Những cận tết cuộc sống nhộn nhịp hơn của dòng người bận rộn mua sắm các đồ dùng trang trí trong nhà cũng tấp nập hơn. Chợ những ngày này cũng càng đông đúc khu nhà mới của Thiếu Kiệt xây dựng xong cũng rộn ràng hơn những người thân của hắn đã chọn cho mình những căn phòng có thể ở và sinh hoạt.
Nhân viên của Thiếu Kiệt những người như Tú Trinh cũng đem theo gia đình vào sống ở cái đất phồn hoa này. Dù cho căn phòng không mấy rộng rãi vì mục đích ban đầu của việc xây dựng lên nó là để cho thuê. Nhưng một căn phòng vẫn có đầy đủ gác lững nhà tắm các thứ đi kèm cũng được trang bị một căn phòng cho bốn năm người ở mà không mất nhiều chi phí hàng tháng phải trả tiền nhà hay tiền điện nước cũng là quá tốt.
Bố của Hoàng Ngân cũng xung phong làm bảo vệ ở đây, Nhưng Thiếu Kiệt cũng vẫn trang bị một hệ thống camera quan sát kèm theo đó là một cái sân rộng để cho mọi người đậu xe. Tuy nói bố Hoàng Ngân xung phong làm bảo vệ canh giữ nơi này nhưng thật chất ở đây mọi người đều tự mình bảo quản tài sản riêng vì toàn là người quen hoặc nhân viên của Thiếu Kiệt, Việc này hạn chế tối thiểu người là mặt xuất hiện trong khu nà mới xây như dạng phòng trọ này.
Thiếu Kiệt cũng lui tới bên này nhiều hơn để cảm nhận cái không khí nhộn nhịp của thời điểm chuyển giao giữa năm củ và năm mới. Chu Tương và Lý Vũ Hào cũng trở về nước Trương Hạo sau khi thây dãy phòng cũng dứt khoát đòi một chỗ.
Hai bố con Tấn Tâm thì dọn ra ở bên khu nhà cho đông vui. Không phải vì sợ làm phiền Thiếu Kiệt mà ở bên đó Tấn Phát có thể đi học hắn ngày và chơi với những đứa nhóc trong xóm nhiều hơn là cứ ở mãi trong nhà Hà Vi và chơi đùa cùng với Khải Huy. Thiếu Kiệt thấy việc này cũng tốt nên chấp nhận ngay. Dù sao thì Tấn Phát cũng cần có một tuổi thơ như những đứa nhóc khác. Cứ để cậu nhóc đi học về cứ ở mãi trong nhà cũng không phải là cách hay.
Thiếu Kiệt sau sự việc của công ty Ngọc Minh thì hắn cũng không có gì mới để làm, Ngoài ôn tập lại những kiến thức cần thiết dưới sự hướng dẫn của Ngọc Nhi và Nhã Oanh. Thiếu Kiệt đem những kiến thức mà mình thiếu hụt bù đắp trong khoảng thời gian lăn lộn kiếm tiền.
Ngoài những giờ học hành của mình Thiếu Kiệt trở thành lao công trong nhà cùng với Hà Vi Khải Huy dọn dẹp sắp xếp lại mọi thứ trong nhà cũng như bao nhiêu gia đình khác hắn luôn than thở phải làm hết việc này đến việc kia từ lau nhà, lau kính chùi từng ngóc ngách nhỏ trong nhà. Còn Hà Vi và Hoàng Lâm Nhu trở thành đốc công của hắn hành cho Thiếu Kiệt ngán ngẫm.
Nhưng mọi thứ rồi cũng qua hôm nay không chỉ mỗi mình nhà Thiếu Kiệt bận rộn mà người dân trên cả nước đều như thế bởi hôm nay là ngày ba mươi tết. Mọi thứ tất bật của những ngày trước đó đều được dẹp qua một bên để chưa cho cái không khí ngày tết đến. Mọi thừ vào lúc về chiều như thế này không còn ồn ào náo nhiệt nữa. nhường chỗ cho sự yên bình.
Những năm đầu này khi mà ngày ba mươi tết những lúc cuối cùng của chợ hoa tấp nập người nhất. Thiếu Kiệt không hiểu tại sao người ta lại chọn những thời điểm cuối năm gần đến giờ dẹp chợ hoa mới bắt đầu đi mua. Việc làm này chẳng khác nào xát muối vào nỗi đau của người bán hoa ngày tết.
Biết bao nhiêu công sức chăm bón. Lo lắng cho những bông hoa của họ. Chưa tính đến tiền vốn đây đã là một quá trình để có những bông hoa cho ngày tết của mỗi nhà. Việc đợi đến cuối giờ mới mua hoa cũng như đang làm cho kinh tế và số tiền lợi nhuận của họ mất đi. Cái tết của họ cũng không trọn vẹn.
Thiếu Kiệt cùng với ba cô nàng của mình đi dạo ngoài đường. thấy những cảnh đó cũng lắc đầu. Nếu theo quan niệm ngũ hành âm dương những bông hoa đó đã đợi chờ đến dịp mình được khoe sắc ngày xuân nhưng vì lợi nhuận của nó không có người bán lại khó chịu với những người để cận giờ dẹp chợ mới mua hoa thì như một oán khí hình thành trên những chậu hoa được đem về trong những ngày tết này cũng là một điều không may mắn.
Nhìn mọi thứ xung quanh nhộn nhịp có yên bình có hai trạng thái đối lặp như thế này luôn tìm thấy trong những ngày cuối năm, Khi mà tất cả những người xa xứ trở về quê hương trả lại cho Lưu Minh một sự vắn lặng mà những ngày trong năm không hề có. Ngoài đường xe cộ cũng thưa dần. Không còn tiếng còi xe in ỏi dành đường. Không còn những chiếc ô tô đậu hẳn xuống lòng đường vì không có nơi đậu. Tất cả như hòa vào một không khí xuân cần có.
Nha Oanh bây giờ mệt mỏi kiếm ngay một quán cà phê ven đường ngồi xuống. Ngọc Nhi với Hà Vi kéo Thiếu Kiệt tới đó, Cả bốn người gọi cho mình những ly nước uống nghĩ ngơi sau khi đi dạo. Hà Vi bây giờ mới nhìn mọi người nói.
- Công nhận tết ở Lưu Minh yên bình thật. Nếu mà ông ở trong này thì tốt qua khỏi phải về Ngọc Châu chi cho tốn công năm nào tết cũng như năm đó không có gì mới mẻ hết năm nay chắc cũng như mọi năm.
Hà Vi cảm thán về ngày ba mươi tết ở Lưu Minh sau khi đi dạo mà cô đã thấy được mọi cảnh vật và sự việc diễn ra khác với ngày thường một trời một vực. Ngọc Nhi nghe Hà Vi cảm thán như thế cũng cười đáp lại lời cô.
- Thì hủy chuyến bay đi ở lại Lưu Minh mai mốt qua tết lại về Ngọc Châu cũng được vậy.
- Ấy như thế không được đâu. Cả mấy tháng nay ở Lưu Minh không thôi giờ tết phải về với ông. Không ông lại buồn mất. Cậu không thấy Chu Tường sao bỏ nhà đi bụi cả gần một năm trời thế mà tết nhất cũng phải trở về đấy thôi. Tết nhà nào mà thiếu người thân thì tết đó không vui đâu. Nhà mình chỉ có hai ông cháu ít nhất là mình phải có mặt với ông ngày tết chứ.
Hà Vi cũng lắc đầu nói với Ngọc Nhi. Dù thật sự cô rất muốn ở lại Lưu Minh nhưng cô cũng hiểu để ông mình ở Ngọc Châu ăn tết một mình thì thật không ổn cho lắm. Thiếu Kiệt cũng gật đầu nói với Ngọc Nhi.
- Hà Vi nói đúng đấy không về không được đâu. Hà Vi mà không về Ngọc Châu. Ông lại vào tận Lưu Minh hỏi tội anh lúc đó anh chịu cũng không nỗi đâu à. Mà thôi tết này anh cũng không làm gì, Ở nhà không thôi thì cũng chán chắc phải đi tìm cái gì đó chơi cho vui.
- Không phải anh nói với Chu Tường là tết qua nhà anh ta xem thử sao? Chu Tường trước khi về nhà cũng để lại địa chỉ mà. Có gì tết qua đó xem sao.
Nhã Oanh lúc này mới nhắc nhở Thiếu Kiệt cuộc hẹn với Chu Tường qua nhà anh ta xem tại sao hắn lại bỏ nhà đi. Trong khi đó giờ đây Chu Tường có khá đầy đủ mọi thứ qua công việc mà hắn đã chọn. Thiếu Kiệt cũng thấy làm lạ một người như Chu Tường lại phải chịu áp lực từ gia đình hắn về công việc.
- Cái đó chắc để mùng hai hay mùng ba tết đi chứ hôm nay vẫn mới là ba mươi tết giờ mà đi đâu được. Tối nay cũng không việc gì làm chắc sẽ an ổn.
Thiếu Kiệt nói với mọi người hắn cũng biết tự nhiên đi làm phiền nhà người ta trong tết cũng không làm người khác yêu thích thay vào đó là đến thăm ở những ngày đầu năm lại có thể tốt hơn nhiều. Ngọc Nhi lúc này mới trừng mắt với hắn như không hài lòng nói.
- Anh đấy! Không phải hôm qua đã nói rồi sao. Đưa Hà Vi ra sân bay rồi bọn mình đi ngắm pháo hoa đầu năm sao. Anh định quên luôn sao. Một năm có một lần đi ngắm pháo rồi về nhà xông đất đầu năm chứ.
Thiếu Kiệt cũng số khổ không nói được.Theo hắn thấy ngồi ở nhà xem truyền hình trực tiếp bắng pháo hoa còn hay hơn là đi tới tận nơi mà xem. Đến đó vừa phải chen lấn lại phải đề phòng kẻ gian lợi dụng. Thêm vào việc khói bụi từ xe máy và tro của những pháo hoa được bắn lên trời rơi xuống cũng không phải là chuyện tốt lành gì. Nhưng mấy cô nàng này lại muốn đi hắn chỉ biết gật đầu có lệ lúc đó không ngờ Ngọc Nhi lại nhớ.
Đang yên lành lúc này điện thoại của Hà Vi vang lên. Lấy điện thoại trong tay ra Hà Vi nhìn vào màn hình thì thấy số điện thoại của Khải Huy. Thắc mắc nhìn mọi người không biết Khải Huy lúc này gọi họ làm gì. Bởi chỉ đi gần ở khuôn viên nhà chỉ cách chừng mười phút đi bộ đã tới công viên chợ hoa cuối năm. Hà Vi cũng chấp nhận cuộc gọi của Khải Huy hỏi
- Có chuyện gì thế anh huy em đang ở công viên gần nhà này. Có việc gì gấp thì em về liền.
- Ấy! Để anh ra đòn em cùng với mọi người. Hà Thúc vừa mới xuống sân bay. Hà Thúc nói là tết này ăn tết ở trong Lưu Minh này. Không báo cô để mọi người khỏi chuẩn bị gì hết.
Hà Vi nghe thế cũng trợn mắt lên nhìn mọi người Thiếu Kiệt thấy thế cũng đầy dấu chấm hỏi trên khuôn mặt. Nhìn Hà Vi cúp máy xong hắn mới lên tiếng hỏi.
- Có chuyện gì mà bộ dạng thất thần vậy?
- Ông vừa xuống sân bay tết này ăn tết ở Lưu Minh. Anh nói xem việc này là như thế nào.
Thiếu Kiệt vừa uống vào ngụm nước cũng mém phun ra. Hà Thúc ăn tết ở Lưu Minh này hắn không biết là hên hay xui nữa đây. Tưởng chắc rằng tết này hắn ít nhất không bị làm phiền bởi những thứ như công việc mà những sắp xếp của mình. Thì Hà Thúc đến hắn không bận rộn mới là chuyện lạ. Hắn nghĩ đến trong tết mà phải giải trình các thứ về đồ dùng phân bố nhân lực sử dụng quân khu, nội dung huấn luyện ra sao cũng là thứ điên đầu.
Hiện tại Thiếu Kiệt chỉ mong sao cho mình kiếm được chỗ nào lánh nạn còn không thì ai đó đứng ra giải quyết vụ này giúp hắn. Là cái tết này đối với hắn bình an rồi.
- Thôi ra sân bay đón Hà thúc thôi. Tết này số khổ rồi!
Nghe Thiếu Kiệt than vãn như thế cả ba cô nàng cười cười. Ngọc Nhi thì châm chọc hắn thêm một câu nữa.
- Anh lo gì chỉ là Hà Thúc thôi mà. Anh dư sức đối phó rồi đâu phải kẻ thù đâu mà sợ. Chỉ là không biết Hà thúc lần này đến Lưu Minh với ý định gì thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT