Trong khi đó Thiếu Kiệt hoàn toàn không biết đám người Hà Thúc ở Ngọc Châu nghĩ gì về mình hắn đi trên con đường buổi sáng ít người qua lại với Hà Vi bên cạnh.
Nhìn những dòng người hối hả bắt đầu một ngày mới Thiếu Kiệt cũng chỉ biết mỉm cười. Hăn thoải mái bởi vì từ giờ trở đi hắn không phải vướng bận điều gì nữa.
Thiếu Kiệt hắn đi qua các con đường. Dù cho buổi sáng hôm nay ít người qua lại hơn mọi ngày bởi vì nó là ngày cuối tuần nhưng ngoài đường vẫn khá đông xe cộ. Vốn hai người định đến nơi tổ chức giải đấu bằng xe ô tô nhưng nghĩ lại làm như thế khá phô trương mà việc đi từ nhà đến chỗ đó cũng chỉ qua một tuyến xe buýt là xong.
Đứng dưới trạm xe buýt Thiếu Kiệt nhìn dòng người qua lại. Cái cảm giác này hắn rất quen thuộc không như ngày thường địa điểm đứng đợi xe buýt đông người phải giành giật chen chút nhau để có thể lên xe sớm nhất.
Những ngày cuối tuần xe buýt chỉ là phương tiện đi lại hợp lý với những người bình thường đi đâu đó công việc thuận tiện mà không có phương tiện hoặc không thể lái xe máy. Lúc này phương tiện xe buýt công cộng lại là thứ mà nhiều người nghĩ đến nhất.
- Em thấy đi xe buýt như thế này cũng tiện lợi. Chỉ cần mất hai nghìn cho một lượt đi lên xe tới nơi rồi xuống không tốn quá nhiều chi phi lại tiết kiệm. Sao mọi người đều không đi xe buýt hết nhỉ. Như thế không phải tiết kiệm tiền sao.
- Nếu cứ đơn giản như em nghĩ thì họ không chọn những phương tiện khác rồi. Xe buýt đúng là tiện lợi nhưng nó không dùng cho việc gấp cũng không dùng để người đi được thoải mái cho lắm. Nó không giống như những tàu điện ở nước ngoài đâu. Xe buýt ở nước ta có nhiều cái bất cập lắm. Lát nữa anh nói cho nghe.
Thiếu Kiệt thấy xe đi tuyến đường mà hắn cần cũng vừa đến trạm Thiếu Kiệt cũng Dừng lại không nói nữa mà đợi cho xe vừa dừng hẳn rồi bước lên. Hà Vi cũng bước lên xe phía sau Thiếu Kiệt quá trình này chửa tới một phút chiếc xe lại chuyển bánh.
Vì là ngày cuối tuần lại còn là buổi sáng sớm nên trên xe còn trống khá nhiều chỗ. Thiếu Kiệt với Hà Vi ngồi vào một nơi gần với cửa sau xe. Người xoát vé lúc này cũng bước đến trước mặt Thiếu Kiệt, Lấy ra mấy tờ tiền lẻ để mua vé cho hai người Thiếu Kiệt nhận được hai tấm vé xe của mình.
Khá nhanh người xoát vé trở lại với hàng ghế đầu gần cửa trước nơi Thiếu Kiệt với Hà Vi bước lên. Anh ta không nói gì hết chỉ lặng lặng ngồi đó đếm tiền. Nhìn vào cái bảng lộ trình hôm nay sẽ đi những chuyến xe nào được phân công.
- Em thấy không cả quá trình không bao nhiêu lâu nhưng cũng thấy được thái độ của người phục vụ không được tốt, Anh nói ví dụ một người đi xe buýt không thường xuyên họ có lên xe cũng không biết mình phải xuống ở đâu. Xe buýt trang bị người xoát vé nhiệm vụ chính là để nhìn đường báo trạm nhưng em xem anh ta đếm tiền thì biết trạm sẽ tới ở đâu, Đành rằng con đường này anh ta có thể quen thuộc nhưng sợ rằng trạm tới anh ta cũng không nói tiếng nào đâu.
Hà Vi nghe Thiếu Kiệt nhìn người soát vé nói như hiểu hết về anh chàng này. Hơn nửa hắn chỉ mới lên xe biết anh ta ra sao mà Thiếu Kiệt lại chắc như đinh đóng cột. Hà Vi cũng có một chút suy nghĩ về việc trước khi gặp cô chắc chắn Thiếu Kiệt đi xe buýt và gặp người này rồi nên mới nói như thế. Thắc mắc này tồn tại trong lòng cũng không có gì là lạ. Vì không lẽ Thiếu Kiệt cái gì cũng biết thì Hà Vi thật sự không thể tin.
- Anh gặp anh ta rồi sao mà biết anh ta sẽ như thế?
- Ừ gặp rồi. Đây là thói quen của anh ta rồi nhưng mà cũng không trách được anh ta có phần hùn trong tuyến xe này. Nên giờ có báo cáo lên trên đi nữa anh ta cũng vẫn là người soát vé của tuyến xe buýt này.
Thiếu Kiệt thật sự thì hôm nay mới gặp người soát vé này lần đầu của kiếp này. Đơn giản vì hắn đi tuyến xe buýt này vài lần cũng gặp được người này không ít lần. Không phải vô tình mà hắn lại nhớ như thế chỉ vì hắn đã từng trong hoàn cảnh hơi khác người. Trên xe thì không một chỗ chen chân.
Khách lên xe lộn xộn và phức tạp. Trạm dừng không thể nhìn thấy được qua cửa kính phía trước còn người kiểm soát này thì ngồi trên ghế đầu vừa nói chuyện với mấy cô gái phía sau vừa đếm tiền. Hắn bị lố trạm phải đi bộ một lúc nên liền gọi tổng đài trách cứ. Nhưng chỉ vài ngày sau đó hắn lại thấy anh ta đi làm lại. Sau này mới biết trong tuyến này anh ta có một phần hùn với hợp tác xã nên việc để anh ta nghĩ việc là không có khả năng.
- Việc này cũng lạ em nhớ là quốc gia có trợ giá cho xe buýt mà là sao lại có tư nhân hùn vốn cổ phần ở đây. Không phải là tất cả của hợp tác xã vận tải với nhà nước thôi sao.
- Cô nương ơi không đơn giản như thế đâu. Hợp tác xã cũng không muốn chịu vốn quá nhiều cho một xe chạy trên tuyến. Họ đưa ra mức giá đầu tư cho người có tiền. Mỗi xe em sẽ nhận về bao nhiêu phần trăm. Sau khi trừ đi chi phí hao mòn. Nếu mà em không quản lý đi theo tuyến thì chỉ có nước bị ăn hết tiền mà thôi.
Thiếu Kiệt quá rành vấn đề này. Nhìn như đơn giản nhưng thật chất những người soát vé cầm tiền đều từ người có cổ phần. Đã từng có lúc hắn muốn xin vào công việc này làm đơn giản vì nhàn lại lương cao. Nhưng sự thật không như hắn nghĩ bên trong đó tồn tại những dây mơ rễ má khác. Từ việc chạy lợi dầu cho đến việc ăn chặn tiền bảo dưỡng. Hắn khó có thể xin vào được một chân làm việc nếu không có cái gọi là vốn gối đầu.
Giờ đây nói ra vấn đề này hắn thấy ở cuộc sống đôi khi mọi người thường đùa giỡn nói với nhau một câu rất vui vẻ nhưng trong đó cũng chính là đúc kết của bao thế hệ.
“Tiền Có thể không là tất cả nhưng tất cả cần tiền.
Không tiền một bước khó qua, có tiền trăm bước vẫn qua như thường.”
- Nói như thế thì việc mỗi năm nhà nước phải chi trả và hỗ trợ cho bên hợp tác xã vận tải và các thứ đều chỉ là những con số sao?
Hà Vi nói ra suy nghĩ của mình khi mà chính cô thấy việc này không lý nào lại như thế hằn năm những chiếc xe mới được trang bị để dành vào việc làm phương tiện công cộng. Được trợ giá từ nhà nước hợp tác xã lại mua trả góp với ngân hàng. Giờ lại thêm tiền đầu tư thì cô thật sự không hiểu tiền đó bay đi đường nào.
- Đúng chỉ là những con số. Nó được chuyển từ thứ này sang thứ khác, Như thế thôi. Nhà nước trợ giá làm lễ tuyên dương báo chí các thứ ký hợp đồng mua bao nhiêu chiếc xe hỗ trợ nhưng bao nhiêu chiếc đó thay mới thì được bao nhiêu. Một xe họ có thể để chạy vài năm khi nào không kiếm nổi nữa thì bán lại cho nhà sản xuất thu hồi một ít. Tiền cấp xuống họ lấy làm chuyện khác thì ai mà biết. Quản lý hết được không khi mà xe buýt mỗi ngày vẫn chạy về bến đếm xe sao. Ai lại đi làm chuyện đó.
Thiếu Kiệt hắn hiểu rõ những thứ này quản lý không bao giờ được mỗi ngày có bao nhiêu xe chạy, bao nhiêu chuyến xe được chạy trong thành phố và bao nhiêu chuyến được ký hợp đồng tư nhân chở khách du lịch. Cứ như thế tiền xoay vòng không kiểm soát được. Nếu báo lời thì sẽ bị mất nguồn lợi. Không gì tốt hơn là báo lỗ để được giảm thuế và các thứ liên quan. Họ có lợi thế vì đây là dịch vụ công cộng và không ai kiểm soát được.
- Xem ra mọi thứ tuy nhỏ nhưng lại tiềm ẩn nhiều vấn đề như vậy. Nhưng mà người đầu tư vào mấy loại hình như thế này cũng có nữa sao. Họ làm gì có lời số lượng thu về là tiền mệnh giá nhỏ dù số lượng nhiều đi nữa nhưng mà cũng không thể nói lúc nào cũng lời được.
- Thì đây là loại hình kinh doanh mà. Phải có lời có lỗ, lỗ vì không kiểm soát được còn lời thì do chọn được tuyến đông người đi và lộ trình dài.Nói đơn giản nó như thị trường chứng khoán vậy đó. Nếu tháng đó nhiều người đi trên tuyến thu nhập cao lại không hư hao nhiều thì lời còn lỗ thì ngược lại. Em không biết sao càng là thứ thông dụng thì lại càng có lợi nhuận.
Giải thích cho Hà Vi hiểu việc đầu tư vào những vấn đề này đơn thuần là may rủi nó như đánh bạc nhưng vẫn có người đầu tư bởi vì nếu chọn đúng tuyến cần chọn dù giá thành cao một chút nhưng vẫn có thể thu lại được tiền lãi đầu tư.
- Như thế thì mấy cái công ty mẹ anh chọn cũng là trên nguyên lý đó sao. Em thấy mẹ anh chọn những công ty kia toàn là những nơi cung cấp đồ thông dụng hàng ngày đấy.
- Ừ đúng vậy giá trị đem ra thị trường có thể những công ty đó giá thành không cao nhưng nó lại được cái là lúc nào cũng có lợi nhuận. Điển hình như Dầu ăn, gia vị và cả mấy công ty thực phẩm hàng ngày nữa. Em thấy nhưng cái đó giá thành không bao nhiêu nhưng em thử nghĩ mọi người dân đều cần có nó, thì giá trị sẽ như thế nào.
Hà Vi liên tưởng giữa việc này đến sự lựa chọn của Hoàng Lâm Nhu mà so sành thì Thiếu Kiệt cũng thấy có phần không đúng vì bản thân mấy công ty mà mẹ hắn chọn đều là nơi hái ra tiền và lợi nhuận cao. Không như trò chơi may rủi của việc đầu tư vận tải công cộng như thế này.
- Nói thật anh cũng khá bất ngờ khi mẹ anh chọn những công ty đó, Nhưng mà lựa chọn của mẹ anh khiến anh không thể thay thế hay đổi một công ty nào thì xem ra tầm nhìn của mẹ về kinh tế cũng lớn lắm chỉ tại trước kia không có dịp trổ tài thôi.
Thiếu Kiệt bây giờ vừa nói dứt câu thì xe buýt của hắn ghé vào một trạm trên tuyến đường nhìn đám người đang bước lên trên xe Thiếu Kiệt chỉ có thể nói vừa đủ cho Hà Vi nghe.
- Đúng là oan gia ngõ hẹp. Đường lớn không đi lại đi đường nhỏ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT