấn đề ân tình với việc Thiếu Kiệt đưa tay ra giúp đỡ mọi người hắn lúc khó khăn còn giúp họ có một công việc dường như tới giờ họ vẫn không xem đây là công việc gì lớn lao.

- Nói như vậy cũng đúng. Anh thấy ở đây họ dường như không muốn nói tiếng anh hay sao đó. Từ cả phục vụ phòng đến mấy người ngoài đường đều nói đúng một ngôn ngữ của quốc gia họ kể cả cảnh sát cũng vậy.

- Điều này là thật? tư tưởng của họ việc bất kể anh hay ai khi đến quốc gia họ phải nói tiếng của họ đây chính là điều ở đây khác với tất cả mọi quốc gia khác. Họ phục vụ chủ yếu là người dân mình trước. khách du lịch họ càng không quan tâm đâu. Điển hình như nhà hàng mình ăn buổi sáng. Cả hóa đơn với thực đơn đều không có một từ tiếng anh.Nên sau này chỉ sử dụng tiếng anh với người của mình thôi. Còn việc Trương Dật anh ta có thể làm phiên dịch cho các anh sau này đấy. 

Thiếu Kiệt vừa cười nói đùa với Jackson rồi lấy trong túi của mình ra một tấm card với cái điện thoại. Hắn nhìn tấm card một chút rồi đặt nó xuống giường. 

Jackson bây giờ mới hiểu Trương Dật trong mắt Thiếu Kiệt có một khía cạnh nào đó, cả hắn với Blake đều không thấy được. 

- Ý em là những gì chúng ta nói tiếng anh Trương Dật đều hiểu. Nếu thế anh ta cũng không đến nỗi làm taxi chạy xe kiếm tiền như thế mới đúng. Anh ta có thể xin làm thông dịch viên ở mấy chỗ du lịch ở đây thiếu gì nơi làm việc.

- Vấn đề này em không chắc tại sao. Nhưng cam đoan với anh tiếng anh của Trương Dật không thua kém em bao nhiêu. Anh ta chỉ không nói vì bởi vẫn thích dùng ngôn ngữ của quốc gia mình thôi. Vì qua mấy lần nói chuyện với các anh. Trương Dật đều để ý cuộc đối thoại của chúng ta. Đó là điều em chắc chắn hơn nữa không chỉ có hướng dẫn viên du lịch mới hiểu tiếng anh. Taxi như Trương Dật chở khách du lịch nhiều sẽ có thể làm thêm người hướng dẫn tự phát được. Nêu anh ta chịu làm việc cho mình thì cần gì sau này các anh cứ nói với Trương Dật là được.

Blake với Jackson hiểu được Thiếu Kiệt muốn tận dụng tối đã Trương Dật để cho họ thích ứng với những gì ở đất nước này. Nên việc để Trương Dật làm việc cho Thiếu Kiệt sẽ chắc như đinh đóng cột không thể thay đổi. 

Vì trong cái thành phố lớn như thế này tìm được một người thông thuộc đường xa lại có thể đối thoại bằng tiếng anh tương đối khó chỉ có như thế mới có thể giúp ích cho người của Thiếu Kiệt khi cần.

- Như vậy bọn anh cũng hiểu rồi em nghỉ ngơi chút đi, Anh sẽ đi sắp xếp mấy chuyện cần thiết hiện tại chúng ta cần lấy lại sức trước khi tiếp tục những công việc ở Thẩm Quyến. Ở trong này mọi thứ rất ổn không có việc gì đâu. Hai người bọn anh sẽ thay phiên canh chừng hành lang có việc gì thì chỉ cần phát ra tiếng động lớn hai người bọn anh sẽ xuất hiện.

Jackson bây giờ cũng đứng lên sau khi Blake nói xong câu nói cuối cùng. Cả hai đều nhìn thấy Thiếu Kiệt để tấm card lên giường họ không phải kẻ ngốc nhìn như thế còn không biết Thiếu Kiệt cần sự riêng tư nhất định thì không thể nào. 

Cả hai rời khỏi căn phòng riêng của Thiếu Kiệt. Ngồi một chút nhìn ra bên ngoài cửa sổ Thiếu Kiệt mới cầm lấy điện thoại nhân những con số trên tâm card mà hắn thấy trên giường, 

Âm thanh đơn điệu của những tiếng tút tút kéo dài của bên kia điện thoại. Không chỉ một lần mà vài lần như thế cứ lặp đi lặp lại đổ chuông rồi lại tắc Thiếu Kiệt phải nhất nút gọi lại. Cho đến khi có một âm thanh chấp nhận cuộc gọi được nối thông giữa hai bên. 

- Alo ai đấy?

bên kia giọng nói của Hoách Khang vang lên bởi hắn nhìn thấy trên điện thoại mình một dãy số không có lưu vào trong danh bạ. Nhưng cuộc gọi liên tục nên hắn thấy rằng người gọi đến mình có chuyện gì đó gấp nên mới phải gọi như thế này để hắn nhận máy. 

- Tôi đây! Bên các anh hiện tại ra sao rồi? 

Âm thanh không lớn không nhỏ bên điện thoại của một thiếu niên trong dãy số điện thoại không được lưu. Hoách Khang không khó để nhận ra giọng nói này là ai những hắn sợ mình nhầm vì đôi khi có những khả năng rất nhỏ giọng nói giống nhau. 

- Cậu là ai? Cậu gọi đến điện thoại của tôi có việc gì còn hỏi cái gì ra sao nữa hình như tôi không biết cậu. 

Hoách Khang dù chỉ mới xác định bên kia có thể là Thiếu Kiệt. Với hắn tỉ lệ này là bảy mươi phần trăm từ giọng nói. Thế nhưng Hoách Khang cũng không vội vã nói ra câu hỏi xác định thân phận của Thiếu Kiệt mà còn làm một bước phòng hờ như không quen biết để thử xem đối phương nói chuyện ra sao. 

- Tôi Thiếu Kiệt đây bên đó của anh tình hình các cổ đông như thế nào. Đừng nói với tôi là anh không nhận ra giọng nói đấy nhé?

- Ấy là cậu! Vậy thì tốt rồi. Số điện thoại này hình như cậu đang ở trong nước cậu đến sân bay Thẩm Quyến chưa tôi chạy ra đó đón cậu. Việc vừa rồi chỉ muốn xác định phải cậu không thôi ấy mà?

Thấy đối phương bên điện thoại xác nhận mình là Thiếu Kiệt. Hoách Khang cũng thở phào một hơi rồi liếc nhìn qua màn hình của điện thoại để đọc dãy số gọi đến của Thiếu Kiệt.

- Tôi hiện tại chưa tới sân bay Bảo An của Thẩm Quyến đâu. Hiện tại tôi còn đang ở Bắc Kinh. Anh cẩn thận thế là tốt nhưng anh không sợ có ai đó giải tên tôi nói chuyện với anh sao?

- Làm gì có. Dù cho tôi thật sự bại lộ việc mua cổ phần như đối với họ người đứng sau tôi là ai còn là một dấu chấm hỏi rất lớn.Không thể nào họ có thể nói với tôi tên của cậu được.

Hoách Khang lúc này thở phào một hơi. Vì nếu việc Thiếu Kiệt đang ở Bắc Kinh thì việc đi Thẩm Quyến khá dễ dàng. Nếu người ngoài không hiểu sẽ tưởng rằng Hoách Khang chưa nghe Thiếu Kiệt đến Thẩm Quyến sao lại không lo lắng mà lại có thể thở ra một cách nhẹ nhõm đến như vậy. Chỉ có một mình Thiếu Kiệt đoán được rằng Hoách Khang dạo gần đây bị công kích các bên tương đối nhiều cùng với việc thừa nhận áp lực từ những người cổ đông khác kể cả Mã Hóa Đằng.

- Tình hình hiện tại ở bên này rất căn. Dù không ít người muốn tôi với bố mình tiết lộ ra cậu. Việc đó với tôi là không thể nếu như họ biết được cậu là người nước ngoài nhúng tay vào công ty sợ rằng tôi với bố mình còn chịu nhiều áp lực hơn nữa, Cậu đến rồi xem như tôi nhẹ nhõm. Thẩm Quyến đi Bắc Kinh khó thật nhưng từ đó đi về Thẩm Quyến thì nhẹ nhàng hơn nhiều. Cậu định khi nào đến Thẩm Quyến?

Thiếu Kiệt thấy Hoách Khang khá tự tin mặc dù dạo gần đây hắn bị chèn ép không ít. Nhưng tuyệt đối cọng rơm chưa xuất hiện để phá giải thế cục của Mã Hóa Đằng tạo nên thì Hoách Khang cũng biết họ chưa tiến hành đã kích gây thiệt hại gì cần thiết cho mình. 

- Có thể là ngày mai tôi sẽ đến Thẩm Quyết. Trong ngày hôm nay sẽ có một số người đến trước để sắp xếp. Khoảng vài giờ nữa Anh tự mình ra bay cầm theo cái bản ghi hai chữ Vô Ảnh họ sẽ tự đến gặp anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play