Thiếu Kiệt rời đi khu mua sắm khi được Quách An đưa ra tới tận cửa. Đợi hắn lên hẳn taxi. Hà Vi vừa ngồi trên xe vừa trêu chọc Thiếu Kiệt nói.

- Công nhận cậu hào phóng thật. lại chịu trả một nữa đấy, mình thì không có vụ đó đâu.

- Nói chung tha được thì tha người ta cũng chỉ là nhà phân phối. Đa số những quầy hàng ở đó được mấy cái thương hiệu thuê thôi còn việc bán hàng nhập kho cũng như công ty mình lời lãi không bao nhiêu làm quá sau này lại có thêm một người trên thương trường còn nhìn mặt nhau. Giờ về nhà là được rồi cũng không còn sớm những người kia chắc cũng sắp qua nhà Hà Vi rồi.

Nhìn qua đồng hồ cũng hơn năm giờ. Thời điểm này mọi người bắt đầu tan tầm. Việc nói tài xế đi nhanh về còn kịp để Thiếu Kiệt bắt đầu tập trung hết lại cuộc họp là điều nên làm.

Được một lúc điện thoại của Thiếu Kiệt lại vang lên. Màn hình hiển thị là số điện thoại của Hoàng Lâm Nhu. Đưa tay nhấn chấp nhận cuộc gọi thì phía bên kia vang lên âm thanh phẫn nộ.

- Thằng quỷ con! Hôm nay lại cúp học, muốn ăn đòn đang ở đâu về nhà gấp. Hôm nay mẹ mà không đánh con cái tội trốn học thì không được mà. Đang ở đâu, lại trốn đi chơi điện tử rồi phải không!

Thiếu Kiệt bây giờ cũng méo mặt hắn đã nói với Mai Uyển Lâm là hôm nay nhà có việc thì chắc cô hắn cũng sẽ không đến. Vậy ai là người cho mẹ hắn biết hắn không đi học.

Trịnh Chi với Hà Vi lúc này ôm bụng. hai Người thấy Thiếu Kiệt bị mẹ mắng vì tội trốn học đi chơi game cũng cười như đang sát muối vào vết thương. Thiếu kiệt bây giờ cũng không biết sao nói.

- Hôm nay con có việc chuyện này con đã báo với cô giáo xin nghĩ rồi, thầy hiệu trưởng cũng chấp nhận mẹ lại làm quá rồi. Với con đi cùng Hà Vi với nhân viên bàn hợp đồng mà.

Hoàng Lâm Nhu nghe được Thiếu Kiệt đi với Hà Vi và nhân viên bàn hợp đồng. Bản thân cũng dịu lại, vì bà biết hắn vẫn còn có một cái công ty cần hắn một tay thúc đẩy nên hỏi hắn.

- Hà Vi cũng ở đó à. Cho mẹ gặp con bé mẹ hỏi. Không thể tin con được.

Thiếu Kiệt lúc này cũng lắc đầu đưa điện thoại cho Hà Vi nói.

- Mẹ mình gặp bạn này. Thật không hiểu sao mình thì không tin lại tin bạn.

Hà Vi cầm điện thoại lên trả lời Hoàng Lâm Nhu.

- Alo cháu đây dì? dì gặp cháu có chuyện gì vậy?

Nghe được tiếng nói của Hà Vi, Hoàng Lâm Nhu cũng yên tâm hơn. bà biết nếu cô bé còn bên cạnh Thiếu Kiệt thì những người kia không tiếp cận được hắn nên cũng thở dài nhẹ nhõm.

- Hôm nay cháu và Thiếu Kiệt đi đâu thế?

- À hôm nay cháu và Thiếu Kiệt đi gặp Khương Đào một chút sau đó đi họp bàn một số hợp đồng với Thiếu Kiệt. Hiện tại đang trên taxi đi về nhà cháu lát nữa Thiếu Kiệt có hẹn mấy người lại nhà họp chuyện công ty.

Nghe được Hà Vi trả lời Hoàng Lâm Nhu cũng gật đầu. Nếu Hà Vi nói như thế thì chắc chắn sự thật. Vì khi biết tin Thiếu Kiệt nghĩ học bà đã có một chút lo lắng.

- Ừ được rồi vậy cháu xem coi chừng Thiếu Kiệt giúp bác là được rồi.

Nói rồi Hoàng Lâm Nhu cúp máy vì biết được ngày hôm nay Thiếu Kiệt đi với Hà Vi là quá đủ. Hà Vi thấy Hoàng Lâm Nhu hết lo lắng cũng cười cười đưa Điện thoại lại cho hắn nói.

- Trả cậu nè. Cô nói mình coi chừng cậu đấy.

Thiếu Kiệt bây giờ chỉ biết lắc đầu ngao ngán,

- Không hiểu là mình con bà hay là cậu là con bà đây chưa chi đã bị mắng rồi. Thôi kệ về nhà tính tiếp. À mà quên hỏi ai là người cho mẹ biết mình nghĩ học.

- Cậu nói vậy cô chỉ lo cho cậu thôi, mà chuyện cậu cúp học đáng ra phải nó cô một tiếng. Để cô khỏi lo chứ

Thở dài một hơi Thiếu Kiệt cũng không muốn nói. Dù sao hắn cũng đã hứa với mẹ hắn không nghĩ học nữa mà lại cúp học. hắn đang muốn tìm ra người nào đã nói việc hắn nghĩ học cho bà biết.

Lúc này tại nhà Thiếu Kiệt hai cô gái đang ngồi nói chuyện với Hoàng Lâm Nhu. Hai người này không ai khác là Nhã Oanh và Ngọc Nhi. Trên cả hai trường không thấy Thiếu Kiệt đi học nên cũng hỏi Lý Bân nhưng chỉ nhận được câu trả lời là Anh Kiệt có việc còn hỏi Lâm Vũ thì hắn nói không biết. Hai người mới đợi giờ tan trường cùng nhau tới nhà Thiếu Kiệt

Đến đây lại gặp Hoàng Lâm Nhu nói Thiếu Kiệt đi học chưa về làm hai người cũng ngạc nhiên. Mẹ hắn thấy hai người ấp úng nên mới cố tình hỏi thì phát hiện ra Thiếu Kiệt nghĩ học. Lập tức bà gọi cho Thiếu Kiệt thì biết được rõ sự việc. Nên giờ mới nói với Nhã Oanh và Ngọc Nhi

- Xin lỗi hai cháu Thiếu Kiệt bận việc chưa về được. Hay là các cháu ở chơi một chút với dì rồi về

Ngọc Nhi nghe thế cũng từ chối Hoàng Lâm Nhu.

- Dạ thôi dì ơi không sao đâu giờ hai cháu về mai gặp Thiếu Kiệt cũng được

- Dạ đúng rồi. Ủa Dì Thiếu Kiệt đi với Hà Vi hả dì?

Nhã Oanh qua cuộc điện thoại của Hoàng Lâm Nhu biết Thiếu Kiệt đi cùng Hà Vi trong lòng có chút khó chịu. Bởi hai ngày nay cô nghe loáng thoáng tin tức Thiếu Kiệt có bạn gái mà không biết điều này đúng hay không nên mới cùng với Ngọc Nhi qua đây gặp hắn hỏi dò thử xem.

Hoàng Lâm Nhu lúc này mới nhìn Nhã Oanh cười hỏi

- Ủa Cháu biết Hà Vi à?

- Vâng cháu có gặp bạn ấy đi cùng Thiếu Kiệt vài lần. Mà Hà Vi quen Thiếu Kiệt lâu chưa cô?

Nghe có vị ghen tuông không nhẹ trong câu hỏi Hoàng Lâm Nhu cũng không biết làm thế nào. Có trách thì trách con bà khá ưu tú những đứa bé này có ánh mắt nhìn. Nhưng cũng vì việc đó mà bà sầu nếu như người ta một vài người thích không là việc gì. Nhưng hắn tận ba cô bé, Với bà nhìn nhận thì cả ba người đều tốt mỗi người một vẽ đẹp riêng. mà quan trọng nhất là Thiếu Kiệt hắn cứ như khúc gỗ chẳng màng gì đến chuyện này.

- Hà Vi nếu nói quen biết Thiếu Kiệt thì chắc lâu rồi từ lúc nó còn bé xíu nhưng thời gian đến độ gần đây hai đứa mới gặp lại. Từ cái vụ Thiếu Kiệt nằm viện đấy.

- Ủa cô sao quen lâu rồi nhưng mà mới gặp lại là sao cô cháu chưa hiểu lắm.

Ngọc Nhi lúc này cũng thắc mắc tại sao đến khi Thiếu Kiệt gặp chuyện thì mới gặp lại. Hoàng Lâm Nhu lúc này cũng trả lời Ngọc Nhi.

- Thì hồi bé Thiếu Kiệt học võ của ông Hà Vi sau này Hà Vi cùng ông về lại Ngọc Châu thì hắn mới không gặp Hà Vi nữa cho đến gần đây hai đứa mới gặp lại nhau.

Nhã Oanh nghe mẹ Thiếu Kiệt kể chuyện như thế cũng tỏ vẽ vui mừng nói.

- À vậy ra Thiếu Kiệt giỏi võ là nhờ ông Hà Vi, vậy chắc Hà Vi cũng giỏi võ lắm hôm nào cháu nói Hà Vi dạy cho cháu mới được. Thôi bọn cháu về đây cô hôm nào rảnh bọn cháu lại qua.

- Ừ thế cũng được!

Hoàng Lâm Nhu nghe Nhã Oanh nói đi về cũng không giữ lại. Dù sao Thiếu Kiệt cũng không biết chừng nào về mà hai đứa cứ ngồi chờ thì không ổn, Lại hỏi chuyện Thiếu Kiệt nữa không biết khi cao hứng bà lại để lộ ra việc gì đó nữa thì không hay.

Hai cô gái rời đi thật xa nhà Thiếu Kiệt Nhã Oanh mới nói với Ngọc Nhi.

- Không biết cô ta tại sao lại lôi Thiếu Kiệt đi đâu! Gần tới thi rồi mà Thiếu Kiệt lại đi cùng cô ta không khéo lại điểm thấp cho xem.

Ngọc Nhi nghe Nhã Oanh nói chuyện như thế nên nhìn cô nói.

- Cậu có thành kiến với bạn Hà Vi đó nhỉ? mình nghĩ Thiếu Kiệt hiểu được cái nào quan trọng hơn mà. Với Thiếu Kiệt chắc sẽ thi tốt thôi cậu ta trước giờ luôn thế.

- Cậu không biết đâu Hà Vi nay ngoại hình không thua kém gì bạn với mình, lại có giao tình với Thiếu Kiệt, Nói không chừng cô ta câu dẫn mất Thiếu Kiệt của mình mất.

Ngọc Nhi lúc này cũng lắc đầu cười nói với Nhã Oanh.

- Cậu cứ làm như Thiếu Kiệt là của cậu rồi không bằng, chưa cưới hỏi gì hết mà làm quá à. Không biết đến lúc gặp Thiếu Kiệt cậu dám nói những câu thế này không nhỉ.

Thở dài một hơi tâm trạng Nhã Oanh bỗng buồn đi nhiều. Ngọc Nhi nói đúng trước giờ chỉ có cô cố gắng đuổi theo hình bóng của hắn. Còn Thiếu Kiệt thì sao bấy lâu này hắn vẫn như vậy, vẫn vô tâm không để ý đến những gì mà cô làm.

- Mình cũng không biết. Thích một người có phải là như thế này sao Ngọc Nhi. Mình luôn cố gắng theo đuổi nhưng lại nhận được sự vô tâm, thờ ơ như vậy có đáng không?

Điều này mình không giúp bạn được mình cũng chưa yêu là gì. Có phải nhớ, hay là quan tâm mỗi khi người ta có việc hệ trọng, hoặc là cảm thấy cô độc khi không có người ta bên cạnh những điều này mình chưa hề trải nghiệm. Mình chỉ có thể đứng quan sát người ta vui cười mỗi ngày thì mình đã vui trong lòng rồi.

Nhã Oanh đang muốn Ngọc Nhi giải bày tâm sự của mình lại nghe cô nói như thế cô cũng nhìn Ngọc Nhi ngạc nhiên cười cười.

- bạn yêu rồi! mới biết nha, người nào diễm phúc được Ngọc Nhi yêu vậy?

- Làm gì có! mình chỉ đọc mấy cái cuốn tiểu thuyết họ ghi như vậy thôi nên nói ra. Cậu không tin thì thôi.

Ngọc Nhi bị Nhã Oanh nói như thế cũng ngại ngùng. Nhưng cô có điều không dám nói, cô chỉ dám nói ra những tâm tư của mình với Thiếu Kiệt mà chưa bao giờ dám thổ lộ ra giống như Nhã Oanh.

Ngọc Nhi sợ ngoài Thiếu Kiệt cô chỉ có Nhã Oanh là bạn mà người ta nói bạn thân sau khi yêu thường khó có thể trở lại như lúc đầu. Nên cô sợ mất cả hai người thân thuộc. Đành im lặng, chôn giấu nỗi lòng của mình lại. Mỗi ngày được nhìn thấy Thiếu Kiệt vui cười cùng mọi người trong nhóm cũng khiến cô vui vẻ. Nhã Oanh sau khi nghe Ngọc Nhi trả lời như thế cũng hỏi lại cô.

- Cậu chắc không đấy mình thấy những gì cậu nói cứ y như nỗi lòng của cậu vậy. Nếu yêu ai thì nói mình, mình sẽ sát hạch cậu ta xem có đủ tiêu chuẩn làm bạn trai của bạn không mới được đấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play