Trầm ngâm khá lâu Thanh Trúc mới gật đầu. Cô dần hiểu ra được một việc quan trọng. Nhìn như mọi thứ vấn đề từng người có thể giải quyết nhưng tối thiểu nhất những quyết định đó không ảnh hưởng nhiều đến các vấn đề khác còn nếu nó rơi vào tình trạng khó giải quyết thì mới thật sự cần một lời nói của Thiếu Kiệt.
Các công ty của Thiếu Kiệt cô không biết nhưng chỉ dựa vào những gì cô tim hiểu được thì những thời khắc quan trọng người ra chỉ thị cao nhất vẫn là Thiếu Kiệt. Cô cũng cảm thấy khác phục hắn ở chổ biết nơi nguy hiểm mà vẫn cứ cắm đầu vào. Nếu một người ở địa vị như Thiếu Kiệt hiện tại không cần phải tham gia vào cái việc nguy hiểm như thế này.
- Xem ra việc này không khó. Nhưng mà cậu định làm sao xuất hiện. Tôi nghe nói tình hình của tên này không tốt lắm đâu. Nếu muốn để đám người kia tin cậu là Ngô Long thì không dễ chút nào.
Thiếu Kiệt bây giờ chỉ cười cười nhìn Thanh Trúc hắn mới lắc đầu nói với cô.
- Tôi vẫn còn giữ một ít tóc của Ngô Long nếu cần tôi muốn sự hổ trợ của bên cô để tiến hành có một giấy chứng nhận ADN khớp với người cần là được.
- Việc này không khó có thể làm được! Vậy đi tôi sẽ bố trí người lần này đi quan bên xem xét mỏ họ sẽ hỗ trợ cậu thâm nhập về phía bên kia đôi bên cũng thuận tiện hơn cho việc dự phòng sau này lỡ như cậu có vấn đề rắc rối gì còn tiếp ứng được.
Hà Vi nghe thấy như thế cũng gật đầu. Có thêm sự trợ giúp của người quen thuộc thì chắc chắn sẽ bớt đi một phần lo lắng. Nhất là với đối tác của mình. Bởi vì càng tỏ ra có sự giúp đỡ quan trọng thì họ càng được lợi trong việc giao dịch lâu dài. Nhưng đó là đôi bên cùng có lợi việc này thật chất phải xem vấn đề cốt lõi là mỏ nguyên thạch của Thiếu Kiệt có thật sự tốt để họ đầu tư hay không.
- Ý Kiến này không tệ đâu Thiếu Kiệt em thấy như thế là ổn. Cũng khá lâu rồi đấy. Anh xem mà chuẩn bị các thứ cần thiết đi. Anh sắp phải đối mặt với việc không hề dễ chút nào đâu đấy?
Hà Vi nói như thế làm cho Thiếu Kiệt có giật mình một chút. Nhưng rồi hắn đoán ra được phần nào chuyện này. Không ai có thể ngồi yên được khi Hà Vi báo rằng trong tay hắn có một thứ quan trọng như thế. Chắc chắn rằng đám người Hà Thúc sẽ đến đây để gặp hắn cũng không phải là chuyện lạ.
- Ông em sắp tới à. Anh đoán chắc cũng gần đến rồi đi. Không biết mấy người đó đi máy bay dân dụng hay là trực tiếp leo lên trực thăng bay lại đây nhỉ.
- Việc này khó nói. Em cũng không biết nhưng mà ông nói anh ở nhà họ tới liền chỉ như thế thôi.
Thanh Trúc nghe được Hà Thúc với những người nào đó sắp tới cũng nhìn Thiếu Kiệt nói lên suy nghĩ của mình.
- Nếu thế thì tôi đi về đây. Con cái rương này tạm thời cậu bảo quảng đi. Sắp tới phải cần dùng đến đem về mệt lắm.
- Ừ cứ để đây không mất đâu mà lo bất qua tôi đem rao bán đấu giá quốc tế vẫn còn tốt chán.
Thiếu Kiệt vừa trả lời vừa cười đùa. Hắn nói như vậy nhưng với vật có lịch sử lâu đời như thế này hắn cũng không thể nào có thể đem đi bán được. Chưa biết chừng lúc đó còn kéo đến một đám người không thiện chí.
- Thì cậu cứ đem bán thử đi rồi sẽ thấy. Cái rương này bị lọt vào tay nước ngoài ba lần rồi cũng quay trở về với tôi. Cậu nghĩ muốn bán nó là dễ sao.
Thanh Trúc vừa nói vừa rời khỏi phòng chỉ để Thiếu Kiệt nhìn lấy cái rương gỗ đang đặt dưới đất. Lúc đầu Khải Huy khiêng cái rương này vào đặt ở đây rồi cố định luôn giờ Thiếu Kiệt thấy thế cũng không biết nó nên giải quyết nó thế nào.
- Thôi để em bảo Khải Huy vào đem nó cất qua một bên. Nhưng mà anh lo mà chuẩn bị lời giải trình về những thứ kia đi.
Hà Vi thấy Thiếu Kiệt nhìn lấy cái rương cũng cau mày nên mới quyết định để cho Khải Huy đem cái rương này di dời đi. Thiếu Kiệt chỉ gật đầu rồi nhìn Ngọc Nhi nói.
- Em xem nói với đám người Connor bên đó chuyện của Thanh Trúc đã nói đi, Con đường đó chúng ta phải mở mà đã có người muốn giao dịch chắc chắn vấn đề vận chuyển họ phải làm như vậy thì việc mở đường vào khu tam giác vàng để đảm bảo thông thương là chuyện thiết yếu.
- Bên đó tình hình cũng khá ổn rồi. Nguồn nhân lực phát triển và cố định không sai đâu. Chỉ sợ là nếu mà đám người của Thanh Trúc thấy được một cơ sở quân sự của mình ở bên tam giác vàng như thế thì không ổn lắm.
Ngọc Nhi trả lời thật với Thiếu Kiệt. Chuyện Blake đào tạo quân lực ở doanh trại một phần vừa bảo vệ được mỏ nguyên thạch vừa là binh lính cơ động giúp cho Thiếu Kiệt sau này. Nếu như giờ đám người lạ bên ngoài tới thì phải tạm giấu đi một phần binh lục cần thiết. Nếu không rất dễ xảy ra vấn đề đây là suy nghĩ trong đầu của Ngọc Nhi.
- Không cần đâu. Blake bên đó cứ làm cho quân đội mạnh nhất có thể. Càng làm cho người khác phải lo lắng càng tốt. Em nên nhớ đây là mỏ Ngọc. Nó nắm ở phần đất trung tâm của tam giác vàng nơi các quốc gia đều muốn tranh chấp chỉ có nó là nằm độc lập. Trước đây vì nó sản xuất ma túy đối ngoại không phải tốt vì cái thứ này khá khó khăn để người khác nhúng tay vào con hiện tại Nguyên thạch phỉ thúy thì lại khác.
Dù cho khu vực tam giác vàng bây giờ vẫn cón ma túy phân phôi ra nước ngoài do bố của Lý Bân đảm nhiệm nhưng việc này cũng không phải lợi nhuận lớn như thị trường nguyên thạch.
Bởi một viên đá cắt ra nếu cho ra một loại phỉ thúy cấp băng có thể lên đến con số hàng triệu đô chưa tính đến việc với một cái mỏ nguyên thạch thì không ít những thứ này đối với người chơi đổ thạch phỉ thúy cấp băng có thể là hiếm có khó gặp. Nhưng với một mỏ nguyên thạch thì có thể thấy được không ít thì nhiều những loại phỉ thúy này. Hơn nữa theo dự đoán của Connor đây lại là mỏ nguyên thạch lớn.
Trước sự cám dỗ của tiền tài, Những thông tin này nếu để những người bên ngoài biết được sẽ làm cho họ nhìn chằm chắm. Nếu thế việc có một quân đội đủ sức đảm nhiệm việc đập tan cái ý định đánh chiếm mỏ là việc đương nhiên.
- Em không biết những viên đá kia có gì quan trọng. Nhưng mà cứ nghĩ đến Thanh Trúc gấp gáp như thế muốn thay đổi điều kiện. hình như mấy viên đá gì đó được khai thác ra chắc chắn sẽ đem lại nguồn lợi lớn.
Ngọc Nhi chỉ dựa theo những gì mình thấy mà đánh giá qua biểu hiện của Thanh Trúc Vì đến tận hiện tại cô cũng không biết được những tảng đá đào ra từ đất kia lại có một sức hút gì khiến cho Thanh Trúc phải bàn điều kiện với Thiếu Kiệt.
- Ừ nó không phải lớn bình thường mà rất lớn. Em cứ nghĩ đi thị trường phỉ thúy trong nước có thể không có mặt nào hấp dẫn nhưng chỉ với những cái vòng tay cẩm thạch thông thường. Đã có giá không rẻ rồi. so sánh ra đây chỉ là loại đá tầm thường không quan trọng thôi. Một vòng tay ngọc thạch có màu nước tốt giá bán cũng đã vài ngàn đô rồi chứ đừng nói đến là tượng phật hay những thứ lớn hơn.
Dù không phải là người Thiếu Tiền và bản thân Ngọc Nhi với Nhã Oanh cũng không phải là người không biết. Nhưng để bỏ ra vài ngàn đô để mua một cái vòng tay trang sức thì hai cô chưa từng nghe thấy. Đơn giản ở trong quốc gia thật sự không có người chơi ngọc nhiều, Và hiểu về ngọc lại càng ít không giống như ở nước ngoài.
- Nó mắc như vậy sao? Người nào lại bỏ ra cái giá tiền đó để mua vòng tay đeo thôi. Lỡ như bể mất thì sao?
Nhã Oanh cũng khá thắc mắc cô thấy những vòng tay cẩm thạch nếu bị va đập mạnh nó vẫn có thể bị bể ra việc này cũng giống như mất trắng cả cái vòng tay vài ngàn đô như thế thât sự không đáng.
- Cô nương ơi! nó không phải mấy cái vòng tay cẩm thạch mang vào lâu ngày lên nước để cho đẹp của mấy cô đâu. Ngọc Thạch lại khác chất ngọc riêng nó được hình thành bởi vật chất từ trong lòng đất thay đổi chứ có phải là đùa. Nó nhìn đẹp và chắc chắn hơn nhiều. Muốn chế tác nó hoặc cắt ngọc người ta phải dùng đến máy cắt chuyên dụng hoặc máy mài ngọc cần thiết mới được chứ có phải cái nào cũng làm được đâu. Bởi thể nó khá đắt tiền và cũng đem lại cho chúng ta nhiều nguồn kinh phí thật sự.
Ngọc Nhi nghe Thiếu Kiệt nói như thế suy nghĩ một lúc như nhớ ra điều gì đó mới nói với hắn.
- Như thế Thanh Trúc cô ta sống trong gia tộc kinh doanh như thế này chắc chắn phải không tôi gia sản không it vậy mà sao cô ta lại có thể sở hữu nắm quyền được. Không phải cô ấy chỉ là con nuôi thôi sao?
Cả Nhã Oanh với Thiếu Kiệt bây giờ đề lâm vào trầm tư. Ngọc Nhi nói lời này dựa theo những gì cô biết được. Đến cả Thiếu Kiệt hắn cũng không thể nghĩ sâu xa như thế này. Bởi vì trước mắt có thể nhìn ra được Thanh Trúc khá quan trọng ở cái gia tộc đó. Nhưng hắn quên mất cô vẫn với thân phận là một người con nuôi không chung dòng máu với họ. Vậy tại sao họ lại để cô kiểm soát.
Nếu nói bởi vì liên quan đến khối lập phương thì Thiếu Kiệt là không cho là đúng. Nhìn sự việc hai cái hoàn toàn khác nhau. Gia tộc kinh doanh muốn còn phát triển thì phải có người nối dõi dù người đó không sở hữu khối lập phương thì cũng không thể nào mọi thứ lại giao quyền hành cho Thanh Trúc quyết định.
Bởi vì Thanh Trúc có thể hoàn toàn ra quyết định cho một gia tộc cô mới có thể tự do đem theo cái rương cổ kia đi đâu tùy thích. Một gia tộc có những món đồ như thế này nếu muốn đem ra ngoài không phải cứ một người quyết định là được. Thiếu Kiệt thậm chí thấy mơ hồ về cô nàng này khá nhiều.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT