Nhìn qua dáng vẻ hài lòng của Tông Thanh Quân với sự trầm mặt đầy nét tươi cười của Tống Vũ Thiếu Kiệt mới lên tiếng nói với hai người.
- Như thế cũng được. Vậy thì cứ như thế rồi làm những việc này muốn làm sao thì tùy mọi người. Chuyện của tôi xem như xong rồi nhé. Tôi đi đây
Khi Thiếu Kiệt vừa dứt lời bên ngoài đi vào một người bảo vệ tiến vào bên trong phòng nhìn mọi người một lượt rồi đưa ánh mắt về phía Thiếu Kiệt nói với Tống Thanh Quân.
- Lãnh Đạo. Có người của Trương gia muốn gặp Tống Long họ hiện tại đang ở ngoài. Có nên cho họ tiến vào.
Tất cả mọi người trong phòng đều ngạc nhiên đổ dồn ánh mắt về phía Thiếu Kiệt. Bởi họ trước giờ với Trương gia đều không liên hệ lẫn nhau nước sông không phạm nước giếng. Giờ lại có người của Trương gia đến tìm.
Việc Trương gia đến chỉ để gặp người thiếu niên tên Tống Long như thế này làm mọi người cũng không hiểu mối liên hệ giữa hắn cùng Trương gia như thế nào.
- Tống Long. Trương gia gặp thằng nhóc cháu có việc gì vậy?
- À chắc cũng không có việc gì. Nếu bọn họ chắc là định ký kết một số hợp đồng cần thiết thì phải. Xem ra họ muốn ký một hợp đồng thật sự lớn về lợi ích rồi đây.
Khá bất ngờ với việc Trương gia tự tìm đến Thiếu Kiệt bây giờ mới nói ra suy nghĩ của mình cho mọi người trong phòng nghe kể cả Tống Thanh Quân cũng không ngờ rằng hắn lại nói ra những câu như thế này.
- Vậy được rồi cứ để họ vào đây đi. Ông già này cũng muốn xem thử những người Trương gia đến đây ký hợp đồng như thế nào với cậu.
Tống Thanh Quân bây giờ cho phép người cảnh vệ để cho nhóm người Trương gia đi vào. Không mất khá nhiều thời gian. Nhóm người Trương gia đã đến căn phòng khách có toàn bộ mọi người.
Trương Đại đi đầu. bên cạnh hắn là Trương Khôi phía sau gồm những người còn lại. Thiếu Kiệt ngồi ở vị trí của cái bàn tiếp khác bây giờ mới đứng lên.
Trương Cung đi phía sau lúc này không nói gì. Hắn đợi cho Trương Đại lên tiếng chào hỏi Tống Thanh Quân.
- Hôm nay chúng tôi đến làm phiền Tống gia như thế này hi vọng lão Quân không trách tội đi.
- Nào có! Nào có! Chỉ hơi ngạc nhiên gia đình chúng tôi cũng vừa có cuộc họp nội bộ quyết định một việc hệ trọng xong thì mọi người đã tới.
Tống Thanh Quân lên tiếng đáp lại lời của Trương Đại. Nhìn ông ai cũng hiểu đây chỉ là cách xã giao cũng đưa ra lý do tại sao trong phòng lại có nhiều người như thế này.
- Ồ vậy xem ra chúng tôi đến cũng vừa kịp lúc nhĩ. Không biết chúng tôi có thể biết việc hệ trọng đó như thế nào không, Vì nghe phong thanh Tống gia chuẩn bị đón thêm một thành viên thì phải. Nên sẵn đó bọn tôi mới đến đây làm đấy lão Quân à.
Trương Đại cũng nói ẩn ý để cho Tống Thanh Quân hiểu được hắn biết ý nghĩa cuộc họp đó thế nào. Khuôn mặt của Tống Thanh Quân lúc này cũng không còn nét vui vẻ gì thay vào đó đôi vầng trán nhăn lại thấy rõ.
- Xem ra tin tức ông cũng linh thông quá nhỉ. Chuyện trong nhà tôi cũng biết đấy.
- Cũng không có gì. Đối phương tôi muốn gặp phải gọi sao ấy nhỉ. À đúng rồi Tống Long đúng không. Có thể ông không biết nhưng hợp tác lớn thì tôi phải tự mình tìm hiểu đối phương ra sao ông cũng biết đấy tiền không thể nào cứ rơi vào nơi không thể tin tưởng.
Trương Đại vẫn nét mặt tươi cười đáp lại lời của Tống Thanh Quân trong khi đó ánh mắt hướng về người thiếu niên đứng gần đó. Thiếu Kiệt bây giờ chỉ lắc đầu. Hai bên giả vờ một mặt người ngoài không thể thấy được phải nói việc đóng kịch của hai người nếu đặt ở một sân khấu chưa biết chừng có thể đoạt giải khá cao.
Thiếu Kiệt cũng không ngại ngắt lời hai người với âm thanh trực tiếp của chính mình.
- Được rồi. Diễn kịch cũng đừng diễn quá tốn thời gian của nhau thôi mấy ông đến đây chuyện gì thì cứ trực tiếp đi. Ông già cho tôi mượn chỗ nói chuyện một chút không sao chứ.
Trương Đại cũng giật mình nhìn Thiếu Kiệt. Hắn thấy Thiếu Kiệt khá trực tiếp hơn nữa còn nói chuyện với Tống Thanh Quân với một giọng điệu không lớn không nhỏ.
Trương Cung đang đứng phía sau cũng vội lên tiếng giới thiệu Thiếu Kiệt với Trương Đại và Trương Khôi. Hắn dùng cái tên đã được Thanh Trúc đề cập đến để không làm cho đối phương khó chịu với mình.
- Tống Long đây là Trương Đại người đại diện cao nhất của Trương gia. Còn đây vị này tên Trương Khôi theo vai vế ông ấy là ông của Thanh Trúc. Hai người hôm nay đại diện trương gia bàn việc hợp tác với cậu.
Tống Thanh Quân bây giờ nghe thấy Trương Cung xác nhận mục đích đến đây để bàn hợp đồng với Tống Long ông có chút tin tưởng. Xem ra việc này không phải giả. Hơn nữa với việc Trương Đại đã nói hợp tác với đối tác lớn cần phải có điều tra một chút hắn hiểu đám Trương gia chưa bao giờ đầu tư vào một việc nguy hiểm nên vấn đề có thể thu thập được một ít tin tức về Tống Long chắc chắn sẽ có.
- Như vậy để đám người Tống gia của tôi dơi đi chỗ khác vậy. Nhường lại cái phòng khách này cho mọi người nói chuyện.
Hắn lên tiếng nói ra suy nghĩ của mình dù sao đối phương cũng tới vì Tống Long. Việc hợp tác thế nào thì đôi bên biết được hắn cũng không can thiệp có đứng một bên nghe ngóng thì xem như gia đình hắn trở thành kẻ nhiều chuyện.
Nhưng lúc này Thiếu Kiệt lại không thấy phiền phức điều gì lên tiếng nói với Tống Thanh Quân.
- Không sao. Để mọi người ở đây chứng kiến cũng được. Cũng không phải việc quan trọng gì lắm có người chứng kiến xem như cũng tốt.
Trương Khôi bây giờ tươi cười nhìn Thiếu Kiệt một bộ dạng vui vẻ.
- Cậu nói đơn giản như nhét tiền vào túi vậy. Hợp đồng thế này mà không quan trọng đúng thật chỉ có cậu mới có thể nói ra. Nếu như vậy chúng ta trực tiếp đi vào chuyện chính vậy.
Nhóm người Tống Thanh Phong với Tống Thanh Đông cũng muốn biết người thiếu niên này sẽ hợp tác cái gì với Trương gia. Vì đem đội hình đến Tống gia họ. Lại điều tra cả thân thế của Tống Long. Việc này nói không quan trọng chắc chắn họ sẽ không tin. Dù trong lòng họ không nghĩ được rằng thiếu niên trước mặt họ sẽ hợp tác như thế nào đối với Trương gia.
Tống Thanh Quân lúc này cũng gật đầu. Thiếu Kiệt đã nói họ không cần tránh đi, Thì việc muốn biết hợp đồng thế nào cũng làm cho ông tò mò không ít. Người cháu của ông có thể để cho Trương gia dốc toàn bộ cao tầng để chứng kiến việc hợp tác này. Đối với ông chắc chắn đây một điều khá lạ. Thường Trương gia cũng chỉ đưa những người đại diện đi bàn hợp tác kinh doanh chứ không phải lôi một đội hình đầy đủ như thế này. Việc này dường như chưa xảy ra bao giờ.
- Nếu vậy ông già này đứng một bên nhiều chuyện thôi. Xem thử xem hợp đồng như thế nào. Lão Trương ông lại phải kéo người đến đây gặp cháu tôi đây. Nếu tốt sắp tới tôi sẽ mời mấy ông đến đây dự tiệc việc tôi nhận cháu nuôi. Hi vọng lúc đó các ông phải nể mặt.
Trương Đại không ngạc nhiên lắm với việc Tống Thanh Quân nói ông ta ra vẻ gật gật đầu. Trương Khôi trực tiếp ngồi xuống bàn đối diện với Thiếu Kiệt. Nhận trong tay Trương Dật những hợp đồng họ đã soạn thảo trước đó. Nhìn Thiếu Kiệt cười cười một bộ dạng vui vẻ hắn nói với Thiếu Kiệt.
- Xem ra cậu chắc cũng trạc tuổi của Thanh Trúc. Dạo gần đây nó bận bịu khá nhiều cái ông già này cũng không thể gặp nó được mỗi ngày. Cậu gần đây gặp cháu gái tôi thấy nó thế nào.
Thấy người đàn ông đổ tuổi chừng hơn sáu mươi nói chuyện với mình về Thanh Trúc. Thiếu Kiệt tâm tư không còn đặt ở trong việc suy nghĩ của mình nữa, nhìn ông gật đầu đáp lại một cách khá bình thường.
- Chắc cũng không có chuyện gì quá khó khăn với cô nàng cháu ông đi. Dù sao thì cô ấy cũng có chỗ hơn người khó có việc gì làm khó cô ta được. Thôi không bàn chuyện riêng nữa. Thời gian của tôi có hạn đi vào chuyện chính đi.
Trương Khôi lúc này cũng cười cười gật đầu đáp lại với Thiếu Kiệt cùng với việc đưa cho hắn một cái phong bì màu cam khá dày.
- Thanh niên các cậu sao cứ phải nóng vội như thế nhỉ. Đây là hợp đồng cần thiết mà chúng tôi bàn bạc cậu xem trong đó như thế nào. Được thì chúng sẽ ký kết và triển khai dự án ngay.
Thiếu Kiệt cầm lấy bìa hồ sơ mở ra một xấp giấy khá dày. Tống Thanh Quân thấy Thiếu Kiệt đang đọc hồ sơ cũng tò mò hỏi Trương Đại.
- Lão già! Ông định ký hợp đồng gì với thằng nhóc nhà tôi lại chuẩn bị hợp đồng dày như vậy biết chừng nào mới đọc xong. Ông đừng có định dùng mấy điều gì đó bất khả thi trong hợp đồng đấy à?
- Ông đừng có đùa. Việc hợp tác khai phá du lịch của tam giác vàng nơi thằng cháu ông tiếp quản và mạch ngọc chất lượng cao không nhiều giấy tờ sao được. Ông nên biết thị trường ngọc thạch khá khắc khe nếu không đầy đủ ngọc được cho rằng buôn lậu từ các con đường tiểu ngạch bọn tôi bị tịch thu hàng thì thiệt hại lớn sao được. Kim ngạch mỗi năm đầu tư sẽ không ít, những năm đầu lên tới số tiền tỷ đô, ông nghĩ thiệt hại Trương gia tôi chịu nổi sao.
Lời nói của Trương Đại với Tống Thanh Quân hai người không nhỏ. làm cho nhóm người của Tống Thanh Phong đứng phía sau đều nghe rõ. Hơn nữa còn làm cho họ giật mình với những gì được nghe. Việc khai phá du lịch ở tam giác vàng đã là một thứ ngoài sức thừa nhận với họ giờ còn phát hiện người thiếu niên họ mới kéo vào Tống gia lại có cả một mạch ngọc. Điều này nói rõ thằng nhóc kia trước mặt họ không có gì nổi bật nhưng đã có thể nắm được tài chính vô hạn.
Tống Thanh Quân cũng ngẩn người ra nhìn Trương Đại hỏi lại cho rõ ông sợ chính mình nghe nhầm. Vì việc nắm trong tay mạch ngọc có thể khai thác thì dù cho mỏ có nhỏ đi nữa cũng đem lại hàng tỷ đô. Điều này Tống gia có kinh doanh mấy chục năm cũng không đem lại lợi ích bằng việc ngồi mát ăn bát vàng của Thiếu Kiệt.
- Cái gì? Ông nói thằng nhóc cháu tôi có mạch ngọc. Tôi không nghe nhầm chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT