Lâm Dương nói ra suy nghĩ của mình sẽ sắp xếp tối nay nếu thật sự tiếp xúc được với Nhã Oanh hắn sẽ cố gắng để thay đổi được một chút gì đó tình hình cần thiết trong việc này.

- Ừ nếu ông đã có biện pháp như thế thì tôi có ý kiến này. Tôi nghĩ ông nếu có cơ hội thì làm ra hứa hẹn với con bé đó. Chúng ta sẽ hỗ trợ con bé đó thu mua về các công ty cần thiết của thằng nhóc Thiếu Kiệt cần. Như thế vừa xem như chuộc lỗi vừa xem như là bán ân tình. Chỉ cần con bén Nhã Oanh truyền đạt lại việc này cho Thiếu Kiệt thì chúng ta đã thắng lớn trong vấn đề này rồi.

Lâm Thanh Hải sau khi suy nghĩ một chút nói ra ý kiến hóa giải nguy cơ lại vừa có lợi trong chuyện này cho mọi người nghe, hắn thấy việc này khá đơn giản lại có thể thực hiện không quá khó để có thể thao tác việc như thế này nếu làm tốt Lâm Dương thậm chí có thể cứu nguy cơ tình hình phải đối mặt từ hai phía.

- Việc này khá hay! Được để tối này tôi sẽ cố gắng thực hiện. Nếu mọi thứ đều thành công thì mọi việc sau này còn có thể dễ dàng hơn thật. Chỉ còn mỗi vấn đề tài chính là cần phải suy nghĩ giải pháp cần thiết mới được.

Đem mọi việc trước mắt giải quyết ổn thỏa cả bốn người bây giờ thấy được việc khó khăn nhất chỉ là giải quyết được lối đi cần thiết cho tài chính của cả gia tộc. Lần này lâm vào bế tắc cục diện kéo dài vì những phát sinh ngoài ý muốn mà Lâm gia lâm vào thế cục khó giải quyết, có một lần sẽ có lần thứ hai nên họ cần bàn bạc đối sách cần thiết để tránh sau này lâm vào cảnh như thế này.

- Cách đơn giản nhất từ trước đến nay thường là lấy tiền mua ngoại tệ hoặc là mua vàng để tích trữ chỉ có như thế mới giải quyết được vấn đề. Ngoại tệ lưu giữ có thể đổi được bất cứ lúc nào và vàng cũng thế không lẽ chúng ta sống ở thời này rồi phải áp dụng chính sách tiết kiệm của người xưa sao.

Lâm Hồng nói ra suy nghĩ của mình bởi vì bà thấy ngoài hai cách này không còn cách nào khác. Mà những điều kiện thông thường thì điều này có vẻ như là đúng nhưng họ làm sao chấp nhận được những việc như thế này.

Lâm Đồng thì lại thấy suy nghĩ này quá mức cổ hủ không có thể nào có thể thực thi được.

- Cái việc đó mà giờ này bà cũng nói được. Để ngoại tệ với vàng thì làm gì có thể sinh lời đây không lẽ đợi đến lúc vàng lên rồi bán cái giá vàng đó thay đổi thất thường. Còn nếu mà để ngoại tệ cũng không khác gì. Lúc cần gấp thì làm sao chịu lỗ sao?

- Vấn đề người xưa trữ của cải vật chất đúng là có thể nhưng mà việc này không hiệu quả đối với chúng ta. Tiền mặt mua vàng nhưng với tiền kiếm được của cả gia tộc thì mua trả tiền mặt người nào chịu. Họ chỉ mua với việc chuyển khoản để minh bạch và làm báo cáo thuế cho đơn giản. Họ không muốn tốn thời gian đếm tiền rồi phải làm các tờ khai tài sản đi kèm.

Lâm Thanh Hải cũng không đồng ý với những gì của Lâm Hồng đã nói nhưng với giọng điệu phân tích về tình hình chung. Mọi người thấy được việc giải quyết tài chính nhìn như đơn giản với người thường nhưng với họ là cả một vấn đề căn thẳng không kém.

Nếu như một gia đình bình thường họ có thể áp dụng những cách trên không cần phải suy nghĩ vấn đề gì. Còn như gia đình họ lại khác một số tiền lớn để chuyển đổi không phụ thuộc vào Ngân Hàng nữa thì hoàn toàn không có cách nào cả.

- Nếu không bây giờ tạo một công ty cần thiết để thuyên chuyển tiền bạc khi cần cũng là phương án có thể xem xét.

Lâm Dương hắn chỉ đưa ra ý kiến để mọi người có thể suy nghĩ xem vấn đề này tương đối thích hợp vì đối với họ tạo một công ty không phải là quá khó.

- Nếu nói như ông thì nói làm gì. Tạo một cái công ty võ bọc đơn giản thật nhưng mà lượng tiền đổ vào lớn như thế thì trước sau cũng bị tra ra. Nếu lại bước lên con đường bị phong bế thì chúng ta cũng không có cách nào khác trong việc này.

- Đúng rồi! Nếu lập công ty mới thì ít nhất phải cân băng được chi tiêu thuế và mọi thứ khác mới tránh được nghi ngờ ban đâu, tuy đây là cách đấy nhưng không hay nếu sau này tiền thông qua nó quá nhiều thì cũng bị phát hiện mà tạo nhiều cái công ty như thế cũng không phải là cách giải quyết.

Tiếp lời Lâm Hồng, Lâm Thanh Hải thấy việc tạo ra một hoặc nhiều công ty để thuyên chuyển tiền bạc thì có thể nói là cách tốt nhưng hiệu quả lâu dài thì không thể chưa tính đền nếu nhiều công ty đều vượt mức thuế suất thì sẽ bị làm mục tiếu nhìn vào của đám người Hà Thúc. Những việc như thế này chỉ là ve sầu thoát xác được một lúc không được lâu dài.

- Cái này không được cái kia cũng không được. Giờ cũng không có cách nào khác thật sự là bế tắc rồi đấy. Nếu như có một công ty nào đó mà việc thu chi cân bằng thuế có được từ trước thì có vẻ sẽ tốt hơn cho tình trạng hiện tại.

Lâm Đông bực mình nói ra suy nghĩ của mình hắn thấy chỉ có một công ty nào đó đã đi vào kinh doanh mà người trong nhà không phải là người nắm giữ những hồ sơ về công ty thì lúc đó mọi thứ sẽ có vẻ tốt hơn.

Mọi người trong phòng lúc này cũng trầm mặc suy nghĩ một lúc Lâm Dương đưa tay rót một tách trà cho chính mình. Lâm Hồng chỉ cảm thán nói một câu.

- Phải chi có một công ty nào đó lượng tiền mặt xoay vòng và thật sự lớn thì tốt rồi.

Lời nói này của ba làm cho Lâm Dương hắn khựng lại một chút đem bình trà đặt lại trong khai. Lúc này hắn nhớ ra điều gì đó cầm tách trà suy nghĩ một chút mới lên tiếng nói.

- Đúng rồi! Có một công ty như thế! Chính xác là tại Ngọc Châu này có một công ty như vậy mà chúng ta có thể sử dụng được hơn hết nó không thuộc đứng tên của một người nào trong gia tộc chúng ta, nhưng chúng ta lại điều hành được.

Mọi người lúc này mới nhìn lấy Lâm Dương họ không hiểu tại sao một công ty không thuộc gia tộc, không một người nào trong gia đình đứng tên công ty mà Lâm Dương lại nói rằng gia tộc có quyền điều hành công ty này. Điều này dường như là rất vô lý hơn nữa nó lại phù hợp với điều kiện cần thiết mà mọi người muốn.

- Ông nói lạ. gia tộc mình làm gì có một công ty nào như thế. Không phải tất cả các lĩnh vực kinh doanh có thể đều được đứng tên không ít thì nhiều sẽ có một hai tên của người trong nhà để quản lý sao. Ông nói điều này mơ hồ quá rồi đấy Lâm Dương.

Lâm Thanh Hải cau mày trực tiếp xem Lâm Dương là suy nghĩ chuyện ở đâu hắn nắm được những người nào của công ty đang làm việc gì và đang điều hành những công ty hoặc đứng tên cổ phần của những công ty nào. Vấn đề của Lâm Dương vừa nói hầu như không tồn tại, nếu không hắn vì sao lại hoàn toàn không biết.

- Thanh Hải. Lâm Dương nói ra được chắc chắn hắn biết được công ty đó là gì? Để cho hắn nói hết rồi mới quyết định đôi khi có nhưng công ty mà chúng ta không biết được nội bộ thật sự thì sao. Dựa vào những báo cáo hàng tháng cũng không chính xác hết được.

- Đúng vậy! Nhiều khi có những công ty chúng ta bỏ vào đó với vai trò cổ đông nhỏ trên giây tờ nhưng bên trong lại là toàn bộ người của mình thì sao mà biết được. Phải để cho Lâm Dương hắn nói hết đã chứ.

Lâm Hồng với Lâm Đồng dường như cũng muốn biết xem Lâm Dương có cho mình cái tên công ty nào mà đầy đủ điều kiện họ muốn. Hơn hết họ có thể nắm trong tay quyền điều hành. Phải chắc chắn rằng công ty này có thực Lâm Dương mới có thể đưa ra ý kiến như thế này.

- Có! Tôi bảo đảm là có. Lầm trước tôi có nghe Lâm Tài nói nhưng không chủ ý nhiều giờ gặp tình cảnh này mới thật sự nhớ ra bên dưới con cháu thật sự có một công ty như thế. Mà công ty này nếu tôi nhớ không lầm hình như cũng liên quan đến ông đấy Lâm Thanh Hải.

Cả hai người Lâm Hồng và Lâm Đồng đều nhìn về phía Lâm Thanh Hải. Còn hắn thì ngạc nhiên như không hề biết công ty này có thật sự tồn tại.

- Cái gì tôi? Tôi chưa bao giờ biết cả nhà mình có công ty nào như vậy? Ông không đùa đúng không ở đây giờ này không được đùa.

- Không tôi không đùa công ty này người điều hành chính hình như là cháu gái ông thì đúng hơn nói đúng hơn nó là con gái của Lâm Phong tên gì ấy nhỉ

Lâm Dương lập tức khẳng định lại một lần nữa nhưng không thể nhớ ra tên con gái của Lâm Phong tên gì chỉ có thể dừng lại suy nghĩ đôi chút.

- Ông nói cháu gái tôi? Con bé Lâm Huân Di? Sao lại có chuyện đó?

- Có! Lần đó không phải Lâm Phong bận việc mẹ nó cũng thế nên ông mới cho đám con cháu mình đi đại diện tới công ty con bé làm lễ phát thưởng gì đó sao. Thằng Lâm Tài nó cũng đi. Nó về còn kể lại tôi là những nhân viên ở đó phát thưởng đều bằng tiền mặt giá trị rất lớn đấy. Đừng nói ông không biết gì về vấn đề này?

Lâm Thanh Hải lúc này cũng ngẫn người ra nhớ lại việc này hắn nhớ là đã có từng cho con cái mình đi hổ trợ Lâm Phong trong việc này nhưng công ty của Lâm Huân Di là gì hắn không biết, Lần đó vì lấy lòng và tỏ thái độ với Lâm Phong nên Lâm Thanh Hải hắn mới làm như vậy. Nhưng cũng không quan tâm cho lắm dù sao hắn nhiều việc đâu thể nào nhớ hết được mọi thứ đã làm.

- Tôi nhớ là hình như đúng thật có việc này. Nhưng mà không phải con bé chỉ là đại diện cho công ty nó thôi sao? Cũng đâu phải là công ty của nó? Như thế thì quyền điều hành cũng đâu thể rơi vào tay gia tộc, còn nữa họ phát thưởng tiền mặt có nhiều thì chúng ta cũng đâu thể nào bằng sự luân chuyển tài chính trong gia tộc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play