Sau khi quyết định ở bên ngoài. Cả ba người Trương gia trở lại trong nhà. Thanh Trúc với Hà Vi đang nói chuyện thấy ba người quay lại cũng tạm hoãn lại việc tám chuyện của mình. Thiếu Kiệt cũng không nói gì chỉ cười cười đợi cho ba người ngồi xuống đối diện với mình mới lên tiếng hỏi.

- Không biết mấy vị đây đã có câu trả lời cho mình chưa?

Trương Cung bây giờ khuôn mặt dường như khá vui vẻ gật đầu như lại đem vấn đề muốn dò hỏi nói với Thiếu Kiệt

- Thật sự thì chúng tôi đã có câu trả lời cho mình nhưng có một số thứ chúng tôi cần làm rõ ràng một chút rồi mới quyết định được.

- Ồ có việc gì thế? Nếu trong phạm vi tôi biết thì tôi sẽ giải đáp giúp mọi người.

Thiếu Kiệt cũng không biết việc gì khiến cho nhóm người Trương gia này thắc mắc đến mức phải đưa ra câu hỏi để hắn trả lời. Trong lòng Thiếu Kiệt thầm thấy không ổn bởi nói về mỏ mao liêu nguyên thạch hắn chẳng biết một chút gì. Hơn nữa những thông tin này hắn hoàn toàn không thể tìm ra trên internet nó chỉ tồn tại kiến thức giữa những nhà địa chất cùng với những người thâm niên lâu năm.

“ Mẹ nó không biết mấy lão già này hỏi cái gì đây nếu khó quá ông đây tiếp tục đá vấn đề lại cho mấy người tự giải quyết.”

Mặc dù trong lòng hắn thầm nghĩ như thế nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ thân sĩ sẵn sàng trả lời những gì nhóm người Trương gia đưa ra.

Trương Cung bây giờ nhìn Thiếu Kiệt hằng giọng một chút rồi mới lên tiếng hỏi.

- Thật sự nói việc này ra thì bất tiện nhưng có một số thứ không hỏi thì sẽ càng làm cho người khác mơ hồ. Chẵn hay đối với việc cậu đặt quân đội của mình ở Tam giác vàng như thế cậu có mấy phần nắm chắc được các thế lực xung quanh không dòm ngó địa bàn của mình?

Vốn tưởng Trương Cung sẽ hỏi mình vấn đề gì nghiêm trọng lắm. Nhưng giờ đây nghe được cái việc Trương gia lo lắng chỉ là khu vực đó sợ rằng có người chiếm lấy khi thấy lợi. Thiếu Kiệt lúc này bật cười nhìn Thanh Trúc một cái rồi hỏi.

- Cô không nói với họ biết việc này sao?

Thanh Trúc lắc đầu. Thiếu Kiệt mới nhớ ra cô và bố mình cũng không muốn liên lạc lẫn nhau nên cũng hiểu việc gì đang diễn ra. Trương Cung thì càng ngạc nhiên khi Thiếu Kiệt hỏi Thanh Trúc. Hắn cùng với hai người Trương Tỏa, Trương Dật hơi bất ngờ vì hai người nói chuyện không bằng tiếng phổ thông.

Thiếu Kiệt biết trong cả quá trình bàn bạc mình lại đi nói ngôn ngữ khác để đối phương không hiểu cũng là một việc không nên. Hắn nhìn mấy người Trương gia lúc này cất giọng nói.

- Xin lỗi vì sự vô phép vừa rồi. Nhưng tôi nghĩ phải hỏi Thanh Trúc một số thứ cá nhân. Chắc mấy vị đây cũng thắc mắc không ít tại sao tôi lại làm như thế đơn giản mọi người chỉ thấy được phần nổi của tam giác vàng bên đó. Lần này tôi xin nói Ở toàn bộ khu vực tam giác vàng bên kia. Tôi có thể nắm toàn quyền hành ở bên đó. Không chỉ mỗi khu vực của Khun Chang mà bao gồm toàn bộ khu vực tam giác vàng.

Lời của Thiếu Kiệt làm ba người Trương gia sững sờ. Vì thế lực tam giác vàng trước giờ không quốc gia nào chịu thừa nhận thêm cả việc họ không muốn can thiệp quá sâu vào vùng phiên loạn như vậy. Nơi đó không chỉ có một thế lực mà vài thế lực tranh chấp lẫn nhau tạo ra cục diện cân bằng vì thế nên các quốc gia cũng không lo lắng gì.

Giờ toàn bộ Tam giác vàng lại do một người nằm toàn quyền quyết định thì sẽ dẫn đến những nước lân cận tiến đánh nhưng đằng này ngược lại. Những gì Tam giác vàng đang trải qua không khác gì việc nó đang tự thành lập riêng cho mình một quốc gia trước trung tâm của vòng xoáy.

- Việc này thật? Sao cậu làm như thế được.

Không những ngạc nhiên, Trương Cung lần này hiện lên trong ánh mắt mình một sự bất an. Một người có thể nắm quyền hành như vậy như độ tuổi của hắn vẫn chưa đúng thật sự trưởng thành vậy sau lưng Thiếu Kiệt sẽ là người nào hơn nữa họ làm sao để các nước khác không đá động gì tới tam giác vàng như thế.

- Có chuyện gì mà không được đây. Đôi khi cần một chút thế lực, một chút sự ngoại giao cần thiết. Tôi nói mấy vị đi qua bên đó nhìn toàn bộ tổng thể vẫn chưa nhận ra được gì sao? Nếu nó chỉ là mỏ nguyên thạch đơn giản như thế thì tôi cũng không cần cải tổ nó lại thành một thị trấn du lịch. Xem ra những gì tôi đang làm mấy người không thấy được rồi.

Thiếu Kiệt nói dứt lời cũng cầm lấy tách trà của mình lên uống một hớp nhỏ. Hắn muốn để cho mấy người Trương gia có thời gian tiêu hóa hết thông tin vừa nhận được.

Trương Tỏa ở một bên trầm ngâm suy nghĩ về những gì mình thấy. Vốn cả ba người đều biết bên trong khu quân sự của Thiếu Kiệt đang xây dựng quy mô lớn. Nhưng đó chỉ là họ suy nghĩ rằng sau khi Thiếu Kiệt chiếm được khu vực này thì xây dựng lại một số thứ cho hợp mắt của hắn. Giờ thì họ biết những kiến trúc đang được xây dựng lên không phải chỉ để hợp mắt mà còn để kiếm tiền từ du lịch.

Suy nghĩ chạy dọc về một vấn đề du lịch liên quan tới vùng tam giác vàng Trương Tỏa phải ngước nhìn Thiếu Kiệt thật lâu mới lên tiếng hỏi.

- Như thế cậu định biến nơi đó thành một khu tự trị dành cho khách du lịch muốn biết về thủ phủ ma túy, hơn nữa còn có mỏ ma liêu nguyên thạch cậu định hình nó như thế nào công tác quản lý những thứ này hình như không ổn lắm và cả con đường để du lịch nữa. Nó dường như rất không an toàn.

Trường Dật gật đầu đối với việc một thủ phủ ma túy được biến thành nơi du lịch thì quả thật có rất nhiều phiền phức. Vấn đề lớn nhất vẫn là sự an toàn của du khách, nếu như khu du lịch lại có người chết hay gặp vấn đề gì đó thì nơi này cũng không mấy ai dám đến.

- Tôi đã nói rồi. Không có gì không thể cả. Con người khi người ta đã tò mò thì mọi thứ đều có thể. Tôi không phải liên hệ với Thanh Trúc chỉ vì mỏ mao liêu nguyên thạch không. Ở trong đó tôi còn muốn hợp tác với mọi người mở rộng khu du lịch. cái miếng bánh này tôi nghĩ nếu biết vận dụng thì sẽ khá tốt. Mỗi năm sẽ tổ chức một tháng sự kiện công bàn đấu giá nguyên thạch. Tôi nghĩ hình thức này ở Myanmar làm rất tốt. Khi đó không muốn cũng phải muốn đến vùng đất này thôi.

Cả ba người Trương gia nhìn nhau một cái gật đầu nhẹ. Cử chỉ này của họ Thiếu Kiệt trên mặt hiện lên một nụ cười nhẹ rồi chợt tắt. Hắn biết đám người Trương gia vấn lo lắng lợi nhuận không cao từ việc buôn bán nguyên thạch phỉ thúy. Nhưng đưa cái bánh ngành dịch vụ này cho họ khai phá thì không ai lại đi từ chối.

Ở một đất nước đông dân cư việc làm trong ngành du lịch, một con mồi béo bở nhất chính là một khu vực ít người đến được. Họ có một thị phần lớn về vấn đề độc quyền tổ chức tham quan du lịch như thế còn có cả đãi ngộ khách sạn hoặc mở khách sạn để cho các công ty du lịch lữ hành khác ký hợp đồng lưu trú nếu muốn mở dịch vụ này. Món lợi lớn đi kèm với điều kiện họ thật sự có thể nuốt xuống khối bánh ngọt này cùng với Thiếu Kiệt.

- Như thế cậu định phân chia chuyện này ra sao. Nếu thật sự cậu có thể bảo toàn được người đến du lịch cùng với phát triển ở nơi đó cậu không nghĩ rằng những nước xung quanh chịu để cho cậu yên à?

Trương Tỏa đem suy nghĩ của mình hỏi Thiếu Kiệt hắn thấy nếu kinh doanh tốt thì bất cứ quốc gia nào cũng dòm ngó vào việc này. Thiếu Kiệt lúc đó không chỉ lo phần nội bộ còn cả những quốc gia xung quanh khu vực.

- Tôi không lo vấn đề này. Họ thích đánh thì họ cứ đánh nên nhớ rằng tất cả dựa trên lợi ít lẫn nhau nếu họ đánh xuống đó một trận chiến trong vòng vài chục năm tới cũng không ai muốn tới đó đâu hơn nữa người chiếm được nơi đó cũng không phải nhẹ nhàng họ phải đối mặt với mấy nước xung quanh tranh chấp kéo dài như thế người đoạt ta cướp ai hưởng lợi trong này thì chưa biết nhưng cam đoan một điều kinh phí họ bỏ ra chiếm chỗ đó mất nhiều hơn được.

Một câu nói của Thiếu Kiệt cảnh tỉnh những người Trương gia. Đúng họ quên mất khu vực đó khá nhạy cảm. không ai muốn động tay động chân vào. Còn Thiếu Kiệt hắn nắm giữ toàn bộ miễn không đá động tới một quốc gia nào hắn muốn làm gì thì mấy nước xung quanh mặc kệ.

Trương Dật bây giờ mới lên tiếng nhắc nhở hai người Trương Cung với Trương Tỏa để tránh cho việc họ có suy nghĩ nào đó làm phát sinh thêm việc thương lượng.

- Vậy cậu xem chúng ta nếu hợp tác vấn đề mỏ mao liêu bên kia. Chúng tôi chịu trách nhiệm đầu ra. Cậu chỉ cần khai thác ra mao liêu nguyên thạch chúng tôi sẽ cầm xuống bốn mươi phần trăm thị trường còn sáu mươi phần trăm kia cậu có thể tạo ra công bàn hoặc bán nó với giá nguyên thạch cho các nhà khác.

Trương Dật dù muốn cầm xuống nhiều hơn bốn mươi phần trăm nhưng hắn biết chắc rằng Thiếu Kiệt sẽ không đồng ý. Làm ăn như Thiếu Kiệt thì hắn tin chắc sẽ không chỉ có mỗi một mình Trương gia nhà mình độc quyền chiếm hết nên thương lượng đưa ra một mức nhất định để dễ dàng cho cả đôi bên hợp tác đó chính là quyết định lúc này của Trương Dật.

Trương Cung bây giờ bị Trương Dật tự ý ra quyết định như thế cũng không nói gì bởi hắn đang suy nghĩ đến một vấn đề khác Thiếu Kiệt có hay không cho bọn hắn quyền khai thác du lịch của khu vực Tam giác vàng kia.

- Cậu xem thấy điều kiện của chúng tôi như thế nào. Về phần giá cả mao liêu chúng tôi đã thương lượng với người chịu trách nhiệm bên kia cùng với đánh giá đi kèm sau khi đã thống kê chúng tôi sẽ gửi cậu xem thử như thế nào, nếu được chúng ta làm hợp đồng hợp tác luôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play