Nguyệt Như Hoa bây giờ nhìn lên thấy Nhã Oanh đưa tay ra trước mặt cô với nụ cười đó sự hòa nhã dễ gần. Xung quanh cô những người xa lạ nhìn cô nở nụ cười như bất cứ khi nào cô cần họ sẽ giúp cô như thể họ ở đây để giúp đỡ cô vơi những người rơi vào hoàn cảnh như thế.

- Cô bảo đảm rằng anh tôi sẽ được cứu chứ. Bọn họ rất đông người lại khá đáng sợ.

- Việc này cô không phải lo đối với những người đó chúng tôi dư sức làm đối phó họ. Hơn nữa hiện tại cô sẽ được đưa về bên người quân đội bảo vệ. Anh Cô chúng tôi sẽ từ lời khai của mấy người này mà cứu ra. Như thế cô yên tâm rồi chứ.

Lưu Chính lúc này mới cam đoan và nói ra những gì sắp diễn ra đối với Như Hoa. Hắn đã liên hệ với Hà Thúc và đã được cho biết Hà Thúc sẽ điều người qua đây trong thời gian sớm nhất.

- Chị nghe rồi đó người bên Quân đội sẽ bảo vệ chị nên những thứ khác chị không cần phải lo đâu chỉ cần chị có thể làm chứng những gì họ đã làm với mình là được còn những việc khác có những người chuyên môn họ phụ trách. Hoặc chị có thể ở cùng với em cũng được sẽ có nhóm người này bảo vệ cho chị.

Suy nghĩ một chút Nguyệt Như Hoa mới gật đầu đáp lại.

- Vậy chị ở cùng em và mọi người cũng được. Hơn nữa chỉ muốn thấy mọi người cứu anh mình ra. Hi vọng em có thể nói với họ cho chi đi theo với.

Công Toại nghe như thế nhíu mày nhìn qua Lưu Chính. Nghe được Nguyệt Như Hoa yêu cầu như thế Lưu Chính khẻ gật đầu đồng ý.

- Việc này có thể nhưng cô phải đi chung với Nhã Oanh trong cả quá trình không được làm ra động thái nào hết. Nếu không mọi việc sẽ nguy hiểm đến cả cô cùng với người khác. Nếu cô chấp nhận điều này thì mọi thứ xem như xong.

- Vâng tôi sẽ không làm ra chuyện gì để ảnh hưởng đến mọi người cứu anh trai mình.

Nguyệt Như Hoa đáp lại lời của Lưu Chính. Ngay khi cô vừa đồng ý một đoàn xe với cảnh sát mở đường. Tăng Anh Hùng ngay lúc này nhảy xuống xe nhìn Lưu Chính rồi lướt qua những người của Nhã Oanh tiếp đó mới đến nhóm người đang bị trói lại giữ chặt dưới bên cạnh.

- Bên Lâm Phong với Trương lão đã làm ra hành động hiện tại chỉ còn chúng ta nữa thôi. Hi vọng những tên này thật sự biết nơi giam giữ người. Chỉ cần chúng ta đến được nơi đó. là hiệu lệnh thu lưới bắt đầu.

- Vậy thì được rồi. Cô bé được giải thoát muốn ở chung với Nhã Oanh và trực tiếp đi theo cứu anh mình, tôi đã đồng ý dù sao thì chúng ta cần cô ấy để đứng ra làm chứng vụ án này. Nhã Oanh với mấy người của cô ấy sẽ giúp chúng ta bao vây vòng ngoài và hổ trợ khi cần ông thấy thế nào.

Tăng Anh Hùng bây giờ cũng chỉ gật đầu bước đến trước mặt của Nguyệt Như Hoa nhìn cô đứng bên cạnh Nhã Oanh nhỏ nhẹ nói.

- Chào cô. Tôi là Tăng Anh Hùng hiện tại là Trung Tướng, Cô có thể đi theo chúng tôi nhưng mấy ngày nữa Nhã Oanh cần phải trở về Lưu Minh lúc đó hi vọng cô sẽ phối hợp giúp chúng tôi đem vụ án này ra ánh sáng.

- Vâng! Tôi sẽ làm theo ý mọi người chỉ là hiện tại tôi thấy nhóm người của Nhã Oanh đây ở bên cạnh cho tôi có cảm giác an toàn hơn.

Nguyệt Như Hoa đáp lại lời của Tăng Anh Hùng một cách rụt rè cùng với một chút lo lắng.

- Không sao đâu chỉ cần vài ngày chị sẽ trở lại bình thường thôi. Khi em về lại Lưu Minh chị sẽ được một số người của Công Toại để lại bảo vệ trong quân đội. Họ hoàn toàn làm việc độc lập và chỉ nghe lệnh bạn trai của em thôi.

Nhã Oanh lên tiếng trấn an Nguyệt Nhu Hoa. Bởi vì cô thấy sự lo lắng trên mặt của Nguyệt Như Hoa khi biết vài ngày nữa Nhã Oanh và người của mình trở về Lưu Minh.

Công Toại lúc này cũng gật đầu lên tiếng xác nhận với lại Nguyệt Như Hoa.

- Cô cứ yên tâm những người chúng tôi không chỉ có những người ở đây mà có những người cũng không thua kém quân như đặc biệt là mấy.

- Nếu thế thì cô yên tâm đi những người ở lại bảo vệ cô với anh mình được cứ ra đôi khi còn khủng bố hơn những người lính bình thường gấp mấy lần đấy. Điều này với cương vị này tôi bảo đảm điều này là sự thật.

Tăng Anh Hùng thừa biết sức chiến đấu của những người ở Vô Ảnh như thế nào hắn thấy được sự bảo vệ của mấy người Vô Ảnh thậm chí là đã cho người của mình thử sức qua với họ kết qua người thu là lính của hắn.

Nên giờ Công Toại dù để lại người của mình để bảo vệ Nguyệt Như Hoa cùng với anh cô ta cho dù người khác nhìn vào có thể cho rằng quân đội của Tăng Anh Hùng không được nhưng hắn biết rõ quân lính của mình được đào tạo ra sao cùng với việc thực chiến để được giết người của đám người Vô Ảnh như thế nào.

Có thể Tăng Anh Hùng cũng muốn binh lính mình được giống như Vô Ảnh những hắn không thể làm được. Bởi quân đội là thuộc về quốc gia còn Vô Ảnh họ có những việc ở bên ngoài. Trải qua sự sinh tử nhiều hơn là những binh sĩ chỉ được tập luyện trong một khuôn khổ mà không trải qua sự hi sinh cùng với máu đồng đội.

- Báo cáo thủ trưởng đã xác định được khu vực đối tượng bắt giữ người.

Một người quân nhân bước đến trước mặt Tăng Anh Hùng báo cáo lại việc đã lấy được thông tin cần thiết. Từ tên Đức cùng những người đi cùng mình.

Vốn hắn cũng muốn cắn răng vì suy nghĩ nếu hắn lâu quá không đến Lâm Tài sẽ gọi điện về thúc giục khí đó Lệ sẽ biết ở chỗ hắn có điều bất ổn. Rồi sẽ có người giải vây cho mình. Nhưng giờ đây hắn thấy nhóm người của mình không phải đối diện với cảnh sát hay một thế lực nào khác. Bởi đây là Quân đội hắn thật sự không dám không khai.

Nếu như một thế lực nào khác hắn có thể sẽ không nói vấn đề gì liên quan. Như đụng phải họng súng cứng rằng hắn biết mình không cứng được nếu cứng thì hắn là người chết đầu tiên, Hắn phải cố giữ mạng của mình.

Hơn nữa đối thoại của nhóm người Công Toại, Lưu Chính với Cả Tăng Anh Hùng, cho thấy rằng những nhóm người khác đã sẵn sàng bắt lấy cái trọn ổ của hắn.

Cây đổ bầy khỉ tan giờ khai để giữ mạng với được một chút khoan hồng còn hơn ương bướng tới lúc cuối cùng mình là người chịu thiệt. hắn cũng không đến mức ngu ngốc ôm hết các tội danh về người của mình

- Được rồi giờ muốn nói gì cũng không cần đâu trên đường đi nói tiếp cũng được. Giờ thì khởi hành thôi. Công Toại các anh xe ở sau cùng chúng tôi đã chuẩn bị rồi.

Công Toại nghe thế mới nhìn lấy Trịnh Hòa và người của mình gật đầu ra hiệu cho họ. Bố người Công Toại, Lưu Chính, Nhã Oanh cùng với Nguyệt Như Hoa cùng bước lên một chiếc xe một chiếc xe còn lại sau cùng cũng là xe chở quân nhân trống có một binh lính là tài xế dành cho Trịnh Hòa và nhóm người của mình.

Một dòng xe cộ nhanh chóng chạy đi những chiếc xe cảnh sát vẫn mở đường âm thanh của những tiếng còi mở đường của xe cảnh sát cảnh báo làm cho ồn ào cả một khu vực.

Nhã Oanh trong xe ngồi cạnh Nguyệt Như Hoa thấy cô đôi tay nắm chặt đến mức đôi tay đã trở nên trắng bệch, Nhã Oanh bây giờ nắm lấy đôi tay của Nguyệt Như Hoa đang run run vì sợ sệt và lo lắng đó. Hơi ấm bàn tay của cô truyền sang làm cho Nguyệt Nhu Hoa bất giác nhìn cô.

- Chị Đừng lo! Mọi thứ sẽ tốt thôi nhất là những gì chị đã trải qua thì nó đã qua rồi, Ở đây họ là những người giỏi nhất không như những cảnh sát có thể họ không chuyên môn nhiều trong việc này nhưng đối với phần tử nguy hiểm đám người quân đội sẽ nổi trội hơn hết. Anh chị sẽ sớm được cứu thôi.

Nguyệt Như Hoa nghe được những lời trấn an của Nhã Oanh cùng với đôi tay ấm áp của cô xoa dịu lấy sự lạnh giá cô đơn cùng với sự lo lắng của mình nên khẻ gật đầu.

Lưu Chính nhìn từ trên xuống nhìn Nguyệt Nhu Hoa với Nhã Oanh vờ như thăm hỏi nói.

- Cháu yên tâm nhìn Nhã Oanh như thế chắc cũng gần bằng tuổi cháu thôi. Cô bé nói đang tin lắm đừng nói gì đến hiện tại nếu cho dù là không có quân đội thì sẽ có người cấp cho cháu một nhóm người có thể giải cứu được anh mình một cách nhanh nhất và bài bản không thua gì những phim hành động đâu. Nên cháu cứ yên tâm.

Lưu Chính vừa cười đùa vừa nói cũng có một chút châm chọc, giọng điệu của hắn không khỏi làm cho Nguyệt Như Hoa khẻ bật cười. Nhã Oanh cũng gật đầu. Cô biết Lưu Chính là người như thế nào.

Để làm thay đổi không khí với những người khác hơn ai hết Lưu Chính với công việc của mình hắn nhìn mặt không ít người. Làm người khác vui vẻ cũng là một trong những điều kiện để có thể lấy được niềm tin của khách hàng và những người chuẩn bị hợp tác với hắn.

Nguyệt Như Hoa bây giờ tâm trạng có ổn định đôi chút xong mới thở dài. Nhìn qua Nhã Oanh thầm than.

- Phải công nhận những người sinh ra ở nơi có điều kiện thật tốt nếu tôi cũng được như mọi người tôi sẽ giúp đỡ được rất nhiều người.

Công Toại nghe thế dù đang lái xe lúc này cũng phải lên tiếng nói với Như Hoa.

- Không như cô nghĩ đâu. Cô cho rằng Nhã Oanh có điều kiện tốt tôi sẽ không nói gì. Nhưng Nhã Oanh điều động được chúng tôi bởi vì cô ấy là bạn gái của một nhân vật quan trọng. Hơn hết cách đây một năm, Cô có thể suy nghĩ Cậu ấy không khác gì cô là mấy vẫn là học sinh, Mẹ cậu ấy vẫn là nhân viên dọn phòng khách sạn và hơn thế nữa gia đình của bạn trai Nhã Oanh thật sự nghèo đến mức chỉ có được hai chiếc xe đạp là tài sản quý giá nhất. Nhưng cậu ấy thay đổi được, Cậu ấy làm chúng tôi tin phục không những tôi rồi còn nhiều những người khác nữa. Nếu cô gặp cậu ấy cô sẽ hiểu.

Nhã Oanh cùng với Lưu Chính khẻ gật đầu đối với sự thay đổi của Thiếu Kiệt Lưu Chính biết rõ nó đi lên bằng cách nào nhưng cả quá trình đó là một sự phi thường, Lưu Chính hắn thấy sẽ không bao giờ kiếm được một người thứ hai như thế.

Siêu Việt Tài Chính

Tác Giả: Diệt Thiên

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play