Khi chiếc phà của Thiếu Kiệt cập bến những người lính cứu hỏa, những người của hội chữ thập đỏ thêm vào đó là đội ngũ y tế bác sĩ túc trực từng người được dìu ra khỏi lối đi của tàu cập bến. Thiếu Kiệt và nhóm người của mình cũng nhận được một cái chăn của hội chữ thập đỏ, bác sĩ tới hỏi han tình hình sức khỏe của mọi người.
Vì hầu hết đồ đạc đều đặt trên chuyến bay chỉ có Thiếu Kiệt với cái túi đựng máy tính xách tay của mình là vật bất ly thân thêm vào đó lúc qua cửa soát vé hắn vô tình để hết hộ chiếu mọi người vào đó luôn cả ví tiền vì thế hắn không gặp vấn đề gì lớn. Chỉ tốn thời gian mua lại một số vật dụng của những người bên cạnh mình. Nhưng việc đó vẫn không ảnh hưởng nhiều đến hắn.
Nhóm người Thiếu Kiệt vì sức khỏe ổn định và không có xuống nước nên tình trạng sức khỏe khá bình thường chỉ có huyết áp tăng do trải qua sự việc hi hữu này. Một người cảnh sát đưa năm người hắn lên xe chở tới bệnh viện kiểm tra tổng quát một chút rồi chuyển bốn người họ đến khách sạn mà Thiếu Kiệt đã chỉ định.
Bởi hắn còn nhớ khách sạn đó là nơi vị cơ trưởng và cơ phó của mình sẽ ở giống như trên phim. Họ được đưa về đó để chở đến cuộc điều tra của ủy ban an toàn bay quốc gia.
Nhóm người Thiếu Kiệt được sắp xếp một dãy phòng gần nhau như hắn yêu cầu. Lúc này điện thoại của hắn mới vang lên bên kia hiển thị số của Brandon Beck. Thiếu Kiệt đưa tay nhận lấy điện thoại nói.
- Xin lỗi! Quên mất cậu sẽ đợi ở sân bay có thể phải hoãn cuộc thi lại vài ngày rồi! Hiện tại tôi vừa mới bị rơi máy bay trên sông Hudson như thế cậu cứ nói với những người đó lý do là vậy họ sẽ hiểu thôi.
- Không cần tôi giờ mới nhận được tin tức nên gọi điện hỏi cậu. Cứ yên tâm cậu ở lại đó mấy ngày bình tĩnh rồi qua đây cũng được. Thật may khi cậu và mọi người trên máy bay 1549 đúng là may mắn. Nghe được cậu nói chuyện trấn tỉnh như thế là ổn rồi. Thật nghe tin làm tôi cũng muốn thóp tim.
Brandon Beck khi nghe tin máy bay của Thiếu Kiệt rơi hắn tương đối lo lắng bởi Thiếu Kiệt là người đề xuất đầu tư vào trò chơi hắn đang làm. Còn chuyển trước cho hắn một phần tiền mà chưa cần ký hợp đồng làm niềm tin nữa. Nếu giờ Thiếu Kiệt bị gì thì công trình của hắn cũng gặp trắc trở không kém. Thiếu Kiệt lúc này chỉ cười rồi đáp lại Brandon Beck.
- Tôi cũng nghĩ thần may mắn không bỏ rơi chúng ta cho nên tôi còn sống. Được rồi sau khi các nhà chức trách hỏi chuyện xảy ra trên máy bay xong thi tôi sẽ đi Washington gặp anh vậy nhé hôm nay là một ngày dài mệt mỏi.
Thiếu Kiệt cúp máy nhìn qua bốn người đang ở phòng mình cười cười. Tú Trinh lúc này cũng không biết gì hơn cô nhìn mọi người cười đùa một hồi. Ai có thể nghĩ được máy bay rơi họ lại còn toàn vẹn ở trong phòng khách sạn lúc này. Nhất là Tú Trinh cô lần này thật sự trải nghiệm được giữa sự sống và cái chết chỉ trong gang tất nếu nói cô không sợ thì chỉ là giả dối. Ai rơi máy bay mà không sợ thì người đó đang tự lừa dối chính mình. Ngồi xuống ghế của mình cô thở dài nói.
- Thật không ngờ lại được ngồi ở đây. Không biết những người ở nhà biết tin này sẽ như thế nào chắc họ cũng không nghĩ đến đâu nhỉ.
- Thật đến giờ vẫn chưa tin được mình còn sống. May mắn làm sao. Nhưng từ lúc này trở đi chúng ta cần cẩn thận một chút rồi. Sắp tới sẽ có một số người hỏi chúng ta về sự cố trên chuyến bay đấy.
Anh Hào cũng gật đầu ngồi xuống giường của Thiếu Kiệt nói ra những gì hắn suy nghĩ. Bảo Huân và Công Toại lúc này trải qua một việc kích thích nhất đời mình. Đặt chân đến nước Mĩ trở thành một trong những nhân chứng lịch sử của toàn bộ chuyến bay sáu phút ít ỏi và đáp trên một mặt sông lạnh giá chưa từng có. Không một người tử vong vì tai nạn đó là một kỳ tích trong kỳ tích.
- Ừ! Chắc mai chúng ta phải đi mua lại một số đồ dùng cần thiết. cũng may là lúc xoát vé xong mọi người đều để hành lý lên khoan chỉ có Thiếu Kiệt vẫn ôm cái túi mới đựng hết các thứ hộ chiếu giấy tờ, không thì chúng ta cũng không biết làm sao.
- Bởi thế mới nói những gì quan trọng không được rời khỏi tầm mắt, mà chắc sau chuyện này chúng ta phải ở lại đây cũng vài ngày mới bay qua Washington. Đành chịu những gì mình biết thì mình cứ nói với người điều tra. Nếu không có vị cơ trưởng đó chúng ta cũng chẳng ngồi đây. Biết đâu lại lên tin tức tai nạn kinh hoàn máy bay bị chìm đâm rớt xuống thành phố làm thiệt mạng một đống người không chừng.
Thiếu Kiệt thấy mọi người lúc này cũng thả lỏng nên châm chọc bởi chỉ có tiếng cười mới có thể xua tan đi sự căng thẳng từ lúc máy bay rơi tới bây giờ. Chụp lấy cái gối ném về Thiếu Kiệt, Anh Hào mới đùa giỡn lại với hắn.
- Ai ở đây cũng độc thân hết chỉ có mỗi mình cậu là có ba cô nàng đấy. Họ mà nghe cậu nói như thế không đánh chết cậu tôi đi bằng đầu.
- Nhưng mà dù sao thì cũng qua rồi muốn trở về nước hay đi đâu cũng phải đi máy bay thôi. Hi vọng sau này không bị ám ảnh. Chết ở đâu không sợ chỉ sợ chết ở đất khách quê người mới là điều đáng sợ nhất.
Công Toại lúc này cũng nói lên tiếng lòng của mình. Lúc máy bay gặp sự cố hắn lo lắng liệu nếu hắn chết đi mà không minh bạch, vì sao mình chết lại ở một miền đất xa xôi liệu thi thể hắn có được đưa về với Vô Ảnh hay không là điều hắn không thể biết được.
- Thôi ai cũng thế thôi không chỉ riêng các anh đâu tôi cũng cảm thấy như thế mà. Nhưng mọi chuyện qua rồi chắc tại tử thần không bắt máy bay kịp nên chúng ta thoát chết. Giờ đợi một chốc nữa đi ra ngoài mua ít đồ dùng quần áo là được, giờ chỉ mới bảy giờ vẫn còn có thể mua một vài thứ.
Bây giờ âm thanh gõ cửa phòng vang lên Thiếu Kiệt cùng với mọi người nhìn về cánh cửa. Bảo Huân đứng gần đó mới nhìn qua kheo hở giữa cửa. Thấy một người phụ nữ đứng bên ngoài mặt trên người là đồng phục khách sạn Bảo Huân mới mở cửa hỏi.
- Cô tìm ai?
- Xin hỏi ở đây mấy anh là người có mặt trên chuyến bay 1549?
Bảo Huân lúc này cũng gật đầu mở cửa ra. Thấy bên trong phòng còn có bốn người khác. Thấy Bảo Huân mở cửa ra mộ người phụ nữ đứng ở bên ngoài Thiếu Kiệt mới hỏi hắn.
- Chuyện gì thế?
- Cô ta hỏi bọn mình có phải người trên máy bay vừa rơi không.
Cánh cửa mở ra người phụ nữ đi vào nhìn cả năm người. Cô thấy Bảo Huân trả lời Thiếu Kiệt trong khi những người khác không nói chuyện nên có chút ngạc nhiên. Nên bản lĩnh là một người quản lý cô cũng đã từng gặp không ít tình huống nên nhanh chóng trở lại dáng vẻ bình thường đưa tay đến bắt tay với Thiếu Kiệt và mọi người rồi nói.
- Tôi là May quản lý khách sạn ở đây. Thật tôi biết các bạn vừa trải qua những gì bản thân tôi cũng không thể tin được điều kỳ diệu đó các bạn là những người thật may mắn. Nhân viên của chúng tôi sẽ hỗ trợ các bạn tốt nhất khi ở đây và sẽ giữ quyền riêng tư cho các bạn.
Thiếu Kiệt lúc này cau mày một lúc mới mĩm cười nhìn người phụ nữ trước mặt mình đáp lại lời của cô ta.
- Vâng chúng tôi thật may mắn. Hiện tại ngoài những thứ còn ở đây chúng tôi không quen thuộc đường xa lắm hi vọng cô có hỗ trợ để một nhân viên nào đó dẫn một người trong chúng tôi đi mua đồ dùng cần thiết cho mình được không.
- Ô việc này được chứ! Tôi sẽ để cho nhân viên của mình lên để dẫn các bạn đi mua đồ dùng cần thiết chứ.
Nói rồi. Người phụ này lấy bộ đàm sau lưng ra gọi một người phục vụ lên phòng Thiếu Kiệt. Đợi cho người phục vụ xuất hiện Thiếu Kiệt cũng gật đầu cười cười. Nhìn Bảo Huân với Tú Trinh nói.
- Hai người xem đi mua vài vật dụng cần thiết cùng với một số đồ cần dùng giầy dép để mọi người thay đổi nữa. Nhớ đừng đi quá lâu nhân viên người ta còn có công việc không thể như việc đi dạo chơi được.
Vừa nói Thiếu Kiệt vừa mở túi xách lấy thẻ của mình ném cho Bảo Huân. Hắn cũng không quên dặn dò hai người tiết kiệm thời gian. Vì nếu Bảo Huân đi mua đồ không thì sẽ có những thứ nhạy cảm của phụ nữ như Tú Trinh hắn không mua được. Nhưng nếu để một mình Tú Trinh đi mua đồ hắn không dám chắc khi nào cô mới về. Nên cách tốt nhất mà hắn quyết định là để cả hai cùng đi.
Người phụ nữ của khách sạn lúc này cũng gật đầu ra hiệu cho nhân viên của mình dẫn hai người đi mua đồ sau đó nói với Thiếu Kiệt.
- Các cậu cần gì nữa không? Nếu khi nào cần cứ việc liên hệ với tôi là được. Giờ tôi giải quyết công việc các cậu nghỉ ngơi cho lấy lại sức.
- Cám ơn cô! Chúng tôi thật sự không cần gì nữa đâu. Hôm nay thật sự chúng tôi đã rất may mắn khi gặp một vị cơ trưởng bản lĩnh nếu có thể gặp ông ta. Tôi sẽ ôm ông một cái để biết ơn. Nhưng mà cũng cảm ơn khách sạn đã hỗ trợ chúng tôi trong chuyện này.
Lời nói của Thiếu Kiệt làm cho người phụ nữ cũng gật đầu rồi cười nhẹ một cái. Công Toại và Anh Hào lại không hiểu Thiếu Kiệt muốn nói điều gì. Nếu chỉ là muốn cảm ơn thì với họ chỉ cần nói với ông ta là được cần gì phải ôm một người xa lạ.
Đợi cho người phụ nữ đi khỏi Thiếu Kiệt lúc này ngồi trên giường thấy hai người nhìn mình cũng cười nói.
- Đừng nhìn tôi như vậy! Vị cơ trưởng đó xứng đáng được thế, nhất là việc ông đã làm. Nếu không chúng ta giờ này đâu được ngồi ở đây. Chứng tỏ quyết định của ông ta đáp xuống dòng sông là quyết định chính xác. Việc này không thể giải thích được chỉ cần một vài giây là tất cả mọi người trên chuyến bay đều chết chúng ta chỉ hoàn toàn sống nhờ kinh nghiệm lái máy bay của vị cơ trưởng mà thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT