Ngày mai mọi người ủng hộ nguyệt phiếu leo bảng đề cử nha. hôm nay cuối tháng lên 3 chương cho mọi người.
Trong phòng giáo viên bây giờ hoàn toàn im lặng, chỉ có tiếng nói của Tần Tiến hướng về những học sinh trước mặt, đưa ra mục đích của việc tập trung bọn họ lại một chỗ.
Một học sinh nghe thế mới đưa tay phát biểu ý kiến của mình. Tần Tiến cũng dừng lại đôi chút để nghe người học sinh đó muốn ý kiến là việc gì.
- Thưa thầy mọi năm không phải là mọi người đều tập trung làm một bài viết, năm nay sao lại khá nhiều học sinh tập trung như thế bài viết có thể mất hay vì quá nhiều ý kiến vào bài văn.
Tần Tiến lúc này cũng cười cười nhìn học sinh vừa phát biểu gật đầu.
- Đúng mọi năm là như thế nhưng năm nay sẽ khác, mỗi các em ở đây đều đại diện cho mỗi lớp học trong trường. Năm nay chúng ta sẽ không tập trung làm một bài, thay vào đó chính mỗi các em chuẩn bị cho mình một bài văn viết thư hoàn chỉnh, nhà trường sẽ chọn lọc ra bài hay nhất để làm bài viết thư mà trường sẽ thi với cách trường khác.
Lúc này Thiếu Kiệt cũng đưa tay lên xin ý kiến.
- Thưa Thầy nếu vậy chỉ chọn một bài thì sẽ không ổn lắm, theo em thấy để trường mình với trường khác thi với nhau nên chọn ra ba bài thì có vẻ hợp lý hơn, dù sao đối với giáo viên trường mình đánh giá thôi thì có vẻ tốt nhưng đối với trường khác thì cũng chưa biết được.
- Điều này thầy với một số giáo viên cũng đã bàn bạc một bài thi làm trọng điểm còn hai bài sẽ là dự phòng. Nên mọi người cứ yên tâm, Dù sao thầy cũng muốn nói hôm nay các em không phải lên lớp để chuẩn bị cho đợt viết thư lần này các em sẽ được nhà trường cho đi tham quan bưu điện thành phố đề tìm hiểu thêm về lịch sử hình thành và phát triển của ngành bưu điện.
Những học sinh đang có mặt ở đây đều mừng trong lòng, không học sinh nào mà không muốn được đi chơi mà lại được cấp phép như thế này, nên ở đây ai cũng háo hức chờ đợi.
- Còn đây là những giáo viên sẽ hướng dẫn các em trong nhóm học sinh giỏi văn lần này, nếu có điều gì không biết hoặc cần tìm kiếm tư liệu gì đó các em có thể hỏi những giáo viên này. Song song với việc đi tham quan bưu điện thành phố các em còn được tham quan một nơi để làm tư liệu viết về đề tài lần này là.
“ Hãy viết thư cho một người nào đó để nói vì sao điều kiện lao động thuận lợi có thể mang lại một cuộc sống tốt đẹp hơn “
Nên các em sẽ được đi tham quan thêm về công ty nước giải khát quốc tế coca cola. Giờ các em theo thầy cô đây lên đường tham quan để lấy tư liệu nào.
Tân Tiền kết thúc cuộc nói chuyện của mình với tất cả học sinh rồi ra hiệu mọi người đứng lên cũng di chuyển ra xe du lịch vừa chạy vào trong sân trường. Mọi người đều từ từ bước lên xe, Nhã Oanh và Ngọc Nhi thì ngồi chung với nhau một chổ, Thiếu Kiệt ngồi sau hai cô ở những băng ghế giữa của xe.
Đợi cho chiếc xe từ từ lăn bánh Nhã Oanh mới hớn hở quay ra phía sau nhìn Thiếu Kiệt hỏi.
- Bạn từng đi công ty coca cola chưa? Mình từng tới đó rồi nơi đó hoạt động rất hiện đại, mọi thứ đều sữ dụng máy móc để sản xuất, khi vào những nơi sản xuất phải qua rất nhiều công đoạn.
- Ừ mình chưa từng đi công ty coca cola, trước giờ cũng ít có dịp đi những công ty lớn như thế, lần này cũng phải trải nghiệm một lần mới được.
Phùng Kiếm Nhất lúc này nghe thấy Thiếu Kiệt cũng chưa từng được đi công ty coca cola nên cũng lên mặt nói.
- Sống trong Thiên Hoa bao nhiêu năm mà chưa được đến công ty coca cola lần nào đúng là lạc hậu mà.
Nhưng hắn không ngờ rằng câu nói vô tình ấy làm cho trong xe biết bao nhiêu cặp mắt hình viên đạn nhìn vào hắn. Trên chuyến xe này cũng không ít người chưa được một lần tham quan công ty trên đang âm thầm mừng rở vì được một lần mở mang kiến thức thì bị Phùng Kiếm Nhất cho rằng lạc hậu nên cũng không có thiện cảm nhiều.
Một học sinh cùng khối với Phùng Kiếm Nhất cũng tức giận nói.
- Đúng rồi bọn này lạc hậu nhưng với một số người lạc hậu không có nghĩa là không biết. Nhưng mà để nói người tân tiến mà phải ngồi chung với những người lạc hậu có vẽ không sứng với thân phận mình nhỉ.
Phùng Kiếm Nhất bây giờ biết được mình mới chạm vào tự ái của không it người trên xe nên cũng im lặng. Thiếu Kiệt thấy thế cũng cười nhìn Nhã Oanh và Ngọc Nhi nói.
- Mình không quan tâm tới công ty đó như thế nào, vì cái đó đi sau còn với mình bưu điện thành phố như một di tích lịch sử đúng nghĩa nên đi tham quan nó là việc mình muốn bây giờ.
Một người được nhà trường thuê làm hướng dẫn viên trên xe lúc này nhìn Thiếu Kiệt cũng cười nói.
- Các bạn có biết là chúng ta sắp đi tham quan một công trình vĩ đại nhất mà mọi người có thể không biết được, bưu điện thành phố chung ta có thể nói là một trong những thiết kế nổi tiếng sánh ngang với các nước cường quốc trên thế giới như, Mỹ và Pháp không?
Mọi người trên xe lúc này cũng ô lên một tiếng ngạc nhiên, không ai lại nghĩ người hướng dẫn viên lại nói bưu điện thành phố thành một biểu tượng như hai cường quốc trên thế giới kia. Một học sinh không hiểu hỏi người hướng dẫn viên
- Chị sao chị nói bưu điện thành phố lại sánh ngang với mấy nước khác em chỉ thấy bình thường thôi mà.
Người hướng dẫn viên cũng chỉ cười trả lời câu hỏi của bạn học sinh kia.
- Có lẽ mọi người thấy bưu điện trung tâm thành phố vẫn bình thường như bao công trình khác nhưng các em sẽ không ngờ tới nó lại là kiến trúc thiết kế của một kiến trúc sư nỗi tiếng là Gustave Eiffel ông là người đã thiết kế ra hai công trình lớn mà các em vẫn thường thấy qua mặt báo hoặc truyền hình đó là Tháp Eiffel nằm tại Paris nước pháp và Tượng Nữ Thần Tự Do tại New York nước mỹ. Không những thế quốc gia chúng ta có tới ba thiết kế của ông vẫn còn tồn tại ngoài bưu điện thành phố.
Thiếu Kiệt lúc này cũng khá bất ngờ đã đôi lần hắn đi ngang qua Bưu Điện Trung Tâm thành phố nhưng vẫn không nghĩ đến lai lịch to lớn đó, đối với hắn cuộc sống mưu sinh vẫn phải chật vật, thì thời gianđể bước vào một nơi như thế để tham quan là hoàn toàn không có.
Có đôi lần hắn chỉ lướt qua những bài báo thú vị, những cái sự kiện hay mang lại mà không hề nghĩ đến ở ngay tại thành phố hắn sống vẫn có một công trình kiến trúc đẳng cấp quốc tế như thế.
- Sao các em ngạc nhiên lắm đúng không. có lẽ ngày thường các em vẫn là đi ngang qua nó, hay là có đôi lần đứng trước bưu điện chụp hình lưu niệm nhưng vẫn không nghĩ đến nó lại do một kiến trúc sư quốc tế tạo nên. Chị cũng vậy lúc mới học ngành du lịch này chị cũng từng như các em, ngạc nhiên rất nhiều trước những di tích còn lại của thời gian, nó vẫn như thế tồn tại giữa cuộc sống bình thường không nỗi trội.
Trên chuyến xe lúc này như được hâm nóng một bầu nhiệt huyết. Những người trên xe lúc này đã thay đổi cảm giác của mình, về chuyến đi vô cùng buồn tẻ dạo chơi quanh bưu điện. Giờ đây ai cũng háo hức mong chờ để chứng kiến một công trình vĩ đại được đặc tại thành phố từ bàn tay thiết kế tài hoa của người đã tạo ra Tháp Eiffel và tượng nữ thần tự do.
- Các em có biết không, đã bao nhiêu năm lịch sử của bưu điện thành phố được hình thành một cách hoàn hảo dựa trên những năm tháng chông gai và lưu giữ nhiều năm tháng của lịch sử. là một trong những công trình kiến trúc tiêu biểu của thành phố. Công trình này được xây dựng từ những năm 1886 – 1891 theo đồ án của kiến trúc sư người Pháp theo phong cách châu Âu kết hợp nét trang trí châu Á. Với kiến trúc độc đáo, bưu điện trung tâm không chỉ là điểm phục vụ người dân với các dịch vụ liên lạc mà còn trở thành điểm tham quan hấp dẫn cho du khách trong nước và quốc tế. Sau khi đánh chiếm được Thành Phố Pháp đã thiết lập hệ thống thông tin liên lạc. Năm 1860, Pháp cho xây dựng “Sở dây thép” tức là Bưu điện thành phố ngày nay. Kiến Trúc nằm ngay vị trí trung tâm thành phố. Người thiết kế công trình này là Gustave Eiffel, Năm 1863, Sở dây thép được thành lập.
Ngừng một lúc người hướng dẫn viên nhìn mọi người trên xe bắt đầu ra một câu hỏi nhỏ, nhằm giải trí và rút gắn khoản cách của các học sinh trên xe với mình
- Vậy đố các em bức thư đầu tiên được chuyển đi là năm nào. ai trả lời đúng được câu hỏi nay sẽ có được một phần quà.
A. 1864.
B. 1865.
C. 1866.
Theo các bạn học đang ngồi trên xe thì đáp án nào là chính xác.
Bây giờ mọi người trên xe bắt đầu vang lên những tiếng bàn luận của mọi người. Thiếu Kiệt hắn cũng không biết câu trả lời là gì nhưng dựa theo đánh giá công trình thì hắn cho rằng là một năm là sẽ xong thì có lẽ là năm 1864 thì là thư đầu tiên sẽ được chuyển đi. Nhưng hắn vẫn không dám chắc, bởi vì không phải công trình nào cũng đều giống nhau. Chưa kể đến điều kiện lúc đó ra sao, nên hắn hoàn toàn không nắm chắc. Ngọc Nhi thấy hắn suy tư vì câu hỏi cũng hỏi Thiếu Kiệt.
- Theo bạn là năm nào lá thư được chuyển đi?
- Mình không dám chắc nhưng chắc là năm 1864 mà cũng không biết được nữa. Công trình này lớn mà khi đó chắc điều kiện không nhiều như bây giờ thời gian cũng phải dài hơn, nếu muốn rút ngắn thời gian thì phải tốn nhiều nhân lực lắm mới hoàn thành, còn nếu nhân lực không có thì bắt buộc phải thời gian dài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT