Lưu Chính khi chốt giá được công ty đó xong cũng vội đứng lại gần nơi bộ phận âm thanh. Hắn vừa đưa micro ra thì một người chuyển cho hắn một tờ giấy.
Thấy được người chuyển cho mình một tờ giấy Lưu Chính cũng bất ngờ những vì tờ giấy đã viết đầy đủ nội dung cần thiết nên không quá khó để Lưu Chính có thể hiểu được nó muốn nói gì.
Vừa đưa tay cầm lấy cái micro khác Lưu Chính vừa gật đầu ra hiệu xem như đã biết mình phải làm gì trong vấn đề này. Hắn liền trở lại trạng thái giống như lúc vẫn còn đang đấu giá. Đưa tay vỗ vỗ lấy đầu micro.
- Xin lỗi mọi người gián đoạn một chút giờ chúng ta tiếp tục. Hi Vọng cái micro nó không vì mấy cái giá tiền của mọi người đưa ra mà biểu tình nữa.
Lời nói của hắn làm cho căn phòng trong chốc lát vang lên những tiếng cười không ít. Với những người thuộc về phe cánh của Lưu Chính thì việc đáp lại với câu nói của Lưu Chính bằng nụ cười cho thấy đến hiện tại những gì bọn hắn làm đều thuận lợi.
Đám người của Lâm gia cũng không có chuyển biến gì. Với những lời xáo rỗng của Lưu Chính họ không quan tâm mà chỉ tập trung vào những công ty hắn nói. Trên tay họ ngoài những bảng đánh số thứ tự của mình còn có một danh sách được đưa ra
Trên danh sách đó những công ty nào đã được đấu giá đều bị gạch đi để họ hiểu rằng công ty đó đã được bán. Những công ty còn lại một phần thuộc về họ, một phần thuộc về những người đến đấu giá.
Trong khi cuộc đấu giá diễn ra tiếp tục còn trải qua một thời gian thì tại Bắc Kinh Thiếu Kiệt ngồi bên ngoài bệnh viện mỏi mệt với cái việc đợi chờ kết quả xét nghiệm.
Hắn ngồi một góc của bệnh viện trong khi đó Tống Vũ đi tới đi lui còn. hai anh em hắn Tống Thanh Phong với Tống Thanh Đông lại tách biệt cứ chốc chốc lại gọi điện thoại hối thúc ai đó.
Phan Thế Như bây giờ thấy Thiếu Kiệt ngồi một góc như thế mới bước đến chỗ của hắn đang ngồi nói.
- Xem ra ngồi đây đợi cậu cũng chán như thế này đi tôi cũng không làm gì cậu đi theo tôi ra quán nước ngồi có vẽ tốt hơn đấy.
Thiếu Kiệt thấy ý tưởng này không tệ. Việc đi cùng với Phan Thế Như dù sao cũng còn tốt hơn ngồi ở nơi này chờ thời.
- Cũng được dù sao tôi cũng không làm gì. Ngồi ở đây không có chuyện gì làm buồn ngủ chết được.
Được Thiếu Kiệt đồng ý với minh Phan Thế Như nói với Tống Vũ một câu.
- Ông nó tôi đi ra quán nước ngồi nói chuyện với Thiếu Kiệt một chút khi nào có kết quả ông gọi điện cho tôi là được.
- Bà muốn đi đâu đó cũng được. Nhớ khi nào tôi gọi thì trở về là được. Dẫn thằng nhóc đi ăn gì đó một chút chứ ngồi ở đây có ít lợi gì.
Tống Vũ nói chuyện với Phan Thế Như âm thanh không lớn không nhỏ nhưng cũng rời vào tai Tống Thanh Phong. Nhìn Thiếu Kiệt đang đứng lên định đi cùng với Phan Thế Như hắn nhìn thấy bộ dạng bất cần đời của Thiếu Kiệt cũng hừ một tiếng nói khích Tống Vũ.
- Ừ để nó đi đi rồi lát nữa nó chạy mất đừng trách móc tại sao. Lúc đó đừng tránh anh mày lại ra tay ác độc.
- Đúng thật chó sủa ở đâu điết tai vậy ta. Chó này phải nói là sủa loạn mà ít nhất cũng phải rọ mõm lại. Tối ngày cứ sủa như thế này khéo có ngày cắn càn.
Thiếu Kiệt vừa nói không nhắm vào ai vừa như lắng nghe tiếng gì đó trong không khí. Điệu bộ đáp trả của hắn làm cho Tống Vũ muốn bật cười nhưng hắn phải cố nhịn lại.
Nhìn lấy Tống Vũ Thiếu Kiệt bây giờ mới hỏi hắn.
- Tống Vũ ông xem nói bệnh viện có nuôi chó thì xích lại, Đứng thả rông còn không thì đem làm thịt đi chứ nó sủa như thế này không ai hiểu lại ồn ào. Tôi đi với vợ ông có gì cứ gọi nếu có sợ tôi đi mất thì cho vài người theo sau cũng được.
Lời nói của Thiếu Kiệt làm cho Tống Thanh Phong thật sự ôm cục tức trong lòng, hôm nay hắn hết lần này đến lần khác bị Thiếu Kiệt nói xỏ chưa hết hắn còn bị Tống Vũ sau bao nhiêu năm ẩn nhẫn đánh lại mình chỉ vì một thằng nhóc chưa rõ lai lịch tên là Tống Vũ.
- Mày được lắm đã đến nước này mày vẫn còn cứng nhỉ.
Thiếu Kiệt chỉ mỉm cười một nụ cười khinh bỉ Tống Thanh Phong rồi đi theo Phan Thế Như. Từ nơi của hắn và nhóm người Tống gia đi vài bước cũng tới được căn teen của bệnh viện ngồi xuống cái ghế gần nhất Thiếu Kiệt nhìn Phan Thế Như lên tiếng nói.
- Sao bà có gì cần nói chuyện riêng với tôi thế này? Tôi nghĩ tôi với bà cũng không có gì để nói mới đúng.
Khá trực tiếp nói chuyện với Phan Thế Như bởi Thiếu Kiệt thấy không có lý do gì để hắn nói chuyện riêng với bà phải có lý do gì đó Phan Thế Như mới làm như thế.
- Cậu cứ gọi nước uống trước rồi tôi với cậu nói chuyện từ từ cũng được Tôi nghĩ chắc thời gian còn dài trước khi có kết quả cậu không cần phải vội.
Phan Thế Như nói như thế với Thiếu Kiệt rồi gọi người phục vụ đến để bà gọi thức uống. Thiếu Kiệt sau khi lựa chọn hắn uống một lon coca dù sao thì đôi với việc uống đồ uống đóng hộp lúc này là một tình huống bất đắc dĩ bởi nếu uống những loại thức uống khác hắn không biết rằng có người động tay động chân với thức uống của hắn hay không.
Jackson với Blake thì uống nước lọc ở bàn đối diện. Hầu như khi hai người đi theo Thiếu Kiệt đến đây chưa hề thả lỏng đi chút nào.
Phan Thế Như gọi cho mình một tách cà phê bà bỏ vài viên đường rồi lên tiếng hỏi Thiếu Kiệt.
- Mẹ cậu bây giờ như thế nào?
- Chắc giờ bà cũng đã có một cuộc sống rất tốt không phải lo nghĩ gì. Bà hỏi thế có ý định gì thế?
Thiếu Kiệt không biết Phan Thế Như đang suy nghĩ gì nên hắn chỉ trả lời một cách lập lờ nước đôi chưa cho Phan Thế Như biết được Diệp Nhi đã chết, Chủ yếu hắn muốn thăm dò người phụ nữ trước mặt này sẽ như thế nào.
- Tôi không có ý gì hết. Chỉ là nếu như thế cậu có thể gọi mẹ mình đến ở cùng với ông ấy cũng được. Trước giờ tôi cứ nghĩ mọi chuyện do mình nên dù ông ấy có đi kiếm người nào khác tâm lý của tôi đã chuẩn bị sẵn, Nhưng vài năm qua Tống Vũ không hề ra ngoài lăng nhăng điều gì cho thấy ngoài tôi thật sự ông ấy chỉ có thương mẹ con cậu nên mới làm ra hành động như thế.
Thiếu Kiệt bây giờ cũng khá bất ngờ với những gì Phan Thế Như nói, hắn không ngờ một người như Tống Vũ Lại có thể giữ mình thanh bạch như thế. Dù việc hắn với Diệp Nhi vẫn trong vòng bí mật, Nhưng Diệp Nhi ở xa Phan Thế Như là người thân cận nếu bà chấp nhận hắn có muốn kiếm thêm một người vợ nữa cũng không thành vấn đề.
Xem ra việc Phan Thế Như trước khi đi khám đã cho rằng mình vô sinh nên mới có tâm lý như thế này đối với Tống Vũ. Đây chính là suy nghĩ trong đầu của bà mà Thiếu Kiệt có thể thấy được.
- Bà không lo lắng về điều gì sao? Nếu như mẹ tôi xuất hiện ông ta không thương bà nữa thì sao? Bà chịu được việc chia sẻ chồng mình cho người khác sao?
Thiếu Kiệt đánh vào tâm lý ích kỷ của người phụ nữ, Không ai lại muốn người chồng mình có một người khác bên ngoài, Khi mà trong mọi việc đôi khi phụ nữ luôn có cảm tính rất cao về sở hữu quyền lợi của mình. Bị một người khác giành lấy thì họ sẽ có tâm lý không thoải mái.
- Cũng không hẳn. Nhưng đối với những tầng lớp như chúng tôi người phụ nữ biết mình nên làm gì và không nên làm gì. Ở gia tộc lớn đôi khi phải hiểu bổn phận của mình. Những người đó bên ngoài làm việc lúc này cũng phải chuẩn bị tâm lý rằng họ sẽ có người khác mà không phải mình. Nên việc này đối với tôi cũng không phải to tác gì.
Phan Thế Như lúc này vừa uống tách cà phê của mình vừa đáp lại lời Thiếu Kiệt giống như tự nhiên không có một chút gì cho thấy bà sẽ làm ra những việc gì không đúng với bổn phận mà mình đã ngầm tiếp nhận /
Thiếu Kiệt thì lại khác hắn khá bất ngờ dù trong lòng có một chút không muốn thừa nhận nhưng hắn phải đồng ý rằng có nhiều khi những tiểu thuyết mạng được viết ra từ sự thật có căn cứ. Những người quyền cao chức trọng trong thể chế dường như sẽ ngầm định cho mình không phải có một người vợ duy nhất.
- Xem ra bà cũng tốt quá nhỉ. Nhưng bà yên tâm bà ấy sẽ không xuất hiện. Bởi vì một chút vấn đề nên bà ấy không may bị chết. Còn tôi thoát được. Đôi khi lại như thế đây cũng vì lý do này mà tôi muốn tìm chồng của bà. Hi vọng đúng như những gì mẹ tôi để lại. Sau đó tôi mới tính được con đường cho mình. Chứ bà có thấy ai đến nhận thân chỉ thông qua một số thông tin như tôi không. Nếu thật sự tôi có thể đưa mẹ mình đến đây tôi cũng không phải phải đi một mình làm ra chuyện lớn để được gặp một số người.
Trực tiếp nói lời thẳng thừng với Phan Thế Như Thiếu Kiệt cũng không muốn vòng vo. Trực tiếp ngửa bài không dấu giếm điều gì đôi khi lại đánh sự chú ý của đối phương vào một phương diện khác tốt hơn.
Lời của Thiếu Kiệt khiến cho Phan Thế Như đang cầm tách cà phê cũng phải bỏ xuống nhìn hắn. Bây giờ thì bà hiểu tại sao Thiếu Kiệt làm liều như thế đến đây nhận Tống Vũ trong khi đó thông tin của hắn về Tống Vũ hoàn toàn không có gì nhiều.
- Cậu tin những gì mẹ cậu nói sao? Nếu lỡ như những gì bà để lại cho cậu không đúng sự thật? Không phải lúc đó cậu đến đây tự đưa thân mình vào chỗ khó thoát khỏi à.
- Có gì đâu chỉ là một cuộc chơi may rủi thôi. Được ăn cả ngã về không. Đôi khi chỉ cần một chút manh mối cũng nên xác thực xem nó đúng hay không. Nếu cứ bỏ qua như thế thì chỉ có thể sống an toàn mà không thể làm gì khác. Nếu là một người như vậy chắc tôi cũng không nắm giữ được tam giác vàng đâu bà nghĩ đúng không? Có chết thì cũng chết được một lần ai lại chết được hai lần đâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT