Lâm Dương trong lòng lúc này khá nhẹ nhõm, Nếu nói Nhã Oanh không chịu thương lượng sẽ khó khăn đối với hắn nhiều hơn. Thì giờ lấy được sự đồng ý của Nhã Oanh xem như hắn thành công một nửa. Hắn không tin rằng với các công ty mình lấy được không sót một công ty nào. Lâm Dương hắn lại không thể thuyết phục Nhã Oanh trong chuyện này.
Nhã Oanh đi trước bước chân của cô đi về phía căn phòng nơi có Hoàng Lâm Nhu đang ngồi và mọi thứ đã chuẩn bị tôt. Công Toại, Trịnh Hòa, Phùng Kiếm Hoa cùng đi theo.
Lâm Dương lúc này nhìn Lâm Đồng bị đám người Chung Chí Viễn giữ lại Lâm Dương bây giờ cũng gật đầu tiến lại nói nhỏ với hắn.
- Đại cục làm trọng có tức giận hay không phát tiết được thì để sau chuyện này hẵng tính.
Biết mình phải chịu thiệt trước mắt Lâm Đồng chỉ hừ nhẹ một tiếng rồi để Lâm Dương cùng với một số người khác đi theo sau nhóm người của Nhã Oanh.
Đi được một khoản cách không xa lắm Lâm Dương lúc này cũng khá ngạc nhiên khi họ thấy được căn phòng mà Nhã Oanh sắp cùng họ ngồi lại bàn bạc không xa với sảnh đấu giá là mấy. Hằn đang tự hỏi với mính tại sao Nha Oanh lại có thể chuẩn bị được căn phòng ở gần như thế.
Trịnh Hòa đứng bên ngoài cửa bây giờ mới lên tiếng nói với Lâm Dương.
- Mời các ông vào.
Lâm Dương càng khó hiểu khi thấy người mời hắn vào không phải là Nhã Oanh. Nếu đã đi cùng chỉ một trước một sau không bao lâu theo phép lịch sự cô phải là người đứng trước phòng mới hắn cùng với mọi người.
Nhưng hắn thấy vốn mình với người của Nhã Oanh mới xích mích dẫn đến cả việc đánh nhau. Người ta vẫn để cho Trịnh Hòa đừng bên ngoài mở cửa cũng xem như một phần có thể xảy ra.
Lâm Dương đặt chân vào bên trong căn phòng đập vào mắt hắn hiện tại là Nhã Oanh đang ngồi bên cạnh một người phụ nữ. Công Toại đừng ở một góc tường. Trong phòng có một số màng hình đang quay lại cả khoảng không bên ngoài đại sảnh.
Người phụ nữ ngồi ở trong phòng làm hắn chết đứng vài giây bởi hắn biết người này là ai. Hoàng Lâm Nhu mẹ của Thiếu Kiệt. Hắn hoàn toàn không ngờ đến hắn sẽ gặp bà ở nơi đây.
Nhã Oanh thấy việc nhìn thấy mẹ của Thiếu Kiệt làm cho Lâm Dương đứng sững vài giây như vậy. Trên mặt cô hiện lên một nụ cười rồi nhanh chóng tắt đi.
Đến bây giờ Lâm Dương hắn suy nghĩ mọi việc đã diễn ra và xâu chuỗi lại mọi thứ. Hắn thấy chắc chắn người phụ nữ trước mặt mình một tay không chế ở phía sau không phải như lúc đầu mọi thứ thuộc về Nhã Oanh. Điều này nói rõ tại sao Phùng Kiếm Hoa khi được lệnh của Nhã Oanh lại có thể lâu lâu nổi hứng bỏ thêm giá vào những công ty đã định trước.
- Tôi nghĩ không cần giới thiệu với ông thì ông cũng biết người này là ai đi đúng không Lâm Dương.
Lời nói của Nhã Oanh không lớn không nhỏ nhưng kéo Lâm Dương thoát khỏi tình trạng thất thần ngay thời điểm này. Trong lòng ông ta thấy chỉ cần mình có thể tỏ thái độ tốt trước mặt của Hoàng Lâm Nhu có thể vấn đề về quan hệ với Thiếu Kiệt sau này sẽ có một bước mở ra tốt đẹp hơn.
- Xin lỗi tôi không ngờ lại gặp phu nhân ở đây. Nghe danh đã lâu bây giờ mới có dịp gặp mặt. Tôi tên là Lâm Dương hân hạnh được gặp phu nhân.
- Tôi cũng không đang là phu nhân gì. Nghe nói ông với người bên dưới con tôi có nảy sinh một chút vấn đề. Không biết điều này có làm ông có gút mắt gì với chúng tôi không.
Hoàng Lâm Nhu không đứng lên nói chuyện với Lâm Dương cũng không bắt tay mà trực tiếp đi vào thẳng vấn đề phát sinh vừa rồi mà bà đã thấy. Dù bây giờ có cảm thấy bất bình điều gì thì Lâm Dương cũng không nói ra mà chỉ một mặt tươi cười từ chối những việc vừa rồi. Hơn nữa còn nhận trách nhiệm về phía người của mình.
- Không hề! Không hề chuyện do người của chúng tôi gây ra nên thật sự có lỗi thì chúng tôi phải là người xin lỗi mới đúng. Như thế này như vừa rồi đã nói thành ý của chúng tôi dựa hết vào những thứ này mong bà xem qua.
Lâm Dương vừa nói vừa đưa ra những hồ sơ mà mình đã chuẩn bị. Đặt trước mặt của Hoàng Lâm Nhu. Hắn thấy việc muốn nói điều gì đó hay thương lượng một vấn đề gì muốn nói chuyện ra sao cứ dựa vào những thứ mà hắn có được để đàm phán.
- Các ông nhắm có chuẩn bị lễ vật đến đây nhưng tôi muốn hỏi một điều. Tài chính để tôi nhận những thứ này có thật sự minh bạch hay không đây. Ông cũng hiểu doanh nghiệp với nhau không phải cứ muốn nhận một công ty nào đó là được. Hồ sơ chứng từ chuyển nhượng phải làm thật tốt. Nếu không sau này trên thương trường những công ty đối đầu lợi dụng những công ty này để làm khó dễ sự phát triển của chúng tôi. Cái lợi trước mắt xem ra tôi không thể nhận được.
Hoàng Lâm Nhu không nhìn hồ sơ có những gì mà trực tiếp nói với Lâm Dương những điều này. Bà biết trong thời gian ngắn Lâm gia dù có huy động vốn nhiều đến đâu cũng để lại sơ hở. Những vấn đề tài chính thua mua hoặc đấu giá công ty nếu không thông qua một con đường minh bạch có thể được xem như đám người Lâm gia đang tẩu tán tài sản cho người khác đứng tên.
Cái việc này dù không liên quan đến họ nhưng trong chính trị không ai biết trước điều gì. Tuy bây giờ Hà Thúc với Thiếu Kiệt đều đứng trên một chiếc thuyền. Nhưng nếu đánh với Lâm Gia đôi khi lại bắt Thiếu Kiệt chịu thiệt để giành lấy phần thắng điều này dường như có thể xảy ra. Nên bà cũng không muốn mình nhận thứ gì đó từ Lâm Gia mà không minh bạch.
- Việc này! Nếu bà đã nói như thế tôi cũng xin cam đoan những tài chính này đều là minh bạch. Phía chúng tôi sẽ điều chỉnh tài chính một cách tốt nhất để không ai có thể tra được điều này. Chúng tôi bỏ tiền ra và việc chuyển nhượng như thế nào thuộc về chúng tôi. Tuy hiện tại những tài chính đấu giá cùng với những thứ khác có phần không cân đối một chút nhưng thay đổi vẫn có thể làm được đi.
Hoàng Lâm Nhu bây giờ nhíu mày một lúc rồi lắc đầu nói với Lâm Dương.
- Không phải là tôi không muốn nhận một cái thành ý mà ông muốn nói. Nhưng việc này quá mạo hiểm nó không phải trò đùa. Tôi nhận ở đây các công ty này sẽ phải ăn nói sao đây? Không phải là từ đâu nhận được một khoản tài chính không minh bạch sao. Bản thân ông cũng hiểu đối với tài sản không minh bạch thường bị tịch thu sung công. Bây giờ có thể không sao nhưng sau này chúng tôi đầu tư tiền ra lại bị trường hợp này biết kiện cáo ai?
Hoàng Lâm Nhu nói làm cho Lâm Dương im lặng bởi vì những lời này không sai. Cân đối thu chi của một công ty đều có trên giấy tờ báo cáo thuế từng tháng từng quý theo mỗi năm. Việc phát sinh số tiền lớn như thế này quả thật có phần làm cho tài chính không minh bạch rất nhiều.
Nếu nói để ký hợp đồng hợp tác đầu tư thì số tiền đầu tư và những công ty này sẽ phải chia ra làm thành cổ phần nó như thế nào và phải được thông qua khâu định giá của ngân hàng nhà nước hoặc tổ chức cá nhân có tính pháp lý trên từng hồ sơ một. Nhưng Lâm Gia lần này không phải đầu từ mà đổi lấy sự phát triển của Thiếu Kiệt. Cùng với đó là lý do cá nhân của Lâm Dương hắn. Đem ra ngoài giấy tờ đám người Hà Thúc biết chuyện này sẽ làm khó dễ không ít.
- Nếu ông có thể làm minh bạch được số tiền này chúng tôi sẽ nhận nhưng nếu ông không có lý do làm minh bạch được chắc chắn tôi sẽ không nhận những công ty như thế này. Bất qua tôi sẽ nói lại với con mình việc lần này không thành công. Chắc nó cũng hiểu sẽ không it người đấu giá cũng có mục đích như nó.
Nhã Oanh một bên lúc này chỉ im lặng không lên tiếng gì. Cô bên ngoài suy nghĩ quan sát những gì mà Hoàng Lâm Nhu đang làm. Dù cô biết có những thứ đến bây giờ bà suy nghĩ điều gì bản thân cô cũng không hiểu được.
Lâm Dương đôi hàng chân mày cau lại một chút hắn thấy đã đến đây rồi tại sao Hoàng Lâm Nhu lại lo trước sợ sau như thế này. Hắn không hiểu tại sao với việc nhóm người Hà Thúc đang làm chỗ dựa cho Thiếu Kiệt bà lại cần suy nghĩ kỹ đến những vấn đề này.
Hoàng Lâm Nhu chỉ không nói gì im lặng nhìn Lâm Dương suy tính trong đầu về những gì bà đã nói ra cho hắn nghe. Một người đứng ở phía sau Lâm Dương lúc này mới bước lên bên cạnh hắn nói nhỏ vào tai của Lâm Dương.
- Theo như cách làm của bà ta dường như sợ một ngày nào đó nếu như con bà ta không hợp tác với nhóm người Hà Thúc bên kia nửa những vấn đề này đám người Hà Thúc sẽ dùng để công kích họ buộc họ không được quyền hợp tác với chúng ta. Họ lo ngại chính là việc này nên bà ta mới làm khó chúng ta.
Càng suy nghĩ lời nói của người mình vừa đưa ra. Lâm Dương cảm thấy khá đúng vì có thể Thiếu Kiệt với nhóm người Hà Thúc chỉ hợp tác lẫn nhau. Chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ được điều này. Họ nhìn thấy Hà Thúc với Thiếu Kiệt có thể hiện tại đang đi chung một con đường nhưng chưa chắc là con đường này tồn tại mãi mãi.
Thấy Suy nghĩ của mình khá thích hợp Lâm Dương mới hỏi nhỏ người vừa nói với mình.
- Có cách để giải quyết việc này không?
Cuộc đối thoại của hắn với người của mình rất nhỏ vì nói chuyện dựa vào lẫn nhau âm thanh không để cho người ngoài nghe thấy người kia cũng chỉ đáp lại một câu nói ngắn ngủi đơn giản làm cho Lâm Dương gật đầu.
- Ghi giấy nợ! Số tiền nợ bằng với số tiền của tất cả công ty công lại rồi làm cái hợp đồng thanh lý nợ bằng tài sản hiện hữu như thế không ai nói được gì chúng ta.
Ý Kiến của người này làm cho Lâm Dương khá thích thú bởi vì với giấy nợ và việc thanh lý hợp đồng công nợ. Không một ai có thể nói những công ty này đưa qua cho Hoàng Lâm Nhu mà không hợp pháp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT