Mọi người lúc này cũng im lặng bởi cho dù Hà Vi cũng biết được sự tức giận của Thiếu Kiệt đến chừng nào. Hơn ai hết cô hiểu sau sự việc Trịnh Chi, Hắn đã hết sức thương tình nhưng việc còn có người Cao tầng của chính hắn nằm trong hàng ngũ đối phương là việc không thể chấp nhận được. lúc này cô mới lên tiếng trấn an để cho Thiếu Kiệt hạ nhiệt.

- Thôi cũng không còn sớm nữa giờ có lấy hóa đơn điện thoại cũng không giải quyết được gì. Anh nên thư giản nghĩ ngơi để chuẩn bị cho những ngày sắp tới. Mình mà càng chăm chú vào một chuyện qua cũng không tìm ra được thứ gì. Không phải anh vẫn thường nói mọi chuyện hãy kiếm cách giải quyết tốt nhất sao. Cứ để Vô Ảnh hoạt động xem họ được những gì. Nhã Oanh cũng cần nghĩ ngơi nữa.

Ra hiệu cho hai người Ngọc Nhi với Nhã Oanh để Hạ nhiệt Thiếu Kiệt trong lúc này. Hà Vi thấy Thiếu Kiệt chằm chắm quá về vấn đề của Ngô Trực và những việc sắp diễn ra cũng cũng không tốt.

- Ừ Hà Vi nói đúng đấy Thiếu Kiệt mọi người mới từ sân bay về nên ăn uống chút gì đó nghĩ ngơi lấy sức cứ dể cho Vô Ảnh làm nhiệm vụ của mình sáng ngày mai rồi bắt đầu vào việc điều tra nội bộ sau.

Thiếu Kiệt lúc này mới chợt nhớ đến từ lúc quá cảnh cho đến xuống máy bay đến giờ cả Hà Vi với Nhã Oanh chưa có cái gì vô trong bụng chỉ có thể uổng nước cầm chừng mà hắn thì cứ chăm chú vào những gì diễn ra ở Lưu Minh với nội bộ của mình mà hầu như không để ý đến.

- Thôi được rồi. em gọi đồ ăn gì đó về nhà ăn luôn cho tiện xong sau đó rồi nghĩ ngơi một chút sáng mai bắt đầu thích nghi lại với một số việc.

Ngọc Nhi lúc này cũng chỉ cười. Đối với việc của Thiếu Kiệt đôi khi là quan trọng nhưng hắn vẫn không quên dối với những người xung quanh quan tâm lắng nghe ý kiến của họ. Đó là điều mà cả ba cô gái đều không thể nói gì được ở Thiếu Kiệt.

Khi mà những người Thiếu Kiệt, tạm thời ổn định với những gì đang có để cho Vô Ảnh đi chấp hành mệnh lệnh của mình. Thì Ngô Trực người đang bị nhìn lấy gắt gao về hành tung của mình lại ung dung trong khách sạn.

Đợi cho đêm đã khuya một người dưới danh nghĩa phục vụ của khách sạn gõ cửa phòng của Ngô Trực đang ở. Với bên ngoài một chiếc xe đẩy đồ dùng dọn phòng. Đang lý ra những công việc này được tiến hành vào lúc người khách đã trả phòng mới tiếng hành làm công việc này. Và chỉ khi nào có chỉ định thức ăn mới có nhà bếp với người phục vụ tiếp thực mới gọi của phòng có khách để làm nhiệm vụ của mình.

Ngô Trực nhìn qua khe cửa của khách sạn rồi mới mở cửa ra hắn nhìn người phục vụ mới nói.

- Làm cái gì! mà giờ này gõ cửa phòng biết làm phiền người khác không.

- Xin lỗi quý khách phòng anh chưa được trang bị khăn tăm và bàn chải dùng một lần đây là khăn tắm với bàn chải cùng các thứ được gói bên trong. Xin lỗi đã làm phiên anh.

Người phục vụ phòng đưa cho Ngô Trực một cuộn khăn được quấn tròn lại. Rồi cúi đầu đẩy xe đi mất. Cầm trong tay cuộc khăn tắm hắn ngơ ngác một lúc rồi đóng cửa phòng lại. Bởi hắn khi vừa vào khách sạn. Kiểm tra phòng mình đã đầy đủ đồ dùng giờ lại có người đưa cho mình cái này chắc chắn có điều gì đó.

Bước một bước ra khỏi hành lang nhìn không có ai Ngô Trực mới vào phòng đóng cửa lại và khóa chốt cầm trên tay cái khăn hắn đến giường mình mở cái khăn ra trong đó. Không có bàn chải đánh răng hay là vật dụng cần thiết gì mà chỉ là lá thư được xếp theo đường cuộn tròn của cái khăn tắm.

Khẽ mĩm cười Ngô Trực cầm lá thư bước đến ghế của mình mở ra đọc.

Trên đó hiện ra dòng chữ làm hắn khá thích thú.

“ Hiện tại tôi đang ở chỗ xxxx. Anh có thể liên hệ với tôi qua số điện thoại xxx. chúng ta có thể gặp mặt nói chuyện. Nhớ thay đổi một chút diện mạo để tránh người khác để ý.”

Đọc xong những dòng chữ đơn giản như thế Ngô Trực lúc này cũng chửi thầm một tiếng. Hắn lấy điện thoại của mình gọi cho số được ghi trên tờ giấy nhưng hoàn toàn không có tính hiệu bắt máy thay vào đó là bên kia đầu dây bấm máy bận.

Đợi một lúc sau bên kia mới nhắn tin lại hắn với dòng chữ.

“ Anh chưa tới mà lại gọi điện. Anh không thấy như vậy quá phiền sao.. Tôi không rảnh chơi trò này với anh gặp hay không gặp thì tùy anh.”

Nhận được tin nhắn của đối phương vốn tính cao ngạo của minh Ngô Trực thật muốn đem điện thoại đập nát. Nhưng hắn chợt nhớ đến cháu mình đã căn dặn đối phương thân phận nhạy cảm nên sẽ luôn đề phòng những trường hợp đặt biệt nên Ngô Trực cũng dịu lại một chút.

Hắn cũng hiểu không phải ai nằm vùng cũng có thể công khai nhất là trong nhóm người cao tầng của Thiếu Kiệt càng phải thận trọng là điều đương nhiên.

Cầm trong tay điện thoại suy nghĩ một lúc Ngô Trực mới nhắn lại với phía bên kia.

“ Không gặp cũng được. Nói đi người của tôi đã chuẩn bị sẵn rồi việc thằng nhóc kia chừng hai tuần nữa mới về. Thì bây giờ tôi nên đưa người bố cục ra sao đây. Thằng nhóc đó có về trước thời hạn không.”

Rất nhanh bên kia trả lời lại cho Ngô Trực với những dòng thông tin mà hắn cần biết.

“ Hiện tại cho thấy con bé Ngọc Nhi sẽ quản lý mà vẫn chưa có dấu hiệu gì có thấy thằng nhóc đó sẽ về sớm hơn dự định. xem ra nó đợi đến cận ngày tín toán đúng 30 ngày nó mới về. Đợi đó tôi sẽ liên lạc nói chuyện với anh.”

Ngô Trực lúc này cũng nhíu mày hắn lúc nào phải đợi chờ người khác, bản thân người khác không đợi chờ hằn thì thôi đằng này một người lại bắt hắn đợi. Quăn điện thoại lên bàn hắn đứng lên mở tủ lạnh của khách sạn lấy cho mình lon bia. Rồi ngồi vào ghế, Điện thoại của hắn vang lên với một dãy số lạ.

Đưa tay đặt lon bia vừa uống cầm lấy điện thoại một âm thanh vang lên phía bên kia đầu dây. Giọng ồn ồn khá khó nghe. Nhìn lại số điện thoại hiển thị hắn thấy đây là số gọi đến là số cố định.

- Tôi đây hiện tại bên anh đã chuẩn bị người xong hết rồi hay sao?

- Ừ người của tôi hiện tại đã đến Lưu Minh vào sáng nay. Chỉ cần biết chỗ nào ra tay là được. Thằng nhóc đó nhiều người như thế bên cạnh nó chắc chắn sẽ phải có điểm yếu cố định.

Ngô Trực tuy nghe được giọng bên kia không rõ dù không hiểu lý do tại sao nhưng với hắn việc đàm thoại được, lúc này đã là tốt không phải bực mình gặp mặt bên ngoài. Vì theo các hành xử của người này có thể hắn sẽ bị tức không nhẹ.

- Thằng nhóc đó có điểm yếu chứ không phải không nhưng mà hiện tại chỉ có một người thôi, không phải những người đứa bên cạnh nó đâu.

- Tại sao lại một đứa đứa nào nữa. Thằng nhóc này lắm gái thế. Không phải nó đã có ba đưa rồi sao giờ còn lòi đâu ra một đứa điểm yếu của nó nữa.

Ngô Trực cũng bất ngờ theo tình báo của hắn biết được Thiếu Kiệt có ba người con gái mà theo hắn dựa vào những gì hắn biết, Đối phó với

Ngọc Nhi với Hà Vi có thể gặp bất trắc nhưng đối với Nhã Oanh thì chắc chắn có thể được. Hắn đã định hỏi lại đối phương để ra tay với Nhã Oanh để biết được giờ giấc hoạt động của Nha Oanh.

- Thứ nhất đối với những người bên cạnh hắn ông nghĩ thằng nhóc không đề phòng sao. Nhã Oanh tuy vẫn chưa là gì nhưng tôi sợ đó là một con mồi hắn đưa ra cho bọn ông mắc câu thôi. Thằng nhóc đó tôi đã thấy qua cách nó làm việc. Ông nghĩ tôi theo nó đến hiện tại mà còn phải e dè trước những suy nghĩ của nó. Hai tuần mới báo cáo một lần là dễ à.

Người bên kia điện thoại nói thế Ngô Trực suy nghĩ cũng có lý. Một người như Thiếu Kiệt lại để lộ ra Nhã Oanh một đứa con gái không có bối cảnh, lại bình thường như bao người khác. Nếu không có sự nhắt nhở này hắn lấy Nhã Oanh làm đối tượng. Để dụ Thiếu Kiệt ra chắc chắn sẽ chịu thiết không nhỏ.

Ngô trực thầm thấy may mắn nếu không có người đang nói chuyện với hắn. Biết được cá tính của Thiếu Kiệt lần này chưa biết chừng hắn lại lật thuyền trong mương như anh mình.

- Vậy nói thứ xem người nào có thể ra tay. Mẹ hắn thì không được chúng tối điều biết bà ta thường xuyên ở tiệm nơi đó đông người không hành động được. Hà Vi thì một thân quân đội mà thêm có người bên cạnh không ổn. Con bé Ngọc Nhi thì người của Cao Thịnh đưa đón. Nhã Oanh lại là cái bẫy vậy ai mới là người ra tay mà có thể nắm chắc nhất.

Ngô Trực đem những gì mình có được nói ra với người đang tiếp chuyện điện thoại hắn. Bởi chỉ cần biết được người nào có thể ra tay là hắn có thể hành động. Mà chỉ có người nằm vùng mới biết được điểm yếu cần thiết của Thiếu Kiệt hiện tại.

- Những người ông nói trên không sai nhưng vẫn còn một người mà tôi nghĩ bản thân hắn cũng không ngờ đến đâu. Đó là Hoàng Ngân em họ hắn. Việc tập trung vào Nhã Oanh làm mồi chắc chắn thằng nhóc đó sẽ không để ý được đến con bé Hoàng Ngân. Chỉ cần bắt lấy Hoàng Ngân ông có thể gọi thằng nhóc ấy gặp mặt. Sau đó muốn làm sao thì làm.

Trầm Ngâm một lúc bởi Hoàng Ngân hoàn toàn không năm trong dữ kiện của Ngô Trực vì hắn nghĩ theo hồ sơ Hoàng Ngân chỉ là một cô em họ. Mà qua hành động của Thiếu Kiệt. Nhìn ra được họ hàng thằng nhóc này cũng không quan tâm lắm giống như Hoàng Chí Hùng với Hoàng Chí Kim.

- Cô chắc thằng nhóc sẽ ra mặt khi lấy con bé đó làm đối tượng chứ. Lỡ như nó cũng có người bảo vệ thì sao.

- Ông không cần phải lo. Hiện tại nếu còn người Ngọc Nhi sẽ không giải quyết sự vụ cho nó. Bên bộ phận những kho hàng cao Thịnh với bọn tử tước đang đấu với lại những thành phần bến xe kìa. Người ở đâu mà ra nữa. Hoàng Ngân bây giờ mới chính là điểm yếu của thằng nhóc đó.

Ngô Trực nghe được sự phân tích phía bên kia điện thoại cũng cười lớn.

- Được! Được viêc này tốt về phần lộ trình đường đi nước bước ra sao thì cho tôi biết sau khi nhiệm vụ thành công sẽ có một món hời lớn à.

- Được rồi đến lúc đó rồi tính.

Âm thanh cúp máy tuy làm Ngô Trực có chút khó chịu nhưng bản thân hắn lại cảm thấy rất vui. Bởi biết được điểm yếu của Thiếu Kiệt hắn có thể hẹn ra thằng nhóc đó ra làm nhiều việc khác nữa. Cầm lên lon bia uống một hớp cạn sạch rồi ném võ lon vào một thùng rác ngay cạnh lối vào nhà tắm. Một tiếng coong vang lên, lon bia rỗng vào ngày trong thùng. Ngô Trực lúc này trong phòng vang lên tiếng cười lớn của chính mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play