Lời của Ngọc Nhi làm mọi người trên máy bay đều cười lên đúng là Thiếu Kiệt hắn nhìn chỗ nào nơi đó đều có thể tự tạo được ra nguồn thu nhập dù nó không phải lúc nào cũng là món tiền lớn nhưng nó đều ở những giai đoạn lâu dài mà không thể phủ nhận được.
Những ngược lại Thiếu Kiệt rất bình tỉnh hắn hiện tại không phải lo lắng về tiền quá nhiều nhưng hắn vẫn muốn kiếm tiền. Vì mỗi con số kiếm được không phải cho cuộc sống của hắn mà để cho những thứ đó phát triển sau này. Tiền không ai không muốn nhưng quan trọng kiếm tiền theo hình thức nào.
Việc để Thi Lang bán chất cấm ra những nước khác có thể nói là vấn đề mạo hiểm nhưng hắn thấy bắt buộc phải tham gia. Như thế mới có thể kiểm soát được tình hình ngăn chặn được các con đường tuồng những chất cầm từ nước ngoài vào trong nước.
- Không phải anh nhìn đâu cũng thấy kiếm tiền được. Nhưng vấn đề nó nằm ở chỗ những thứ này tồn tại mà mọi người đều cho đó là việc bình thường mà không quan tâm thôi. Điển hình như một việc chúng ta phải học rất nhiều ở nước ngoài. Họ có những nơi cứ mỗi cuối tuần được tập trung lại buôn bán những vật dụng đã qua sử dụng được hợp thức hóa một cách tốt nhất. Còn ở nước mình hình thức này biến thành những khu chợ trời là nơi tiêu thụ hàng gian hàng giả. Trong khi đó nếu làm nó thành một khu chợ chính quy người muốn bán đồ củ không sử dụng kiếm về một khoản thu nhập như thế tốt hơn không.
Thiếu Kiệt nhàn nhã ngã lưng ra sau nói lên những thứ này. Không ít những khu chợ trời bán đồ củ còn sử dụng được hoặc không thể sử dụng được bày bán tràn lan ở rất nhiều nơi mà không đem lại hình thức cố định cho nó.
Những nơi này nếu tạo thành chính quy thì sẽ không gặp phải vấn nạn buôn lậu hàng hóa và tân trang hàng củ thành đồ mới bán. Chỉ cần quy hoạch tổng thể làm tất cả thành một nơi chính quy có kiểm soát việc người dân có nguồn thu nhập nâng cao đời sống cũng là một việc tốt.
Một gia đình có rất nhiều đồ dùng thường xuyên không sử dụng họ chỉ có cách để đó cho đến khi cần thiết hoặc đến mức độ hư rồi thì bán đồng nát mà không thể nó đi vào một tuần hoàn mới. Nếu quy hoạch trực tiếp tạo nên một nơi như vậy nguồn cung của cửa hàng đó ở đâu và mặt hàng này đến từ người nào cũng làm hạn chế vấn đề tiêu thụ hàng gian hàng giả.
- Em thấy anh cứ nói thế nhưng đâu phải muốn làm là làm được. Nói thì dễ nhưng bắt tay vào làm thì khó ai chịu bỏ thời gian công sức ra làm những thứ này khi không có lợi ích.
Ngọc Nhi cũng nhắc khéo Thiếu Kiệt. Hiện tại nhóm người Hà Thúc xem như nắm cán cân kinh tế việc phát triển kinh tế từ đời sống thấp nhất của nhân dân nếu nói như Thiếu Kiệt thì chỉ làm cho họ thêm đau đầu.
- Đúng những thứ như thế này đúng là được lòng dân nhưng không được lợi ích. Điển hình như việc quy hoạch đô thi cũng thế. Ở nước ngoài tại sao họ lại chấp nhận cho những người bán hàng rong hoạt động một cách công khai. Bởi họ có kiểm soát, và đem nó làm thành chính quy cần phải có. Nó là một đặc trưng của họ. Vậy sao trước giờ mình vẫn luôn cho rằng hàng rong là không tốt không hợp vệ sinh. Ở nước ngoài làm được tại sao chúng ta không làm được. Đơn giản vì chúng ta không có quy định thống nhất cho vấn đề này.
Thiếu Kiệt nhớ lại những bài báo. Đô Thị bảo những việc kiểm tra hàng rong này là của bộ y tế còn bộ y tế lại nói vấn đề ảnh hưởng mỹ quan thành phố là của đô thị hai bên đẩy qua đẩy lại rồi cũng chẳng đi đến đâu. Họ không có tiếng nói thống nhất với nhau về vấn đề này.
Cũng như một người bán hàng rong họ chỉ cần có một thứ một giấy phép điều kiện bán hàng và cam kết không làm mất trật tự mỹ quan đô thị và thực phẩm hợp vệ sinh là xong.
Hà Vi trầm ngâm suy nghĩ một lúc Thiếu Kiệt nói không phải không đúng nhưng ở trên có qua nhiều những việc lớn cần thiết phải làm không thể nào tập trung vào những lĩnh vực bên dưới thế này.
- Em nghĩ sẽ nói lại với ông chuyện này. Nếu được em thấy anh trình bày với ông là cách tốt nhất. Như thế mới đem những thứ anh muốn làm thực thi được.
- Không phải anh không biết điều này. Nhưng mà liệu ai sẽ làm và làm như thế nào mới là vấn đề. Biết thì ai cũng biết, nhìn thấy vấn nạn làm sao thì đều có cách cả. Nhưng họ chỉ tập trung cái lớn phát triển từ cái lớn cái lớn hơn mà bỏ đi những việc nhỏ bên dưới.Trong khi đó những lĩnh vực này mới thật sự là nơi thu về nguồn thu nhập lớn nhất cho đất nước.
Thiếu Kiệt nói với Hà Vì về suy nghĩ của mình. Hắn thấy để hắn đi nói với Hà Thúc những thứ này là bằng thừa bởi trách nhiệm của hắn không phải là ở đây. Mà hắn có đề xuất thì có người nào dám chạy ra nhận trách nhiệm cải tổ những vấn đề này mới là việc chính đáng.
Ngọc Nhi nghe Thiếu Kiệt nói một lúc cũng gật đầu. Ngồi lên những chức vị cần thiết những người đó đều muốn có công lao thật lớn để mở rộng con đường quan lộ cho mình. Không ai muốn mình vì những chuyện này đắc tội với những người không thích bị phiền hà.
- Thiếu Kiệt! Em thấy anh làm kinh doanh là một sai lầm. Anh thật sự phải đi làm cơ quan nhà nước mới đem lại cuộc sống an ổn cho mọi người. Kiếm được thu nhập cuộc sống họ khá giả hơn.
Ngọc Nhi thấy Thiếu Kiệt đi theo con đường kinh doanh có thể là không thích hợp cho lắm người bước lên từ hai bàn tay trắng như Thiếu Kiệt hiểu rõ cuộc sống của dân nghèo bên dưới có thể làm một vị quan tốt hơn những người khác rất nhiều. Đây là suy nghĩ của Ngọc Nhi hiện tại.
Nhưng Thiếu Kiệt ngay lập tức phản bác lại lời của Ngọc Nhi. Bởi những việc này hắn không muốn dù không phải hắn không muốn làm nhưng nếu làm hắn sẽ không lo được chuyện của mình.
- Thôi đi cô nương! Anh còn chưa lo xong việc của anh. Ở đây nói thì chỉ để mọi người nghe thôi. Chứ nếu để anh đi làm những chuyện này anh thà thất nghiệp ở nhà sướng hơn. Những gì mới được thực hiện sẽ bị nghe chửi mà anh không muốn mình làm tiêu điểm cho việc bị người khác chửi.
Hà Vi bây giờ cũng cười cười. Cô biết chắc Thiếu Kiệt sẽ không đồng ý nếu không hắn đã có thể cho ý kiến với những dự luật từ ông của cô và những người khác. Nhưng hắn lại không bao giờ can thiệp vào vấn đề này.
- Thiếu Kiệt bên Ngọc Châu chắc đã chuẩn bị xong hết rồi. Lát nữa chúng ta về bên đó rồi tiếng hành gặp Ngô Kỳ với Ngọc Nhi luôn. Nhưng mà em không hiểu anh cần gặp hai người đó để làm gì Không phải mọi chuyện đã xong bản án của họ cũng đã định rồi sao.
Ngọc Nhi nghe Hà Vi nói như thế cũng tò mò. Dù sao thì họ cũng không biết Thiếu Kiệt sẽ làm gì trong chuyện này. Việc Thiếu Kiệt muốn làm họ cũng không hiểu hết được ý nghĩa của nó như thế nào. Hơn nữa chưa bao giờ Thiếu Kiệt chủ động muốn gặp Diệp Nhi hay là Ngô Kỳ nhưng lần này lại để cho Hà Thúc sắp xếp để gặp hai người thì cả Hà Vi và Ngọc Nhi đều không hiểu được.
- Lần này chủ yếu là cần đối thoại với hai người đó một chút hiện tại như em cũng hiểu rồi đấy. Diệp Nhi đang nắm trong tay cổ phần lớn của công ty thuốc lá. Việc bà ta bị bắt đến bây giờ có thể cũng có ích nhiều người biết nhưng chưa dám chắc là liên quan gì đến như thứ đã được điều tra. Cái anh cần là toàn bộ cổ phần đó. Vì nếu đưa vào tay quốc gia công ty đó sẽ bị phân nhóm lợi ích thu về dường như là không có.
Hà Vi ngỡ ngàng. Cô thấy nếu công ty đưa vào tay của quốc gia đúng lý ra phải tốt hơn là nằm trong tay Thiếu Kiệt. Tại sao hắn lại muốn nhảy vào trong vũng nước đục này. Hơn nữa làm sao có thể thuyết phục được Diệp Nhi để lại toàn bộ cổ phần mới là điều quan trọng.
- Sao thế được không phải công ty thuốc lá để cho quốc gia quản lý lại tốt hơn sao. Anh làm như thế lỡ như ông em hay ông lưu nói thì sao. Như thế cũng đâu có được.
- Anh nói được và ông Lưu còn đồng ý cả hai tay nữa. Em cũng biết tiền thuế về thuốc lá như thế nào. Hiện tại Diệp Nhi nếu không giao ra quốc gia kiểm soát em nghĩ ai sẽ là người nắm giữ công ty này. Để cho người của quốc gia quản lý sẽ không ổn và chắc chắn không thể được nếu nhà nước quy hoạch hóa cái công ty này thì càng không. Như thế chắc chắn Lâm gia sẽ nhảy vào thay vào đó anh nhảy vào trước để khỏi rắc rối.
Ngọc Nhi với Hà Vi giật mình nhìn Thiếu Kiệt. Đã biết là vũng nước đục Thiếu Kiệt vẫn nhảy vào chuyện này chỉ để giải quyết vấn đề lộn xộn đó thì không lý nào. Đâu phải cái gì cũng đơn giản như hắn nói. Diệp Nhi chắc chắn cũng nhìn thấy bố cục này làm sao dễ dàng buông tha cho việc hỗn loạn.
- Thiếu Kiệt! tại sao anh nói nhà nước không được quyền sở hữu công ty này. Nó như mấy công ty khác thôi đâu có gì là khác biệt. Tại sao anh phải nhảy vào làm gì?
- Không nhà nước không được. Nếu quốc gia nhà nước nắm chỉ được ba mươi phần trăm cổ phần không được hơn nếu hơn chắc chắn sẽ không được. Bởi vì ngoài mặt quốc gia chúng ta vẫn tuyên truyền cấm hút thuốc. Trong khi đó bản thân lại sở hữu công ty sản xuất thuốc lá theo một mức chính quy. Nhưng người thèm thuồng món lợi lớn sẽ không đồng ý đâu nhất là Lâm gia bên kia đấy.
Thấy Hà Vi không hiểu được vần đề phức tạp trong này Thiếu Kiệt mới giải thích tại sao hắn buộc phải tham gia vào trò chơi này đơn giản hắn không muốn cho Lâm gia có một nơi tạo ra được nguồn kinh tế chỉ cần hắn nắm công ty thuốc lá ngay từ đầu để cho Lâm gia không có điều kiện đem công ty ra đấu giá cho tư nhân mà bên trong thao tác ngầm cho người mua lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT